Multiwin After This Night
ᴀꜰᴛᴇʀ ᴛʜɪꜱ ɴɪɢʜᴛ
-------------------------------------
-------------------
Lee Taeyong khẽ xoa nhẹ hai bên huyệt thái dương đau nhức, thong thả bước tới trước cửa gian phòng nghỉ bên trong phòng làm việc tại Tháp vàng.Chậm rãi tiến vào không gian tĩnh lặng được bao trùm bởi ánh đèn vàng tẻ nhạt, Taeyong đi tới ngồi xuống mép giường, bên cạnh thân ảnh bất động dưới lớp chăn mỏng.Dẫn đường khắp người bị trói chặt bởi trăm ngàn sợi dây tinh thần trong suốt nhưng cực kỳ mạnh mẽ của lính gác hắc ám, giống như một con mồi đáng thương đã hết đường trốn thoát khỏi cái bẫy khắc nghiệt của gã thợ săn.Ten có chút không cam lòng nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của Taeyong. Từ bao giờ lính gác của y đã biến thành một kẻ máu lạnh tàn nhẫn tới mức này, sẵn sàng trói buộc chính dẫn đường của mình chỉ vì y chống lại mong muốn thống trị của hắn.Trước đây Ten vẫn luôn cảm nhận được tinh thần lực của Taeyong vô cùng ấm áp, giống như ánh nắng chiều dịu mát của hoàng hôn, đem sự trìu mến yêu thương dạt dào của hắn bao bọc lấy trái tim y. Có điều khi hoàng hôn biến mất, ánh nắng hoàn toàn bị dập tắt, bóng đêm buốt giá mơ hồ kéo đến cướp lính gác điềm đạm dịu dàng của Ten đi khỏi vòng tay y. Tất cả những gì Ten có thể nhìn thấy ở Taeyong lúc này, chỉ là bóng tối mờ mịt không lối thoát, lạnh lẽo và tàn khốc."Ten, chờ anh. Sẽ không lâu đâu, em cố chịu một chút nữa thôi. Anh cũng không muốn làm thế này, là do em đã ép anh ..."Taeyong vừa thấp giọng nói, vừa đưa tay lướt nhẹ trên khuôn mặt đối phương. Ten mím môi nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn, khóe môi khô khốc bất giác cong lên"Cho tới bây giờ, em không còn quan tâm tới những chuyện khác được nữa. Chỉ duy nhất một điều khiến em thấy rất bất lực và hối tiếc ..."Taeyong thấy trái tim mình chùng xuống, hắn thấy sợ khi nghĩ rằng Ten đang hối hận vì đã trở thành bạn đời của hắn. Nhưng hắn vẫn lựa chọn hỏi đối phương"Điều gì?"Dẫn đường trên môi thấp thoáng nụ cười, giọng nói bất giác yếu ớt tới đáng thương, đôi mắt long lanh dâng lên một tầng nước mắt"Tiếc là ngay bây giờ em không thể ôm lấy anh, Taeyong"Câu nói này giống như một đòn trí mạng đánh mạnh vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim Taeyong. Hắn yêu Ten là sự thật, hắn trói y lại vì sợ rằng chỉ cần Ten xuất hiện thì mọi kế hoạch mà hắn tính toán bao lâu nay sẽ tan thành mây khói, lại sợ rằng nếu không níu giữ thì Ten sẽ mãi mãi rời bỏ hắn mà đi, và cuối cùng hắn đã lựa chọn hạ sách này.Suốt bao ngày qua không thể ôm bóng dáng gầy gò kia vào lòng, Taeyong bứt rứt tới khổ sở. Giờ đây khi nghe được câu nói này từ Ten, hắn giống như kẻ mất trí, lập tức thu hồi toàn bộ tinh thần lực giải thoát cho đối phương, sau đó kéo người ôm vào lòng mình.Ở trong cái ôm của Taeyong, Ten vùi mặt vào bờ vai hắn, hai tay run rẩy siết chặt lấy eo hắn. Ten yêu Taeyong cũng là sự thật, chính vì yêu nên mới muốn ngăn cản hắn sai lầm. Ten đã từng nói, bản thân muốn ở bên người đàn ông mạnh nhất. Y không ngờ rằng chỉ vì lời trêu đùa vu vơ đó mà Taeyong đã quyết tâm muốn có được sức mạnh tuyệt đối. Và rồi một ngày Ten phát hiện ra, hắn lựa chọn phương thức tiêu cực nhất để trở thành lính gác bất khả chiến bại, cho tới lúc ấy thì hắn đã đi quá xa mất rồi, dường như không thể quay đầu được nữa.Có điều ngay trong giây phút này, Ten bất giác lại nhận ra, thứ y khao khát nhất cho đến cuối cùng vẫn là vòng tay ấm áp của Taeyong.Cho dù hắn có lạnh lùng tàn nhẫn với cả thế giới, thì lồng ngực hắn vẫn sẽ luôn là khoảng không dịu dàng nhất dành cho y."Taeyong, anh là người quan trọng nhất cuộc đời em. Thế nên, đừng khiến em phải bất lực nhìn anh bỏ đi như những lần trước được không""Anh xin lỗi, anh sợ em sẽ rời bỏ anh đi ... Ten, cuộc đời anh, cũng chỉ có một mình em thôi"Ten siết chặt vòng tay ôm Taeyong thêm một chút, trong lòng bất giác thấy đau đớn. Đúng vậy, hắn chỉ có một mình y thôi, chỉ duy nhất một người này thôi. Những thứ khác, liệu có thực sự còn quan trọng tới như vậy hay không."Em sẽ không bao giờ rời xa anh. Cho dù anh có làm gì, anh có biến thành người thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không đi""Vậy là em đồng ý ..."Taeyong khẽ buông lỏng vòng ôm, lùi người lại đối mặt với Ten, đáy mắt hắn dâng trào sự hạnh phúc khó tả. Ten không đáp mà chỉ khe khẽ mỉm cười nhìn hắn. "Đừng lo, chỉ hôm nay nữa thôi, anh sẽ giải quyết xong mọi chuyện. Anh đã hoàn toàn nắm được mọi đường đi nước bước của bọn họ, anh sẽ không thua, anh sẽ trở thành người mạnh nhất để có thể bảo vệ em"Ten vẫn không trả lời, y đột ngột đưa tay quấn lấy cổ Taeyong, chủ động kéo hắn vào một nụ hôn bất ngờ. Taeyong hoàn toàn buông bỏ lý trí, để mặc bản thân chìm đắm vào xúc cảm mãnh liệt nơi đầu môi. Màn đêm yên tĩnh trước cơn sóng gió, lính gác cùng dẫn đường triền miên quấn quýt, không xa, không rời.------------------
Sicheng vừa phóng tầm mắt ra bên ngoài nhìn sắc trời, vừa rảo bước thật nhanh trở về khoang nghỉ ngơi. Lúc đặt chân tới trước cửa, chỉ vừa kịp ấn xong mật mã thì một bàn tay từ sau lưng đã vươn ra thay cậu đẩy cửa, cơ thể cũng bị đối phương dồn ép thật nhanh tiến vào bên trong."Anh làm cái gì thế"Sicheng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra kẻ vừa tập kích mình là Jaehyun, liền khó hiểu cau mày nhìn hắn.Jaehyun không chút nao núng, nhoẻn miệng cười với cậu"Anh chỉ muốn tới tìm em trước khi trời sáng""Còn rất lâu nữa mới tới sáng. Hoàng hôn mới chỉ vừa biến mất thôi", Sicheng lườm hắn, nhỏ giọng cãi lại"Thời gian trôi qua rất nhanh, anh cảm thấy phải tới sớm một chút, nếu không sẽ không đủ để anh nhìn ngắm em thật kĩ"Sicheng bất giác cảm nhận được thái độ có chút kỳ lạ của đối phương. Cho dù hắn đang cười, nhưng ánh mắt thì lại phiền muộn khó tả. Nhìn hắn như vậy, trái tim cậu như bị thứ gì đó kích thích, vừa run rẩy lại vừa đau xót.Lạnh lùng đưa lưng về phía hắn, Sicheng thấp giọng lẩm bẩm"Tôi thì có gì đẹp mà nhìn"Jaehyun chậm rãi lại gần, đôi bàn tay siết chặt lấy vai cậu, xoay người cậu đối diện với mình."Sicheng, em là điều đẹp đẽ nhất cuộc đời anh. Sau đêm nay, chúng ta sẽ phải đối diện với rất nhiều khó khăn ..."Hắn ngừng lại vài giây, sau đó trầm giọng nói tiếp"Suốt bao nhiêu năm qua, từng chiến đấu với rất nhiều kẻ thù, anh chưa từng biết tới cảm giác sợ hãi. Anh hoàn toàn không sợ chết, không sợ súng đạn, không sợ dao kiếm, nhưng lần này đột nhiên anh lại thấy sợ ...""...""Anh sợ chết. Bởi vì nếu chết rồi, anh sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy em nữa"Sicheng lặng thinh nhìn hắn. Ánh mắt đượm buồn ấy, khiến cậu cũng vô thức cảm thấy xót xa. Nếu như một trong hai người chết đi, thì người ở lại chắc chắn sẽ rất khổ sở. Cho tới giờ phút này, Sicheng biết rõ không chỉ một mình Jaehyun sợ rằng sẽ không còn được nhìn thấy đối phương, mà chính cậu cũng vậy. Cậu đã gây ra quá nhiều đau khổ cho hắn, và chưa cho hắn được một ngày nào hạnh phúc trọn vẹn. Vì vậy cậu sẽ không chết, và cũng sẽ không bao giờ để hắn chết. Tất cả mọi người, cũng nhất định không ai được phép chết!Mơ hồ đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt Jaehyun, Sicheng khe khẽ mỉm cười nói với hắn"Vậy thì hãy nhìn cho thật kĩ và nhớ rằng, nếu như anh để bản thân xảy ra chuyện, thì anh sẽ mãi mãi không bao giờ được nhìn thấy tôi nữa. Tôi chắc chắn sẽ không chết, vậy nên anh cũng không được chết!"Jaehyun mím chặt môi, sau đó lẳng lặng nở nụ cười cùng đối phương."Anh sẽ cố"Trong bóng tối cô quạnh và tĩnh lặng trước cơn mưa bão, hai làn môi mơ hồ chạm vào nhau, mang theo tất cả những tâm sự chất chồng trong trái tim bao lâu nay, một lần bày tỏ hết với đối phương, thông qua nụ hôn say đắm mà dịu dàng ấy.Sau đêm nay, sẽ rất khó khăn.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me