Minh Yeu Nhau Binh Yen Thoi
Lần đầu đối mặt sau khi hẹn hò. Khoảnh khắc mà đôi ta mong chờ là.....?................................................"Xin...xin lỗi đã để cậu đợi""Không...không có lâu đâu..."Lan Ngọc nghe thấy giọng của Thùy Trang hơi run run, cô nhìn thấy nàng ấy có vẻ hơi khác so với lúc bình thường."Ừm...Trang này...""Hả....?"Tiệng gọi tên bất ngờ của Lan Ngọc khiến Thùy Trang giật thót, nàng bất ngờ."Tạm thời chúng ta đi đâu đó nhé ?"Lan Ngọc cười cười, cô luôn tôn trọng hỏi ý kiến Thùy Trang trước rồi mới đưa ra quyết định."Ừm, mình không biết đi đâu nữa"Thấy Thùy Trang hơi lưỡng lự, Lan Ngọc đưa ra đề nghị:"Hay đi chỗ nào mát mát có được không ?""Được...được thôi", Thùy Trang ấp úng đồng ý.Cả hai đi đến quán cà phê mà cả hai đã từng học nhóm chung.Lan Ngọc xé nắp hủ nước đường đổ vào ly cà phê, khuấy đều lên rồi đưa lên miệng uống một ngụm rồi nhìn Thùy Trang và đống vỏ nước đường bên cạnh ly nước cam của nàng. Nàng lúc này bối rối đến mức đã đổ rất nhiều nước đường vào và chỉ nhìn vào ly nước cam trước mắt chứ không nhìn đi đâu hết.Lan Ngọc không biết phải làm thế nào, từ lúc vào quán đến giờ hành động của nàng đều rất kỳ lạ. Cô cứ ngỡ cứ nhâm nhi chút đồ uống ở nơi nào đó mát mẻ thì có thể khiến nàng bình tĩnh hơn một chút. Hơn nữa, từ lúc vào quán trông nàng lại còn bối rối hơn, vừa rồi nàng lại còn vụng về làm đổ thêm hủ nước đường ra bàn nữa. Nàng hoàn toàn không thèm nhìn vào mắt Lan Ngọc nữa.Thùy Trang khẽ liếc mắt nhìn Lan Ngọc, nàng lại vô tình nhìn thấy ánh mắt của Lan Ngọc đang nhing chằm chằm vào mình khiến nàng đỏ mặt giật thót khiến Lan Ngọc dựng tóc gáy ngay tại chỗ.Lan Ngọc nghĩ Thùy Trang lúc này còn căng thẳng hơn cả cô nữa. Nhưng nhìn thấy nàng lúng túng ra mặt như thế này, không biết tại sao nhưng Lan Ngọc lại thấy điều đó khiến cô bình tĩnh hơn.Ngẫm nghĩ lại, từ lúc cả hai gặp nhau lần đầu cho đến bây giờ, Lan Ngọc đều toàn được Thùy Trang giúp đỡ nên lần này cô muốn chủ động giúp lại nàng.Nghĩ như vậy, Lan Ngọc liền chủ động lên tiếng:"Thùy Trang này !""Vâ...vâng..."Nghe tiếng gọi tên đột ngột, Thùy Trang lập tức ngẩng mặt lên, lời nói còn không được rõ trả lời Lan Ngọc."Mình muốn gọi thêm mấy món ăn, cậu có muốn ăn thêm gì không ?""Ờ...ừm...mình....", nàng mở to mắt, với tay lấy ly nước cam uống một ngụm rồi trả lời Lan Ngọc, "mình không đói nên chắc không gọi món đâu..."Thùy Trang uống một ngụm nước cam rồi chợt nhật ra rằng nó ngọt quá sức tưởng tượng khiến nàng cúi gầm mặt xuống. Thùy Trang cuối cùng cũng nhận ra nàng đã cho quá nhiều nước đường.Thùy Trang đỏ mặt xấu hổ, nàng không hiểu từ nãy đến giờ mình đang làm điều ngu ngốc gì vậy.Lan Ngọc thấy dáng vẻ xấu hổ của Thùy Trang thì khẽ cười khúc khích.Thùy Trang nghe thấy tiếng cười của Lan Ngọc liền lên tiếng xin lỗi, nàng sợ Lan Ngọc vừa rồi đã nhìn thấy những hành động ngốc nghếch của mình."Ơ !? Mình...mình xin lỗi..."Lan Ngọc nhẹ nhàng giải thích:"Nói sao ta !...Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một Thùy Trang như vậy đó !"Thùy Trang đỏ mặt trước lời Lan Ngọc vừa nói."Lúc nào mình trông thấy cậu cũng thật thản nhiên, ngay cả cuộc nói chuyện điện thoại hôm qua cũng như vậy, cậu cư xử không khác gì mọi ngày cả. Còn mình thì toàn hồi hộp với căng thẳng thôi nên là..."Lan Ngọc chưa nói xong thì Thùy Trang hướng mắt về phía cô, mở to mắt cắt ngang:"Cậu đừng nói vậy, mình cũng hồi hộp lắm đó"Câu nói của Thùy Trang khiến Lan Ngọc hơi thoảng bất ngờ, nàng nói tiếp:"Làm sao mà có chuyện như vậy được", hai tay Thùy Trang báu chặt lấy chiếc váy, "nhưng cho đến hiện tại, thú thực thì...có lẽ niềm hạnh phúc trong mình đã lấn át điều đó mất rồi. Hôm nay hay lúc đi chơi với cậu cũng vậy, mình cũng cực kỳ hồi hộp đấy, nhưng mà..."Thùy Trang kể lại khi được sánh bước và trò chuyện với Lan Ngọc trong buổi tối khi trở về nhà sau khi vui chơi ở hội chợ, chẳng biết từ bao giờ Thùy Trang đã vui hẳn lên. Còn khi gọi điện nói chuyện với Lan Ngọc thì chính giọng của Lan Ngọc đã khiến nàng bình ổn trở lại.Cả hai không học cùng trường, nhà cũng không gần nhau nữa. Chỉ riêng việc được quen biết nhau, hay việc có thể chuyện trò một cách bình thường cũng đã đủ làm Thùy Trang cảm thấy hạnh phúc. Những chuyện tưởng chừng như chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ ấy giờ đây đã trở thành hiện thực."Chúng ta đã trở thành người yêu của nhau, cho đến bây giờ, càng suy nghĩ thì mình càng cảm thấy hoang mang vì không biết chúng ta đã đến với nhau như thế nào. Hôm nay vì quá hồi hộp nên mình đã chẳng thể ngủ được tí nào...."Thùy Trang lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, ngại ngùng nói:"Cậu không biết đâu ! Từ khoảnh khắc chúng ta tình cờ gặp gỡ, nó đã luôn hiện hữu. Từ đó đến giờ mình đã luôn thích cậu""Ra thế, ra là vậy"Lan Ngọc cũng đã hiểu ra Thùy Trang cũng đã yêu đơn phương mình chứ không phải chỉ có một mình cô tương tư nàng.Thùy Trang cố ngăng những giọt nước mắt sắp lăn dài trên má, nàng khó khăn lắm mới nói được thành câu:"Mình xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu, mình sẽ cố gắng làm quen với mối quan hệ này""Không sao đâu", Lan Ngọc nhỏ nhẹ an ủi, "cậu không cần phải vội, cậu chỉ cần từ từ làm quen, mình cũng đang như thế mà !"Thùy Trang ngẩng mặt lên thì thấy Lan Ngọc đang cúi mặt nhìn xuống mặt bàn.Một lúc sau, Lan Ngọc mới từ từ nói:"Hôm qua...mình cũng không ngủ được", cô nở nụ cười hiền từ nhìn nàng, "vì biết rằng hai chúng ta giống nhau...nên mình cảm thấy thật nhẹ nhõm"Lời nói của Lan Ngọc như một liều thuốc chữa lành cho trái tim của Thùy Trang, nàng đỏ mặt cúi mặt xuống một lúc rồi lại ngầng mặt lên, nở nụ cười thỏ thẻ nói với Lan Ngọc:"Được"Cuối cùng, Lan Ngọc cũng đã nhìn thấy Thùy Trang cười lần đầu tiên trong cuộc hẹn này.Sau khi tâm lý đã thoải mái hơn, Thùy Trang nở nụ cười rất tươi nói với Lan Ngọc:"Lại một lần nữa nhé, từ nay trở đi, mong được cậu giúp đỡ !""Mình cũng vậy !", Lan Ngọc vẫn nở nụ cười đáp lại Thùy Trang.Cuộc nói chuyện sau đó giữa cả hai đã cởi mở hơn rất nhiều, bàn tay họ cứ từng bước từng bước tiến lại gần rồi chạm vào nhauTừng chút từng chút, tất cả đều là những điều cả hai chưa từng biết đến, nhưng cứ từ từ từng chút, bước từng bước thật chậm rãi bằng nhịp điệu riêng của đôi ta. Cả hai sẽ cũng nhau tận hưởng những tháng ngày sắp tới theo của họ và chỉ của riêng họ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me