LoveTruyen.Me

Mỹ Nhân Nghi Tu

79

sovanhi

Trong hành lang, tiếng mở đèn đi kèm tiếng mở cửa, ánh đèn trải đầy đất.  

Thích Niên theo sau, vừa thay giày vừa lắng tai nghe Kỷ Ngôn Tín và ba Thích chào tạm biệt. Lẳng lặng tò mò quan sát, nhưng vừa nghiêng đầu thì cô đã bị ba bắt gặp. Cô bĩu môi, thay giày xong đứng trước mặt anh.

Muốn nắm tay anh.

Suy nghĩ này vừa nảy ra đã bị Thích Niên ra sức đè xuống, cô cũng không quên bây giờ đang ở trường hợp gì. Cô chỉ dám lén nhìn ngón tay thon dài của anh trên chiếc áo khoác, sau đó đảo mắt giả bộ chăm chú xem quảng cáo trên tường. Trong lòng lại yên lặng tính toán, đèn cảm ứng ở lầu hai phản ứng hơi chậm, đợi lát nữa xuống lầu hai sẽ giả vờ không nhìn rõ cầu thang rồi nắm tay anh… Hoặc là một tay kéo khuỷu tay anh, một tay đan vào nhau.

Đang chần chừ, cách vách vang lên tiếng mở khóa rồi cửa nhà được đẩy ra.

Dì Chu cầm bịch rác đứng ở cửa, giật mình quan sát Kỷ Ngôn Tín xa lạ rồi hỏi ba Thích: “Ông Thích này, hôm nay có khách tới nhà chơi à?”

Nói đến dì Chu là… da đầu Thích Niên chợt ngứa ngáy.

Dì Chu nổi tiếng là cái loa nhiều chuyện của tiểu khu, trước đó không lâu Thích Niên cũng từng bị hại. Cái lần Kỷ Ngôn Tín đưa cô về nhà, bởi vì đi bằng xe của ba Thích nên phải lái xe đến dưới lầu, dừng ở bãi đậu xe trước cổng khu nhà. Chỉ ngồi trong xe nói vài câu thôi, không ngờ lại bị dì Chu thấy được. Buổi tối gặp mẹ Thích, dì Chu bèn bép xép một phen, vốn chẳng có chuyện gì, không hiểu sao lại mang…sắc thái mập mờ.

Nghĩ vậy, Thích Niên thừa cơ vẫy tay chào ba Thích rồi tự nhiên nắm tay Kỷ Ngôn Tín quay người xuống lầu.

Ba Thích thản nhiên nhìn hai người sánh vai nhau, gật đầu hài lòng. Lúc này mới trả lời dì Chu: “Ừm, tối nay Thích Niên nhà chúng tôi đưa bạn trai về ra mắt ba mẹ.”

Dì Chu thả bịch rác xuống, hai mắt tỏa sáng: “Bạn trai hả? Dáng dấp cao ráo rất được, Tiểu Niên biết chọn người ghê.”

“Con bé nhà tôi thì biết cái gì.” Ba Thích nhíu mi chê bai, nhưng đuôi chân mày lại giãn ra. Quanh năm nhìn sắc mặt của người khác, sao dì Chu không đoán ra suy nghĩ của ba Thích được, bèn thuận miệng hỏi: “Tiểu Niên năm nay cũng hai mươi bốn tuổi rồi, bạn trai hơn kém bao nhiêu?”

“Hơn năm tuổi.”

“Năm tuổi là tốt, đàn ông trưởng thành biết cách yêu thương, cũng là lúc có thể đưa ra quyết định. Ông xem thằng con ông Lý ở lầu dưới, khi hai mươi đã thay bồ như thay áo, hai mươi chín thì biết rồi đấy.”

Ba Thích cười nhẹ, đáp lại: “Thằng bé này đã đề cập với tôi chuyện dự định kết hôn, nhưng con gái tôi là người có chủ kiến, cho nên tùy nó thôi.”

Lúc mẹ Thích lau tay rửa tách trà xong, vừa đúng lúc ba Thích đóng cửa vào nhà: “Thích Niên đưa cậu ấy xuống rồi à?”

“Ừ.” Ba Thích ngồi xuống ghế salon, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo mẹ Thích ngồi xuống nói chuyện.

Mẹ Thích thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông thì cũng lo lắng: “Sao thế, không hài lòng hả ông?”

Ba Thích lắc đầu, uống một hớp nước nhuận giọng, nói với giọng điệu khó tin: “Nghe thằng bé nói, nhà có mở công ty ở Mỹ, điều kiện gia đình rất tốt. Dáng vóc cao ráo, cũng rất có gia giáo lễ phép. Công việc không phải như lúc trước Thích Niên nói qua loa cho chúng ta nghe, mà người ta là một giáo sư đại học đàng hoàng, còn là giảng viên của Lưu Hạ và Lý Việt… Thật sự tôi nghĩ không ra bà ạ.”

Tuy mẹ Thích thích nói xấu Thích Niên, nhưng lại không vui khi nghe ba Thích nói không tốt về cô. Bà lập tức đánh mạnh một cái lên đầu gối của ông, giả vờ tức giận: “Sao lại nói con gái của ông như thế?”

“Không phải.” Ba Thích giải thích đầy oan ức: “Nó nói muốn kết hôn với Thích Niên trong năm nay, nếu tôi đồng ý thì nó sẽ bắt đầu chuẩn bị.”

Mẹ Thích tức khắc: “…”

Thích Niên chẳng hay biết gì lúc này đang giậm chân ở lầu hai, sau đó ngọn đèn cảm ứng già nua mới từ từ sáng lên. Cô nắm chặt tay Kỷ Ngôn Tín, tiếp tục xuống lầu. Im lặng đến tận chỗ đậu xe, Thích Niên mới thả tay ra, chỉ chỉ xe của anh: “Vậy anh về đi, đi đường cẩn thận nhé.”

Kỷ Ngôn Tín làm như không thấy vẻ mặt cô như kiểu “Anh thật sự không nói với em anh và ba nói gì à”. Anh mở cửa ngồi vào xe, đóng cửa lại rồi từ từ hạ cửa sổ xuống.   

Dưới gương mặt mong chờ của Thích Niên, anh bảo: “Em lên lầu đi, anh về đây.”

“Chờ một chút.” Thích Niên không giấu nổi tâm tư, một đống vấn đề đang cuồn cuộn trong đầu, sợ không hỏi thì đêm nay sẽ không ngủ được. Cô nhoài người vào cửa sổ một cách đáng thương, chớp chớp mắt, cố gắng tỏ vẻ: “Anh thật sự không muốn nói cho em biết anh và ba em đã nói gì à… Anh mà không nói chắc cả đêm nay em không ngủ được mất.”

Kỷ Ngôn Tín liếc mắt nhìn, hai ngày nay hiếm khi thấy cô làm nũng, cho nên đột nhiên có hơi mềm lòng. Nhìn nhau vài giây, anh quay đầu đi trước rồi ngoắc ngoắc tay: “Lên xe nói chuyện.” Chờ Thích Niên lên xe, anh lại không có hứng thú nói chuyện, chỉ hạ thấp ghế ngồi, mệt mỏi bóp hai huyệt thái dương: “Muốn hỏi cái gì?”

Thích Niên thấy anh nhắm mặt lại, vẻ mặt mệt mỏi không thể che giấu thì lắc đầu. Lắc xong mới nhận ra là anh không nhìn thấy, bèn nói nhỏ: “Không hỏi gì cả, ngồi cùng anh một lát thôi.”

Kỷ Ngôn Tín mở mắt nhìn cô, vài giây sau lại nhắm mắt, nói bằng giọng trầm thấp đầy gợi cảm: “Lần đầu tiên gặp mặt trịnh trọng giới thiệu bản thân một lần, những việc quan trọng từng xảy ra và bối cảnh gia đình. Hỏi gì đáp nấy, bao gồm cả việc tối hôm trước có phải ở chỗ anh hay không.”

Vốn Thích Niên đã dằn lòng hiếu kỳ xuống, nhưng bị anh nói vài câu lại khơi lên, tiến gần hỏi: “Vậy anh trả lời thế nào?”

“Tối hôm trước em có ở nhà anh không?” Kỷ Ngôn Tín hỏi lại.

Thích Niên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ngủ ở phòng khách nhà anh.”

Kỷ Ngôn Tín cong môi: “Anh trả lời thế đấy.”

Thích Niên im lặng, cứ cảm thấy mình hỏi một vấn đề rất ngu ngốc. Trong nháy mắt, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Vậy anh nói chuyện anh là giáo sư đại học luôn hả?”

Kỷ Ngôn Tín đáp “Ừ”, không nghe thấy cô trả lời bèn hỏi tiếp: “Sao thế?”

Trong lòng Thích Niên đều là Sparta*…

*Sparta: Tiếng thét “Sparta” đầy oai hùng của vua Leonidas trong phim “300 chiến binh”. Ý chỉ Thích Niên đang gào thét trong lòng.

Khẩu cung không đồng nhất!

Có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, Kỷ Ngôn Tín im lặng vài giây rồi giải thích: “Đối với ba mẹ em, không chuyện gì có thể giấu giếm được, đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải biết. Vả lại, anh cũng không cảm thấy mối quan hệ của chúng ta có gì xung đột với thân phận của chúng ta hiện tại, cho dù có một phần vạn, anh cũng đã chuẩn bị xong cách giải quyết vẹn toàn.” Sau khi nhắm mắt, giọng nói của anh có vẻ lười biếng, ngữ điệu bình thản như tiếng violin da diết, vừa xa xôi vừa tĩnh mịch.

Những tự ti của Thích Niên bị vài câu nói qua loa của anh đánh bật, cuộc đời cô còn nhiều việc chưa từng trải qua, khiến cô cảm thấy bàng hoàng bất an. Những lo lắng này giấu ở nơi sâu nhất trong Thích Niên, ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra. Thích Niên vẫn còn ngẩn người, cho nên bỏ lỡ khoảnh khắc Kỷ Ngôn Tín mở mắt nhìn cô, đáy mắt chập chờn sóng nước.

“Anh rất hồi hộp.” Kỷ Ngôn Tín nắm lấy tay Thích Niên, lòng bàn tay nóng hổi áp lên mu bàn tay cô: “Anh không tự tin sẽ để lại ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên.” Ít nhất sau nửa tiếng, anh đều nghĩ như thế.

“Không đâu, anh rất tốt mà…” Thích Niên vội vàng giải thích: “Ba em một năm mới có một lần cáu gắt nóng nảy như vậy, anh chẳng may gặp trúng thôi. Ông ấy rất giống em, là một người tai mềm*…” Sau đó không nói tiếp nữa.

*Ý chỉ người dễ mềm lòng, ăn mềm không ăn cứng.

Anh đột nhiên nhìn chằm chằm làm Thích Niên mất tự nhiên, phải ngừng lại, rồi thuận theo ánh mắt của anh sờ sờ lỗ tai mình: “Sao, sao ạ?”

Kỷ Ngôn Tín giơ tay lên bóp bóp lỗ tai cô, ngón tay ẩm ướt trượt một đường, vuốt ve vành tai mỏng.  

Mãi đến khi cả tai Thích Niên đỏ ửng, da thịt mềm mại dưới ngón tay anh nóng nên, anh mới thả tay ra, trong giọng nói lạnh nhạt chứa vài phần đùa cợt: “Đúng là rất mềm.”

Đúng là rất mềm

Rất mềm.

Mềm…

Ầm —— anh chỉ dùng một câu nói đã làm Thích Niên đỏ mặt trong nháy mắt.  

Thích Niên xấu hổ che tai lại, hoàn toàn không có cách nào đối diện với anh. Ánh mắt khó nói vừa rồi chính là muốn bóp lỗ tai cô, xác nhận tai cô có mềm thật hay không… Nhưng anh biết mà, chữ “tai mềm” đâu phải ý này!

Bị trêu đùa rồi!

Lại bị trêu đùa rồi!

Tiếng tim đập rộn ràng còn chưa lắng xuống, anh đã vươn tay ôm cổ kéo cô sang. Trán tựa trán, anh ngước mắt nhìn Thích Niên đỏ bừng, chọc: “Lúc nào mới hết đỏ mặt hả?”

Thích Niên chớp chớp mắt, ngượng ngùng trả lời: “Từ nhỏ đến lớn em đều rất dễ đỏ mặt, không sửa được.”

Vài giây sau.

Kỷ Ngôn Tín mới cười: “Không cần sửa.”

Ngón tay khoác lên gáy cô thoáng thả lỏng, anh nhìn chăm chú. Kề sát nhau, cho nên chóp mũi anh có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên tóc cô. Thích Niên lờ mờ cảm thấy anh có điều muốn nói, mơ màng không biết phải xử lý tình huống trước mắt thế nào: “Bây giờ…em nên làm những gì?”

“Không cần làm gì hết.” Kỷ Ngôn Tín nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra nhìn cô, đôi mắt đen láy như mực lại càng dịu dàng, cứ lẳng lặng nhìn cô như thế: “Nghe lời là tốt rồi.”

Thích Niên lo lắng nhìn anh, hơi thở bất giác nhẹ lại, nhẹ lại, rồi nhẹ hơn… Nhưng trong một quãng thời gian dài tiếp theo chỉ có sự yên lặng, không nghe thấy tiếng anh. Thích Niên không nén được, bèn gọi anh: “Kỷ Ngôn Tín?”

Kỷ Ngôn Tín “Ừ” nhỏ một tiếng, đầu mũi cọ cọ vào trán Thích Niên. Sau đó đôi môi ấm áp của anh chạm nhẹ vào trán cô, ôm chặt cô vào lòng, hoàn toàn ngăn cách ánh mắt của cô. Rồi anh hắng giọng, âm thanh khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu Thích Niên: “Muốn kết hôn với em.”

Thích Niên mơ màng, định ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngôn Tín, nhưng vừa nhúc nhích anh đã nhẹ nhàng đè lại. Anh cúi đầu, cọ cằm lên đầu cô hai cái: “Không tính là cầu hôn, cho nên bây giờ không cần trả lời anh.”

Trong xe rất an tĩnh, vì thế Thích Niên nghe thấy tiếng tim đập ngày một nhanh trong lồng ngực mình. Thình thịch thình thịch, giống tiếng tim đập khi lần đầu gặp anh, lay động cả thế giới của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me