My First Love Tinh Yeu Dau Cua Toi
Phương Anh ngồi thẩn thờ trong lớp học đúng chỗ của Hoàng Yến. Ngày mà Hoàng Yến xảy ra chuyện cũng chính là ngày mà hai người gặp lại nhau. Nước mắt lại không ngừng rơi. Sau khi đi gặp mặt cô về Hoàng Yến lại xảy ra tai nạn. Nếu hôm đó cô ngăn cản Hoàng Yến... Nếu cô làm chuyện gì đó thay vì đứng yên nhìn Yến bước đi... [ Nếu chúng ta có duyên. Chắc chắn là nghiệt duyên] Ước gì cô biết được. Lí do tại sao Hoàng Yến lại nói như vậy ? Thì mọi chuyện liệu đã khác rồi phải không ? Thế nên kể cả cô có quay lại. Yến cũng không còn ở đó... Nước mắt cứ thế tuôn rơi xuống mặt bàn..." Cô Phương Anh" – là tiếng của Yến" Cô Phương Anh. Cô làm gì ở đó vậy ?"Phương Anh vội lau nước mắt, cũng nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày " Sao hôm nay em đi học sớm vậy ?"" Hôm nay là ngày hội thể thao mà. Em lại là đại diện của lớp trong sự kiện lần này. Nên em muốn đến sớm để chuẩn bị thật tốt"" Không phải là tham gia Olympic đâu. Lớn lao gì đâu mà em cũng đến sớm vậy ?" - giọng cô vẻ hơi hờnYến cũng tươi cười đáp lại – " Em không thể để lớp mình thua vì em được"" À đúng rồi. Cô ăn cái này đi đã."" Em đã tự làm đồ ăn sáng. Và còn làm luôn cả phần cô" – Yến lấy trong balo ra một hộp đồ ănPhương Anh cũng đưa tay ra nhận lấy hộp đồ ăn vẻ mặt cũng chưa vui lên là bao." Em đã phát hiện ra cô không ăn sáng hợp lí. Từ khi cô ở phòng trực buổi tối. Giờ em đã đủ tiêu chuẩn lấy chồng rồi đúng không cô ?" – Yến cười lém lỉnhPhương Anh vẫn im lặng." Người cuối cùng sau này lấy được em chắc phải may mắn lắm" – Yến lại nói" Phải không ạ ?"Phương Anh vẫn nhìn cô gái bé nhỏ này say đắm. Ánh mắt cũng đau lòng rất nhiều. Nhìn thấy cô mạnh khỏe, vui vẻ thế này ở quá khứ cũng không giúp cho cô vơi đi phần nào nỗi đau trong lòng.Yến thấy Phương Anh im lặng khá lâu không có ý đáp lại lời mình nói. Cũng có ý xin phép đi ra ngoài thay đồ. Yến vừa quay đầu thì cô cũng lên tiếng – " Cô..."" Sao ạ ?"" Sẽ làm mọi thứ có thể. Và hoàn toàn cố gắng hết sức để ngăn cản chuyện đó xảy ra."Yến nhìn Phương Anh càng không hiểu cô đang xảy ra chuyện gì. Và điều cô đang nhắc đến có liên quan gì đến mình." Gì ạ ?"Phương Anh khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ đầu Yến." Thì như đã nói đấy. Ai cưới được em thì sẽ hạnh phúc lắm" – Phương Anh khẽ mỉm cườiCô cũng buông tay xuống. Yến cũng ngại ngùng vì hạnh động này của cô. Nàng cũng xin phép rời đi. Phương Anh nhìn bóng lưng ấy trong phút chốc cũng bước đi. Nhưng không may lại làm rớt cặp Yến. Trong đó rơi ra một tấm hình. Là hình hồi bé. Có thể là chụp tầm năm cấp 1. Một bé gái và một bé trai. Trông họ rất giống hai anh em ruột. Nguyễn Hoàng Nam và Nguyễn Hoàng Yến. Đằng sau tấm hình còn có dòng chữ " Với anh hai của em" . Anh trai ? Rõ ràng trong sơ yếu lí lịch Hoàng Yến đề rõ là con một. Và không có anh em ruột. Tất cả những chuyện này là sao ?-----------Ngày hội thể thao trường...Hôm nay trường cũng vui vẻ náo nhiệt hơn thường ngày. Mọi hoạt động đều đang được gấp rút cho công tác chuẩn bị. Những cuộc thi cũng bắt đầu tranh đấu. Jun Vũ sẽ thi đấu đầu với bộ môn bóng rổ nữ cùng lớp. Cô vẫn luôn là người nổi bật nhất liên tiếp ghi bàn. Tiếp sau đó là hàng loạt những môn thể thao mà cả Hoàng Yến và Jun Vũ tham gia và đều giành những kết quả tốt.Phương Anh ngồi trên khán đài cổ vũ vẫn không ngừng suy nghĩ về tấm hình sáng nay. Và cả lí do không có anh em ruột được ghi trên lí lịch của Hoàng Yến. Lan Chi thấy cô không để ý cũng nhắc khéo" Cô ơi. Lớp chúng ta đang thi đấu rất tốt. Có phải nên được thưởng gì không ?"Phương Anh cũng không để tâm mà móc trong túi ra cái bóp ném cho Lan Chi tự xử. Cô cũng tự mình bỏ về phòng giáo viên để xem lại hồ sơ của Hoàng Yến. Theo như bức ảnh thì được chụp cách đây hồi tiểu học. Cô cũng mò coi lại luôn hồ sơ cấp 1 của Hoàng Yến. Điều khiến cô khá bất ngờ ghi trong hồ sơ cấp 1 của Yến là từ lớp 1 đến lớp 3 đều có anh trai. Nhưng bắt đầu sang lớp 4 lại là con một. Cô cũng tự hỏi rằng liệu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?---------- Ở ngoài sân thể thao bây giờ cũng là phần thi đấu đi 3 chân của Hoàng Yến và Jun Vũ. Jun thì vẫn còn ngại ngùng khi đứng gần sát Yến. Còn chả dám đặt tay lên người Yến như lúc tập luyện mà cũng phải để Yến tự chủ động mọi thứ. Cuộc thi cũng bắt đầu. Cả hai cũng phối hợp ăn đi, nhưng đang trên đường về đích thì Yến bị đối thủ đụng phải chân nên đau điếng người. Dù nàng nói không sao cho Jun đừng lo nhưng cũng cảm nhận được rằng chân mình thật sự bất ổn. Cũng tự mình vào nhà vệ sinh kiểm tra. Như những gì suy đoán, chân nàng đã sưng lên và thật sự rất đau. Nhưng còn phải tham gia vài trò nữa nên cũng tự mình băng bó sơ cứu để tiếp tục. ----------" Hóa ra gia đình của Hoàng Yến lại chịu đựng rất nhiều từ vụ tại nạn" – Tiến Vũ nói" Anh trai của Hoàng Yến đã chết trong vụ tai nạn sao ?" – Phương Anh đau lòng hỏi" Đúng vậy. Tôi nghe Yến kể khi chúng tôi nói chuyện với nhau ở thư viện"[ Hoàng Yến : Đối với em những cuốn sách giống như nút dừng hình vậy. Giống như nút dừng hình thứ tạm thời giúp thầy quên đi...Những hình ảnh mà thầy không thể quên được Tiến Vũ : Thầy có thể hỏi em hình ảnh gì mà em muốn quên không ? Hòang Yến : Cảnh mà... anh trai em đã không trả lời em. Dù em đã cố gọi anh ấy rất nhiều lần ]Và Tiến Vũ đã kể cho Phương Anh nghe về cuộc hội thoại ấy của cả hai. Phương Anh cũng chạnh lòng khi nghe được chuyện này. Vẻ mặt cũng không mấy tốt." Nhưng có chuyện gì sao ?" – Tiến Vũ hỏi" Tôi chỉ hơi thắc mắc tại sao đến bây giờ tôi mới được biết những chuyện này thôi."" Có cách nào tìm hiểu được chuyện này không ?"" Tôi không biết. Chỉ còn cách là nên hỏi thẳng em ấy"" Tôi không muốn ấn nút chạy hình trên những kí ức mà em ấy muốn bấm nút dừng hình" – Phương Anh chậm dãi nói" Vậy thì..."" À. Tôi nghĩ ra một cách giúp em ấy rồi"-------------" Hoàng Yến cố lên !"" Hoàng Yến cố lên !"Hoàng Yến đang thi đấu bóng chuyền. Có vẻ cái chân đau đã làm nàng khó khăn hơn trong việc thi đấu. Cũng không ít lần nàng phải nén đau mà đỡ bóng. Jun đang thi đấu ở sân đối diện cũng nhìn thấy hết những khó khăn mà Yến đang trãi qua. Cũng không khỏi lo lắng cho nàng. Một số đứa con gái lớp kẻ thù còn trêu chọc nàng. Jun cũng không bỏ qua cho đám đó mà đá trái bánh về phía tụi nó mém tí nữa bị đuổi khỏi sân thi đấu luôn. Đến giờ nghỉ trưa. Yến vẫn tiếp tục bị mấy đứa khó ưa đó quấy rầy. Đám láo nháo đó là muốn Yến phải ăn đậu với cơm thay vì ăn đồ ăn để không làm lớp thua nữa. Thì đâu Jun cũng tiến tới chào hỏi cái đám bất lịch sự đó. Xém chút nữa thì xảy ra đánh nhau ở đây nếu không có giám thị nhắc nhở. Đám đó cũng bỏ đi. Jun cũng bưng khay cơm ngồi cùng bàn với Hoàng Yến và Khả Ngân. Yến mặt mày cũng chả vui vẻ gì. Nhìn đống đậu mà đám kia mang đến cũng buồn chả muốn ăn. Nếu thừa thức ăn sẽ bị giám thị phạt nên cũng chả biết sao. Jun liền hiểu ý nên gom hết đậu về phần mình ăn. Tỏ vẻ đây là khoái khẩu nữa. ------------Tiến Vũ đã giúp Phương Anh liên lạc với vài người bạn làm phóng viên mong rằng sẽ có tin tức tốt cho cô. Và cô cũng không quên phải đãi anh một chầu nhậu trả ơn. " Sao cô lại có hứng thú với tai nạn này vậy ?" – Tiến Vũ cũng không quên thắc mắc" Chỉ là để nhớ...dù là một chi tiết nhỏ nhất trước khi tôi đi. Một cái vỗ cánh, 10 năm sau có thể trở lại như một cơn bão. Và may thay. Tôi có cơ hội ngăn chặn nó từ bây giờ" – Phương Anh mỉm cười nóiVà đương nhiên Tiến Vũ cũng không hiểu cô đang nói gì rồi. Anh cũng cười trừ coi như đồng ý câu trả lời đó. Phương Anh cũng tiếp tục nói – " Tôi có một người bạn khi còn nhỏ. Và cô ấy đã không còn trên thế gian này. Cô ấy cũng là một cô công chúa nhỏ hoàn hảo khi còn đi học. Và vậy tôi đã từng nghĩ, cô ấy chỉ là một thứ khác biệt so với đám đông ngay khi được sinh ra. Nhưng giờ đây khi tôi trở thành một giáo viên. Tôi có thể thấy được những gì trước đây tôi không thể thấy "" Sự thật người đó đã rất chăm chỉ từng giây, từng phút trong ngày. Tôi cũng đã từng chứng kiến cô ấy phải uống thuốc giảm đau, chống viên hiệu quả để cố gắng cho công việc đang làm. Và cô ấy đã phải chăm chỉ như thế nào để chịu đựng mỗi khoảnh khắc trong ngày."" Tôi chỉ có thể phát hiện ra bạn của mình tại sao lại như vậy...Và tôi nghĩ tôi có thể giúp Yến có thêm tuổi 18 với những điều hạnh phúc hơn. Hoặc thứ gì đó tương tự"Mặc dù rất chú tâm nghe Phương Anh nói chuyện nhưng Tiến Vũ cũng không thể tiếp thu nổi ý nghĩa câu chuyện, rốt cuộc điều cô nói là gì ? Anh cũng không thể hiểu phần nào về bạn cô và phần nào về Hoàng Yến. Cũng như câu chuyện của họ giống nhau ở điểm nào. Nhưng anh cũng hiểu một điều rằng Vũ Phương Anh thật sự là một giáo viên rất tốt...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me