giọt đắng
tờ mờ sáng tại một vùng quê, tiếng mấy con gà trống thi nhau đánh thức cả xóm làng, chim hót trên những cây keo, âm thanh có thể là những tiếng véo von, những chuỗi âm thanh vang vọng hoặc những giai điệu ngắn gọn nhưng đầy sức sống. chúng như bản nhạc tự nhiên làm sáng bừng không gian xung quanh."nãi, dậy đi con. lên huyện bốc thuốc với má."người đàn bà lay lay cánh tay nó, nó ham ngủ, bà cứ phải tốn hơi để gọi nó dậy cả buổi."con hổng muốn! má đi bốc thuốc một mình đi. con canh nhà cho."nãi là đứa con gái út của một gia đình tầm trung của thế kỉ trước. nó hiện đã là thiếu nữ tròn mười tám cái xuân xanh nhưng mang bên trong là tâm hồn của đứa nhỏ lên mười. gia đình có ba anh chị em, hai người trước ưu tú, xuất sắc bao nhiêu thì đến nãi, cả ông lẫn bà đều ngao ngán lắc đầu. nó dù không bình thường nhưng thật tâm ông bà yêu thương nó đứt ruột. thương xót phần nhiều vì nó phận con gái mà đời lại đen như đáy vực sâu, không biết bao giờ mới ngoi lên.đều đặn hai tháng là lại có hẹn với ông thầy trên huyện, cách nhà độ ba cánh ruộng, thuốc thì cứ chất đống ở tủ mà bệnh thì không giảm. nãi nó như con nít, ghét bị bắt phải đi ngủ khi đang dở ván bi với thằng nhóc kém nó mười tuổi, ghét ăn sầu riêng vì cái mùi giống như mùi hành tây thối, tỏi cháy hoặc mùi mốc; ghét mấy con vịt vì có lần bánh bao dâng đến tận miệng rồi lại bị cướp đi vì đàn vịt nhà nó xổng rồi đồ ăn của nó cũng bay theo vịt mà không để lại chút dấu vết; nó ghét phải học chữ vì dù có nhìn cả trăm cả ngàn lần nó vẫn không sao đọc được.nãi ghét lắm thứ trên đời vậy nó không thích cái gì hết à? có chứ. nó thích ái, nhà con bé cách nhà nó có cái mương chứ nhiêu.gia đình ái cũng thuộc dạng khá giả, không cần lo ăn lo mặc nhưng em chưa bao giờ nghênh mặt đối với những người thấp kém hơn. da ái trắng như lớp bông tinh khiết, ánh sáng dường như chỉ càng thêm rạng ngời trên làn da mịn màng của em. đôi mắt to tròn và lấp lánh như những viên ngọc quý, toát lên vẻ dịu dàng và hiền hòa, làm say đắm lòng người. khi cười, những tia sáng từ mắt như phản chiếu sự ngây thơ và trong sáng, khiến cho bao kẻ qua lại không khỏi cảm thấy bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thanh tú. nãi cũng chẳng là ngoại lệ, cả tuổi thơ nó lớn lên không thể không nhắc đến dáng vẻ của em mỗi lúc cười, nó đáng yêu, nó dịu dàng, nó rực rỡ mà cũng rất chua xót...."má kêu con mận dắt ái qua đây với con đi. con muốn chơi với em ấy lắm má ơi."nó bĩu môi, vờ mếu để lấy sự thương hại. không đành lòng, bà chiều ý nó mà sai con mận làm theo."nãi nhớ em hả? gọi cả mận dắt em sang luôn mới chịu đó.""ừ nãi nhớ em. em học nhiều mà hổng có thời gian qua đây chơi với tui luôn... hay em quên tui rồi?"một chút ngập ngừng, pha lẫn sự dỗi hờn không thể che giấu. mắt nó lộ vẻ thất vọng và khó chịu, không còn ánh lên sự tươi vui như lúc em vừa đến."em lên lớp hoài nhưng em cũng nhớ chị dữ lắm chứ. cha má em kêu phải học cho thiệt là giỏi đặng sau này có cơ hội lên sài thành mà học hỏi với người ta."nó nghe em nói thì ánh mắt cũng dịu đi phần nào nhưng vẫn không chịu trả lời gì hết. hết cách, em rướn người, hôn cái chóc vào má nó. nó thấy làn da bỗng chốc nóng lên, như có một làn sóng ấm áp lan tỏa từ điểm chạm đó. mắt mở to, đôi môi bất giác mím chặt lại và lòng ngực đập nhanh hơn, không còn giữ được sự điềm tĩnh vốn có. nó cúi đầu, lúng túng vội vàng đưa tay lên chạm nhẹ vào má, như để làm dịu đi sự xao xuyến....không hiểu vì sao mà trong suốt ba ngày nay, ái luôn ở sát bên nó, em năn nỉ cha má được ngủ lại, em mua cho nó đủ thứ quà vặt, mấy gói bánh, cái kẹo dần chất cao như núi. em muốn răng nó bị hư hay sao mà mua dữ thần vậy? hôm đó, nó thấy bức rức trong lòng lắm mà không biết nói cho ai. một tuần, hai tuần, ba tuần và rồi một tháng, vắng bóng em, nó sắp phát điên rồi."má! ái đâu rồi? lâu lắm rồi không thấy, con sắp quên mặt em ấy rồi.""con bé lên sài thành rồi con.""à tưởng gì, con đợi được. em đi rồi cũng về với con thôi. hay là... em học xong rồi con cưới em luôn ha má?"nó ngốcnó yêu nó trồng cây sinó chung tìnhnó đợi được ngày em vềnó thua một người con traiem trở về sau mười năm, không còn đơn độc như lần trước. bên cạnh là một người đàn ông khác, tay trong tay, đôi mắt đầy sự gắn bó và hạnh phúc. người đàn ông đó, với sự tự tin và nụ cười ấm áp, dường như đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của em.khi em nói rằng đó là chồng sắp cưới, sắc mặt của nó lập tức thay đổi. cảm giác hụt hẫng và đau đớn xâm chiếm từng ngóc ngách của tâm trí nó. thế giới xung quanh bỗng chốc như ngừng lại, mọi âm thanh và hình ảnh dường như trở nên mờ nhạt. nó cảm thấy như những năm tháng đã qua không chỉ là sự tách biệt về mặt thời gian, mà còn là một bức tường vô hình chắn giữa hai người.mọi ký ức về những ngày trước đây, những khoảnh khắc ngọt ngào, giờ đây bị phủ mờ bởi một cảm giác đau đớn sâu thẳm. mỗi từ em nói như một cú sốc, khiến trái tim nó như bị xé nát, trong khi từng giấc mơ và hy vọng mà nó từng nuôi dưỡng giờ đây trở thành quá khứ xa vời.trong lòng nó, em đã luôn là của nó, thuộc về nó và nó đã sống với niềm tin ấy suốt thời gian qua. tất cả những dự định, những giấc mơ về tương lai mà nó đã xây dựng đều xoay quanh hình ảnh em, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó.sự thật mà em mang đến không chỉ phá vỡ ảo tưởng về tình yêu mà nó từng nuôi dưỡng mà còn làm nó thật sự cảm thấy mình như một con ngốc sống trong một thế giới giả dối. những tưởng rằng em sẽ mãi là của nó, giờ đây trở thành một nỗi đau không thể tả xiết.từ đó, đáy tim nó có một khoảng trống sâu rộng, nơi mà những gì đã từng là có ý nghĩa giờ đây đã không còn....nó chọn cái chết trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, và hành động cuối cùng của nó trở nên thảm thương đến mức không thể diễn tả bằng lời. trong căn phòng lạnh lẽo, ánh sáng yếu ớt từ một ngọn đèn dầu lấp ló chiếu lên khuôn mặt nó, khiến vẻ mặt hiện rõ sự đau đớn và tuyệt vọng.với đôi tay run rẩy, nó cầm lấy những dụng cụ chuẩn bị cho cái chết, có thể là viên thuốc, một sợi dây thừng, hay một cách thức khác. mỗi chuyển động đều toát lên sự nặng nề và mệt mỏi, như thể mỗi bước đi là một gánh nặng không thể chịu đựng nổi. nó cảm thấy như mình đang bước vào một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.khi nó bắt đầu hành động, mỗi giây trôi qua đều kéo dài như một thế kỷ. nước mắt không ngừng rơi xuống, trộn lẫn với những tiếng nấc nghẹn ngào. cơ thể run rẩy không chỉ vì lạnh lẽo mà còn vì nỗi đau tinh thần sâu thẳm. ánh mắt hoang mang, như đang tìm kiếm một dấu hiệu cứu rỗi trong một thế giới đã quá tối tăm.khi cái chết đến gần, nó không thể không cảm thấy sự đau đớn và sự thất bại. từng nhịp thở trở nên khó khăn, cơ thể ngày càng yếu đi, và sự tê liệt từ từ bao phủ toàn bộ. cảm giác nghẹt thở và sự tắc nghẽn khiến nó cảm thấy như mình đang bị xé nát từ bên trong.trong những giây phút cuối cùng, nó gục xuống trong sự cô đơn tuyệt đối, tiếng thở dài và sự tuyệt vọng dường như vẫn còn vang vọng trong không gian. cái chết không đến nhẹ nhàng mà là sự kết thúc của một cuộc đời đầy đau khổ, sự bỏ rơi và sự dằn vặt. khi ánh sáng cuối cùng tắt đi, căn phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng thảm thương, như một chứng nhân cho nỗi đau không thể nào cứu vãn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me