LoveTruyen.Me

Một Kiếp Nhớ Thương

8.

Hinyeann

Một lúc sau, ánh sáng sân khấu thay đổi, tiếng nhạc dạo vang lên, báo hiệu tiết mục kế tiếp. Người dẫn chương trình bước ra, cất giọng trầm ấm giới thiệu:

· "Kính thưa quý vị, sau đây là tiết mục của nữ ca sĩ mà mọi người đều yêu mến, Hương Chà, với một ca khúc nhạc Pháp đầy cảm xúc."

Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng trà. Trong khoảnh khắc, mọi ánh nhìn đều hướng về sân khấu. Hương Chà xuất hiện, cả không gian như bừng sáng bởi sự lộng lẫy của nàng.

Nàng khoác trên mình chiếc váy đỏ bó sát, thiết kế tinh tế làm nổi bật vóc dáng quyến rũ, đầy kiêu sa. Chiếc váy khẽ ánh lên sắc đỏ đậm dưới ánh đèn, như ngọn lửa giữa đêm tối. Tóc nàng được búi cao theo phong cách cổ điển Pháp, từng sợi tóc gọn gàng, thêm chút kiêu kỳ và sang trọng. Khuôn mặt nàng tinh khôi, như một bức tranh sống động.

Yên Pha ngồi im, đôi mắt không rời khỏi nàng, ánh nhìn say đắm như muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào tâm trí. Đôi tay cô khẽ vuốt nhẹ thành ly rượu, cảm giác tim mình đập mạnh theo từng bước chân của Hương Chà.

Giọng hát của nàng vang lên - ngọt ngào, dịu dàng nhưng thấm đượm nỗi buồn. Những câu từ tiếng Pháp lướt qua như một cơn gió nhẹ, mang theo cảm xúc sâu lắng. Hương Chà khép nhẹ đôi mi, thả hồn vào từng giai điệu, như đang kể lại một câu chuyện đầy u sầu và khao khát.

Cả phòng trà chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng nhạc và giọng hát của nàng. Những người nghe đều bị cuốn vào không gian cảm xúc mà nàng tạo ra, như thể cả thế giới chỉ còn lại nàng trên sân khấu.

Yên Pha, vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng sâu trong ánh mắt, một tia sáng dịu dàng len lỏi, phản chiếu rõ nét sự ngưỡng mộ và xao xuyến. Cô khẽ tự nhủ:

· "Người phụ nữ này... sao lại khiến mình không thể rời mắt?"

Ly rượu trên tay cô dừng lại giữa không trung. Dường như, giữa không gian đông đúc và ánh đèn lung linh, chỉ còn lại hai người - nàng trên sân khấu và cô ở dưới khán đài.

Hương Chà vừa kết thúc bài hát với một cái cúi chào nhẹ nhàng, đôi môi mỉm cười cảm ơn khán giả, rồi nhanh chóng rời khỏi sân khấu. Như mọi lần, nàng không nán lại lâu, tránh những ánh mắt soi mói hoặc sự tiếp xúc không cần thiết, đặc biệt là từ những người đàn ông với ánh nhìn đầy ham muốn.

Bước vào phía sau cánh gà, Lý Anna đã đứng đợi, trên tay là một bó hoa hồng đỏ rực, từng cánh hoa kiêu sa tỏa hương thơm dịu nhẹ.

Lý Anna với ánh mắt tinh nghịch:

· "Hôm nay em có một món quà đặc biệt. Em có muốn nhận không?"

Hương Chà nhướng mày, giọng điệu có chút lạnh lùng nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng thường thấy:

· "Chị chẳng phải biết rõ em không thích nhận mấy thứ này sao?"

· "Lần này khác. Chị nghĩ em sẽ muốn nhận đấy." - chị cười nhẹ, hơi nghiêng đầu.

Hương Chà liếc mắt nhìn bó hoa, vẻ mặt thoáng chút tò mò nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh:

· "Là ai gửi đến?"

Lý Anna nhấn từng chữ, nụ cười nở trên môi:

· "Là tiểu thư Thái Yên Pha."

Đôi mắt màu hổ phách của Hương Chà khẽ lóe lên một tia cảm xúc khó đoán. Nàng lặng người trong giây lát, ánh mắt dừng lại nơi bó hoa hồng đỏ trước mặt, từng cánh hoa đỏ thắm như đang nói lên điều gì đó.

Nàng thầm nghĩ, "Thái Yên Pha... sao chị ấy lại gửi hoa cho mình?"

Dẫu vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng một cảm giác xao động nhẹ lướt qua lòng nàng. Hương Chà vươn tay khẽ chạm vào những cánh hoa mềm mại, cảm nhận sự dịu dàng lẫn kiên định trong cách chọn lựa này.

· "Mang đến phòng em," - nàng nói với giọng trầm, không biểu lộ thêm cảm xúc gì, rồi quay người bước đi, chiếc váy đỏ phấp phới sau lưng, để lại Lý Anna với một nụ cười mờ nhạt trên môi, như đang nhìn thấu tâm tư của nàng.

Hương Chà bước vào phòng thay đồ, đôi tay nhẹ nhàng tháo chiếc hoa tai lấp lánh, ánh mắt hướng về tấm gương lớn trước mặt. Đôi vai mảnh khảnh trong chiếc váy đỏ càng khiến nàng trông như một bức tranh kiêu sa, đầy mê hoặc.

Theo sát phía sau, Lý Anna khép cửa lại, trên tay vẫn cầm bó hoa hồng mà Thái Yên Pha gửi. Cô đặt bó hoa lên bàn, ánh mắt tinh ý liếc nhìn Hương Chà.

Lý Anna (vừa sắp xếp lại trang sức trên bàn, vừa nói):

· "À, hôm nay ông Tỉnh trưởng gọi đến đấy, muốn em về nhà."

Hương Chà dừng tay, đôi môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt bỗng trở nên ấm áp lạ thường:

· "Ba em lại nói nhớ em đúng không? Muốn em về cùng ăn bữa cơm thôi, đúng không chị?"

Lý Anna cười nhẹ, đôi mắt thoáng chút trêu chọc:

· "Thì mỗi lần ba gọi đều là như vậy mà. Ai biểu em là con gái cưng của ông Tỉnh trưởng làm gì."

Hương Chà (đặt tay lên bàn, nhìn vào gương, ánh mắt dịu dàng):

· "Ba em vẫn vậy, lúc nào cũng lo lắng cho em. Mai mình không có lịch trình gì, vậy sáng sớm ta sẽ về nhà. Chiều lại lên Sài Gòn cũng không muộn."

Lý Anna (gật đầu, nụ cười trên môi càng thêm rõ):

· "Được thôi, nhưng nhớ là khi nào về đến nhà, đừng có bỏ ăn vì mải nói chuyện với ông Tỉnh trưởng đấy nhé."

Hương Chà (đưa tay chỉnh lại mái tóc, cười khẽ):

· "Làm gì có. Mỗi lần về nhà, ba em lại chuẩn bị biết bao món ngon, em còn chưa ăn hết nữa là."

Hai người bật cười nhẹ nhàng, không khí trong phòng thay đồ trở nên ấm áp và gần gũi hơn. Nhưng trong ánh mắt Hương Chà, dường như có chút bâng khuâng thoáng qua. Có lẽ, khi nghĩ về gia đình, dù yêu thương đong đầy, nàng vẫn không thể ngăn được cảm giác giằng xé giữa trách nhiệm và tự do mà nàng đang theo đuổi.

Hương Chà nhẹ nhàng, tay vuốt nhẹ mép váy đỏ như chỉnh lại lớp vải hoàn hảo vốn không hề có chút xô lệch. Ánh đèn trong phòng thay đồ không rực rỡ như sân khấu nhưng lại khiến nàng toát lên vẻ dịu dàng, gần gũi hơn.

Nàng xoay đầu nhìn Lý Anna, ánh mắt như phủ một lớp sáng khi nhắc đến ba mình:

· "Ba em vẫn luôn như vậy, mỗi lần gọi là chỉ muốn kéo em về nhà. Có khi lại bảo nhớ giọng hát của em, muốn em hát cho ba nghe vài bài."

Lý Anna khẽ cười, đặt tay lên vai nàng, giọng pha chút hài hước:

· "Em đúng là báu vật của ông ấy. Nhưng thật ra ông ấy không chỉ muốn nghe em hát, mà còn muốn nhìn em, để biết chắc con gái mình vẫn khỏe mạnh và vui vẻ. Dù gì, ông Tỉnh trưởng cũng là người rất thương con."

Hương Chà (mỉm cười, ánh mắt hướng về bó hoa trên bàn):

· "Đúng vậy, ba em luôn đối xử với em như công chúa nhỏ. Lúc nào ông cũng bảo rằng em là điều quý giá nhất trong cuộc đời ông."

Ánh mắt nàng thoáng chút mềm mại khi nhớ lại những ký ức về ba mình. Ngày nhỏ, ông thường dắt nàng đi dạo trong vườn, kể những câu chuyện cổ tích để nàng ngủ. Dù là một người bận rộn với công việc của một Tỉnh trưởng, ông chưa bao giờ để nàng cảm thấy thiếu vắng tình yêu thương.

Hương Chà khẽ thở dài, nụ cười vẫn còn vương trên môi nhưng mang theo chút bâng khuâng:

· "Ba em luôn nói rằng ông sợ em mệt mỏi, sợ em bị tổn thương. Ông bảo nếu có thể, ông muốn giữ em mãi mãi bên mình, không để bất kỳ ai hay điều gì làm em buồn."

Lý Anna (gật đầu, giọng nhẹ nhàng):

· "Tình yêu của ông ấy dành cho em không chỉ là tình thương của một người cha, mà còn giống như sự ngưỡng mộ, trân trọng một viên ngọc quý."

Hương Chà cúi đầu, đôi tay đan vào nhau như để kiềm lại cảm xúc:

· "Nhưng chị biết không, cũng chính vì tình yêu đó mà em luôn cảm thấy mình phải cố gắng hơn, phải tự lập hơn. Em không muốn sống mãi dưới sự bảo bọc của ba. Em muốn ông tự hào về em, không chỉ vì em là con gái của ông, mà vì em có thể tự mình đứng vững."

Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chiếc đồng hồ treo tường đều đều vang lên. Trong khoảnh khắc, Hương Chà nhắm mắt lại, như để tự nhủ với chính mình rằng dù có bao nhiêu áp lực hay khó khăn, nàng vẫn sẽ tiếp tục bước đi trên con đường mà nàng đã chọn.

Yên Pha bước ra khỏi phòng trà, đôi giày cao gót khẽ chạm vào nền đá tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng, thanh thoát. Mái tóc dài buông xõa mềm mại trong ánh sáng mờ nhạt của đèn đường. Khi cô vừa đến gần xe, ánh mắt tinh tế của cô nhanh chóng bắt gặp hình dáng quen thuộc của Hương Chà, đi theo sau là Lý Anna, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ mà chính cô đã tặng.

Yên Pha khẽ dừng bước, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của Hương Chà. Đôi mắt nàng dịu dàng nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc. Đúng lúc đó, Hương Chà cũng nhìn thấy cô. Ánh mắt cả hai giao nhau trong một khoảnh khắc như bất tận. Không chút ngập ngừng, Hương Chà nhẹ nhàng tiến đến gần, dáng đi uyển chuyển như một nàng thơ bước ra từ giấc mộng.

Hương Chà (với nụ cười dịu dàng, giọng nói ngọt ngào như gió thoảng):

· "Chào Thái tiểu thư. Em xin cảm ơn vì bó hoa tuyệt đẹp này. Rất hợp ý em."

Yên Pha cười nhẹ, nụ cười tựa như ánh trăng dịu dàng nhưng lại lay động lòng người:

· "Một bó hoa đẹp phải dành cho người đẹp. Em mới thật sự làm nó tỏa sáng."

Ánh mắt của Hương Chà thoáng nét ngại ngùng, nhưng nàng không rời mắt khỏi Yên Pha. Giọng nàng vẫn dịu dàng nhưng pha chút hài hước:

· "Thái tiểu thư thật biết cách làm siêu lòng người. Đến mức em không biết phải nói gì hơn nữa."

Yên Pha khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt như trêu đùa nhưng đôi mắt vẫn đầy sự cuốn hút:

· "Hôm nay em không hỏi tên tôi nữa sao? Tôi cứ nghĩ mình chưa đủ vinh hạnh để được em nhớ đến."

Hương Chà khẽ cười, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch:

· "Thái tiểu thư quá lời rồi. Em chỉ là một cô ca sĩ phòng trà nhỏ bé, sao có thể so sánh với viên ngọc quý của Sài Gòn chứ."

Yên Pha tiến thêm một bước, ánh mắt sắc sảo nhưng giọng nói lại rất mực dịu dàng:

· "Vậy hôm nay, liệu tôi có thể mời em đi dạo một lát không? Chúng ta có thể trò chuyện đôi chút, nếu em không thấy phiền."

Hương Chà liếc nhìn Lý Anna, nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng của chị. Nàng quay lại đối diện với Yên Pha, nụ cười ngọt ngào không kém phần tinh tế:

· "Nếu Thái tiểu thư đã có nhã ý, em nguyện tiếp chuyện. Nhưng chỉ sợ làm phiền tiểu thư thôi."

Yên Pha mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui khó giấu:

· "Nếu là với em, thì chẳng bao giờ là phiền."

Cả hai bước chậm rãi trên con đường lát đá bên ngoài phòng trà, ánh đèn vàng nhạt như nhuộm cả không gian trong sự lãng mạn và huyền bí. Trong không khí tĩnh lặng ấy, hai bóng hình như hòa vào một, gợi lên một câu chuyện vừa mới bắt đầu.

Đêm Sài Gòn lặng lẽ, ánh đèn vàng lung linh phản chiếu trên những con đường lát đá, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa bình yên. Yên Pha và Hương Chà bước đi bên nhau, không vội vã, chỉ thả mình trong không khí đêm mát lạnh và mùi hoa sứ thoang thoảng. Gió nhẹ nhàng thổi qua những hàng cây cao, làm lá xào xạc và tạo nên những gợn sóng nhẹ trên mặt đường.

Yên Pha bước chậm rãi, đầu ngẩng cao và đôi mắt dịu dàng nhìn về phía trước, nhưng vẫn lén liếc sang Hương Chà bên cạnh. Ánh mắt ấy không chỉ dịu dàng mà còn mang một vẻ sắc sảo, đầy ẩn ý. Cô mỉm cười nhẹ, như thể lời nói của mình chẳng qua chỉ là một phần trong một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng sâu trong lòng lại chứa đựng bao điều khó nói.

Yên Pha giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng, như lời thì thầm của đêm:

· "Hôm nay, giọng hát của em thật tuyệt. Một bài hát buồn nhưng lại chạm đến lòng người một cách sâu sắc."

Hương Chà quay sang nhìn Yên Pha, đôi mắt nàng trong veo như nước hồ thu, ánh lên một sự dịu dàng. Nàng khẽ cười, nụ cười nhỏ nhưng lại mang theo vẻ tự nhiên, nhẹ nhàng. Cử chỉ ấy làm cho không gian xung quanh như bớt tĩnh lặng, thay vào đó là một luồng khí nhẹ nhàng, ấm áp.

· "Cảm ơn chị. Thứ lỗi cho em vì lần trước không biết tên chị, thật sự là sơ suất của em." - Hương Chà mỉm cười nhẹ, giọng dịu dàng

Cô nhìn thẳng vào mắt Hương Chà, đôi môi cong lên một cách tinh nghịch, một ánh mắt sâu xa lướt qua nàng:

· "Chị chỉ là một người bình thường thôi. Đây không phải là lỗi của một quý cô xinh đẹp như em. Nhưng hôm nay, em đã biết tên chị rồi, đúng không?"

Hương Chà bật cười khẽ, âm thanh của nàng như một làn sóng nhẹ vỗ về lòng người. Đôi mắt nàng sáng lên, ánh lên nét duyên dáng nhưng cũng đầy sự trêu chọc.

· "Chị thật khéo nói. Có ai khen chị rất đẹp và còn biết cách lấy lòng phụ nữ chưa? Nếu chị là đàn ông, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái đổ gục vì chị." - Nàng nhìn vào mắt Yên Pha, ánh mắt lấp lánh

Yên Pha nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm như đang suy tư, nhưng nụ cười lại càng thêm phần tươi sáng, đùa cợt nhưng cũng không thiếu sự ngọt ngào. Ánh đèn từ những quán cà phê ven đường hắt bóng lên gương mặt cô, làm cho vẻ đẹp ấy càng thêm sắc sảo.

Yên Pha vừa nhìn vào Hương Chà, vừa nói với giọng điệu nhẹ nhàng pha chút đùa cợt:

· "Thật vậy sao? Đây là lần đầu tiên có một người nói với chị điều này. Em làm chị cảm thấy bản thân mình cũng có chút đặc biệt."

Hương Chà không thể không mỉm cười. Nàng biết Yên Pha đang đùa, nhưng vẫn cảm thấy lòng mình có chút lạ lẫm. Những lời nói ấy khiến nàng cảm thấy như có gì đó quấn quýt trong tim, nhưng cũng không thể phủ nhận sự ấm áp từ cách Yên Pha nói chuyện.

Không gian đêm càng thêm tĩnh lặng, nhưng cũng như đang thấm đẫm những câu chuyện mà chỉ có hai người mới có thể hiểu. Hai người tiếp tục bước đi, như thể thế giới xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại họ với những câu nói chưa nói hết, những ánh nhìn đầy ẩn ý, và một sự kết nối không thể diễn tả bằng lời.

Dưới ánh đèn vàng, tiếng bước chân họ hòa vào với không khí đêm Sài Gòn, nhẹ nhàng nhưng đầy lôi cuốn, như một câu chuyện không bao giờ có điểm kết.

Yên Pha giữ tay sau lưng, mỗi bước chân của cô đều có một vẻ thong thả, tự nhiên. Cô nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng lướt qua gương mặt Hương Chà, như muốn lưu giữ từng khoảnh khắc. Nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi, Yên Pha khẽ lên tiếng, giọng nói trầm ấm như muốn hòa tan vào màn đêm:

· "Hương Chà, em đã hạ phàm được bao lâu rồi?"

Câu hỏi đột ngột làm Hương Chà thoáng ngạc nhiên. Nàng quay sang, đôi mắt trong veo ánh lên nét tò mò:

· "Sao lại dùng từ 'hạ phàm'?"

Yên Pha dừng lại, xoay người đối diện Hương Chà, đôi mắt sắc sảo nhưng vẫn dịu dàng như một làn nước êm:

· "Chị chưa từng thấy ai có nhan sắc động lòng như em. Chắc chắn em là một thiên thần đã hạ phàm để ban phước cho thế gian này rồi."

Nghe thế, Hương Chà không nhịn được bật cười khẽ. Nàng nghiêng đầu, mái tóc búi cao khẽ rung động dưới ánh đèn.

· "Tiểu thư Yên Pha, nếu em thật sự là thiên thần, chắc cũng sẽ vì sự ngọt ngào này của chị mà quyết định xuống đây. Nhưng nói thật, em đã được... ba lần mười tám rồi."

Yên Pha khẽ nghiêng đầu, nụ cười ẩn hiện trong ánh mắt lấp lánh. Giọng nói của cô thấp xuống, mang theo chút trêu chọc:

· "Vậy là em đã đến tuổi lập gia đình rồi nhỉ?"

Hương Chà dừng bước, quay sang nhìn Yên Pha, đôi mắt mở to vẻ ngạc nhiên pha chút bối rối:

· "Chị vừa nói gì vậy?"

Yên Pha tiến thêm một bước, hơi cúi đầu như để lời nói của mình chỉ dành riêng cho người trước mặt:

· "À, không có gì. Chỉ là chị nghĩ... một thiên thần như em, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn giữ em mãi mãi."

Ánh mắt Hương Chà thoáng dao động, nhưng nàng nhanh chóng quay mặt đi, đôi má ửng đỏ nhẹ dưới ánh đèn vàng. Vẻ ngượng ngùng hiện rõ nhưng vẫn không làm lu mờ nét duyên dáng trong từng cử chỉ của nàng.

· "Chị đúng là người biết cách nói làm người khác không thể cự tuyệt."

Yên Pha bật cười khẽ, tiếp tục bước đi bên cạnh Hương Chà. Một cành cây thấp rũ xuống ngang đường, cô nhẹ nhàng vươn tay gạt sang một bên, để lối đi cho cả hai. Cử chỉ nhỏ ấy làm Hương Chà ngước nhìn, ánh mắt bất giác trở nên mềm mại hơn.

· "Đây là lần đầu tiên chị được một cô ca sĩ tài sắc như em khen ngợi. Chắc chị sẽ nhớ mãi câu nói này," - Yên Pha nói, giọng cô trầm ấm, mang theo chút đùa cợt nhưng không kém phần chân thành.

Hương Chà khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh như ánh sao:

· "Chị không biết hay giả vờ không biết? Với vẻ ngoài và cách nói chuyện thế này, có lẽ không ít cô gái đã thầm mến chị rồi."

Yên Pha dừng lại, nụ cười nở trên môi, ánh mắt cô lấp lánh như gió đêm mơn man trên mặt nước.

· "Nhưng hôm nay, chỉ cần một người mến chị là đủ."

Bầu không khí xung quanh như chậm lại. Những tiếng xe cộ từ xa dường như tan biến, chỉ còn tiếng gió khẽ rì rào qua những tán cây. Hương Chà không đáp lời, chỉ bước tiếp, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười khó giấu.

Dưới ánh sáng dịu dàng của đêm Sài Gòn, bóng dáng hai người phụ nữ bước đi cạnh nhau, như hòa lẫn vào màn đêm tĩnh lặng mà đong đầy cảm xúc.

Khi cả hai bước lại gần chiếc xe, bóng dáng của họ được ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt đường, tạo nên một bức tranh lặng lẽ, đầy ấm áp. Hương Chà dừng lại trước cửa xe, quay sang nhìn Yên Pha, nụ cười vẫn nở trên môi nàng, nhưng trong ánh mắt có chút gì đó tiếc nuối, như muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm một chút nữa.

Hương Chà giọng nhẹ nhàng, đầy cảm kích:

· "Tiểu thư Yên Pha, cảm ơn chị rất nhiều, không chỉ vì bó hoa đẹp mà còn vì những lời nói chân thành. Em thực sự cảm kích khi được gặp chị, và hy vọng rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại có cơ hội trò chuyện nhiều hơn."

Ánh đèn vàng sáng lên trong mắt Hương Chà, như một dấu hiệu của sự ngập tràn hy vọng. Nàng ngừng lại một chút, lặng lẽ quan sát Yên Pha. Mọi lời nói đều chậm rãi, nhưng đầy ý nghĩa. Đêm tối như có thể nuốt chửng mọi thứ, nhưng câu chuyện của họ vẫn vang vọng trong không gian yên tĩnh này.

Yên Pha mỉm cười, ánh mắt đầy ấm áp:

· "Em về cẩn thận nhé, Hương Chà. Đừng để đêm khuya làm em mệt mỏi. Chị mong sẽ có dịp gặp lại em, không chỉ là những buổi trò chuyện ngắn ngủi như thế này. Lần sau cho phép chị mời em dùng bữa nha."

Hương Chà gật đầu, đôi mắt nàng chứa đựng những điều chưa nói ra, như một lời chúc ẩn trong từng câu chữ. Nàng mỉm cười một lần nữa, rồi mở cửa xe, bước vào bên trong. Khi cửa xe đóng lại, không gian trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, chỉ còn lại tiếng động cơ xe văng vẳng giữa đêm khuya.

Yên Pha đứng đó, nhìn theo chiếc xe của Hương Chà rời đi. Mặc dù bóng dáng của nàng đã khuất dần trong ánh đèn mờ nhạt, nhưng trái tim Yên Pha vẫn cảm nhận rõ sự tồn tại của nàng, như một dấu ấn khó phai trong lòng. Yên Pha khẽ thở dài, rồi quay người, bước về phía chiếc xe của mình, mang theo trong tâm trí những câu hỏi chưa có lời đáp, nhưng cũng là một niềm hy vọng mà cô chưa từng có trước đây.

Mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng vàng nhạt trải dài trên những cánh đồng lúa bạt ngàn ở Định Tường. Hương Chà, trong tà áo dài lụa trắng tinh khôi, bước xuống từ chiếc xe kéo. Gió thổi nhẹ làm mái tóc nàng khẽ bay, tạo nên vẻ đẹp dịu dàng nhưng không kém phần kiêu sa. Trong tay nàng là một chiếc giỏ đan nhỏ, đựng vài món quà nhỏ dành cho ba mình.

Cánh cổng gỗ lớn dẫn vào căn biệt thự của ông Tỉnh trưởng mở ra. Những hàng cây xanh rợp bóng hai bên lối đi làm dịu mát không khí buổi sớm. Hương Chà bước đi thong thả, ánh mắt lướt qua những ký ức tuổi thơ hiện lên trong từng góc vườn quen thuộc.

Ông Tỉnh trưởng - một người đàn ông trung niên với dáng vẻ đạo mạo nhưng ánh mắt luôn ánh lên sự hiền từ - đã đứng đợi sẵn ở cửa chính. Khi nhìn thấy bóng dáng con gái, ông nở nụ cười rạng rỡ, đôi tay dang rộng.

· "Hương Chà của cha, cuối cùng con cũng về rồi!"

Hương Chà bước nhanh đến, ôm chặt lấy ba mình. Giọng nàng dịu dàng nhưng cũng không giấu được sự xúc động:

· "Con nhớ cha quá, cha à. Dạo này cha vẫn khỏe chứ?"

Ông Tỉnh trưởng vỗ nhẹ vai con gái, ánh mắt ông tràn ngập yêu thương:

· "Khỏe, khỏe lắm. Chỉ là cha nhớ con thôi. Lâu rồi con không về, cha sợ con ở Sài Gòn bận rộn quá mà quên mất cha."

Hai cha con cười nhẹ, cùng nhau bước vào nhà. Căn biệt thự rộng lớn, được trang trí bằng những món đồ gỗ tinh xảo, gợi lên sự ấm cúng và quyền uy của một gia đình bề thế.

Vừa bước đến hiên nhà, Hương Chà dừng lại, ánh mắt thoáng chút tìm kiếm. Nàng khẽ nghiêng đầu, hỏi ông Chấn Hưng với vẻ quan tâm:

· "Má cả và anh Chấn Minh không có nhà sao cha?"

Ông Chấn Hưng mỉm cười, bước tới gần con gái, đôi tay chắp sau lưng:

· "Anh con đưa má đi may ít đồ mới rồi, chưa thấy về. Chắc cũng đến giữa trưa thôi."

Hương Chà khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lẫn chút xúc động. Từ khi mẹ ruột của nàng - người vợ út của ông Chấn Hưng, một người phụ nữ Anh xinh đẹp và dịu dàng - qua đời ngay sau khi sinh nàng, má cả, bà Huệ Lan, đã thay mẹ chăm sóc và yêu thương nàng như con ruột.

Tuy không được cưới hỏi rình rang vì là vợ lẻ, mẹ của Hương Chà lại có hôn thú ở nước ngoài, một điều hiếm thấy trong thời bấy giờ. Nhưng tình yêu của bà dành cho ông Chấn Hưng và niềm vui ngắn ngủi khi có nàng là minh chứng cho sự trọn vẹn của bà trong thời gian ngắn ngủi ấy.

Nàng khẽ cúi đầu, giọng nhẹ nhàng như tự sự:

· "Con phải cảm ơn má cả và anh Minh rất nhiều. Nếu không có họ, con chẳng biết mình sẽ ra sao..."

Ông Chấn Hưng đặt tay lên vai nàng, ánh mắt hiền từ:

· "Má cả con là người phụ nữ hiền từ, luôn xem con như con đẻ của mình. Con chính là một phần của gia đình này, không có gì phải băn khoăn cả, con gái."

Hương Chà cười nhẹ, đôi mắt thoáng chút ấm áp. Từ nhỏ, nàng đã nhận được tình yêu thương vô bờ của má cả và sự bảo bọc của anh Chấn Minh. Dù họ không cùng chung huyết thống, nhưng tình thân trong gia đình này chưa bao giờ khiến nàng cảm thấy mình lạc lõng.

· "Cha yên tâm, lát nữa má cả và anh về, con nhất định sẽ kể thật nhiều chuyện về Sài Gòn cho má nghe," - nàng nói, nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi.

Hai cha con cùng bước vào nhà, mang theo cảm giác gia đình ấm áp và tràn đầy yêu thương, như thể khoảng cách giữa những con người tưởng chừng xa cách đã được xóa nhòa từ lâu.

Bước vào gian chính của căn biệt thự, mùi hương thoang thoảng của trầm hương lan tỏa trong không khí, khiến Hương Chà cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Nàng đặt chiếc giỏ xuống bàn, đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà vẫn như xưa, với những bức tranh thủy mặc treo dọc theo tường, ánh đèn vàng dịu làm nổi bật sự trang trọng mà vẫn ấm áp.

· "Để con vào thắp cho má nén nhang," - nàng nói, giọng nhẹ như một lời thì thầm.

Ông Âu Chấn Hưng gật đầu, ánh mắt ông thoáng chút trầm lắng. Ông đặt tay lên vai con gái, nhẹ nhàng nói:

· "Đi đi, má con chắc chắn sẽ vui lắm khi biết con về thăm."

Hương Chà bước vào gian thờ, nơi di ảnh của mẹ nàng được đặt trang trọng trên bàn thờ gỗ chạm khắc tinh xảo. Nàng chậm rãi cúi đầu, đôi tay run nhẹ khi cầm lấy nén nhang. Ký ức về người mẹ dịu dàng nhưng mờ nhạt hiện lên trong tâm trí, khiến lòng nàng dâng lên một nỗi niềm khó tả.

· "Má, con về rồi," - nàng khẽ nói, đôi mắt thoáng long lanh.

Sau khi thắp nhang, hai cha con ngồi bên nhau trong khu vườn phía sau nhà. Những tán cây cao rợp bóng, che mát cho chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nơi ông Âu Chấn Hưng thường ngồi uống trà mỗi sáng.

Ông nhìn con gái, đôi mắt ánh lên niềm tự hào:

· "Con càng lớn càng giống mẹ con. Từ đôi mắt đến nụ cười, tất cả đều như bản sao của bà ấy."

Hương Chà mỉm cười, tay nàng mân mê mép khăn trải bàn:

· "Con không nhớ được nhiều về má, nhưng lúc nào cũng nghe mọi người nói con giống má. Con chỉ hy vọng... má có thể nhìn thấy con từ nơi nào đó và mỉm cười."

Ông Chấn Hưng đặt tay lên tay con gái, giọng ông chậm rãi nhưng đầy cảm xúc:

· "Má con chắc chắn rất tự hào về con, Hương Chà à. Con không chỉ xinh đẹp mà còn mạnh mẽ và tài năng. Ba rất tự hào vì con đã chọn con đường của riêng mình, dù nó không dễ dàng."

Hương Chà nhớ đến chiếc giỏ quà, nàng nhanh nhẹn đứng dậy, lấy ra từng món nhỏ: một hộp trà sen thơm ngát, một khăn tay thêu hình đóa hồng, và một quyển sách về văn học Pháp mà nàng biết ông thích.

· "Con biết cha thích đọc sách, nên con tìm quyển này. Hy vọng cha sẽ thích."

Ông Chấn Hưng cầm lấy quyển sách, ánh mắt rạng rỡ:

· "Con lúc nào cũng chu đáo. Đây là lý do cha luôn tự hào khoe với bạn bè rằng con gái của cha là người tuyệt vời nhất."

Hương Chà cười khẽ, nhưng trong lòng nàng lại dấy lên một cảm giác bâng khuâng. Được cha yêu thương là niềm hạnh phúc lớn nhất của nàng, nhưng đôi khi sự yêu thương ấy cũng như một gánh nặng, khiến nàng cảm thấy phải luôn cố gắng hết sức để không phụ lòng ông.

--------

Yên Pha không nói: Hương Chà em rất đẹp

Yên Pha nói: "Chị chưa từng thấy ai có nhan sắc động lòng như em. Chắc chắn em là một thiên thần đã hạ phàm để ban phước cho thế gian này rồi."

Wattpad không nói: Cha yêu con

Wattpad nói: "Cha em luôn nói rằng ông sợ em mệt mỏi, sợ em bị tổn thương. Ông bảo nếu có thể, ông muốn giữ em mãi mãi bên mình, không để bất kỳ ai hay điều gì làm em buồn."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me