Mot Khoang Troi Giau Kin
Mười sáu tuổi thì nghĩ gì? Thực tình tôi
cũng sắp bước qua tuổi mười sáu rồi, nhưng mười sáu là một con số lạ lùng mà chỉ cần nghe nó, người ta đã nghĩ đến tuổi trẻ. Cái tuổi mà con người ta vẫn chưa đủ lớn để nghĩ nhiều về tương lai ,ôm ấp một trái tim nhạy cảm
,khao khát được yêu , được " bắt-đầu-lớn" .
Ai đã từng nói :" Tuổi trẻ như một cơn mưa rào , chúng ta đã từng bị cảm lạnh vì tắm mưa nhưng vẫn muốn được đắm chìm trong cơn mưa ấy một lần nữa"! Tuổi 16 lưng chừng con tim nhiều ngã rẽ , ánh nhìn đầy màu hồng bao trùm lên cả một đoạn đường dài. Để sau này dù có bị nham nhở , dù có phải gặm nhấm nỗi đau một mình, âm thầm chịu đựng thì vẫn sẽ mỉm cười vì mình đã có một thời điểm an yên như thế . ! Và kẻ cô đơn ấy khi nhìn qua ô cửa nhỏ vẫn sẽ thấy trời xanh mãi mãi một màu xanh như thế...
Tôi vẫn luôn cho rằng biết buồn là một sự kiện trọng đại của tuổi trưởng thành. Mười sáu là tuổi biết buồn. Bản thân từ ''biết'' phản ánh một quá trình nhận thức. Vậy nên biết buồn khác với cái buồn vu vơ chỉ vì sự thay đổi hormone của tuổi mới lớn. Biết buồn thì mới biết vui, còn cảm xúc tức là còn sống. Người lớn nghĩ quá nhiều và đôi khi không còn cảm thấy gì nữa. Có bao giờ trong một đêm mất ngủ họ tự hỏi bao lâu rồi mình không dùng đến trái tim mình? Đó là lí do tuổi mười sáu đẹp đến thế. Trái tim mười sáu như một cánh đồng mà mọi cảm xúc đẹp đẽ hay đớn đau đi qua đều rơi xuống như một hạt giống rồi mọc lên thành những đám hoa. Tôi viết dành cho những đám hoa dại thanh xuân đã nở trong lòng mình cho bạn và cho chính bản thân tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me