Minrose Chua Bao Gio Ngung Yeu Anh
Park ChanYeol không phải là người đơn giản. Làm trong ngành giải trí này lâu như vậy, anh thừa biết chuyện gì xảy ra với em gái của anh.
_____________________________
Sau khi quay xong, ai ai cũng mệt mỏi cả người. Park Chaeyoung cũng không ngoại lệ, cô thay đồ thật nhanh rồi ra xe ngồi trước, chưa kịp tẩy trang nữa là.Ngồi trong xe, cô lấy gối ngủ đặt lên cổ mình, chuẩn bị đánh một giấc trước khi đến chỗ quay show. Nhưng tầm mắt đột nhiên tập trung một chỗ, người kia có chút quen mắt, cô khẽ nheo mắt nhìn rõ người phía trước. Bây giờ cô đang ở trong xe dành cho nghệ sĩ mà đã là xe nghệ sĩ thì người ngoài không nhỉ thấy bên trong, chỉ có bên trong thấy bên ngoài thôi. Nhìn thấy bóng dáng kia, đột nhiên một cái tên chạy ngang não bộ của cô. Khẽ lầm bầm..."Đó không phải là Mina của TWICE sao..."Park Chaeyoung lầm bầm nói khi thấy được mặt của cô gái phía trước. Ơ...nhưng mà cô ta đang làm gì ngoài đây, còn có...người đàn ông đang mang khẩu trang bên cạnh cô ta là sao, nắm tay day dưa không rõ ràng, giữa thanh thiên bạch nhật, thân làm Idol mà tại sao lại không ý tứ gì hết vậy. Một loạt suy nghĩ hổn độn chạy loạn xạ trong đầu cô.Cô vẫn ngồi im mà quan sát. Đột nhiên người đàn ông bỏ đi, Mina nhìn theo, khuôn miệng đột nhiên cong lên, sau đó cũng rời đi.Park Chaeyoung nhìn cảnh vừa rồi mà không hiểu vấn đề lắm, thấy không có gì để xem nữa nên lặp tức dựa người, nhắm mắt bắt đầu chìm vào giấc Chiếc xe chở Blackpink bắt đầu lăn bánh, di chuyển đến nơi ghi show. Cũng chỉ qua một tiếng, cũng đến nơi. Park Chaeyoung bị đánh thức, chậm chạp mở mắt, chớp chớp vài cái cho tỉnh hẳn. Sau đó cùng mọi người xuống xe, tiến vào nơi ghi hình._____________________________LondonMàn đêm bao trùm cả bầu trời nơi đây. Thời gian lệch hẳn so với Hàn Quốc. Hai không gian một sáng một tối, đối nghịch nhau. Park Jimin thở dốc bước xuống từ sân khấu, đôi tay thuần thục tháo tai nghe xuống, ắt hẳn chuyện này đã quá quen thuộc. Mồ hôi từ gò má chảy xuống vùng cổ, thể hiện trên sân khấu anh đã nhiệt huyết biết bao nhiêu. Kết thúc buổi hòa nhạc, anh liền chào fan rồi rời sân khấu. Đi nhanh về phía phòng mình. Trong lòng đột nhiên nhớ đến cô. Lúc đến nơi có nhắn tin cho cô, còn chưa xem lại điện thoại. Mở cửa bước vào phòng mình, tiến đến cái bàn nơi anh đặt điện thoại. Đưa tay nhấc lên, trên màn hình hiện lên tin nhắn, là của cô. Anh lặp tức bấm vào.(.)Anh không nhìn lầm chứ. Dấu chấm này nghĩa là gì vậy. Anh đâm chiêu suy nghĩ một lúc, như hiểu ra vấn đề, anh liền cong môi, nhấn gọi.Park Chaeyoung ở bên này đang uống nước lấy tinh thần để chuẩn bị quay thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Cô từ tốn bỏ chai nước xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra. Màn hình hiển thị tên người gọi.Jimin ngốc Nhìn tên người gọi cô thoáng chút ngạc nhiên. Anh đang bận mà sao lại gọi cho cô. Nhưng sự ngạc nhiên đó duy trì không được bao lâu thì liền quay về vẻ giận dỗi. Cô còn đang hờn dỗi anh cơ mà. Để cho anh nghe nhạc chờ luôn đi. Cô chẳng thèm nghe máy. Nhanh tay bỏ điện thoại vào trong túi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng cô không tự làm chủ được a. Ngay lúc điện thoại như tắt đi thì cô liền không có tiền đồ mà vội vàng lấy điện thoại ra bấm nghe."Umm...."Cô không nói gì chỉ phát ra một tiếng, cho người đối diện biết là cô đang có nghe máy mà thôi.Đầu dây bên kia, anh nghe được tiếng động của cô thì khẽ bật cười. Cô nhóc nhà anh chắc là đang giận dỗi rồi. Trong lòng đột nhiên muốn thấy vẻ mặt giận dỗi của cô ngay bây giờ. Chắc là đáng yêu lắm."Chaeyoung bắt đầu giận dỗi rồi."Anh liền lên tiếng trêu chọc cô. Anh là muốn làm cho cô nói chuyện với anh a. Cô không lên tiếng anh thật sự không thoải mái chút nào.Quả nhiên anh đã khơi dậy sự hờn dỗi đang trào dâng trong người cô. Anh quá đáng mà, cô đang giận anh mà anh còn trêu chọc cô, cô hoàn toàn không biết là biểu cảm của cô hiện giờ đang nằm trong tầm kiểm soát của anh. Anh quả thật đã châm ngòi lửa trong người cô, nên cô lập tức phản bác lại."Em hờn dỗi thì sao chứ, anh vậy mà còn trêu chọc em. Park Jimin, anh lại ăn hiếp em."Nghe được giọng nói của cô, anh gật đầu mỉm cười hài lòng. Cô mà không nói chuyện với anh thì đúng là dọa chết anh mà."Em đừng tức giận, là lỗi của anh. Là anh sợ em sẽ mặc kệ anh, sẽ không nói chuyện với anh nữa."Anh đột nhiên nhỏ giọng nói, mang theo một chút lấy lòng cô. Anh cũng không hiểu nỗi mình. Park Jimin anh chuẩn bị rơi vào kiếp thê nô rồi sao.Cô sau khi nghe anh nói xong liền ngạc nhiên, anh đột nhiên làm nũng với cô a. Ya...Park Jimin nhà anh là đang muốn giết cô sao. Cô không cưỡng lại được đâu a."Anh...anh...có làm gì em cũng mặc kệ nhé. Em vẫn giận đấy"Cô ấp úng nói. Nói gì đi nữa, cô vẫn phải giận hờn anh một lần chứ."Đừng giận, ngày mai anh sẽ về Hàn Quốc "Anh rõ ràng là cảm nhận được cô đang cố gắng hờn dỗi anh a. Đúng là khó chiều quá đi."Thật sao?"
Park Chaeyoung ngạc nhiên bật thốt. Không ngờ anh kết thúc World Tour nhanh như vậy. Chắc là có việc ở Hàn rồi. Như vậy cũng tốt, cô ngoài mặt dận dỗi vậy thôi chứ thật ra là rất nhớ anh a. Muốn được thấy khuôn mặt đó ngây bây giờ."Thật, vậy nên em đừng tức giận nữa."Park Jimin nắm được suy nghĩ của cô thì nhẹ giọng mà làm hòa. Xoa dịu tức giận của cô.Park Chaeyoung nghe xong quả thực tức giận trong lòng giảm xuống. "Được, em phải ghi hình rồi. Tạm biệt anh"Cô khẽ nhìn người quản lí đang vẫy vẫy cô, nói lời tạm biệt anh. sau đó liền gác máy, không kịp nghe anh nói tạm biệt. Tốt nhất là không để quản lí biết, nếu không cô không phải gặp rắc rối sao. Đặt điện thoại vào trong áo khoác, sau đó rời đi cùng quản lí._____________________________SeoulTrời xuân vào đêm đẹp đến lạ thường. Mưa rơi lất phất, dòng người hồi hả bước đi, không khí xung quanh nhộn nhịp. Cuối xuân, hoa đào cũng dần vơi đi, nhẹ nhàng phủ dưới gốc cây một tầng mỏng. Không khí bên ngoài đây khác hẳn bên trong một can phòng khách sạn gần đó. Trong phòng,có một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế, gần cửa sổ,tay đung đưa ly rượu vang đỏ trên tay, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, trong phong hoàn toàn không bật đèn, chỉ có ánh sáng bên ngoài thành phố le lói hắt vào, làm như có như không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông. Nhan sắc này quả thật không tầm thường. Há có phải yêu nghiệt.Cạch....Đột nhiên cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ bị đẩy vào, có chút loạng choạng xuýt ngã. May mắn đứng vẫn được. Cửa sau đó liền được đóng lại. Trong phòng hiện giờ chỉ còn hai người. Người phụ nữ cố gắng lấy lại hơi thở bình tĩnh của mình, nương theo ánh sáng yếu ớt mà nhận dạng người kia. Đột nhiên cả người cô khẽ run. Người đàn ông ngồi đó không phải là Park ChanYeol sao, tiền bối chung vông ty với cô."Chanyeol-nim..."Người phụ nữ thốt ra ý nghĩ trong đầu. Anh ta rốt cuộc tại sao lại ở đây.Người đàn ông đặt ly rượu trên tay xuống, đứng lên, cười lạnh nói."Hậu bối, Kang Seulgi..."Kang Seulgi rốt cuộc cũng xác định người trước mặt là ai. Trong lòng có chút kinh sợ. Cô là đang trên đường về nhà thì đột nhiên bị một đám người dẫn đi. Vùng vẫy không muốn đi, nhưng là trực tiếp bị đưa đi. Lúc đầu còn hoãn loạn nhưng thấy được người trước mặt thì buông lõng đề phòng. Park ChanYeol nhất định sẽ ăn thịt được cô."Tiền bối, đây là có ý gì?"Kang Seulgi lên tiếng dò xét. Anh ta không phải thích cô mà thuê người cướp đoạt cô đấy chứ. Nhưng mà anh ta quả thực không tệ, tiền bạc hay sự nổi tiếng anh ta đều có cả. Cũng không tồi nếu cùng anh ta day dưa một chút. Kiếm chút lợi về thân.Park ChanYeol nhếch mép, hừ lạnh một tiếng. Khinh bỉ trong lòng càng dâng cao."Nói thẳng ra thì, cô, động vào "người" của tôi"Một câu nói, ngắt ba quãng. Thể hiện rõ sự khó chịu.Kang Seulgi nhíu chặt mày. Cô là nghĩ sai sao. Anh ta không thích cô, mà là đang chỉ tội cô sao. Từ khi nào mà đắc tội anh ta vậy. Không được, phải tìm cớ chuồn khỏi đây ngây mới được."Anh nói gì, em hoàn toàn không hiểu. Em bận hoạt động nghệ thuật, làm sao mà đụng đến người của anh. Chắc chắn có hiểu lầm"Lời nói cô ta phát ra giống như chính mình chịu ủy khuất vậy. Chẳng phải muốn nói Park ChanYeol anh là đang vu oan cho cô. Nói có thành không sao. Đúng là ngoan độc. Lấy sự nhu nhược mà qua mặt anh sao. Vở kịch này diễn lâu quá rồi đấy.Park ChanYeol hừ lạnh. Hơi thở mang vài tia nguy hiểm. Ánh mắt lãnh lẽo nhìn cô ta."Không cần phải giả vờ như vậy. Park Chaeyoung là "người" của tôi. Nói như vậy chắc cô thập phần hiểu ra rồi chứ "_____________________________
P/s : Vote ủng hộ tui nha 👍
Cảm ơn rất nhiều 😍😍😍
_____________________________
Sau khi quay xong, ai ai cũng mệt mỏi cả người. Park Chaeyoung cũng không ngoại lệ, cô thay đồ thật nhanh rồi ra xe ngồi trước, chưa kịp tẩy trang nữa là.Ngồi trong xe, cô lấy gối ngủ đặt lên cổ mình, chuẩn bị đánh một giấc trước khi đến chỗ quay show. Nhưng tầm mắt đột nhiên tập trung một chỗ, người kia có chút quen mắt, cô khẽ nheo mắt nhìn rõ người phía trước. Bây giờ cô đang ở trong xe dành cho nghệ sĩ mà đã là xe nghệ sĩ thì người ngoài không nhỉ thấy bên trong, chỉ có bên trong thấy bên ngoài thôi. Nhìn thấy bóng dáng kia, đột nhiên một cái tên chạy ngang não bộ của cô. Khẽ lầm bầm..."Đó không phải là Mina của TWICE sao..."Park Chaeyoung lầm bầm nói khi thấy được mặt của cô gái phía trước. Ơ...nhưng mà cô ta đang làm gì ngoài đây, còn có...người đàn ông đang mang khẩu trang bên cạnh cô ta là sao, nắm tay day dưa không rõ ràng, giữa thanh thiên bạch nhật, thân làm Idol mà tại sao lại không ý tứ gì hết vậy. Một loạt suy nghĩ hổn độn chạy loạn xạ trong đầu cô.Cô vẫn ngồi im mà quan sát. Đột nhiên người đàn ông bỏ đi, Mina nhìn theo, khuôn miệng đột nhiên cong lên, sau đó cũng rời đi.Park Chaeyoung nhìn cảnh vừa rồi mà không hiểu vấn đề lắm, thấy không có gì để xem nữa nên lặp tức dựa người, nhắm mắt bắt đầu chìm vào giấc Chiếc xe chở Blackpink bắt đầu lăn bánh, di chuyển đến nơi ghi show. Cũng chỉ qua một tiếng, cũng đến nơi. Park Chaeyoung bị đánh thức, chậm chạp mở mắt, chớp chớp vài cái cho tỉnh hẳn. Sau đó cùng mọi người xuống xe, tiến vào nơi ghi hình._____________________________LondonMàn đêm bao trùm cả bầu trời nơi đây. Thời gian lệch hẳn so với Hàn Quốc. Hai không gian một sáng một tối, đối nghịch nhau. Park Jimin thở dốc bước xuống từ sân khấu, đôi tay thuần thục tháo tai nghe xuống, ắt hẳn chuyện này đã quá quen thuộc. Mồ hôi từ gò má chảy xuống vùng cổ, thể hiện trên sân khấu anh đã nhiệt huyết biết bao nhiêu. Kết thúc buổi hòa nhạc, anh liền chào fan rồi rời sân khấu. Đi nhanh về phía phòng mình. Trong lòng đột nhiên nhớ đến cô. Lúc đến nơi có nhắn tin cho cô, còn chưa xem lại điện thoại. Mở cửa bước vào phòng mình, tiến đến cái bàn nơi anh đặt điện thoại. Đưa tay nhấc lên, trên màn hình hiện lên tin nhắn, là của cô. Anh lặp tức bấm vào.(.)Anh không nhìn lầm chứ. Dấu chấm này nghĩa là gì vậy. Anh đâm chiêu suy nghĩ một lúc, như hiểu ra vấn đề, anh liền cong môi, nhấn gọi.Park Chaeyoung ở bên này đang uống nước lấy tinh thần để chuẩn bị quay thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Cô từ tốn bỏ chai nước xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra. Màn hình hiển thị tên người gọi.Jimin ngốc Nhìn tên người gọi cô thoáng chút ngạc nhiên. Anh đang bận mà sao lại gọi cho cô. Nhưng sự ngạc nhiên đó duy trì không được bao lâu thì liền quay về vẻ giận dỗi. Cô còn đang hờn dỗi anh cơ mà. Để cho anh nghe nhạc chờ luôn đi. Cô chẳng thèm nghe máy. Nhanh tay bỏ điện thoại vào trong túi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng cô không tự làm chủ được a. Ngay lúc điện thoại như tắt đi thì cô liền không có tiền đồ mà vội vàng lấy điện thoại ra bấm nghe."Umm...."Cô không nói gì chỉ phát ra một tiếng, cho người đối diện biết là cô đang có nghe máy mà thôi.Đầu dây bên kia, anh nghe được tiếng động của cô thì khẽ bật cười. Cô nhóc nhà anh chắc là đang giận dỗi rồi. Trong lòng đột nhiên muốn thấy vẻ mặt giận dỗi của cô ngay bây giờ. Chắc là đáng yêu lắm."Chaeyoung bắt đầu giận dỗi rồi."Anh liền lên tiếng trêu chọc cô. Anh là muốn làm cho cô nói chuyện với anh a. Cô không lên tiếng anh thật sự không thoải mái chút nào.Quả nhiên anh đã khơi dậy sự hờn dỗi đang trào dâng trong người cô. Anh quá đáng mà, cô đang giận anh mà anh còn trêu chọc cô, cô hoàn toàn không biết là biểu cảm của cô hiện giờ đang nằm trong tầm kiểm soát của anh. Anh quả thật đã châm ngòi lửa trong người cô, nên cô lập tức phản bác lại."Em hờn dỗi thì sao chứ, anh vậy mà còn trêu chọc em. Park Jimin, anh lại ăn hiếp em."Nghe được giọng nói của cô, anh gật đầu mỉm cười hài lòng. Cô mà không nói chuyện với anh thì đúng là dọa chết anh mà."Em đừng tức giận, là lỗi của anh. Là anh sợ em sẽ mặc kệ anh, sẽ không nói chuyện với anh nữa."Anh đột nhiên nhỏ giọng nói, mang theo một chút lấy lòng cô. Anh cũng không hiểu nỗi mình. Park Jimin anh chuẩn bị rơi vào kiếp thê nô rồi sao.Cô sau khi nghe anh nói xong liền ngạc nhiên, anh đột nhiên làm nũng với cô a. Ya...Park Jimin nhà anh là đang muốn giết cô sao. Cô không cưỡng lại được đâu a."Anh...anh...có làm gì em cũng mặc kệ nhé. Em vẫn giận đấy"Cô ấp úng nói. Nói gì đi nữa, cô vẫn phải giận hờn anh một lần chứ."Đừng giận, ngày mai anh sẽ về Hàn Quốc "Anh rõ ràng là cảm nhận được cô đang cố gắng hờn dỗi anh a. Đúng là khó chiều quá đi."Thật sao?"
Park Chaeyoung ngạc nhiên bật thốt. Không ngờ anh kết thúc World Tour nhanh như vậy. Chắc là có việc ở Hàn rồi. Như vậy cũng tốt, cô ngoài mặt dận dỗi vậy thôi chứ thật ra là rất nhớ anh a. Muốn được thấy khuôn mặt đó ngây bây giờ."Thật, vậy nên em đừng tức giận nữa."Park Jimin nắm được suy nghĩ của cô thì nhẹ giọng mà làm hòa. Xoa dịu tức giận của cô.Park Chaeyoung nghe xong quả thực tức giận trong lòng giảm xuống. "Được, em phải ghi hình rồi. Tạm biệt anh"Cô khẽ nhìn người quản lí đang vẫy vẫy cô, nói lời tạm biệt anh. sau đó liền gác máy, không kịp nghe anh nói tạm biệt. Tốt nhất là không để quản lí biết, nếu không cô không phải gặp rắc rối sao. Đặt điện thoại vào trong áo khoác, sau đó rời đi cùng quản lí._____________________________SeoulTrời xuân vào đêm đẹp đến lạ thường. Mưa rơi lất phất, dòng người hồi hả bước đi, không khí xung quanh nhộn nhịp. Cuối xuân, hoa đào cũng dần vơi đi, nhẹ nhàng phủ dưới gốc cây một tầng mỏng. Không khí bên ngoài đây khác hẳn bên trong một can phòng khách sạn gần đó. Trong phòng,có một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế, gần cửa sổ,tay đung đưa ly rượu vang đỏ trên tay, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, trong phong hoàn toàn không bật đèn, chỉ có ánh sáng bên ngoài thành phố le lói hắt vào, làm như có như không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông. Nhan sắc này quả thật không tầm thường. Há có phải yêu nghiệt.Cạch....Đột nhiên cửa phòng được mở ra, một người phụ nữ bị đẩy vào, có chút loạng choạng xuýt ngã. May mắn đứng vẫn được. Cửa sau đó liền được đóng lại. Trong phòng hiện giờ chỉ còn hai người. Người phụ nữ cố gắng lấy lại hơi thở bình tĩnh của mình, nương theo ánh sáng yếu ớt mà nhận dạng người kia. Đột nhiên cả người cô khẽ run. Người đàn ông ngồi đó không phải là Park ChanYeol sao, tiền bối chung vông ty với cô."Chanyeol-nim..."Người phụ nữ thốt ra ý nghĩ trong đầu. Anh ta rốt cuộc tại sao lại ở đây.Người đàn ông đặt ly rượu trên tay xuống, đứng lên, cười lạnh nói."Hậu bối, Kang Seulgi..."Kang Seulgi rốt cuộc cũng xác định người trước mặt là ai. Trong lòng có chút kinh sợ. Cô là đang trên đường về nhà thì đột nhiên bị một đám người dẫn đi. Vùng vẫy không muốn đi, nhưng là trực tiếp bị đưa đi. Lúc đầu còn hoãn loạn nhưng thấy được người trước mặt thì buông lõng đề phòng. Park ChanYeol nhất định sẽ ăn thịt được cô."Tiền bối, đây là có ý gì?"Kang Seulgi lên tiếng dò xét. Anh ta không phải thích cô mà thuê người cướp đoạt cô đấy chứ. Nhưng mà anh ta quả thực không tệ, tiền bạc hay sự nổi tiếng anh ta đều có cả. Cũng không tồi nếu cùng anh ta day dưa một chút. Kiếm chút lợi về thân.Park ChanYeol nhếch mép, hừ lạnh một tiếng. Khinh bỉ trong lòng càng dâng cao."Nói thẳng ra thì, cô, động vào "người" của tôi"Một câu nói, ngắt ba quãng. Thể hiện rõ sự khó chịu.Kang Seulgi nhíu chặt mày. Cô là nghĩ sai sao. Anh ta không thích cô, mà là đang chỉ tội cô sao. Từ khi nào mà đắc tội anh ta vậy. Không được, phải tìm cớ chuồn khỏi đây ngây mới được."Anh nói gì, em hoàn toàn không hiểu. Em bận hoạt động nghệ thuật, làm sao mà đụng đến người của anh. Chắc chắn có hiểu lầm"Lời nói cô ta phát ra giống như chính mình chịu ủy khuất vậy. Chẳng phải muốn nói Park ChanYeol anh là đang vu oan cho cô. Nói có thành không sao. Đúng là ngoan độc. Lấy sự nhu nhược mà qua mặt anh sao. Vở kịch này diễn lâu quá rồi đấy.Park ChanYeol hừ lạnh. Hơi thở mang vài tia nguy hiểm. Ánh mắt lãnh lẽo nhìn cô ta."Không cần phải giả vờ như vậy. Park Chaeyoung là "người" của tôi. Nói như vậy chắc cô thập phần hiểu ra rồi chứ "_____________________________
P/s : Vote ủng hộ tui nha 👍
Cảm ơn rất nhiều 😍😍😍
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me