Mincheol Cau Chu Quan Gia
Ngày ngày ngồi ngoài sân cứ ngốc nghếch tâm sự một mình với Gyu Gyu cho vơi bớt nỗi cô đơn thiếu vắng Seungcheol . Dù sao thì đó cũng là mơ ước của người cậu yêu , không làm khác được nhưng Mingyu chỉ ích kỉ muốn giữ Seungcheol lại bên mình . Hôm nào cũng chỉ cố lăn ra ngủ cho thời gian trôi qua nhanh hơn , vèo cái đã đến ngày gặp lại . Chờ suốt buổi cũng chẳng thấy liên lạc hay người về , nghĩ thầm chắc lại mải công mải việc mải vui không thèm nhớ đến Mingyu này nữa rồi .. nên cũng dỗi luôn chả thèm gọi hỏi nữa . Về tới nhà thì biết tay cậu !
Có ai ngờ rằng Seungcheol đang lâm vào cảnh đầy đau thương nằm lả đi nơi phòng trọ ..
*
Giam mình đã 3 đêm ở khách sạn Seungcheol tắt nguồn vứt máy vào một xó . Cậu không muốn đối diện với hiện tại . Lúc này cậu chỉ cần thu mình lại trong bóng tối không nghe không thấy không nghĩ gì nữa . Mặc cho Mingyu mấy ngày trời như một kẻ điên hết chạy tới công ty tìm cậu , rồi lại quanh quẩn lang thang khắp trốn . Từ cái đêm không thấy động tĩnh Seungcheol trở về , Mingyu đã không thể yên được nữa , đến công ty thì báo đã công tác về , gọi điện tới Daegu cũng không có ở đó . Rốt cuộc cái tên Choi Seung Cheol này muốn cậu phải lo lắng tới chết biết đến bao giờ nữa đây !
Tin nhắn tới :
" Anh có lỗi với em . Xin lỗi anh không thể gặp em được nữa , dù thế nào anh cũng chỉ muốn nói anh yêu em "
Mingyu lái xe đọc xong mà rụng rời người . Chuyện quái gì thế này ?! Ruột gan cồn cào bỏng rát Mingyu bắt ngay máy gọi Seungcheol . Những tiếng tút tút im lặng phía bên kia khiến cậu mất kiên nhẫn chỉ muốn đập nát tất cả mọi thứ . Dừng xe lại Mingyu hét như điên rồi đập mạnh vào vô lăng . Chưa bao giờ thấy bất lực thế này , rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Seungcheol của cậu cơ chứ ?
Bắt máy đi ! Em cần gặp anh ngay lúc này !!!
Mingyu quát lớn vào điện thoại mặc cho đầu dây bên kia không một tín hiệu trả lời .
*
Cầm lá đơn xin thôi việc nộp cho phòng nhân sự . Seungcheol bàn giao lại toàn bộ giấy tờ sổ sách chìa khoá phòng lại cho công ty . Mấy ngày qua stress đã khiến cậu trở nên tiều tuỵ , mặt mày xanh lét rộc hẳn đi , hai quầng mắt trũng sâu thâm hết lại .
Seungcheol nghe này !
Wonwoo vừa thấy bóng Seungcheol xuất hiện vội vàng kéo cậu vào phòng riêng.
Công ty cần anh , anh không thể bỏ mặc mọi thứ lại như thế được . Nơi đây là nơi có thể xây dựng kiến tạo giấc mơ cho anh . Bình tĩnh nghe em !
Lạnh lùng gạt tay Wonwoo khỏi người mình Seungcheol ánh mắt vô hồn đáp lại :
Đây không còn là nơi như thế nữa . Để tôi đi !
Quay bước định ra cửa thì Wonwoo xông tới ôm chặt người cậu lại . Cùng lúc cánh cửa bật mở cùng với tiếng người nhốn nháo ầm ĩ .
Là Mingyu !
Thằng kia làm gì đấy , bỏ tay ra !!!
Mingyu chạy tới ẩn mạnh Wonwoo ra khỏi Seungcheol mặc cho đám an ninh đang cố giữ lại .
Xin lỗi phó giám đốc người này không phận sự đột nhiên chạy xộc lên chúng tôi không cản kịp !
Mọi người đi ra hết đi !
Wonwoo trừng mắt ra lệnh .
Nhờ khôn ngoan đút tiền cho phòng bảo vệ hễ thấy Seungcheol tới công ty thì báo ngay mà Mingyu có thể đến kịp lúc tìm được cậu . Vừa vào lễ tân hỏi gặp Seungcheol thì ngẩng lên trên lầu đã thấy tên kia kéo tay người yêu cậu lôi vào phòng . Cơn phát hoả ập đến bất cần lao lên mặc kệ nhân viên gọi túm lại !
Chỉ còn ba người ở lại trong căn phòng . Không khí yên lặng tới mức một tiếng rung khẽ của nhịp thở cũng nghe rõ mồn một .
Chuyện này là thế nào ? Seungcheol anh trả lời em ?
Mingyu nắm chặt tay ngăn cơn giận nhìn về phía Seungcheol . Lúc này cậu mới để ý Seungcheol gầy quá trông như người mất hồn .
Anh không sao chứ ?
Vội vàng tiến lại Mingyu lo lắng cúi xuống nhìn mặt cậu .
Là do tôi !
Wonwoo cất lời .
Do anh ? Thế này là sao ?
Tôi yêu Choi Seung Cheol . Tôi biết cậu cũng vậy nhưng tôi không nghĩ cậu có thể cho anh ấy nhiều hơn tôi !
Mày bị làm sao đây ???
Mingyu điên người túm lấy cổ áo Wonwoo dồn mạnh vào tường . Hắn cũng tức giận nghiến răng gạt tay cậu ủn lại chuẩn bị giơ nắm đấm vung lên .
Seungcheol vội vàng lao tới đỡ cho Mingyu liền dính ngay một cú đấm sượt qua miệng . Máu từ khoé môi rách rỉ ra :
Các người có thôi đi không !!!
Cậu mệt mỏi dồn hết sức lực hét lớn .
Thế này là quá đủ rồi . Tôi không phải món đồ để tranh giành . Từ nay trở đi xin đừng ai dính líu đến ai nữa !
Dùng cổ tay lau bớt máu trên miệng Seungcheol thất thểu đứng lên rời khỏi . Cả trăm ánh mắt trong công ty đổ dồn , dõi theo cậu ra tới sảnh .
Tao cảnh cáo mày , còn tơ tưởng tới Seungcheol một lần nữa mày nhất định biết tay tao !
Mingyu gằn giọng dí sát mặt chỉ tay cảnh cáo rồi chạy vội theo Seungcheol . Kéo Seungcheol ấn lên xe Mingyu chốt chặt cửa .
Mingyu à , để anh đi !
Seungcheol cố gắng giữ nắm tay cửa giật mạnh . Mingyu mặc kệ vặn chìa phóng xe đi thẳng .
Anh đã ở đâu mấy ngày qua vậy ? Em tìm anh khắp nơi .
Mingyu dịu giọng .
Anh đã nói rõ với em rồi . Anh không còn mặt mũi nào quay về nữa , anh xin lỗi ..
Có chuyện gì đã xảy ra ? Seungcheol làm ơn kể em nghe được không ? Em hứa sẽ không nóng giận không quát tháo với anh !
Mingyu dừng hẳn xe lại quay sang dịu dàng vuốt tóc Seungcheol .
Có những chuyện em không nên biết , mình anh chịu đủ rồi .
Anh và em chúng ta là một nhớ không ? Không có gì mà anh phải chịu đựng một mình cả , kể cho em đi anh !
Mingyu à ..
Seungcheol ngước mắt . Ánh nhìn uỷ khuất đầy chất chứa thương đau nhìn cậu oà khóc .
Không sao , không sao có em ở đây rồi . Anh bình tĩnh nhé !
Vỗ về tấm lưng đang run lên kia Mingyu đau lòng khôn xiết . Seungcheol đã phải chịu đựng điều gì tổn thương lắm ..
Anh . Wonwoo . Hắn !
Seungcheol vừa khóc vừa nấc .
Nó đã làm gì anh phải không ?
Mingyu cố gắng dò hỏi .
Gật gật đầu Seungcheol lại không ngăn nổi nỗi uất ức khóc nấc lên không thành tiếng . Mingyu cũng đã lờ mờ hiểu được sự tình tay nắm chặt lưng áo Seungcheol lại .
Em sẽ giết nó .. nhất định giết nó !
Mingyu à anh đã sai rồi ! Anh xin lỗi !
Anh phải biết một điều chắc chắn là em sẽ không bao giờ thay đổi tình cảm của mình đâu ! Anh đừng khóc , đừng khóc nữa ..
Mingyu mắt mũi cay xè hôn lên gương mặt nhoè nhoẹt của Seungcheol ân cần dỗ dành .
Một lúc sau thấm mệt Seungcheol lả đi trong vòng tay Mingyu . Cởi áo khoác ra đắp lên người cho Seungcheol cậu yên lặng lái xe về .
Seungcheol bé bỏng của cậu giờ lọt thỏm trong chiếc ghế nhìn thế này không xót xa sao được .
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me