LoveTruyen.Me

Mot Thai Hai Bao

Chương 31: Bí Mật Chôn Giấu Nhiều Năm

Từ xưa đến nay, mẹ quý nhờ con, thời nào cũng là như thế!

Mộ Uyển Nhu sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay hơi run. Ngải Luân đứng bên cạnh thấy sắc mặt cô ta có chút lạ, cẩn thận mở miệng hỏi: "Bà tổng, cô sao vậy?"

"Không có gì." Cô tỏ vẻ bình thường, nhưng khi giương lên tấm ảnh khác. Ánh mắt cô ta bỗng nhiên nhìn chằm chằm. Phảng phất như muốn đâm nát tấm ảnh ấy.

Trên ảnh, là một thiếu nữ mặc đồng phục đứng trước cổng đại học, nở nụ cười ôn nhu má lúm đồng tiền. Mộ Uyển Nhu ngạc nhiên, có chút không tin tưởng nổi, lại xuất hiện gương mặt này. Ảnh chụp Vân Thi Thi không nhiều, rất ít, nhưng khuôn mặt này để trong lòng Mộ Uyển Nhu khó quên!

Là...... Là cô ta!?

Không có khả năng! Sẽ không có chuyện như thế!

Mộ Uyển Nhu rốt cuộc không che dấu được biểu tình giật mình kinh hoảng. Đem ảnh chụp đặt một bên, một lần nữa lật lại tư liệu về Vân Thi Thi. Lúc trước cô ta không để ý, chỉ đọc lướt qua nhưng hiện giờ, cô ta đọc một chữ cũng không bỏ sót.

Đến khi đọc đến dòng chữ "Viện mồ côi". Cô ta kinh ngạc, trong lòng bất an!

"Cô ta......"

Mộ Uyển Nhu hơi hé miệng, ánh mắt nhìn kĩ tư liệu, không nói lên một lời. Ngải Luân thấy ánh mắt cô ta ngây ngẩn, liền liếc tư liệu một cái. Còn nghĩ rằng cô ta không hiểu, anh ta liền giải thích.

"Vân Thi Thi, cha mẹ ruột đều mất, lai lịch không có dấu vết gì để tìm kiếm. 6 tuổi bị đưa vào viện cô nhi, 8 tuổi được nhà họ Vân nhận làm con gái nuôi. Năm nay 23 tuổi, tốt nghiệp đại học Yves Saint Laurent. Vào 6 năm trước, cô ta cũng là người mang thai hộ."

"Viện mồ côi..."

Mộ Uyển Nhu nhìn tờ giấy trắng đen, thả hồn đi. Ký ức nhanh nhẹn bay lại trí óc.

15 năm trước.

Viện mồ côi Thánh Đức.

Khi đó, Mộ Uyển Nhu cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Bởi vì gương mặt xinh đẹp, nên rất được yêu thích ở viện, được tôn sùng như công chúa. Rất nhiều đứa trẻ khác rất thích chơi cùng cô ta.

Nhưng những đứa trẻ ở viện cô nhi không giống như những đứa trẻ bên ngoài. Ngoài mặt thì hòa thuận vui vẻ, sau lưng thì âm thầm phân cao thấp. Mỗi ngày đều có người đến nhận con nuôi, ai xinh đẹp một chút hoặc ai ngoan ngoãn nghe lời, liền có cơ hội được nhận nuôi.

Từ bé, Mộ Uyển Nhu đã có dã tâm không nhỏ.

Mẹ của cô là xa nữ* ở quán bar, thân phận đê tiện, sinh cô ta xong liền ném ở cửa bệnh viện. Cô ta được đôi vợ chồng nghèo nhặt được, mỗi ngày sống cuộc sống nghèo khổ. Mãi cho đến khi họ bị tai nạn xe, cô ta lại một lần nữa thành trẻ không cha không mẹ, bị đưa vào viện mồ côi. Từ ngày bước vào viện, cô ta đã tự hứa với bản thân nhất định phải được kẻ có tiền nhận nuôi.

*Xa nữ: Theo mình hiểu là người phụ nữ làm nghề bán thân.

Một hôm có một đứa bé gái 7 tuổi đến, nghe nói mẹ bệnh chết liền bị đưa vào nơi này.

Đứa bé ấy đấy cả người dơ bẩn, nhưng khuôn mặt rất thanh tú, xinh đẹp. Mộ Uyển Nhu trông thấy bé gái có một ngọc bội, thoạt nhìn đắt tiền, liền thừa dịp đứa bé ngủ liền chiếm ngọc bội làm của riêng.

Bé gái đó tỉnh dậy liền phát hiện mất ngọc bội, khóc lên. Nhưng lúc đó Mộ Uyển Nhu ở trong đám con nít rất có uy tín, không ai nghĩ rằng cô ta sẽ trộm ngọc bội. Không ai tin tưởng lời bé gái đó.

Mãi cho đến một ngày, có một ông cụ thoạt nhìn phú quý đi tới viện mồ côi, đón cô ta đi.

---O---

Chương 32: Cướp Đoạt Thân Phận TiểuThư

Ông lão đấy lấy từ trong người ra ngọc bội giống hệt ngọc bội trong tay cô ta, đặt hai ngọc bội gắn vào thế mà khít nhau.

Cô ta cũng không kích động, nói dối ngọc bội này là mẹ để lại. Ông lão đấy cũng tin tưởng liền đưa cô ta về nhà họ Mộ, đặt tên cho cô ta là Mộ Uyển Nhu. Cũng rất nhanh chóng lập hôn ước với Mộ Nhã Triết năm 14 tuổi.

Trong văn phòng suy nghĩ, Mộ Uyển Nhu thẩn thờ rồi ngã trên sô pha. Một tay đỡ trán, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Trong tay nắm chặt chồng tư liệu dày cộm kia, đầu ngón tay run rẩy không thôi, trong lòng thì hỗn loạn.

Cô ta thật sự không đoán được, tại sao Mộ Nhã Triết điều tra Vân Thi Thi? Hay là anh đã hoài nghi thân phận của cô ta? Chẳng lẽ anh đã hoài nghi từ khi cô ta bước chân vào nhà họ Mộ?!

Mộ Uyển Nhu nghĩ đến khả năng này, trong lòng không khỏi chột dạ.

Trên thực tế, khối ngọc bội kia là cô ta trộm từ Vân Thi Thi. Cô ta từ nhỏ ở viện mồ côi, với vẻ ngoài xinh xắn ngoan ngoãn nên rất được nhiều người yêu thích, từ trước đến nay được sủng ái đến cao ngạo.

Khi đó tuổi còn nhỏ, cô ta chưa từng thấy qua món đồ tốt nào. Nên nhìn đến đứa bé gái có ngọc bội xinh đẹp thế kia, lòng liền nổi tham ma xui quỷ khiến trộm lấy.

Lúc đó Thi Thi phát hiện liền tranh chấp với cô ta, mà lúc đấy ai cũng ủng hộ cô ta, nên Vân Thi Thi vì "vu khống", đã bị viện trưởng răn dạy còn bị tát mội cái, đau đến khóc vài hôm.

Nhưng cô ta không ngờ, chỉ có một khối ngọc bội lại liên quan đến một thân thế.

15 năm trước, cô ta được chủ tịch tập đoàn tài chính nhà họ Mộ, cũng là ông nội của cô ta hiện giờ, Mộ Thịnh, đón về nhà họ Mộ sửa lại tên.

Nhưng về lai lịch của ngọc bội, ông nội chưa bao giờ kể cô ta nghe, chỉ nói là di vật của mẹ cô ta.

Sau khi đến nhà họ Mộ, ngọc bội bị ông nội giữ lấy cùng với miếng ngọc bảo của ông cầm trên người. Cô ta thường xuyên nhìn thấy ông ấy nhìn ngọc bội ngẩn người như nhớ đến ai đó.

Khi cô ta lớn hơn chút, lâu lâu Mộ Thịnh lại nhắc cô ta về người phụ nữ kia. Lúc đó, cô ta mới biết thì ra bà ấy là con gái của Mộ Thịnh nhận nuôi lúc tuổi trung niên. Ông chỉ nói từng ấy thông tin thôi, hình như ông vẫn còn gạt cô ta điều gì đấy.

Từ đó đến lúc này, cô ta liền thành cô chủ của Nhà họ Mộ. Nhận sự yêu thương mà lớn lên, cho đến đính hôn cùng cháu đích tôn của ông là Mộ Nhã Triết.

Từ đầu đến cuối, đối với lai lịch về ngọc bội này cô ta cũng không hỏi, cũng cố ý giấu diếm. Phải hiểu rằng, nếu cô ta nói rõ sự thật thì đồng nghĩa cô ta mất đi tất cả vinh hoa phú quý. Mất đi vị trí bà chủ tương lai ở nhà họ Mộ, mất đi... Mộ Nhã Triết.

Cô ta không cam lòng!! Cô ta không muốn buông tay, càng không muốn trả lại tất cả cho Vân Thi Thi!

Cô ta biết cô ta ích kỷ, đối với Vân Thi Thi là không công bằng. Nhưng cô ta không hối hận, hiện giờ, cô ta có được tất cả mọi thứ, sự tham lam của cô ta đã đánh mất lý trí.

Ngày tiến vào nhà họ Mộ, cô ta còn chút chột dạ thấp thỏm. Rốt cuộc, tất cả những cái này không thuộc về cô ta mà là của Vân Thi Thi.

---O---

Chương 33: Đổi Chỗ Vận Mệnh

Nhưng hạnh phúc tới đột ngột như vậy, thì cái cảm giác chột dạ lo sợ đấy chỉ là ảo giác mà thôi. Tựa như vừa mở mắt, chẳng qua là một giấc mơ.

Khi một lần nữa cô ta mở mắt ra, cô ta thấy mình nằm trên chiếc giường công chúa mềm mại trong phòng.

Mộ Thịnh ngồi kế bên cô ta, khuân mặt vốn nghiêm túc cũng khó giấu được vẻ mặt yêu thương. Ông đối với cô ta luôn dịu dàng như thế, yêu thương vô hạn.

Cô ta muốn cái gì, ông liền đáp ứng! Từ nhỏ, Mộ Uyển Nhu thiếu nhất là sự yêu thương của cha mẹ, càng chưa từng sống một cuộc sống giàu có. Bởi vì được một lần sống trong hạnh phúc mà cô ta chìm đắm vào nó.

Nhưng thứ mà cô ta muốn ích kỷ nhất lại là người đàn ông kia.

Nhà họ Mộ là hậu duệ quý tộc, mà Mộ Nhã Triết càng được các tiểu thư giàu có vây quanh. Anh ưu tú đến thế, tài giỏi đến mức làm người không thể tưởng tượng nổi.

Vì sao ông trời lại ưu ái anh đến thế, ưu ái đến xa xỉ, không một chút keo kiệt mà tặng anh?

—— Gia thế cao quý, dung mạo tuấn mỹ, thân phận hiển hách, thiên phú tài hoa!

Dù chỉ một thứ cũng làm người ghen tị, nhưng anh thì có tất cả!

Cô ta tham lam, mê mẩn người đàn ông này. Nên cô ta tự làm mình lạc trong cái mê cung không có lương tâm.

Thì ra, ông trời chưa từng quá bạc đãi cô ta. Cái vị trí bà chủ tương lai nhà họ Mộ, bà tổng của cô ta hiện giờ đều đoạt từ tay người khác.

Một lần sai là sai cả đời, đột nhiên cuộc đời cô ta lạc hướng. Vậy mà cô ta lại có thể trở thành bà tổng của một tập đoàn tài chính lớn mạnh.

Lúc đầu, cô ta còn hoảng loạn. Nhưng về sau cô ta dần dần yên tâm, hưởng thụ thứ không thuộc về bản thân.Chỉ là... Vận mệnh như trêu đùa người, cô ta không có khả năng sinh con. Đây là bệnh bẩm sinh, dù Mộ Thịnh đưa cô ta đi chữa tây y hay đông y cũng không trị được.

Càng giễu cợt hơn, Mộ Thịnh lại mời người mang thai hộ. Là Vân Thi Thi... Chủ nhân thật sự của khối ngọc bội.

Mộ Uyển Nhu đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu thấy sự nguy hiểm.

9 năm trước, cô ta lấy đi ngọc bội chiếm tất cả những thứ thuộc về Vân Thi Thi. 9 năm sau, vì cô ta không thể mang thai, Vân Thi Thi đã thay cô ta sinh cho Mộ Nhã Triết mà sinh đứa con thuộc về hai người!

Vận mệnh như có một sợi dây vô hình trói buộc. Dẫn dắt Mộ Nhã Triết cùng Vân Thi Thi gặp nhau, điều này làm trong lòng Mộ Uyển Nhu vô cùng bất an!

Chẳng lẽ, anh đã hoài nghi thân phận của cô ta, nghi ngờ chủ nhân thật sự của ngọc bội... Nên sai người điều tra?

Không có khả năng!

Mấy năm nay, cô ta vẫn che dấu rất tốt.

Trên thực tế, cô ta đã hết sức che giấu. Mộ Thịnh cũng từng sinh lòng nghi ngờ. Vì ông lúc trước quá vội vàng, thấy ngọc bội trên người cô ta liền dẫn về, ngay cả xác định ADN cũng không làm.

Sau này cô ta dần trưởng thành, dung mạo trở nên xinh đẹp tinh tế nhưng khuôn mặt không có điểm giống vố người phụ nữ kia. Khiến ông sinh lòng hoài nghi.

Vì thế Mộ Thịnh liền âm thầm lấy tóc của cô ta đi xét nghiệm ADN. Nhưng cô ta lại thông minh, thấy chuyện không thích hợp liền điều tra, nên đã phát hiện chuyện mà Mộ Thịnh đang âm thầm làm. Sau đó cô ta liền mua chuộc người của bệnh viện bóp méo kết quả, vì thế Mộ Thịnh xem kết quả, ông liền tin tưởng cô ta.

---O---

Chương 34: Nắm BíMật Trong Tay

Mấy năm nay, cô ta tự nhận không lộ sơ hở nào. Thêm tờ giấy "chứng cứ" của bệnh viện giám định, càng không có lỗ hở để hoài nghi.

Mộ Uyển Nhu lập tức bỏ cái suy đoán này, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được lo lắng.

Chẳng lẽ, vì đứa bé kia? Mộ Nhã Triết đã biết đứa bé kia chưa chết non, mà bị Vân Thi Thi trộm nuôi bên người, nên nghi ngờ Vân Thi Thi có ý đồ với nhà họ Mộ, nên mới điều tra cô chăng?

Chắc chắn là lí do này!!

Bỗng nhiên, Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Luân, lạnh lùng nói: "Chuyện tôi thấy tư liệu này, đừng nói với ai cả. Anh coi như không thấy gì đi!"

Ngải Luân hiển nhiên không biết dụng ý cảnh cáo của cô ta. Chỉ thấy cô ta lấy tư liệu về Vân Thi Thi mười mấy năm trước ở viện mồ côi và Vân Thiên Hữu. Mộ Uyển Nhu không ngẩng đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng nói: "Không được nhắc đứa bé này trước mặt tổng giám đốc! Kể cả người phụ nữ này! Cũng không được nhắc đến xuất thân của cô ta là ở viện cô ta nhi, anh rõ rồi chứ?".

Anh ta ngơ ngác nhướn mày: "...".

Thấy anh ta không trả lời, giọng điệu của Mộ Uyển Nhu càng lạnh thêm: "Rốt cuộc anh có nghe rõ không?!".

Ngải Luân rũ mắt không đáp, cấp trên anh ta là Mộ Nhã Triết, Mộ Uyển Nhu lại là vợ chưa cưới của Mộ Nhã Triết, đồng thời cũng là trưởng phòng nhân sự. Nhưng anh ta là trợ lý riêng của tổng giám đốc, căn bản không cần nghe theo lệnh cô ta. Tổng giám đốc lệnh điều tra thì anh ta có trách nhiệm đưa đến tư liệu còn nguyên cho tổng giám đốc.

Mộ Uyển Nhu như hiểu tiếng lòng Ngải Luân, hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: "Sao nào? Anh tưởng mình là người của tổng giám đốc, là có thể không nghe lời tôi nói? Anh cho rằng tôi chỉ là trưởng phòng nhân sự, liền không thể xử lý anh?!".

Cô ta cười lạnh đứng lên, đến trước mặt anh ta, quan sát anh ta từ trên xuống. Ngải Luân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại nghe cô ta gằn từng chữ: "Dù tôi không có quyền to chức trọng ở Mộ thị. Nhưng tôi có thể chắc chắn mình cắt đứt được con đường thăng tiến của anh!".

Ngải Luân ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô ta.

"Chuyện này, anh liệu hồn mà câm miệng lại, biết không?!". Cô ta lại hạ lệnh.

Anh ta trầm mặt rất lâu, sau đó gian nan gật đầu."Tôi đã biết."

......

Lúc Mộ Nhã Triết trở về, Mộ Uyển Nhu đã chột dạ rời đi.

Cô ta sẽ tìm mọi cách ngăn chuyện này tiến triển!

Mộ Nhã Triết là người đàn ông của cô ta, nhất định cô ta sẽ không để hở một khe cho người phụ nữ khác chợp lấy!

Tuy Ngải Luân là người trung thành với Mộ Nhã Triết. Nhưng anh ta cũng biết địa vị của Mộ Uyển Nhu ở nhà họ Mộ như thế nào, ỷ vào sự yêu thương của Mộ Thịnh. Anh ta không dám đắc tội cô ta.

Bởi vậy, khi Mộ Nhã Triết trở lại văn phòng. Thấy trên bàn rất ít tư liệu, anh nghi ngờ liếc mắt về phía Ngải Luân.

Thấy anh nhìn về mình, Ngải Luân không chút bối rối, trấn định trả lời: "Tổng giám đốc, Vân Thi Thi đúng là người mang thai hộ 6 năm trước."

"Vậy à?" Mộ Nhã Triết trong mắt lạnh băng, bỗng nhiên hỏi một câu: "Cô ta có ở chỗ nào đặc biệt không?"

"Không có ạ." Anh nhớ lại cảnh cáo của Mộ Uyển Nhu. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thản nhiên trả lời.

"Đi ra ngoài đi."

Mộ Nhã Triết cũng không truy hỏi nữa. Anh còn rất nhiều việc nên liền đem chuyện này ném sang một bên.

---O---

Chương 35: Đón Gió Tẩy Trần*

*Đón gió tẩy trần: Bữa tiệc chào mừng một người thân, người bạn từ xa trở về.

Mất chứng minh nhân dân, đối với cuộc sống túng thiếu vội vã xin việc làm như Vân Thi Thi, càng lửa cháy đổ thêm dầu.

Mất chứng minh nhân dân ngày thứ hai, một lần nữa cô đi làm lại chứng minh. Nhưng đám cảnh sát nhân dân thật sự quá lười biếng, lại kéo dài thời gian. Cứ lấy cớ còn nhiều việc mãi.

Một cái chứng minh thôi mà 2 ngày nay đến còn chưa làm xong. Cô ở cục cảnh sát thiếu chút nữa bùng nổ rồi.

Cô thử phỏng vấn mấy công ty, họ đều lấy lý do không có chứng mình thư nên không thể tuyển.

Tất nhiên cô không nói với Vân phụ chuyện này, nhưng không biết ông nghe được từ ai vụ cô bị công ty sa thải. Lại không biết vì lí do gì, ông cái gì cũng không nói chỉ là cho cô tiền để trang trải.

Một người bạn tốt của cô vừa mới về nước _ Tiếu Tuyết biết việc này, liền rộng rãi cho cô mượn một số tiền. Giúp cô vượt qua tình cảnh trước mắt.

Tiếu Tuyết là người bạn thân cô kết bạn ở cao trung*, thân như chị em vậy.

*Cao trung: Trung học phổ thông.

Lúc ấy, Vân Thi Thi mang thai sinh con là tin tức mọi người truyền lời nhau ở trường. Ai cũng nghi ngờ cô được bao dưỡng, chỉ có Tiếu Tuyết vẫn tin tưởng cô.

Hai người hứa với nhau sẽ xuất ngoại du học, nhưng trong nhà Vân Thi Thi có chuyện nên không đi được. Lần đó, Tiếu Tuyết hận chết cô, càng không để ý đến cô nữa.

Cuối cùng hiểu lầm mới hóa giải.

Hiện giờ Tiếu Tuyết về nước, Vân Thi Thi mang theo Hữu Hữu đến chỗ bạn thân đón gió tẩy trần.

Vừa thấy mặt, Tiếu Tuyết liền lệ nóng doanh tròng ôm cô vào lòng, ôm chặt.

Ba năm không gặp, nhớ mong cùng cảm động làm Vân Thi Thi không khỏi ướt át hốc mắt.

Tiếu Tuyết đang muốn lên án bạn mình vì lúc trước lỡ hẹn. Bỗng nhiên nhìn thấy Hữu Hữu đứng bên cạnh.Trong nháy mắt, Tiếu Tuyết mắt ngốc lăng chớp chớp hồi lâu. Nhìn đứa bé đáng yêu đến kinh ngạc.

Cứ nghĩ, cô đã thấy nhiều việc trên đời nhưng lại bị hạ gục trước bé con Hữu Hữu dung nhan tuấn mỹ non nớt kia!

Đặc biệt là đôi mắt trong sáng như nước, đuôi mắt cong cong, ý cười ấm áp nhu hòa. Thật là, làm tim Tiếu Tuyết mềm nhũn!

"A! Trời ạ! Tiểu bảo bối thật đáng yêu quá đi!"

Tiếu Tuyết ngồi xổm xuống, hôn chốc chốc lên gò má trắng nõn của Hữu Hữu. Hận không thể đè bé vào lòng xoa mấy cái.

Cô hỏi Vân Thi Thi: "Này? Thi Thi, bé này là em ruột cậu à?"

Vân Thi Thi cười cười, ngay sau đó giải thích: "Không phải! Giới thiệu một chút, đây là Vân Thiên Hữu, là con trai mình." Dừng một chút, cô nhìn Hữu Hữu nói: "Hữu Hữu, mẹ có cùng con nhắc đến rồi đấy. Đây là dì Tiếu."

Vẻ mặt Tiếu Tuyết kinh ngạc,nói:"Cái gì? Cậu nói gì cơ?"

Hữu Hữu vẻ mặt ưu nhã cười ôn nhu, thay mẹ mình trả lời:" Dì Tiếu, con chào dì! Dì là bạn mẹ con, dì cũng có thể kêu con là Hữu Hữu ~."

Con trai? Mẹ? Có lầm hay không......

Tiếu Tuyết nháy mắt có chút há hốc mồm, nhìn hai người trước mặt so sánh. Tiểu bánh bao với cái miệng phấn nộn kia đúng là giống với nụ cười nhợt nhạt của Vân Thi Thi lắm.

Cô vẫn tưởng rằng, Vân Thi Thi mang thai sinh con chỉ là tin vịt. Không ngờ lại là sự thật, trong lúc nhất thời không biết nên tiêu hóa như thế nào!

A? Nhưng không đúng rồi! Đứa bé này nhìn nghiêng nhìn dọc cũng chỉ 6 -7 tuổi. Tính thời gian một chút, đại khái thời gian sinh đứa bé này cũng chính là một năm trước khi du học!

Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười, nói:" Chuyện này nói sau, đi ăn cơm trước đã."

---O---

Chương 36: Công TyHoàn Vũ

Tiểu Tuyết gật đầu, sau đó dẫn cô đến quán cơm Tây Thính, nơi mà trước đây cô từng thích nhất, cả hai cùng bước vào trong một căn phòng trang nhã.

Gọi cơm xong, Tiểu Tuyết vội đem cô đưa vào toilet, không ngừng tra hỏi, Vân Thi Thi cũng không muốn gạt Tiểu Tuyết nên cô kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe, cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể.

Tiểu Tuyết nghe xong, cảm thấy rất đau lòng.

"Dù gì cũng là mẹ nuôi, sao có thể đối xử với cậu như thế?! Thật là không còn tính người mà. Tớ thấy rất kỳ quái, trước kia tớ cũng đã từng nghe cha nói qua, 6 năm trước Vân Thị gặp đại nạn, nợ nần chồng chất, nhưng chỉ sau một năm lại có thể thể trả toàn bộ số nợ khổng lồ đó. Hoá ra, cái giá mà cậu phải trả thật sự quá cao... cậu có cần phải làm thế không?..."

Vân Thi Thi chỉ cười nói: "Có ơn phải trả, đó là chuyện tớ phải làm, không phải sao? Huống hồ, bây giờ tất cả đều đã là quá khứ cả, đối với nhà họ Vân, đối với công dưỡng dục của cha, xem như tớ đã trả được phần nào rồi"

Thời gian sống trong viện mồ côi thật sự rất khó khăn, bị tất cả mọi người xem thường, trong lòng Vân Thi Thi sớm đã nuôi dưỡng một cơn ác mộng. Nếu không nhờ Vân Nghiệp Trình cứu cô ra khỏi đó, chỉ sợ với một đứa bé yếu ớt như cô sẽ không thể chịu đựng giày vò đó thêm một phút nữa.

Chưa kể sau đó, tình thương của một người cha mà Vân Nghiệp Trình đã giành cho cô thực sự quá nhiều.

Còn nữa, sau khi sinh Hữu Hữu, có một khoảng thời gian cô gặp khó khăn trong việc đi lại, nhớ lại lúc đó thật sự là quá cực khổ. Bây giờ, cô cũng không nhớ rõ những chuyện của trước kia nữa. Đối với cô, Hữu Hữu là do ông trời đã ban tặng cho cô, chỉ với chuyện này thôi cô cũng thấy vô cùng cảm kích rồi.

6 năm, đó là khoảng thời gian dài, kí ức rồi cũng sẽ nhạt dần theo năm tháng.

"Vậy là..." Tiểu Tuyết biết cô là người nhạy bén, nên cẩn thận hỏi: "Cậu không sợ Hữu Hữu bị cha nó bắt về sao?"

Vân Thi Thi nghe xong, đôi mắt ánh lên tia hoang mang, cứ mỗi khi nhớ về người đàn ông đêm hôm đó, cô lại cảm thấy nguy hiểm, vì thế cô nhìn Tiểu Tuyết, kiên định nói: "Chính vì sợ nên tớ mới giấu kín thân thế của Hữu Hữu, ai cũng không thể biết được, mà bất luận là ai cũng không thể cướp đi Hữu Hữu của tớ!"

Thấy cô không muốn nói tiếp về chuyện này, Tiểu Tuyết cũng không hỏi gì thêm, Tiểu Tuyết vẻ mặt hâm mộ nhìn cô nói: "Tốt quá! Như thế mới đúng là Thi Thi của tớ chứ!"

Trở lại phòng ăn, Tiểu Tuyết đi về phía Hữu Hữu, trên mặt nở một nụ cười, ngồi xuống xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu cười nói: "Hữu Hữu, con cười trông rất đáng yêu"

Nói xong, cô dùng tuyệt chiêu dụ trẻ siêu đẳng của mình, cười gian manh: "Hữu Hữu, con đi với dì đi, dì sẽ nuôi con có được không? Dì sẽ cho con thật nhiều đồ ăn ngon, cho con đi chơi đủ thứ trò chơi luôn, chịu không?"

Hữu Hữu đặt ly nước trên tay xuống bàn, tao nhã dùng khăn lau miệng, nở một nụ cười đẹp chết người nói: "Dì à, mẹ con nói với con là không được đi chung với người lạ, nếu không sẽ bị lừa bán!"

Tiểu Tuyết đơ mặt: "..."

...

Trong bữa ăn, Tiểu Tuyết đột nhiên quay sang hỏi cô: "Thi Thi, cậu xinh đẹp thế này, cậu có định tham gia vào dự án công ty Hoàn Vũ không?"

"Hoàn Vũ?"

Vân Thi Thi ngạc nhiên nhướng mày, Tiểu Tuyết lại khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái.

"Công ty Hoàn Vũ gần đây đang có kế hoạch quay một bộ phim mới, họ tuyển chọn diễn viên nữ chính trên phạm vi cả nước, cậu cũng có thể thử sức một lần xem sao. Dù gì trước kia cậu cũng từng có ước muốn được đi đóng phim mà!"

Vâm Thi Thi cười cười.

Lúc trước cô là sinh viên khoa nghệ thuật truyền thông, cô chỉ có thể đứng nhìn người khác diễn, lúc đó, một vai diễn bình thường đối với cô cũng rất xa vời chứ đừng nói đến vai chính.

Vì người trong nhà cũng không có ai tán thành về giấc mộng này của cô, nên cô đành từ bỏ.

"Đừng nói với tớ là cậu không biết công ty giải trí Hoàn Vũ nha! Hoàn Vũ chính là công ty nắm trong tay nhiều cổ phần của tập đoàn Đế Thăng nhất, công ty này chính là công ty tài chính toàn cầu, nắm giữ thị trường Châu Á, thậm chí là cả các nước ở bên ngoài nữa kìa!"

---O---

Chương 37: Tuyển Chọn Nhân Vật Nữ Chính

"Đừng nói với tớ là cậu không biết công ty giải trí Hoàn Vũ nha! Hoàn Vũ chính là công ty nắm trong tay nhiều cổ phần của tập đoàn Đế Thăng nhất, công ty này chính là công ty tài chính toàn cầu, nắm giữ thị trường Châu Á, thậm chí là cả các nước ở bên ngoài nữa kìa!"

Nói về tập đoàn tài chính Đế Thăng, ánh mắt Tiếu Tuyết lại loé lên: "Tập đoàn tài chính Đế Thăng là con át chủ bài nòng cốt chính trong thị trường nước ta! Cậu nhớ lại đi, từ trước đến nay đã xảy ra biết bao nhiêu cơn bão tài chính, các xí nghiệp lớn đều điên đảo vì nó, nhưng tập đoàn Đế Thăng vẫn đứng vững không bị anh hưởng gì! Còn nữa, tổng giám đốc của Đế Thăng là một nhân vật rất phong lưu! Tuổi tuy còn trẻ nhưng xuất thân quyền quý, giàu có, đẹp trai. Bao nhiêu cô xếp hàng đợi, bao nhiêu cô vì thầm thương trộm nhớ mà đánh mất con tim! Hoàn Vũ cũng nhờ thế mà rất có vị thế trong giới giải trí đó."

Vừa nhắc đến Đế Thăng, trên ti vi xuất hiện hình ảnh tổng giám đốc của Đế Thăng, Tiếu Tuyết tắt máy nghe nhạc, chỉ chỉ lên TV, Vân Thi Thi vừa nhìn lên, trong giây phút nhìn thấy gương mặt đó, Vân Thi Thi chỉ muốn đem mười tám đời tổ tông của vị tổng giám đốc này ra thăm hỏi một chuyến.

Nhưng Vân Thi Thi đối với người này cũng không có nhiều hứng thú, nên bất đắc dĩ nói: "Sao cậu nói nghe ghê quá vậy? Có khoa trương quá không vậy?"

"Tớ có vài đứa bạn cũ ở chỗ này, đứa nào cũng biết mà, người ở trong thành phố ai mà chẳng biết tập đoàn tài chính Đế Thăng vị trí ghê gớm cỡ nào. Cậu nói cậu không biết tổng giám đốc của Đế Thăng thì còn chấp nhận được, nhưng làm sao cậu lại không biết tập đoàn Đế Thăng được?"

Tiếu Tuyết thần bí nói: "Tớ nghe người ta nói, mấy người nắm chức cao trong giới chính trị ở nước ta cũng phải nhường họ vài phần đấy!"

Tiếu Tuyết dừng một chút, trên mặt biểu tình sùng bái nói: "Theo những gì tớ biết thì con người thật của tổng giám đốc Đế Thăng đến nay cũng không ai rõ cả. Ai cũng không biết trong tay anh ta nắm giữ bao nhiêu tiền, có thể là trăm triệu, hoặc ngàn triệu. Nhân vật này rất kín kẽ trong giới truyền thông, chẳng bao giờ chịu bật mí gì cả, thật thần bí mà..."

"Nãy giờ cậu đi quá xa rồi đấy" Vân Thi Thi lạnh nhạt nhấp một ngụm cà phê.

Tiếu Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thi Thi, giấc mộng ngày xưa của cậu, cậu thật sự không muốn theo đuổi nữa à!?"

"Diễn viên, đó chỉ là ước mơ của mình thôi..." Vân Thi Thi nheo mắt đáp: "Nhưng..."Lúc trước từng có một đoàn làm phim đến trường cô, vừa nhìn họ đã đề cử cô nhận vai chính cho bộ phim của họ, đó là một cơ hội rất tốt, nhưng lúc đó cô đã không thể nắm bắt được cô hội đó.

Tiếu Tuyết nói: "Công ty Hoàn Vũ rất trọng nhân tài, miễn là người có thiên phú, đều sẽ được xem trọng. Ài... tớ rất tò mò về vị tổng giám đốc này nên tớ cũng muốn đi đăng ký để điều tra nha, làm một người mẫu bé bé cũng được. Nhưng mà nhân tài trong Hoàn Vũ quá nhiều, nên tớ nhất định là không có cửa rồi. Còn cậu, Vân Thi Thi, cậu thì khác, trước kia chẳng phải cậu từng nhận lời mời đi đóng phim cho một công ty nhỏ sao, lúc đó tớ thấy được thiên phú của cậu rất cao, còn tài năng nữa. Cậu không nên để nó bị giấu đi như vậy chứ, tớ tin cậu nhất định có thể làm được!"

Tiếu Tuyết gương mặt tràn đầy tin tưởng cổ vũ Vân Thi Thi, thẳng cho đến khi cả hai rời tiệm cơm.

Hoàn Vũ, Đế Thăng?

Chẳng hiểu sao, bốn từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, khiến cô không ngừng suy nghĩ về nó.

Lúc này, công ty Hoàn Vũ đang đổ xô đi tuyển lựa nữ diễn viên chính ở khắp nơi trên toàn quốc, bộ phim lần này được chuyển thể từ một bộ truyện khiến tuổi teen phải đau đớn vì nó: "Quả trám"

Nghe đâu bộ phim này rất được chào đón. Bộ tiểu thuyết này không những đứng đầu về lượt xem suốt ba năm liền, mà còn được fan đặt cho một cái tên "Ngược luyến thuỷ tổ".

Chỉ đạo cho bộ phim lần này chính là đạo diễn hàng đầu của nước: Lâm Phượng Thiên. Nam diễn viên chính sớm đã được xác định, đó là siêu sao điện ảnh, Thiên Vương trong làng giải trí: Cố Tinh Trạch

---O---

Chương 38: Vân Na Mơ Thành Minh Tinh

Chỉ đạo cho bộ phim lần này chính là đạo diễn hàng đầu của nước: Lâm Phượng Thiên. Nam diễn viên chính sớm đã được xác định, đó là siêu sao điện ảnh, Thiên Vương trong làng giải trí: Cố Tinh Trạch.

Chỉ cần có Thiên Vương thủ vai chính thì vé bán hết trong một buổi là chuyện thường. Nếu có thể cướp được vị trí nhân vật nữ chính, nhất định một bước lên mây!

Lâm Phượng Thiên là đạo diễn xuất sắc cả nước, chỉ cần được ông ta để ý đến, chắc chắn sẽ trở thành minh tinh.

Cũng không ít diễn viên làm đủ mọi cách để có được sự chú ý của ông ta.

Buổi tối, Vân Na cũng đã đề cập đến chuyện này.

Đang ăn xơm, Vân Na bỗng buông chén đũa xuống, vẻ mặt thành khẩn nhìn Vân Nghiệp Trình."Cha, con muốn bàn với cha một chuyện, mong cha đồng ý!"

Vân Nghiệp Trình lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Na nói: "Chuyện gì?"

"Con muốn tham gia phỏng vấn làm diễn viên chính của Hoàn Vũ!"

Vân Nghiệp Trình nghe xong không hiểu, ông hỏi lại: "Phỏng vấn?"

"Cha không biết sao? Hoàn Vũ bỏ tiền đầu tư vào phim trường, bộ phim lần này là được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng, Cố Tinh Trạch đảm nhận vai chính, hiện tại đạo diễn của phim này đang tuyển nữ nhân vật chính trên phạm vi toàn quốc!"

Vân Na dừng một chút, gương mặt dần trở nên kiêu ngạo, trong mắt lóe lên sự tự tin hiếm thấy: "Cha không cảm thấy con rất hợp với nghề diễn viên sao? Con tự tin là mình sẽ thành công! Đây là một cơ hội ngàn năm có một, nếu con được chọn, biết đâu con sẽ có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng khắp cả nước! Đến khi con nổi tiếng rồi thì cha với mẹ sẽ được sống một cuộc sống tốt hơn! Con có tiền, có thể mang hai người đi du lịch khắp nơi, mua được căn nhà tốt hơn, có thể mua cả xe hiệu để đi lại!"

Vân Na vừa nói, vừa khinh thường nhìn về phía Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi chỉ cúi đầu, cũng không nói gì.

Vân Nghiệp Trình nghe xong, nhíu mày nói: "Suốt ngày chỉ lo nghĩ những chuyện vớ va vớ vẩn, con không tìm được một công việc ổn định hay sao mà lại chạy đi làm diễn viên?"

"Cha, con thì làm sao chứ? Tại sao con phải đi làm mấy cái nghề bình thường lương ít xỉn đó chứ?" Vân Na dở khóc dở cười, nói như đó là điều hiển nhiên.

Vân Nghiệp Trình thở dài lắc đầu: "Cha cũng đã trải qua không ít cực khổ rồi, cha chỉ muốn nói với con là, giờ con vẫn còn trẻ, con nên bỏ đi cái suy nghĩ làm ngôi sao đi. Con nên đi học lại đại học đi, sau khi ra trường thì tìm một công việc ổn định mà làm, con đi đường tắt thì kết quả cuối cùng cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu"

"Sao cha lại có suy nghĩ như thế chứ? Cái đó sao gọi là đường tắt được? Làm ngôi sao có thể kiếm tiền, riêng một vai diễn cũng có thể kiếm được mười vạn rồi. Thời đại bây giờ không phải cứ học hành là sẽ có cuộc sống tốt!" Vân Na nhìn Vân Nghiệp Trình, cô ta thấy cha mình có suy nghĩ thật cổ hủ, nên vẻ mặt trách cứ nhìn ông.

Vân Nghiệp Trình gắp thức ăn, không nói gì.

Vân Na lại tiếp tục cố gắng thuyết phục ông: "Cha à, cha không cảm thấy kinh tế hiện tại của gia đình hiện giờ rất khó khăn sao? Phòng thì tồi tàn, tủ lạnh thì cũ, TV thì cũ nát, lẽ nào cha không muốn mua một căn nhà lớn hơn sao?"

Thấy Vân Nghiệp Trình chỉ im lặng, cô ta nghĩ cha mình đang bị thuyết phục, nên tiếp tục nói: "Nếu con làm ngôi sao, tiền casser đóng cho một bộ phim cũng rất nhiều, đến lúc đó, con sẽ xây cho gia đình ta một cái biệt thự thật lớn, như thế cha và mẹ sẽ được sống hạnh phúc rồi!"

Vân Na vừa nói xong, Lý Cầm mặt mày liền rạng rỡ, trong lòng cảm thấy vui vẻ hẳn lên, cười tươi nói: "Úi chà, con gái ngoan, con làm mẹ vui quá đi mất!"

Ngay sau đó, bà nhìn Vân Nghiệp Dư nói: "Nghiệp Trình, ông xem con gái mình hiểu chuyện không này. Hừ, đâu như ai kia..."

Lời nói này là đang ám chỉ Vân Thi Thi, nhưng cô nghe xong cũng không có phản ứng gì, Vân Nghiệp Trình nhíu mày: "Muốn thành ngôi sao... Con gây rắc rối cho cha chưa đủ sao? Chẳng lẽ con không biết trong cái giới đó rất loạn sao?!"

Vân Na nói với giọng nài nỉ: "Cha, đó chỉ là mấy lời đồn thị phi thôi, chứ trong giới giải trí làm sao mà loạn được. Chỉ cần con kiên quyết, thì ai dám làm gì con?"

---O---

Chương 39: Nhận Lời Làm Trợ Lý NghệSĩ

Vân Na nói với giọng nài nỉ: "Cha, đó chỉ là mấy lời đồn thị phi thôi, chứ trong giới giải trí làm sao mà loạn được. Chỉ cần con kiên quyết, thì ai dám làm gì con?"

Lý Cầm cũng hùa theo nói: "Nghiệp Trình, con nó nói có lý đấy. Khó có được đứa con gái nào hiếu chuyện như nó, con gái nó đã tìm cách kiếm tiền để hiếu thuận chúng ta, chúng ta phải ủng hộ nó, không nên ngăn cản nó làm chi, ông nói xem tôi nói có đúng không?"

Lý Cầm xưa nay vốn là người phụ nữ ham vinh hoa phú quý, mà bà chỉ có một đứa con gái, nên hầu như hi vọng bà ta đều đặt hết vào Vân Na, bà ta chỉ hi vọng con gái mình sớm trở nên giàu có, để bản thân thoát khỏi cảnh nghèo túng này.

Vân Na dù không hoàn toàn giống mẹ, nhưng rốt cuộc hai mẹ con vẫn là cá mè một lứa, đều là những kẻ dối trá cầu vinh, vinh hoa thì muốn cùng hưởng, khổ cực thì chỉ muốn dứt ra.

Vân Na bình luôn đặt tiền lên trên hết, trông thấy mấy người trong giới giải trí được đi trên thảm đỏ, diễn viên viên thì vàng ngọc đầy người, từ sớm Vân Na đã ôm khát khao được đi vào giởi showbiz!

Vân Na thường xuyên trông thấy mấy tin như "Nữ diễn viên một bước lên làm phượng hoàng", hay "Giàu có sau một đêm", càng đọc càng khiến cô thèm khát.

Ở trong mắt của Vân Na, có thể một bước tiến vào giới nghệ sĩ thì vinh hoa phú quý chỉ là chuyện sớm muộn!

Vân Nghiệp Trình chỉ đành thở dài một hơi "Được rồi! Nếu như con thích... Vậy con cứ làm. Dù sao con cũng không còn là đứa trẻ nữa, con có quyền quyết định cuộc đời mình, coi như con đi trải đời đi. Nhưng, đừng trách cha không nhắc nhở con, trong giới giải trí đó, con chỉ là người mới không có kinh nghiệm, bước vào đó chẳng khác gì tự mình đi vào hang cọp! Cha giờ cũng già rồi, cũng không có khả năng che chở cho con được nữa! Đến lúc đó, con đừng trách cha vô dụng."

Đêm khuya.

Hữu hữu nằm ngủ trên giường, Vân Thi Thi ngồi trước máy vi tính, lên mạng đọc vài tin tức tuyển dụng, cô đọc mấy tờ báo tài chính, cũng xem qua mấy tờ báo nghệ thuật. Với cô, trong giới giải trí đó, muốn bước chân vào đó thì phải có tài năng, nếu may mắn thì vừa tài năng vừa sắc đẹp. Chưa kể, hai người cùng tốt nghiệp một trường, nhưng có người kém cỏi, người lại vượt trội hơn nhiều.

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại vô tình ấn ngay vào trang chủ của công ty giải trí Hoàn Vũ, đập vào mắt là một ảnh bìa đẹp đẽ thu hút vô cùng: tuyển diễn viên nữ chính trên phạm vi toàn quốc.

Bộ phim này, nghe nói được đầu tư rất nhiều tiền, nếu có cơ hội trở thành nữ chính, nhất định sau này đóng máy sẽ trở thành minh tinh, không thành minh tinh thì vẫn có một chỗ đứng vững chắc.Chỗ đứng vững chắc ở đây, nghĩa là kiếm được nhiều tiền.

Vân Thi Thi có chút lung lay, cô nhìn lướt qua các thông báo tuyển dụng, cô đọc được một thông báo: Hoàn Vũ cần tuyển trợ lý. Đúng lúc cô đang suy nghĩ chuyện này, đọc xong cô liền quyết định sẽ đi ứng tuyển làm thư ký cho Hoàn Vũ.

Qua mấy ngày, cuối cùng cô cũng lấy được chứng minh nhân dân mới, sáng sớm, cô đưa Hữu Hữu đến nhà trẻ như mọi ngày, sau đó về nhà chuẩn bị hồ sơ lý lịch đầy đủ xong, cô gọi xe chạy đến Hoàn Vũ.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi, trong không khí thơm mùi cỏ non.

Sau khi đến công ty Hoàn Vũ, đã thấy trước cửa chính có một đống người xếp thành một hàng dài, Vân Thi Thi nhìn thấy thì giật cả mình, cô chưa từng thấy qua hiện tượng nào như vậy, trong lòng thầm kinh ngạc và ngưỡng mộ, lẽ nào trợ lý nghệ sĩ cũng cạnh tranh nhiều đến thế sao?

Hỏi qua mới biết, hôm nay là ngày đầu tuyển chọn nữ diễn viên chính cho mới chỉ ngày đầu... thanh thế lớn thật.

Ngoại trừ những cô gái ôm mộng làm minh tinh đến tham gia tuyển chọn, còn có những cô gái là fan của Cố Tinh Trạch. Nam chính của phim đã được xác định là Thiên Vương (*) làng giải trí Cố Tinh Trạch, đạo diễn phim thì muốn dùng người mới đóng vai nữ chính, thế là kế hoạch bắt đầu triển khai, phát tin tuyển chọn nữ chính trên phạm vi toàn quốc, các video trailer quảng bá sớm đã được truyền ra, làm chấn động cả nước.

(*) Thiên Vương: danh hiệu dành cho nam diễn viên xuất sắc nhất.

Không nói đến số tiền đầu tư, chỉ cần một lời kêu gọi của Cố Tinh Trạch cũng đã đủ để thu hút hàng ngàn cô gái đến báo danh rồi.

Tuy kì tuyển chọn diễn ra vào chủ nhật, nhưng vừa nghe tin Cố Tinh Trạch sẽ đích thân đến làm giám khảo tuyển chọn, các fan ruột của anh ta sớm đã đến đây để báo danh rồi, thậm chí còn có người ngồi đợi từ đêm qua để được báo danh đầu tiên.

---O---

Chương 40: Tuyển Chọn Giữa Biển Người

Tuy kì tuyển chọn diễn ra vào chủ nhật, nhưng vừa nghe tin Cố Tinh Trạch sẽ đích thân đến làm giám khảo tuyển chọn, các fan ruột của anh ta sớm đã đến đây để báo danh rồi, thậm chí còn có người ngồi đợi từ đêm qua để được báo danh đầu tiên.

Nhiều người như vậy khiến tổ làm phim chuẩn bị không kịp, dù bảo vệ đã cố gắng giữ trật tự nhưng vẫn không ngăn được khí thế của lượng fan đông đảo đang có mặt ở đây.

Công ty Hoàn Vũ lớn như vậy, nhưng với lượng người đông cỡ này cũng đã đủ để làm đau đầu người quản lý. Chưa kể chỉ sau vài phút, khắp sảnh công ty đã treo đầy băng rôn biểu ngữ của fan hâm mộ.

Toàn bộ công ty Hoàn Vũ như bị quân đội fan hâm mộ của Cố Tinh Trạch bao vây.

Ngoài cửa công ty Hoàn vũ, một vài chiếc xe ô tô sang trọng dừng lại.

Bên trong chiếc xe sang trọng là ba người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh, một người nhìn đám người rộn ràng trước cửa công ty qua cửa sổ xe, xem xét tình hình. Đa số đều là nữ sinh tuổi trẻ thanh tú cả.

Những người này đều là những người đến để đăng ký tuyển chọn, mỗi một người đều ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp, ai cũng đều mong muốn một điều là hấp dẫn được sự chú ý của vị đạo diễn kia.

"Lâm đạo diễn, tôi đã nói rồi, những nữ học sinh kia tư sắc cũng không tệ nha! Anh xem cô bé mặc váy trắng kia kìa, trông tuyệt đấy chứ, nhìn cứ như Duẫn Hạ Thuần ngây thơ thật ấy, đúng không?"

"Này này, còn cô bé mặc lễ phục đen kia nữa, tôi thấy cô bé này cũng khá đó chứ. Nhất định là đã đọc truyện rồi, chẳng phải trong tiểu thuyết nhân vật Doãn Hạ Thuần lần đầu tiên vào trường cũng mặc một bộ lễ phục màu đen sao?"

"Cô gái kia dung mạo cũng không rồi nha, nhưng mà đáng tiếc... hơi lùn rồi..."

Trợ lý đứng ở cửa sổ nhìn đông lại nhìn tây, trông cứ như tiểu thái giám giúp hoàng thượng tuyển phi vậy. Một bên miệng luôn bình phàm đủ thứ, một bên khoa tay múa chân. Quay đầu lại nhìn người đàn ông mặt áo sơ mi trắng, hoá ra nãy giờ người đàn ông này không thèm để ý đến anh ta, chỉ lo cúi đầu đọc danh sách tuyển cử. Mà đọc cũng không đọc kĩ, chỉ đọc lướt qua như gió rồi lật sang trang khác, nhìn hai bức hình, trong mắt nổi lên tia hứng thú ít ỏi, lập tức liền biến mất.

"Vô nghĩa" Lâm Phượng Thiên nói ra hai từ này, đẩy danh sách sang một bên, lười biếng không xem nữa."Lâm đạo diễn? Sao vậy?"

Lâm Phượng Thiên cúi đầu hút một điếu thuốc, giọng nói ôn hoà."Trong này, ta chẳng muốn chọn người nào cả"

"Hả?!" Trợ lý kinh ngạc trợn mắt lên nhìn. Lâm Phượng Thiên là đạo diễn có tài trẻ tuổi nhất trong nước, một khi Lâm Phượng Thiên nhận làm đạo diễn cho bộ phim nào thì chắc chắn một điều bộ phim đó sẽ luôn luôn hấp dẫn được rất nhiều người xem trên cả nước.

Lâm Phượng Thiên có một bộ tác phẩm đầu tay mang tên . Lúc đó bộ phim này được xem là tác phẩm sánh ngang tác phẩm kinh kiển của Hollywood.

Sở dĩ làm ra được những bộ phim hay đều nhờ sự khắc nghiệt trong chỉ đạo, trong đó có cả đam mê nhiệt huyết của Lâm Phượng Thiên.

Hiện tại, trong làng giải trí, điện ảnh không còn là một môn nghệ thuật đơn thuần nữa, mà nó là chiến trường của sự suy tư, rất nhiều đạo diễn cũng dần dần đi lệch khỏi quỹ đạo của một đạo diễn chân chính, nhưng Lâm Phượng Thiên lại không giống với họ.

Tất cả mọi người từng hợp tác với Lâm Phượng Thiên đều đã được lĩnh giáo khả năng xoi mói bậc thầy của người này. Nhất là trong lĩnh vực diễn xuất.

Lúc trước, Lâm Phượng Thiên quyết định bỏ tiền ra mua bản quyền tiểu thuyết nàym còn chuyển thể nó thành phim cũng chỉ vì một lý do, anh ta rất thích những tình tiết có trong bộ tiểu thuyết này.

> một câu chuyện tình cảm ngang trái, một chuyện tình khắc cốt ghi tâm. Nữ chính Duẫn Hạ Thuần và nam chính Duẫn Đông Vũ là anh em, khi còn nhỏ, hai người cùng nhau lớn lên, nhưng cả hai lại dần nảy sinh thứ tình cảm mà anh em không nên có.

Qua những rối rắm, gút mắt, trong thời gian sống bên nhau giữa hai người đã có tình cảm gắn bó không thể chia lìa.

Nhân vật Duẫn Đông Vũ đã được xác định do Cố Tinh Trạch thủ vai, Lâm Phượng Thiên chọn Cố Tinh Trạch không chỉ vì anh ta là Thiên Vương mà còn vì trên người anh ta luôn có một nỗi buồn bao trùm lấy, mà nỗi u sầu này lại rất thích hợp với Duẫn Đông Vũ trong truyện.

---O---

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me