Minrose Chua Bao Gio Ngung Yeu Anh
Park Chaeyoung nói là làm. Bây giờ cô đang đứng trước căn nhà hôm trước Jimin dẫn cô tới. Nói là tới nhà anh, nhưng cô đâu có biết chính xác nhà anh ở đâu đâu. Chỉ biết mỗi chỗ này nên mới tới đây. Đứng trước cửa rồi nhưng lại không dám bấm chuông. Lỡ may là người khác mà không phải anh thì biết giải thích như thế nào. Phân vân, đắn đo một hồi rốt cuộc cô cũng không có can đảm bấm. Nhưng phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Cô giật mình liền nép vào một góc cây gần đó. Không thể để người khác phát hiện được a. Trong tầm nhìn của cô, tiếng bước chân ngày càng gần, bóng dáng cũng dần dần hiện rõ. Cô liền vui mừng khi thấy rõ mặt người đó. Liền trong bóng cây chạy ra, lao về phía anh."Yaaaa, Park Jimin....." Anh đang đi thì đột nhiên có người gọi tên anh thì có chút ngạc nhiên. Nhưng chưa kịp nhìn ra người đó là ai thì cả người đột nhiên bị ôm lấy. Anh còn đang lên tiếng thì người ôm anh đã lên tiếng trước." Park Jimin, em là Chaeyoung đây, hậu bối của anh đây." cô đã say, giờ lại gặp anh cô càng say hơn. Nói năng cũng chẳng thèm suy nghĩ. Cũng chẳng nghĩ tới hành động của mình.Anh sau khi nghe được ngữ điệu nói chuyện đó thì cau mày nhìn cô. Cô nhóc này, hôm nay bị gì vậy. Còn dám gọi cả họ tên anh. Cô gan quá rồi đấy. Đang định hỏi cô thì đột nhiên mùi bia sọc vào mũi anh." Park Chaeyoung, em uống bia?" là lời hỏi nhưng cũng là lời khẳng định chắc chắn.Cô vui vẻ buông anh ra, nhìn anh cười nói. "Em chỉ uống một chút xíu thôi. Không có sao đâu" cô vừa nói còn đưa tay làm động tác làm một chiếc ly nhỏ. Ý muốn nói cô uống rất ít. Nhưng anh nào có tin, liền cằm tay cô kéo vào trong nhà. Đặt cô ngồi trên ghế, không nói không rằng đi vào bếp pha cho cô một ly nước chanh. Park Chaeyoung sau khi thấy anh đi, hai mắt thật sự muốn nhắm lại. Hình như bây giờ bia mới ngắm vào hay sao mà giờ cô chỉ muốn ngủ thôi. Nhưng rồi không hiểu sao lại đi vào nhà bếp. Thấy anh đang đứng pha nước, quay lưng về phía cô nên cô đi đến ôm lấy anh từ phía sau. Anh lại có chút giật mình. Đúng là không nên để con gái uống bia mà. Anh Quay người lại đẩy nhẹ cô ra. Nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ kia mà lại không nỡ trách cô."Park Chaeyoung, em quay về ghế ngồi đi""Không thích " Cô nhăn mặt khi anh bảo cô."Nếu em không đi...."Chụt...Chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị cô dùng môi mình chặn lại. Cảm nhận được vật mềm mại trên đầu môi, tim anh đột nhiên đập nhanh hơn. Chết tiệt, cảm giác này là gì vậy. Park Jimin anh vậy mà bị con nhóc này hôn." Anh là đồ nói nhiều." Đang còn đang ngơ ngác thì đã bị cô trêu đùa. Cô toan tính bỏ chạy thì lại quay lại, kiễng chân nói nhỏ vào tai anh." Park Jimin, em thích anh." Lời vừa nói ra, cả người liền ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền lại. Cô buồn ngủ lắm rồi. Nói xong câu đó thì chẳng biết gì nữa. Còn anh thì ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Nhìn cô gái đang nằm trên tay anh mà khẽ mỉm cười. Không biết cô có biết mình đang nói cái gì hay không." Ngày mai em chết chắc với tôi"
Anh nói rồi bế cô vào phòng, đắp chăn cẩn thận .xem ra đêm nay để tạm cô ở đây vậy . Đúng là hết cách với cô.
_____________________________
Sáng hôm sau
Park Chaeyoung cô vẫn còn đang chăn êm nệm ấm, thì đột nhiên cựa mình mở mắt. Quang cảnh xung quanh đột nhiên đập vào mắt cô. Mọi thứ xung quanh thật lạ lẵm. Nghĩ mình nhìn lầm nên liền xoa xoa mắt vài cái. Nhìn lại xung quanh một lần nữa. What? Tại sao vẫn như cũ. Mở to mắt ngạc nhiên bật dậy."Aaaa...chuyện quái gì vậy" Cô la lớn, hai tay ôm lấy đầu cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua. Mọi ký ức tối hôm qua như ùa về. sắc mặt của cô tối sầm lại. " Không thể nào,...." Cô như không tin vào chính ký ức của mình. Vò đầu bứt tóc khó chịu."Park Chaeyoung...mày điên thật rồi" " Phải ra khỏi đây trước khi bị bắt mới được." cô liền đứng bật dậy. Chậm chạp quan sát xung quanh xem anh có đang ở nhà hay không. Không nghe có động tĩnh gì liền tức tốc chạy ra ngoài. Giày cũng không xỏ đàng hoàng mà chạy đi. Cứ như vậy mà cấm đầu chạy. May mà anh không phát hiện ra. Nếu không cô toi rồi.Park Jimin bước ra từ phòng tắm, lau lau mái tóc đang ướt của mình. Toan bước vào phòng xem cô như thế nào thì đã thấy cửa phòng mở toang ra. Lại liếc mắt nhìn ra cửa trước nhà cũng mở toan. Môi khẽ nhếch lên."Chạy cũng nhanh thật" Dứt câu, anh bước vào phòng. Thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Thì đột nhiên có một vật thu hút ánh nhìn của anh. Lật chiếc chăn lên, thì ra là điện thoại. Cầm lên lật qua lật lại xem xét. Đây là của cô mà, để quên rồi. Tay khẽ chạm vào màn hình. Điện thoại sáng lên. "Đây là...."
_____________________________
Park Chaeyoung cô rốt cuộc cũng về được tới nhà. Thở còn không kịp đây. Đi vào nhà bếp lấy nước uống. "Aishi...mệt chết mình mà" Uống một hơi hết cả chai nước. Tay vỗ vỗ ngực. Giống như vừa chết đi sống lại vậy. " Làm gì mà thở dữ vậy""Ôi mẹ ơi...Ya, Lalisa cậu muốn dọa chết mình đấy à."Đang đứng để cho bình tĩnh, đột nhiên có người gọi làm giật hết cả mình. May mà Park Chaeyoung cô chưa đánh người là may rồi đấy. Liền nguýt Lisa một cái." Cậu có tật giật mình à. Nói mau, sao tối qua cậu không về nhà hả." Lisa bỏ qua cái lườm của Chaeyoung mà tò mò dò hỏi." Tớ....chỉ là....là tới phòng tập thôi. Tuyệt đối không làm gì cả." Cô hốt hoảng trước câu hỏi của Lisa. Vội xua tay chối bỏ." Thật vậy không, sao tớ gọi mà cậu không nghe." " Có sao, để mình xem..."Đưa tay vào túi lục tìm điện thoại. Hửm! Điện thoại đâu rồi, nét mặt bắt đầu chuyển đầy biểu cảm. Lục túi này đến túi kia vẫn không thấy. Khoan đã, một ý nghĩ vừa xẹt ngang qua đầu cô." Không thể nào..." Gương mặt vô vọng nhìn Lisa, lắc lắc đầu như không muốn tin."Cậu sao vậy...mất rồi sao."" Chết chắc rồi, cậu mau cho mượn điện thoại của cậu đi..." cô vội vội vàng vàng mượn điện thoại Lisa. Lisa còn chưa hiểu chuyện gì thì điện thoại đã bị Chaeyoung lấy mất.Cô liền bấm số của mình gọi, nín thở lắng nghe. Làm ơn đi, đừng ở nơi đó mà. "Alo..."Giọng nói bên kia vừa cất lên dường như sét đánh ngang tai. Trong người cô mây đen kéo tới. Không được, cô phải cúp máy đây..."Park Chaeyoung..."Gì nữa đây, đang định gác máy mà sao lại còn nói tiếp. Lại còn nhận ra cả cô nữa chứ." Điện thoại của em, muốn lấy lại thì tự mình tới lấy" "Anh..."" Em không có nhiều thời gian đâu, tối nay tôi phải bay rồi. Em tự tới tìm tôi." Dứt câu, điện thoại cũng cúp. Cô đúng là muốn điên lên thiệt mà. Ông trời ơi, tại sao, tại sao cuộc đời cô bi ai đến vậy chứ. Vừa mới tối hôm qua chiếm tiện nghi của người ta, giờ gặp lại thì biết giải thích thế nào đây. Anh sẽ không coi cô quá tùy tiện chứ. Phiền não quá đi thôi." Rượu bia chết tiệt...sau này bản tiểu thư sẽ không đụng vào ngươi nữa." _____________________________
P/s: Vote ủng hộ tui nha.
Anh nói rồi bế cô vào phòng, đắp chăn cẩn thận .xem ra đêm nay để tạm cô ở đây vậy . Đúng là hết cách với cô.
_____________________________
Sáng hôm sau
Park Chaeyoung cô vẫn còn đang chăn êm nệm ấm, thì đột nhiên cựa mình mở mắt. Quang cảnh xung quanh đột nhiên đập vào mắt cô. Mọi thứ xung quanh thật lạ lẵm. Nghĩ mình nhìn lầm nên liền xoa xoa mắt vài cái. Nhìn lại xung quanh một lần nữa. What? Tại sao vẫn như cũ. Mở to mắt ngạc nhiên bật dậy."Aaaa...chuyện quái gì vậy" Cô la lớn, hai tay ôm lấy đầu cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua. Mọi ký ức tối hôm qua như ùa về. sắc mặt của cô tối sầm lại. " Không thể nào,...." Cô như không tin vào chính ký ức của mình. Vò đầu bứt tóc khó chịu."Park Chaeyoung...mày điên thật rồi" " Phải ra khỏi đây trước khi bị bắt mới được." cô liền đứng bật dậy. Chậm chạp quan sát xung quanh xem anh có đang ở nhà hay không. Không nghe có động tĩnh gì liền tức tốc chạy ra ngoài. Giày cũng không xỏ đàng hoàng mà chạy đi. Cứ như vậy mà cấm đầu chạy. May mà anh không phát hiện ra. Nếu không cô toi rồi.Park Jimin bước ra từ phòng tắm, lau lau mái tóc đang ướt của mình. Toan bước vào phòng xem cô như thế nào thì đã thấy cửa phòng mở toang ra. Lại liếc mắt nhìn ra cửa trước nhà cũng mở toan. Môi khẽ nhếch lên."Chạy cũng nhanh thật" Dứt câu, anh bước vào phòng. Thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Thì đột nhiên có một vật thu hút ánh nhìn của anh. Lật chiếc chăn lên, thì ra là điện thoại. Cầm lên lật qua lật lại xem xét. Đây là của cô mà, để quên rồi. Tay khẽ chạm vào màn hình. Điện thoại sáng lên. "Đây là...."
_____________________________
Park Chaeyoung cô rốt cuộc cũng về được tới nhà. Thở còn không kịp đây. Đi vào nhà bếp lấy nước uống. "Aishi...mệt chết mình mà" Uống một hơi hết cả chai nước. Tay vỗ vỗ ngực. Giống như vừa chết đi sống lại vậy. " Làm gì mà thở dữ vậy""Ôi mẹ ơi...Ya, Lalisa cậu muốn dọa chết mình đấy à."Đang đứng để cho bình tĩnh, đột nhiên có người gọi làm giật hết cả mình. May mà Park Chaeyoung cô chưa đánh người là may rồi đấy. Liền nguýt Lisa một cái." Cậu có tật giật mình à. Nói mau, sao tối qua cậu không về nhà hả." Lisa bỏ qua cái lườm của Chaeyoung mà tò mò dò hỏi." Tớ....chỉ là....là tới phòng tập thôi. Tuyệt đối không làm gì cả." Cô hốt hoảng trước câu hỏi của Lisa. Vội xua tay chối bỏ." Thật vậy không, sao tớ gọi mà cậu không nghe." " Có sao, để mình xem..."Đưa tay vào túi lục tìm điện thoại. Hửm! Điện thoại đâu rồi, nét mặt bắt đầu chuyển đầy biểu cảm. Lục túi này đến túi kia vẫn không thấy. Khoan đã, một ý nghĩ vừa xẹt ngang qua đầu cô." Không thể nào..." Gương mặt vô vọng nhìn Lisa, lắc lắc đầu như không muốn tin."Cậu sao vậy...mất rồi sao."" Chết chắc rồi, cậu mau cho mượn điện thoại của cậu đi..." cô vội vội vàng vàng mượn điện thoại Lisa. Lisa còn chưa hiểu chuyện gì thì điện thoại đã bị Chaeyoung lấy mất.Cô liền bấm số của mình gọi, nín thở lắng nghe. Làm ơn đi, đừng ở nơi đó mà. "Alo..."Giọng nói bên kia vừa cất lên dường như sét đánh ngang tai. Trong người cô mây đen kéo tới. Không được, cô phải cúp máy đây..."Park Chaeyoung..."Gì nữa đây, đang định gác máy mà sao lại còn nói tiếp. Lại còn nhận ra cả cô nữa chứ." Điện thoại của em, muốn lấy lại thì tự mình tới lấy" "Anh..."" Em không có nhiều thời gian đâu, tối nay tôi phải bay rồi. Em tự tới tìm tôi." Dứt câu, điện thoại cũng cúp. Cô đúng là muốn điên lên thiệt mà. Ông trời ơi, tại sao, tại sao cuộc đời cô bi ai đến vậy chứ. Vừa mới tối hôm qua chiếm tiện nghi của người ta, giờ gặp lại thì biết giải thích thế nào đây. Anh sẽ không coi cô quá tùy tiện chứ. Phiền não quá đi thôi." Rượu bia chết tiệt...sau này bản tiểu thư sẽ không đụng vào ngươi nữa." _____________________________
P/s: Vote ủng hộ tui nha.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me