LoveTruyen.Me

Mimin Nhat Duoc Mot Co Meo


Bây giờ là 8h30 sáng, Miyeon không muốn đi trễ buổi học nên đã sớm rời khỏi nhà, chỉ là khi rời khỏi nhà, nhỏ đinh ninh trong đầu là mình đã quên một cái gì đó nhưng chẳng thể nhớ ra là mình đã quên cái gì. Nên trên đường đến trường nhỏ luôn cảm giác bất an, nhưng điều đó cũng chẳng thể cản bước được Miyeon.

Suốt cả buổi học, nhỏ cứ băn khoăn suy nghĩ, nhỏ có để quên đồ án hay bài tập không, hay hôm nay có lịch thi mà nhỏ lại không biết. Không phải để quên bài tập, càng không phải quên lịch thi. Đến cả lúc ăn trưa, nhỏ vẫn rất thấp thỏm, trong lòng cứ bồn chồn như đã quên mất một việc quan trọng nào đó.

Dạo gần đây, những lớp nhỏ hơn bắt đầu học trễ hơn vì số tiết đã được giảm bớt, nên giờ cơm trưa cũng chỉ có sinh viên năm tư như Miyeon. Ngồi bên cạnh Miyeon là Sana, do dạo gần đây mấy đứa nhỏ không có mặt vào giờ nghỉ trưa nên Miyeon hay ngồi cùng Sana vào giờ cơm trưa. Thấy cô bạn cùng lớp cứ thấp thỏm, Sana liền gặng hỏi:

-Cậu sao vậy Miyeon? Cậu cảm thấy không khỏe sao?

-Không, tớ ổn. Chỉ là tớ có cảm giác bất an từ sáng đến giờ.-Miyeon buông đũa xuống nói.

-Nhà cậu có chuyện gì sao?- Sana đưa mắt nhìn Miyeon, ánh mắt tỏ vẻ quan tâm, săn sóc.

-Không, gia đình tớ ổn mà, ba mẹ tớ đều khỏe, cũng chả có ai gọi điện cho tớ nói gì cả, điều này có nghĩa là mọi thứ đều ổn. Chỉ là hôm nay có một chút khác lạ.-Miyeon đáp, bên trong đáy mắt mang một chút trầm lắng.

-Cậu nghĩ kĩ thử xem, ở nhà cậu đã khóa cửa sổ, tắt bếp, tắt đèn cả chưa?

-Không, nhà tớ ổn mà, hôm nay còn có con bé em lớp dưới đến chơi với mèo của tớ nữa...

-Mèo của tớ... MÈO CỦA TỚ SANA!!!- Miyeon mở to hai mắt, nhỏ quay người sang nắm chặt lấy hai bả vai của Sana lắc vài cái.

Miyeon như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Sao nhỏ lại có thể quên mất việc dặn Minnie phải cẩn thận khi Yuqi qua chơi chứ. Chẳng biết sáng nay bị cái gì mà nhỏ lại quên mất việc Minnie còn chẳng phải là một con mèo bình thường nữa. Không lẽ là do nồi canh gà của Yuqi mà sáng nay nhỏ bị mất trí nhớ tạm thời?

Miyeon liền đứng dậy khỏi bàn ăn, nhỏ nhanh chóng vơ hết đồ bỏ vào cặp. Sana thì vẫn còn ngớ người sau chuỗi phản ứng của Miyeon. Cũng không mất quá lâu để Sana lấy lại bình tĩnh, nhỏ liền hỏi Miyeon:

-Nè Miyeon cậu ổn chứ?

Thấy Miyeon vẫn tiếp tục thu dọn hết đồ đạc, Sana lại tiếp tục cất lời.

-Miyeon... cậu có tính đi về sao?

-Ừm, Sana à, xíu nữa là tiết Triết đúng không? Đằng nào có học tớ cũng chẳng hiểu đâu. Hay cậu học rồi hiểu giùm tớ nhá!- Miyeon nói rồi cười sau đó chạy một mạch đi mất để Sana ở lại một mình.

"Urgh!!! Miyeon à sao mày lại quên mất việc Minnie ở nhà cùng với Yuqi chứ, chắc là Minnie sẽ không bị phát hiện đâu ha!!!!"

Miyeon chạy một mạch về nhà chỉ có mười phút, trong đầu không ngừng lo lắng, vừa mở cửa ra, kì lạ trong phòng khách không có ai hết, Minnie cũng không thấy, Miyeon liền cất tiếng gọi.

-Yuqi à? Yuqi!!!

-Minnie?

Không một tiếng trả lời, Miyeon liền bước về phía nhà tắm. Đứng trước cửa phòng, nhỏ bất chợt bị một cánh tay kéo vào, sau đó dùng lấy tay bịt chặt miệng của nhỏ, Miyeon đang tính thét lên, thì Yuqi đưa tay lên miệng tỏ ý muốn Miyeon giữ im lặng.

-Miyeon, con mèo nhà chị biết nói chuyện?

-À...

-Miyeon con mèo nhà chị là ma hả?

-Không, Yuqi...

-Miyeon, con mèo nhà chị nó biết nói chuyện, nó còn làm nũng với em, chắc chắn con mèo đó là đội lốt của "quỷ xe tăng"!!!

-Yuqi... mèo của chị đâu?

-Quan trọng gì chị? Con mèo đó đang cố gắng cám dỗ rồi hút luôn hồn của chị đó!

-Yuqi à, con mèo đó... chuyện dài lắm, trước hết em nói cho chị biết em của chị đâu rồi chị sẽ nói rõ mọi chuyện cho em.

Yuqi nhìn Miyeon với đôi mắt ngờ vực, nhỏ sợ rằng bà chị ngốc của mình đang bị cám dỗ đến mức ngờ nghệch, nhỏ muốn tiếp tục ra sức khuyên ngăn nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kiên định của Miyeon, nhỏ cũng phải hạ quyết tâm xuống, thôi thì trước hết nên nghe lời Miyeon nói trước đã, đằng nào cũng có mình bên cạnh, con mèo kia chắc không dám làm hại Miyeon đâu.

Miyeon cầm lấy tay Yuqi, Yuqi dắt Miyeon xuống dưới bếp. Đến gần căn bếp, Miyeon nghe thấy tiếng gõ từ bên trong một chiếc tủ ngăn dưới trong góc bếp. Càng đến gần tiếng động lại càng to, đến khi Miyeon mở cửa tủ ra thì Minnie từ bên trong ngay lập tức nhảy vào lòng của Miyeon. Nhỏ òa khóc, Miyeon thấy cảnh tượng này chỉ biết ôm lấy Minnie vào lòng, còn đưa tay lên xoa đầu Minnie vài cái, thì thầm an ủi nhỏ.

Minnie lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Miyeon rồi hức hức vài cái, sau đó quay sang Yuqi.

-Con bé này, tại sao lại nhốt ta vào trong cái tủ đó chứ!!!- Nhỏ tức lắm rồi.

-Không phải ngươi là yêu quái sao?

-Yêu quái gì chứ? Cái con bé này người ta chỉ là một con mèo biết nói thôi mà!!!

-Mèo nào mà biết nói chứ!!!-Yuqi đanh giọng chất vấn.

-Miyeon à, con bé đó ăn hiếp tớ!!!

-Được rồi cả hai im lặng nào, Minnie, Yuqi kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra?-Miyeon đặt Minnie xuống rồi hỏi.

*****

Chuyện xảy ra khi Miyeon ra khỏi nhà được một lúc lâu, tầm trưa Minnie mới ngủ dậy, chắc là do tối hôm qua ăn canh gà nhiều quá nên có lẽ nhỏ say bột ngọt? Lúc dậy vẫn còn say sẩm một ít. Tranh thủ lúc này, nhỏ muốn nũng nịu với Miyeon một tí.

Thường thì mọi ngày Minnie không như vậy đâu, buổi sáng nếu Miyeon ở nhà, cả hai nhìn mặt nhau, nhàn nhạt chào nhau buổi sáng, sau đó việc ai người đấy làm, đến giờ ăn trưa thì mới ngồi vào bàn rồi trò chuyện một số việc vặt mà hai nhỏ gặp. Mối quan hệ của hai nhỏ không tồi, phải nói là rất tốt. Hai nhỏ không phải là người ít nói thậm chí hai nhỏ là người nói nhiều nữa. Chỉ là do buổi sáng đứa nào đứa nấy cứ như là hồn chưa về với xác nên mới ít nói vậy thôi. Chứ thử cho hai nhỏ một ngày để nói chuyện sợ rằng cũng chẳng đủ.

Minnie mắt nhắm mắt mở bước từng bước xuống cầu thang, cái chân bông mềm của nhỏ bước trên sàn gỗ, những bước chân êm ái đến mức không thể nghe thành tiếng, nếu không chú ý lắng nghe cũng chẳng thể nhận ra được. Từng bước nhẹ nhàng bước vào phòng bếp, chẳng biết vì sao hôm nay tâm trạng Minnie khá thoải mái. Nhỏ cứ thong dong thả bước chân đến khi nhận ra có một bàn chân ở phía trước, nhỏ lười biếng thả mình trên bàn chân đó, rồi lấy cái má cọ vào bắp chân. Giọng nói mang một chút khàn do mới ngủ dậy, cùng một chút giọng mũi nhỏ cất tiếng:

-Miyeonie, buổi sáng tốt lành~~.

-Miyeonie à, hôm nay cậu có khỏe không? Miyeonie hôm nay có thể nấu canh cá cho tớ được không?

Nếu người đứng đó là Miyeon thì có lẽ Miyeon sẽ mềm lòng, bế Minnie lên rồi hai nhỏ lại làm cái trò đùa khó hiểu gì đó của hai nhỏ. Nhưng mà cuộc đời đâu có dễ thương như vậy. Người mà Minnie lầm tưởng nãy giờ là Miyeon thật chất là con bé tốt bụng cùng với nồi canh gà ngày hôm qua. Với một con người bình thường thì phản ứng đầu tiên phải là hoảng sợ, sau đó là la toáng lên. Nhưng mà đây là Yuqi. Có nên bất ngờ khi Yuqi lại không hét lên và đá Minnie sang một bên như một con người bình thường nên làm không? KHÔNG! Miyeon, bạn Miyeon và cuộc sống kỳ lạ của mấy đứa nhỏ không cho phép điều này xảy ra!

Minnie lúc này chưa nhận ra sự khác thường, nhỏ vẫn cứ bày trò nũng nịu trước mặt Yuqi, đợi đến lúc Yuqi bế Minnie lên, nhỏ mới sực tỉnh. Chuyện này không ổn một xíu nào, hy vọng nãy giờ Yuqi chưa nghe gì hết. Nhưng giữa ngôi nhà yên tĩnh có thể nghe được cả tiếng ruồi bay thì làm sao mà Yuqi lại không nghe được chứ?

Hai mắt mở to trân trân nhìn Yuqi, đằng đó cũng nhìn Minnie chằm chằm. Tuy việc này có nằm trong suy đoán của nhỏ nhưng mà thấy con mèo nói tiếng người trước mặt mình ai lại chả sốc cơ chứ? Một mớ suy nghĩ ngổn ngang, Yuqi dần dần không biết nên làm gì với Minnie liền mạnh tay mở cửa tủ ra rồi ném Minnie vào tủ. Mặc cho con mèo phía bên trong đập cửa liên tục, Yuqi cứ đứng đó bần thần, một lúc sau nhỏ cần định hình cảm xúc, nhỏ liền chạy vào nhà tắm, tát nước lên mặt liên tục, thở dốc vài hơi. Sau đó, nhỏ ngồi bệt xuống nền gạch, thầm nghĩ trong đầu không lẽ Minnie là yêu quái? Hay là sinh vật đột biến do thí nghiệm khoa học?

Lạc trong dòng suy nghĩ, bỗng dưng Yuqi nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là giọng của Miyeon cất lên. Mọi chuyện sau đó cứ như vậy xảy ra.

*****

Miyeon sau khi nghe kể hết mọi chuyện thì cũng phì cười, trong lòng cũng thầm khâm phục Yuqi khi trong tình huống như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, lại nhớ đến bản thân nhỏ ngày trước không khỏi bật cười thành tiếng. Ai lại chả sốc khi thấy một con mèo biết nói tiếng người cơ chứ?

Sau một hồi Miyeon mới mím môi lại sau đó hít một hơi thật sâu, nhìn qua Yuqi rồi bắt đầu nói với nhỏ:

-Yuqi à, chị biết điều này hơi khó tin nhưng mà thật sự thì Minnie là một nhân thú...

-?!

-Miyeon, đây không phải truyện thần thoại, chị nói thật đi, Minnie là yêu quái hay quỷ ma gì đó đúng không?! Hay là thí nghiệm khoa học bị lỗi? Chị cứ nói thật cho em đi!! Em có thể sẽ giúp được chị mà!!!- Yuqi nhìn Miyeon với vẻ mặt lo sốt vó.

-Ê nè, người ta đã nói là nhân thú sao mà loài người mấy người cứ thích gán ghép, cái tiếng quỷ ma hay yêu quái cho bọn này vậy?- Minnie xen ngang vào.

-Vâng, Miyeon nói thật đấy Yuqi à, để tiện xưng hô thì cưng bé hơn ta hơn hai tuổi đấy nên là xưng chị-em giống Miyeon cho thân mật nhá.-Minnie nói tiếp- em có thể sẽ thấy khó tin nhưng thật sự chị là một nhân thú. Chị biết là em lo cho Miyeon nhưng tin chị đi, nếu thật sự chị muốn hại Miyeon, chị đã có thể làm ngay từ đầu không đợi đến lúc này đâu!

-Miyeon tốt bụng cho chị một mái ấm, chị chỉ muốn cảm ơn cậu ấy bằng cách sống với cậu ấy như một người bạn.- nói đến đây trong mắt Minnie mang một tia ấm dịu dàng, nhỏ nhìn về phía Miyeon nở một nụ cười, rồi cất lời tiếp.

-Tuy không thể ở hình dạng người ngay lúc này nhưng em yên tâm chị không có ăn bám Miyeon đâu, chị có đi làm mà, chuyến đi biển vừa rồi gặp mặt tụi em cũng có chị góp sức đó nha!!!- Nói tới đây Minnie nở một nụ cười tinh nghịch.

Gương mặt của Yuqi đã thả lỏng ra sau những lời nói của Minnie, sau đó nhỏ nói:

-Chị nói chị là nhân thú? Vậy chắc là chị biết phép thuật?

-Đúng!!!-Minnie khẳng định chắc nịch.

-Chị nói chuyến đi chơi biển vừa rồi chị góp sức không ít... vậy chị đi làm cái gì? Khi chị không biến hình được?

-Cafe mèo...

-Ồ... vậy thì chắc hẳn là mọi người ở đó cũng biết chuyện chị là nhân thú? Chị cũng không phải là nhân thú duy nhất?

-Có ai nói với em rằng em rất thông minh chưa Yuqi?- Minnie cười đáp- Đúng, chị không phải là nhân thú duy nhất, và đương nhiên người ở quán cafe đó cũng biết chị là nhân thú, vậy nên chị mới kiếm tiền được chứ em!

Mọi khuất mắc gần như được hóa giải, lúc này cả ba cười ồ lên. Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Lúc này Miyeon mới dặn Yuqi:

-Chuyện này ngày hôm nay chỉ có ba đứa mình biết thôi đấy. Đừng có để lọt ra bên ngoài!!

Vừa dứt xong câu nói thì từ phía bên ngoài vách cầu thang bỗng phát ra tiếng động, giống như tiếng một người té xuống đất? Một tiếng "bụp" thật lớn. Cả ba liền ngoáy đầu nhìn về phía tiếng động vừa rồi. Người nằm dưới kia rất quen thuộc. Là Soyeon? nhưng ngoài Soyeon ra thì còn có hai bóng hình quen thuộc khác còn đang dính vào nhau. Còn ai khác ngoài Shuhua và Soojin. Nhưng mà ba người bọn họ đang làm cái gì ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me