Mot Cho Hai Doi Ba Trong
Tôi nói chuyện một lúc rồi mới gác máy, nếu về Hà Nội thì không biết bao giờ mới được nhìn thấy các anh nữa. Vậy nên tôi nhất định phải nhanh lên, để thực hiện 'kế hoạch lớn' mà tôi đã dự tính từ trước. Tiếng hát bên ngoài vẫn vang vọng cả núi rừng, đoàn văn công 25/12 quả không hổ danh là đoàn hát hay nhất, múa đẹp nhất và nhiều nghệ sĩ giỏi nhất. Tôi mượn giấy bút của anh bộ đội đang đốc gác lán liên lạc, đặt bút viết thư cho các anh ở tiểu đoàn 5.Tôi định nói lại cách trình bày bẫy nhện, nếu các anh áp dụng vào được chiến lược phục kích của mình thì là điều tốt. Hôm ấy chính tôi là người đã lên kế hoạch hoàn thiện. Lấy căn cứ của địch làm trung tâm của con mồi, từ ấy vẽ các nhánh thẳng đứng ra 8 hướng khác nhau: Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Bắc, Tây Nam, Đông Nam, Tây Bắc. Sau đó con nhện sẽ giăng các sợi tơ kết dính lại với nhau tạo thành thế gọng kìm. Từ trung tâm của con mồi sẽ hoảng loạn, chúng nghĩ mình bị bao vây, chúng sẽ cử đồng loại của mình đi tuần 4 hướng chính là Đông, Tây, Nam, Bắc trước tiên để tìm cách mở đường, sau đó 4 hướng tiếp theo là Đông Bắc, Tây Nam, Đông Nam, Tây Bắc bắt đầu chặn các lỗi ra một cách thuần thục bằng các loại bẫy: hố sâu, cọc tre, bẫy thú,... của bộ đội, đương nhiên con mồi có vùng vẫy cũng khó mà thoát khỏi vòng vây này. Cuối cùng đành để nhện nuốt trọn cả tổ. Tôi gấp tờ giấy ngay ngắn cùng với tấm bản đồ khi trước tôi vẽ cho vào phong thư nhỏ, gửi lại anh liên lạc, nhờ anh gửi bức thư cho những chiến sĩ ở phương xa, không chỉ tiểu đoàn 5. Đây là nhiệm vụ mới của tôi cấp trên đã giao phó. Thật ra tôi nhận được rất nhiều lời mời từ Tổng bộ để tham gia vào hàng ngũ tham vấn cho lãnh đạo của Sở chỉ huy, nhưng thực chiến khác với lúc tham mưu chiến lược, tôi vẫn chưa thể đảm nhận nhiệm vụ ấy. Tôi định về ngủ, mắt đã rít cả với nhau rồi, buổi biểu diễn rất hay rất vui nhưng tôi không còn sức để xem, không biết ông tôi đã về nghỉ ngơi chưa nữa, tôi định đến trạm y tế thăm ông trước thì thấy cảnh này. Cô gái xinh đẹp trên sân khấu vừa biểu diễn xong đang nói chuyện với 'ông', tôi thấy cô ấy cười rạng rỡ, ánh mắt bắt đầu có biểu hiện si mê. Tôi hít một hơi thật sâu quan sát. Tôi rất muốn phá đám câu chuyện giữa họ, nhưng bây giờ tôi lấy tư cách gì để cản đường tình duyên của ông nội chứ? Cháu gái ruột từ tương lai? Ai mà tin!Tôi cúi đầu, lảng vảng trong bóng tối, tay đan vào nhau thầm nghĩ:"Họ nói gì mà lâu vậy nhỉ?"Tôi định tiến lên một bước để nghe rõ hơn nhưng không may tạo tiếng động khiến họ chú ý, 'ông' nhịn cười đến đỡ tôi về."Anh Hùng, chị ấy là...?"- Cô gái cười, ngơ ngác hỏi tôi.Tôi biết mình quá đáng nhưng tay tôi tự giác khoác chặt tay 'ông'. Mặt quay sáng phía khác rồi "Hứ" rõ to.'Ông' cũng bất lực nhìn tôi cười gượng, ông gãi đầu ngượng ngùng:- Quỳnh, cô ấy là Hòa, trong đoàn văn công 25/12 vừa mới biểu diễn đấy!Thấy tôi không phản ứng, 'ông' thấp giọng quàng cổ tôi quay ra phía sau:"Vừa nãy còn khen người ta cơ mà, sao đã tỏ thái độ rồi vậy hả! Cậu quay 180 độ thế ai mà đỡ được!"Tôi định phản bác thì 'ông' đã xoay tôi về vị trí cũ làm cho lông mày tôi không dãn ra nổi! "Quỳnh là nữ bộ đội duy nhất ở đây đấy, cô ấy bên đoàn dân công 20/10 Hòa ạ! Và cô ấy là cháu gái....của tôi.""À ra là vậy...!"- Hòa nhìn tôi- "Em chào chị, đã nghe nhiều về chị, hôm nay mới được gặp, chị rất xinh đẹp đấy ạ!"Khóe miệng tôi bắt đầu giật giật, không tự chủ được mà cứ cong lên đến tận mang tai, tôi giả bộ ho, được mỹ nhân khen đẹp thì đúng là phải vui chứ gì nữa,
"Cảm ơn!""Lát nữa em vẫn còn tiết mục, anh chị ngồi nghe thêm rồi hẵng về nghỉ, tiết mục của em cũng là cuối cùng rồi ạ!"'Ông' vui vẻ gật đầu, tôi vẫn chưa nói gì nữa đã bị kéo lại dưới khán đài, dù chưa muộn lắm nhưng đầu tôi không biết sao mà lại rất choáng, thôi thì xem nốt rồi biến đi ngủ, ngày mai đi nhờ xe tải về Hà Nội. Tôi thấy Hòa cất giọng, là bài Bèo dạt mây trôi nổi tiếng đây mà. Cô ấy hát theo nhịp điệu của ca từ quan họ, vừa thanh thoát vừa cao vút, mang âm hưởng vui tươi nhẹ nhàng: " Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi,Anh ơi, em vẫn đợi bèo dạtMây í i ì... trôi,chim sa, tang tính tình...í i ì..., cao vờiNgậm một tin trông,hai tin đợi, ba bốn tin chờsao chẳng thấy anh..."Tôi ngả đầu lên vai 'ông", khẽ nhắm đôi mắt, không biết giấc ngủ này sẽ đưa tôi đi bao xa? Tôi chỉ nhớ 'ông' đã gọi mình rất lớn nhưng tôi chẳng phản ứng nổi.Tôi mở mắt ngồi dậy, ngơ ngác khi thấy phòng ngủ của chính mình, tôi xuyên về hiện đại rồi à? Tôi lấy tay sờ soạng mình, soi gương, lẽ nào...lẽ nào đó chỉ là một giấc mơ? Tôi rất mừng vì có thể về nhà, nhưng...tôi thấy rất hụt hẫng, vẫn còn rất nhiều điều tôi muốn làm ở thế giới kia. Tôi ra phòng khách thấy ông nội 94 tuổi vẫn khỏe mạnh, ông còn đang xem dân ca quan họ trên tivi, trùng hợp mở đúng bài mà cô Hòa đã hát cho chúng tôi trong giấc mơ dài dằng dặc ấy. "Dậy rồi hả, cơm phần mày trong lồng bàn đấy cháu, tự hâm lại mà ăn nhé!"Tôi nhìn ông đang nhắm mắt liu diu, tôi ngồi xuống bên cạnh thăm dò,- Ông ơi, cháu hỏi tí. Ngày xưa, bà thực sự là tình đầu của ông ạ?Ông lấy quạt mo gõ cho tôi 1 phát: "Đương nhiên! Ta thích bà mày lắm. Hồi đấy khổ sở nhưng bọn ta vẫn thương nhau, dìu dắt nhau đi tới ngày đất nước hòa bình thống nhất!"Ông uống ngụm nước: "Mọi khi mày có nghe ta kể đâu, sao hôm nay tự dưng là lạ?"Tôi giành lấy ly nước chè, cười đểu: "Ông ơi, ông phải nói thật chứ. Ông kể đi cháu tuyệt đối không nói lại với bà đâu ha?""Í xời! Ta lại không biết mày quá! Giờ kể thì gọi lũ trẻ con vào đây, ta kể cho mà nghe một lượt, chúng nó đang chơi với bà mi dưới sân kia kìa, đừng để tụi nó nghịch nước nữa nhé, vào nhà ướt hết sàn chỉ tổ khổ ta lau dọn!"Tôi cười xách dép xuống sân. Nhà tôi là một căn villa cổ khá rộng, sân vườn đầy đủ cỏ cây hoa bướm, sau nhà còn có bể bơi và đài phun nước. Đây chính là căn nhà mà tôi phải tìm nếu như vẫn còn ở năm 50 của thời đại trước. Có lẽ nó không được hiện đại như giờ nhưng nhìn kiến trúc khó mà nhầm lẫn với chỗ khác được. Bà tôi thích nuôi vịt trắng, chúng sạch sẽ và cũng có người chăm sóc như mấy bà hoàng nên được lũ trẻ quấn lắm."Vào nhà ăn sáng nghe ông kể chuyện thôi mấy đứa!"Lũ cháu- con của anh chị tôi là một lũ báo con, được nghỉ hè nên chúng nghịch như quỷ, gần như là sắp phá tan cái nhà ra rồi, mà ông bà tôi chẳng bao giờ trách mắng, cưng chúng như trứng, đứa nào đứa đấy trắng trẻo mũm mĩm xinh như cục bột lăn tròn. "Dì! Dì!""Cô ơi!""Chị Quỳnh!"Chúng chạy vòng tròn nhốn nháo làm tôi hoa hết cả mắt. Bình thường mấy đứa giặc này toàn ở với anh chị tôi, nhưng khi nghỉ hè không đưa đi lớp được, anh chị tôi gửi cho ông bà chăm sóc, làm tôi váng cả đầu. Tôi sống với ông bà và hai đứa em từ bé, bố mẹ làm chủ công ty lớn nên hay bận bịu công việc ở nước ngoài. Bố mẹ tôi đẻ được tổng cộng 5 đứa con, anh chị tôi cách tôi 5 tuổi, họ đã lập gia đình và mỗi người thì có 2 đứa cả thẩy, lít nha lít nhít, cộng thêm đứa em trai song sinh của tôi nữa. "Chạy từ từ thôi không ngã."- Bà tôi đang cho đám vịt ăn cười tủm tỉm bước đến chỗ tôi."Bà ơi cái Vân đi học rồi ạ? Cháu thấy nó không ăn sáng."- Vân là em gái tôi, năm nay nó thi Đại học nên khá chăm chỉ. - Bà cho nó thẻ rồi, thích gì thì tự ăn, chỉ mong nó không bỏ bữa sáng, mày thử gọi cho nó để bà kiểm tra!Tôi cười khoác tay bà, "Ừm bà ơi, ngày xưa ông bà gặp nhau thế nào vậy ạ? Có giống như những câu chuyện con đã đọc trong sách không? Kiểu như tình yêu mãnh liệt vượt qua khói đạn chông gai?"Bà tôi cười ha hả: "Úi dời! Ông bà còn hơn thế ấy chứ!"Sao ông bà từ sáng cứ úp mở vậy nhỉ, còn không chịu kể cho tôi nghe nữa, tôi phải đánh động tụi nhóc để chúng giúp tôi mới được. Tôi nháy mặt với thằng Cún, nó y rằng hiểu ý, quấn chân ông bà chạy quay nhà đòi kể chuyện, quả không hổ danh cháu tôi.Em trai tôi thấy kì lạ, nó đến gần ghé tai nói nhỏ,"Chị làm sao đấy? Mọi khi chị đâu có thích nghe mấy chuyện cũ cũ ngày xưa đâu? Liệu chị có...."Nó đang nói dở thì nhìn tôi bồn chồn: "Thôi, chắc không phải đâu!"Tôi đẩy nó ra, không chỉ nó thấy kì lạ, tôi cũng vậy mà, nó đáng ra nên ở trong phòng và chơi game chứ không có nhàn hạ ra chơi cùng tụi nhỏ thế này.
"Cảm ơn!""Lát nữa em vẫn còn tiết mục, anh chị ngồi nghe thêm rồi hẵng về nghỉ, tiết mục của em cũng là cuối cùng rồi ạ!"'Ông' vui vẻ gật đầu, tôi vẫn chưa nói gì nữa đã bị kéo lại dưới khán đài, dù chưa muộn lắm nhưng đầu tôi không biết sao mà lại rất choáng, thôi thì xem nốt rồi biến đi ngủ, ngày mai đi nhờ xe tải về Hà Nội. Tôi thấy Hòa cất giọng, là bài Bèo dạt mây trôi nổi tiếng đây mà. Cô ấy hát theo nhịp điệu của ca từ quan họ, vừa thanh thoát vừa cao vút, mang âm hưởng vui tươi nhẹ nhàng: " Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi,Anh ơi, em vẫn đợi bèo dạtMây í i ì... trôi,chim sa, tang tính tình...í i ì..., cao vờiNgậm một tin trông,hai tin đợi, ba bốn tin chờsao chẳng thấy anh..."Tôi ngả đầu lên vai 'ông", khẽ nhắm đôi mắt, không biết giấc ngủ này sẽ đưa tôi đi bao xa? Tôi chỉ nhớ 'ông' đã gọi mình rất lớn nhưng tôi chẳng phản ứng nổi.Tôi mở mắt ngồi dậy, ngơ ngác khi thấy phòng ngủ của chính mình, tôi xuyên về hiện đại rồi à? Tôi lấy tay sờ soạng mình, soi gương, lẽ nào...lẽ nào đó chỉ là một giấc mơ? Tôi rất mừng vì có thể về nhà, nhưng...tôi thấy rất hụt hẫng, vẫn còn rất nhiều điều tôi muốn làm ở thế giới kia. Tôi ra phòng khách thấy ông nội 94 tuổi vẫn khỏe mạnh, ông còn đang xem dân ca quan họ trên tivi, trùng hợp mở đúng bài mà cô Hòa đã hát cho chúng tôi trong giấc mơ dài dằng dặc ấy. "Dậy rồi hả, cơm phần mày trong lồng bàn đấy cháu, tự hâm lại mà ăn nhé!"Tôi nhìn ông đang nhắm mắt liu diu, tôi ngồi xuống bên cạnh thăm dò,- Ông ơi, cháu hỏi tí. Ngày xưa, bà thực sự là tình đầu của ông ạ?Ông lấy quạt mo gõ cho tôi 1 phát: "Đương nhiên! Ta thích bà mày lắm. Hồi đấy khổ sở nhưng bọn ta vẫn thương nhau, dìu dắt nhau đi tới ngày đất nước hòa bình thống nhất!"Ông uống ngụm nước: "Mọi khi mày có nghe ta kể đâu, sao hôm nay tự dưng là lạ?"Tôi giành lấy ly nước chè, cười đểu: "Ông ơi, ông phải nói thật chứ. Ông kể đi cháu tuyệt đối không nói lại với bà đâu ha?""Í xời! Ta lại không biết mày quá! Giờ kể thì gọi lũ trẻ con vào đây, ta kể cho mà nghe một lượt, chúng nó đang chơi với bà mi dưới sân kia kìa, đừng để tụi nó nghịch nước nữa nhé, vào nhà ướt hết sàn chỉ tổ khổ ta lau dọn!"Tôi cười xách dép xuống sân. Nhà tôi là một căn villa cổ khá rộng, sân vườn đầy đủ cỏ cây hoa bướm, sau nhà còn có bể bơi và đài phun nước. Đây chính là căn nhà mà tôi phải tìm nếu như vẫn còn ở năm 50 của thời đại trước. Có lẽ nó không được hiện đại như giờ nhưng nhìn kiến trúc khó mà nhầm lẫn với chỗ khác được. Bà tôi thích nuôi vịt trắng, chúng sạch sẽ và cũng có người chăm sóc như mấy bà hoàng nên được lũ trẻ quấn lắm."Vào nhà ăn sáng nghe ông kể chuyện thôi mấy đứa!"Lũ cháu- con của anh chị tôi là một lũ báo con, được nghỉ hè nên chúng nghịch như quỷ, gần như là sắp phá tan cái nhà ra rồi, mà ông bà tôi chẳng bao giờ trách mắng, cưng chúng như trứng, đứa nào đứa đấy trắng trẻo mũm mĩm xinh như cục bột lăn tròn. "Dì! Dì!""Cô ơi!""Chị Quỳnh!"Chúng chạy vòng tròn nhốn nháo làm tôi hoa hết cả mắt. Bình thường mấy đứa giặc này toàn ở với anh chị tôi, nhưng khi nghỉ hè không đưa đi lớp được, anh chị tôi gửi cho ông bà chăm sóc, làm tôi váng cả đầu. Tôi sống với ông bà và hai đứa em từ bé, bố mẹ làm chủ công ty lớn nên hay bận bịu công việc ở nước ngoài. Bố mẹ tôi đẻ được tổng cộng 5 đứa con, anh chị tôi cách tôi 5 tuổi, họ đã lập gia đình và mỗi người thì có 2 đứa cả thẩy, lít nha lít nhít, cộng thêm đứa em trai song sinh của tôi nữa. "Chạy từ từ thôi không ngã."- Bà tôi đang cho đám vịt ăn cười tủm tỉm bước đến chỗ tôi."Bà ơi cái Vân đi học rồi ạ? Cháu thấy nó không ăn sáng."- Vân là em gái tôi, năm nay nó thi Đại học nên khá chăm chỉ. - Bà cho nó thẻ rồi, thích gì thì tự ăn, chỉ mong nó không bỏ bữa sáng, mày thử gọi cho nó để bà kiểm tra!Tôi cười khoác tay bà, "Ừm bà ơi, ngày xưa ông bà gặp nhau thế nào vậy ạ? Có giống như những câu chuyện con đã đọc trong sách không? Kiểu như tình yêu mãnh liệt vượt qua khói đạn chông gai?"Bà tôi cười ha hả: "Úi dời! Ông bà còn hơn thế ấy chứ!"Sao ông bà từ sáng cứ úp mở vậy nhỉ, còn không chịu kể cho tôi nghe nữa, tôi phải đánh động tụi nhóc để chúng giúp tôi mới được. Tôi nháy mặt với thằng Cún, nó y rằng hiểu ý, quấn chân ông bà chạy quay nhà đòi kể chuyện, quả không hổ danh cháu tôi.Em trai tôi thấy kì lạ, nó đến gần ghé tai nói nhỏ,"Chị làm sao đấy? Mọi khi chị đâu có thích nghe mấy chuyện cũ cũ ngày xưa đâu? Liệu chị có...."Nó đang nói dở thì nhìn tôi bồn chồn: "Thôi, chắc không phải đâu!"Tôi đẩy nó ra, không chỉ nó thấy kì lạ, tôi cũng vậy mà, nó đáng ra nên ở trong phòng và chơi game chứ không có nhàn hạ ra chơi cùng tụi nhỏ thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me