Minyeon Jimin Cap Doi Xui Xeo
Vọt vào phòng, bởi vì thường xuyên gặp chuyện xui nên Park Hyomin đã sớm quen để sẵn ở công ty một bộ quần áo sạch sẽ, quả nhiên hôm nay đã phát huy tác dụng. Lập tức thay đồ nhanh như chớp, khi cả người nhẹ nhàng thoải mái bước ra khỏi phòng, dưới ánh mắt giễu cợt của mọi người thì ai oán trợn lại một cái rồi mới xoay người vào trong bếp.
"Unnie hận em!" Vừa bước vào bếp, trừng mắt nhìn cô gái đang lấy rau quả từ trong túi ni lông ra, cô lườm nguýt giống như mang oán mang hận.
Ô hô... Đều là do nó lừa cô, nói gì mà mời cô làm trợ lí, kết quả là nấu cơm, làm việc vặt, một tay bao hết công việc của osin. Ngày nào cũng phải ra chợ mua đồ ăn mới có thể khiến cho vận xui bình thường không dứt của cô càng thêm không thể cứu vãn.
Nghe thế, Park Jiyeon từ từ xoay người lại, sờ lên hai má cô, không biết học từ đâu ra lời kịch hài hước nghe qua rất buồn nôn: "Unnie yêu, nói hận thì quá nặng rồi!"
"Woa... Em học từ đâu ra lời kịch này vậy? Thật mắc ói!" Hét lên ầm ĩ, đập thật mạnh lên bàn tay đáng ghét của nó, Park Hyomin ớn lạnh mà xoa mạnh lên hai cánh tay đang dựng chân lông của mình, cả người cũng nổi da gà.
Aiz... nó là người thời bà Quỳnh sao chứ?
Thật muốn ói!
"Ê, hiếm khi em muốn làm thanh niên có máu văn nghệ một chút, unnie lại nói với em rằng mắc ói, thật quá đáng mà!" Liếc xéo cô, bất mãn mà phản đối.
"Em mới quá đáng đó!" Lớn tiếng phản bác, cô oán hận tố khổ: "Là ai nói unnie đến làm trợ lí? Kết quả bây giờ việc unnie làm là gạo củi dầu mắm tương cà. Mỗi ngày, thời gian ở trong bếp còn nhiều hơn thời gian ở trước bàn làm việc."
Đáng ghét! Chuyện đến nước này, cuối cùng thì cô cũng hiểu nguyên nhân tại sao khi đó nó lại hỏi cô có biết nấu ăn, pha cà phê không rồi.
"Ưhm..." Bị chột dạ, Park Jiyeon vuốt mũi, không ngừng cười gượng, nhỏ giọng chống đối: "Nhưng em thấy unnie lo chuyện gạo củi dầu mắm tương cà cũng rất vui vẻ mà..."
Bị nghẹn họng, Park Hyomin trợn mắt nhìn nó, trong nhất thời không tìm được lời biện bạch.
Ô hô... đáng ghét, bị cái tên này nói trúng rồi!
Trên thực tế, mặc dù ngoài miệng cô phàn nàn thì phàn nàn, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy mấy người trong công ti kia ăn như hổ đói mà quơ sạch sẽ thức ăn trên bàn, hơn nữa vẻ mặt còn rất thỏa mãn thì cô lại cảm thấy có thành tựu, không nén được mà cũng vui vẻ theo.
"Được rồi, nếu em thật sự không muốn phụ trách nấu ăn, vậy em sẽ mướn một người giúp việc đến hỗ trợ là được." Thấy đôi mắt cô trợn to, còn không nói chuyện cả buổi trời thì Park Jiyeon cho rằng cô đang tức giận, lập tức cười hứa hẹn.
"Unnie, unnie cũng không nói là không nấu!" Đỏ mặt lên, cô lắp bắp mà hét lớn, lúc này lại không muốn cho người khác đến xâm phạm vào "nhà bếp của cô".
Woa... bây giờ là tình huống gì chứ?
Vừa rồi còn oán trách, nhưng nói mời một giúp việc đến nấu cơm thì cô ta lại tức giận, thật là khó hầu hạ.
Lén nói thầm, Park Jiyeon gãi gãi đầu, rất dè dặt mà hỏi: "Vậy... rốt cuộc là có cần mướn giúp việc nấu cơm hay không?"
Nếu cô thật sự không muốn nấu cơm thì nó sẽ mướn người.
"Không được!" Đương sự còn chưa trả lời thì ngoài cửa bếp đã truyền đến tiếng phản đối quyết liệt của tên kén ăn Lâm Viên Quân. "Đồ ăn mà Hyomin nấu rất hợp khẩu vị của mình, nếu đổi người nấu thì mình sẽ bãi công để phản đối!"
Sau khi tỏ rõ lập trường, cũng chả thèm dể ý đến câu trả lời của người ta liền tự ý đi về phía WC giải quyết nhu cầu sinh lí.
"Tên rùa mốc này, ai thèm để ý đến cậu!" Park Jiyeon ló đầu ra, hét về phía bóng lưng của tên xoi mói kia, rồi lại lui người về, rất nghiêm túc nói: "Đừng để ý đến lời của tên đó, nếu unnie thực sự thấy uất ức, vậy em sẽ mướn người giúp việc đến thay thế unnie, unnie chỉ cần yên tâm làm trợ lí là được."
Nói đến đây, nó cũng cảm thấy để cho người ta phụ trách nấu cơm trưa cho mọi người là có chút ức hiếp người khác, nên chột dạ.
"Ừhm... Unnie cũng không thấy uất ức gì!" Ngượng ngùng mà nói mình vẫn thích thú, Park Hyomin xấu hổ mà đỏ mặt, lại có chút quê quá mà hóa điên, giận dữ hét lên: "Đi ra! Đi ra! Unnie còn phải rửa mấy thứ rau quả này, rất bận!' Cùng với việc nói chuyện, cô cũng đẩy nó ra khỏi bếp.
Không thấy uất ức, vậy thì tình nguyện sao?
Nhìn dáng người nhỏ nnó đang vui vẻ bận rộn trong bếp kia, Park Jiyeon có chút dở khóc dở cười... Gì chứ! Vậy sự oán trách lúc trước của cô thì sao?
Miệng thì nói không cần nhưng hành động lại rất thành thật!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me