LoveTruyen.Me

Minayeon Mot Dem Tuyet Phu 2

Đã một khoảng thời gian, Mina vẫn lạnh nhạt, Nayeon vẫn gắng gượng cơn đau trong lòng, không ai biết cả, chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu được mà thôi.

Nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, Nayeon đã xem việc ngủ không còn quan trọng nữa, vì hầu như mỗi đêm nàng chỉ đợi khi Mina đã ngủ say, nàng lại khẽ xoay lưng lại, cứ thế đường đường chính chính được ngắm em.

Nó bắt đầu trở thành thói quen khi mà cứ mỗi đêm nàng lại làm như thế, có hôm Mina xoay người về hướng khác, Nayeon không thể làm gì được, chỉ biết nhìn ngắm tấm lưng gầy gò mà nàng muốn chạm đến, nàng không đủ can đảm để tiến đến bên cạnh giường ngắm em cho kỹ hơn.

Mina nằm đó, mắt nhìn về một khoảng không vô định, em cảm nhận được hết tất cả, Nayeon vẫn yêu em, vẫn rất say đắm em như ngày đầu, tình yêu trong chị chưa từng bị nguôi ngoai, thế thì tại sao em lại như thế.

Là vì em không giống chị, đúng không Nayeon.

Trong căn phòng lặng, có hai tâm hồn đang hướng về nhau, một si mê, một nuối tiếc.

Nuối tiếc? Em đang tiếc cái thứ gọi là tình yêu giữa mình và Nayeon ư? Không! Em trân trọng nó, trân trọng từng chút một, em nhớ tất cả mọi thứ về chị, nhớ ánh mắt, hành động và những lời nói ngọt ngào.

Vậy em tiếc nuối điều gì?

Em tiếc nuối chính bản thân mình! Tiếc nuối cho trái tim đã nguội lạnh! Em chưa từng muốn phải rời xa Nayeon, nhưng điều đó lại xảy ra mà em không thể tự điều khiển được.

Một khi đã hết yêu, chúng ta đừng cố gượng ép, như thế sẽ lại làm cho người kia bị tổn thương nhiều hơn.



















- Mina không về sao?

- Em ấy bảo muốn ở lại tập lâu hơn, vì đã nghỉ ngơi một thời gian, em ấy muốn luyện tập lại từ đầu.

- Vậy sao...

Mọi người có lẽ nhận ra giữa Mina và Nayeon có chuyện gì đó, nhưng họ không hỏi, vì Nayeon vẫn đang vui vẻ hoạt bát như hằng ngày, và Mina vốn dĩ là một người trầm tĩnh.

Nếu có hỏi đến, họ vẫn bảo không sao.















Lại một bài hát nữa được phát, lại một vũ điệu nữa được chăm chỉ dứt khoát không sai, nhưng có vẻ như cơ thể ấy đã dần thấm mệt.

Nayeon đứng bên ngoài ô cửa nhỏ, ngắm nhìn một dáng hình nhỏ bé ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt chai nước trong tay, Nayeon không có can đảm để bước vào.

Ngồi tựa lưng vào chiếc ghế nghỉ, Mina lại nghĩ về Nayeon, em cố lắc đầu, cố quên đi nhưng hình ảnh của chị đã in sâu vào tâm trí.

Cười buồn, em tập luyện như thế để mình có thể không nghĩ đến nữa, nhưng cứ mỗi giây phút ngừng lại, hình ảnh Nayeon lại hiện lên, không tử chủ, cứ như một thói quen.

Em không tập các ca khúc của Twice, vì sẽ nghe thấy giọng chị, nhưng nó đã không còn có nghĩa gì nữa, vì giờ đây, em không còn đủ sức để cố tập luyện tiếp tục, chỉ biết ngồi đó, đối mặt với những nhớ nhung trong lòng.

Em cảm thấy nhớ Nayeon.

Và em thấy vui vì điều đó, đó có phải là cảm xúc trước kia đã quay về, em đã cảm thấy nhớ Nayeon.

- Ai đấy?

Vô tình làm rơi chai nước tạo ra âm thanh lớn giữa khoảng không im lặng, Nayeon vẫn đứng im đó, đôi chân nàng không nhấc nổi, nên bước vào, hay chạy trốn?

Nhưng có sợi dây vô hình nào đó kéo nàng lại, Nayeon nhặt chai nước lên, nhẹ nhàng mở cửa.

Là Im Nayeon?

Là người mà em đang nhớ!

Và chị lại xuất hiện mỗi khi tâm trí em cần.

Cũng phải, chị luôn ở ngay đây, luôn bên cạnh em, là do em không chú ý đến mà thôi.

- Sao thế?

Nayeon ngồi kế bên em, vẫn không nói lời nào từ khi bước vào, nàng nắm chặt chai nước trong tay, từ bao giờ nàng lại sợ đối mặt với Myoui Mina như thế.

- Chị mang nước cho Mina... nhưng chắc.... em không thích vị này....

Nayeon đau xót khi nói ra những lời như thế, nàng hiểu không phải em không thích nó, chỉ là em không thích người mang nó đến cho em.

Nhưng nàng bất ngờ, em đã lấy chai nước đó và uống, điều đó như sưởi ấm cho trái tim lạnh đang trầy xước, mắt nàng bất chợt đỏ hoe, chỉ vì một hành động nhỏ của em.

Mina thích vị nước này, em yêu nó, nhưng tại sao trong đôi lúc, em lại từ chối việc cảm nhận và thưởng thức nó? Vì nó luôn hiển nhiên ở đó em luôn luôn có thể tìm được? Là vì em muốn thay đổi khẩu vị khi đã quá nhàm chán với một vị ngọt quen thuộc?

Không gian yên ắng lại bao trùm lấy cả hai, họ không biết nói gì, từ bao giờ mà việc bên cạnh nhau lại trở nên khó xử đến vậy?

- Mina vẫn..đang hạnh phúc chứ?

Một câu hỏi, nàng nghĩ sẽ không có câu trả lời, ừ rồi lại khoảng không tĩnh lặng, nàng nghe trái tim mình lại lần nữa nhói đau, nhưng biết làm sao được, tâm trí và con tim nàng muốn trò chuyện cùng em.

- Không hẳn..

Em đang không hạnh phúc ư? Là vì sự có mặt của nàng, hay là vì người đó không làm cho em hạnh phúc?

Nayeon lại nghĩ đến chuyện mà nàng cố không để vào tâm, đó là mỗi lúc em cùng ai đó nhắn tin qua lại, nàng thấy rõ trên guơng mặt em là một nụ cười hạnh phúc, đó là mỗi lúc em cùng ai đó chuyện trò qua điện thoại, nàng thấy rõ trên gương mặt em một sự ngọt ngào an nhiên.

Những hình ảnh đó như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim nàng.

- Mina....và người đó...cãi nhau sao?

Một giọt nước mắt vô tình rơi xuống đất, nàng đang đối diện với nỗi sợ hãi của bản thân, nàng đang cố tỏ ra mạnh mẽ quan tâm đến em từng chút một, nàng muốn an ủi mỗi khi em không vui.

Đơn giản, hiện tại muốn được ở bên cạnh em, nàng chỉ có thể làm như thế.

Mina không thắc mắc tại sao Nayeon lại hỏi như vậy, cái em quan tâm, là Im Nayeon lại đang gắng gượng nỗi đau, em thấy chị đang khóc, em muốn ôm cái dáng hình mảnh mai đó.

Chính vì em, làm chị đau lòng như thế sao?

- Vẫn tốt..

Đó là một câu nói dối không chủ đích, em không có ai khác cả, em không thể yêu ai khác ngoài Im Nayeon, có lẽ từ trước đến nay, em chỉ yêu một mình chị, duy nhất cho đến hiện tại.

Nhưng câu nói ấy lại khiến cho một tâm hồn như vỡ nát, Nayeon không muốn mình yếu đuối trước mặt em, nhưng những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi không lối thoát, nàng cắn chặt môi mình đến rướm máu.

Có lẽ, không nên ở lại nữa.

Đôi chân Nayeon muốn chạy thoát khỏi nơi này, nàng đã không còn đủ sức để đối diện, nó thật quá đau lòng.

Nhưng một bàn tay đã ngăn nàng lại, cứ thế, Mina kéo nàng vào một nụ hôn, một nụ hôn mà nàng luôn khát khao mong chờ.

Vị tanh của máu, vị mặn của nước mắt hòa lẫn vị cay đắng không tên, em ngậm vào vết thương trên môi nàng, em muốn cảm nhận sự đau xót mà Nayeon đang gánh chịu.

Đôi tay lơ lửng giữa khoảng không vô định, Im Nayeon biết, em làm như thế, chỉ vì thương hại, thương khi nàng đang yếu đuối.

Đó hoàn toàn là điều Nayeon không muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me