LoveTruyen.Me

Minyeon Jimin Cap Doi Xui Xeo


  Thấy cô biến mất nhanh như bay, Park Jiyeon nhìn bốn người kia, không dám tin mà tố khổ. "Cố ý! Unnie ấy rõ rang cố ý!"

"Đúng là cô ấy cố ý, cậu có thể làm gì chứ?" Khâu Thiệu Thần quẳng cho một ánh mắt khinh bỉ.

"Mình mới là chủ được không? Có trợ lý nào cưỡi lên đầu ông chủ không?" Thế giới này đảo ngược rồi sao?

"Cậu có chỗ nào giống chủ? Cậu nói xem?" Lâm Viên Quân nói thẳng ra. Một người không giống chủ thì không có tư cách trách nhân viên trèo lên đầu mình.

"Mình cần chính yêu dân, hòa đồng dễ gần cũng là sai sao?" Bi phẫn.

"Cậu cho cậu là hoàng đế sao, còn cần chính yêu dân!" Chịu không nổi mà lắc đầu, Vương Nghị Đình cười một tiếng chế giễu.

"Mặc kệ lão đại coi mình là gì, mình chỉ có một câu..." Nhìn thức ăn đầy bàn mà nuốt không vô, Từ Thiếu Nguyên bi thương mà cầu xin 'hoàng đế'. "Vợ chồn son các người có chiến tranh lạnh thì cũng đừng lôi bọn mình vào!"

Hu hu... bọn họ là người vô tội, bọn họ không muốn ăn cá măng sữa nữa!

"Ai, ai nói mình và unnie ấy là vợ chồng son chứ?" Mặt thoáng chốc đã đỏ bừng lên, Park Jiyeon phản ứng rất mạnh mà rống lên: "Mình và Hyomin unnie không phải như thế, các cậu đừng đoán lung tung!"

Lạ thật! Mọi người đều là người độc thân, sao chỉ ghép hai người họ lại?

"Nhưng mình cảm thấy hai người các cậu rất hợp nhau!" Bày ra nụ cười vô hại, Lâm Viên Quân ung dung nói: "Một người xui xẻo, một người xúi quẩy, không ai chê ai, thật là một đôi do trời đất tạo nên!" (chuẩn không cần chỉnh)

Lời vừa nói ra, lập tức dẫn tới tiếng cười rộ lên của mọi người, không ngừng gật đầu lia lịa mà đồng ý.

"Cái gì! Nói tới nói lui, các cậu vẫn chế giễu hai người xui xẻo chúng tôi đúng không?" Bi phẫn mà rống lên, tức đến nỗi chỉ có thể vùi đầu ăn cơm một cách đau khổ.

Ô hô... đáng ghét! Ăn tới ăn lui đều là cá măng sữa. Ngay cả ăn cơm cũng bị ức hiếp, thật là xui đến tột cùng rồi!

"Nói thật nhé, Hyomin cũng không tồi, lão đại có thể suy nghĩ một chút!" Khâu Thiệu Thần thu lại vẻ bỡn cợt vừa rồi, rất nghiêm túc mà nói.

Anh ta cảm thấy hai người này mà hợp lại thì luôn rất vui vẻ, cho dù là cãi nhau hay chiến tranh lạnh cũng có thể rất thú vị, đúng là rất hợp.

Dùng vẻ mặt "cậu điên rồi" mà nhìn anh ta, Park Jiyeon kêu lên oai oái. "Unnie ấy dùng một đấm là có thể KO mình đó!" Quen một bạn gái có thể sánh với đấu thủ quyền anh, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

"Cậu đoạt đi nụ hôn đầu của con gái người ta, sao có thể trách adrenalin của người ta bộc phát, một đấm đánh gục cậu?" Ném ra một ánh mắt khinh bỉ, Vương Nghị Đình 'phỉ nhổ': "Lại còn vì lí do này mà chiến tranh lạnh với người ta, thật không biết tốt xấu!"

"Nói rất đúng!" Từ Thiếu Nguyên giơ hai tay hai chân phụ họa. "Không biết tốt xấu!"

"Mình, mình cũng không cố ý!" Chột dạ.

"Cô ấy KO cậu cũng không phải cố ý!" Tiếp tục phỉ nhổ.

Bị chỉ trích đến không chốn dung thân, Park Jiyeon cúi đầu kiểm điểm một chút, lúc này mới phát hiện cả tuần nay mình xử sự đúng là rất ấu trĩ, lập tức không khỏi có chút xấu hổ mà lẩm bẩm: "Được rồi, được rồi! Là lỗi của mình, đợi lát nữa cô ấy về mình chủ động đi "làm tan băng", thế được rồi chứ?"

Aiz... Thật ra nó cũng vẫn luôn muốn tìm cơ hội "làm tan băng", bởi vì thật không muốn tiếp tục bị cá măng sữa đầu độc.

Hài lòng mà gật đầu, cuối cùng Khâu Thiệu Thần buông tha cho nó, hảo tâm mà đổi đề tài. "Đúng rồi, tối mai bên công ty Dụ Á có buổi tiệc tối, trên danh nghĩa là mừng thọ cho ngài chủ tịch, thực ra là giới thiệu người nối nghiệp với mọi người. Không ít người trong giới này cũng được mời, chúng ta cũng nhận được thiệp mời, ai muốn đại diện tham dự? Mình nói trước là mình không rảnh!"

"Mình rất bận!" Lâm Viên Quân cũng không nói mình bận cái gì, trực tiếp cự tuyệt.

"Mình phải ăn cơm với mẹ!" Vương Nghị Đình cũng có lí do.

"Ngày mai có số đặc biệt của Inuyasha!" Từ Thiếu Nguyên có vẻ mặt "muốn mình bỏ truyện tranh mà đi tham gia bữa tiệc nhàm chán đó là không thể" rất kiên định.

Mấy tên này tìm một đống lí do, thật ra tóm lại một câu... ông mày không muốn đi!

Miệng nhăn nhó, Park Jiyeon vừa tức vừa buồn cười. "Vậy đừng tham gia!" Bởi vì nó cũng không muốn đi.

"Không được!" Lắc lắc ngón tay, Khâu Thiệu Thần cười hì hì. "Bữa tiệc này có không ít ông chủ lớn tham gia, rượu vào lời ra, nói không chừng có thể nghe được chút ít xu hướng của thương trường, rất có ích cho chúng ta, nhất định phải có người tham gia."

"Vậy phải là lão đại đi!" Không nói lời thứ hai, Lâm Viên Quân trực tiếp chỉ định người.

Lời vừa nói ra, mọi người nhất trí hoan hô tán thành, chỉ có một người méo mặt kháng nghị, nhưng không tìm được tiếng giúp đỡ nào, thậm chí Khâu Thiệu Thần còn đạp thêm một đạp...

"Đúng rồi, còn phải có bạn nhảy đi cùng!" Cười gian.

"Cái gì! Ai quy định chứ?" Mặt biến sắc, Park Jiyeon gầm lên: "Thời gian gấp như vậy, các cậu bảo mình đi đâu tìm bạn nhảy chứ?"

"Trên thư mời nói rõ như vậy." Nhún vai, Khâu Thiệu Thần mặc kệ nó đi đâu tìm bạn nhảy, quyết định 'kết án'. "Tóm lại ngày mai cậu phải đi tham gia. Thảo luận đã xong, cảm ơn!"

Có cảm giác bị ép lên Lương Sơn, Park Jiyeon tràn ngập bi phẫn nhưng lại không thể kiến nghị, cuối cùng chỉ có thể tấn công vào cá măng sữa trên bàn để trút hận. Nhưng mới nuốt vào ngụm thứ nhất thì sắc mặt của nó bỗng thay đổi...

Thấy thần sắc của nó rất lạ, mọi người ngẩn ra, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Vẫn là Lâm Viên Quân nghĩ tới chuyện gì đó mà phản ứng trước nhất...

"Cậu... sẽ không trúng thưởng nữa chứ?" Đỏ mặt nín cười.

"Á... Mình đã sớm biết unnie ấy cố ý hãm hại mình..." Kêu lên thảm thiết, người đã chạy vọt ra ngoài, mục tiêu là... phòng khám tai mũi - họng.

Há hốc mồm mà nhìn theo bóng lưng chạy như điên của nó, bốn tên trước bàn ăn ngơ ngác nhìn nhau, khóe miệng nhịn không được mà từ từ cong lên... cong lên... sau đó...

"Ha ha ha..." Tiếng cười điên cuồng vang lên, bốn tên đàn ông kia cười đến mỏi cả miệng.

Sao lại có người có thể xui đến thế?

Tạo hóa thật thần kỳ!    

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me