Chương 7: Trọng sinh
"Nagi, Nagi,.... Nagi". Gì vậy, ai đang gọi mình thế này?. Chả lẽ mình đang ở thiên đường sao... hay là địa ngục. Nhưng.. giọng nói này sao lại nghe quen đến thế. Nagi chầm chậm mở đôi mắt màu xám ấy. Đưa tay che đi ánh nắng của buổi chiều tà khiến anh phải nheo mắt. Chớp chớp đôi mắt đó nhiều lần đợi cho nó thích ứng được với ánh sáng kia. Anh sững sờ khi nhìn thấy người con trai có giọng nói quen thuộc đó.Anh nghĩ mình đang mơ, một giấc mơ không có thật, nhưng nếu đó thật sự là một giấc mơ, anh nguyện mình không bao giờ tỉnh dậy. khi trước mắt anh đây là gương mặt anh đã nhớ nhung đến phát điên, từng ấy năm tưởng chừng như anh đã sắp quên đi gương mặt lành lặn của người con trai kia. Giờ đây anh không thấy máu trên người cậu ấy nữa.
Anh tự hỏi rằng:"địa ngục cũng có thể mơ sao?. Nếu không phải mơ thì chỉ có thể đó là người thật nhưng sao cậu ấy lại có thể ở cùng mình được chứ, nơi cậu ấy nên ở phải là thiên đàng kia kìa...Cũng có thể mình đang ở thiên đàng chăng?. Ầy không thể nào, với người như mình á..". Tự gạt bỏ hết tất cả phương án trong đầu đó. Rốt cuộc anh cũng không biết thế nào mới là giả thuyết đúng. Đang bận suy nghĩ thì giọng nói của người con trai đó lại lên tiếng:"Nagi cậu tỉnh rồi phải không, cậu thấy trong người thế nào rồi. Xin lỗi cậu nha, Nagi. Đã bắt cậu phải tập luyện cho đến tận giờ này rồi khiến cậu bị ngất đi. Xin lỗi cậu nhiều nha. Mà cậu cảm thấy có ổn không đấy? Không thì tớ đưa cậu đến phòng y tế của trường cho". Một loạt câu nói quan tâm của người đó khiến tai anh dường như bị ù đi. Sắc mặt xanh xao như không thể tin được."Sao trông cậu xanh xao vậy, có phải bị say nắng rồi không?". Người con trai đó bắt đầu sốt sắng lên, đưa tay lên trán anh để kiểm tra thân nhiệt rồi lại sờ trán của mình."Ủa thân nhiệt vẫn bình thường mà ta" Đang tự cảm thấy khó hiểu thì người trước mặt đột ngột nắm lấy tay của cậu khiến cho cậu hơi giật mình."Là cậu sao, Reo. Có phải là cậu không?". Nagi tự nghĩ câu trả lời sẽ là không nhưng bây giờ anh có thể nắm lấy tay người ấy, không như.. những giấc mơ ác mộng kia, bất lực đứng nhìn người mình yêu chết..."Nãy giờ cậu bị sao vậy, Nagi. Có phải mình làm cậu bị mất trí nhớ luôn rồi không, sao cậu còn không nhận ra mình nữa vậy... Mình là Reo đây, là Reo Mikage, người đã tìm thấy kho báu của riêng mình là Nagi này đây". Vừa nói, Reo vừa mỉm cười đắc ý khi nhắc đến 2 chữ"kho báu"."Là cậu thật sao, không phải mình đang mơ ư?". Nagi như không thể tin được vội hỏi:"cậu có thể nhéo mình một cái được không? Reo""Hả, gì cơ?... à ừm nếu cậu muốn thì được thôi". Reo nghiêng đầu sang 1 bên như không hiểu nghĩ rằng "sao nãy giờ cậu ấy lại cư xử kì lạ thế kia, chết rồi có khi nào cậu ấy bị sảng do tập luyện quá nhiều không đây, Reo ơi là Reo, mày hại người ta rồiiiii". Như ước muốn của Nagi, cậu tặng cho anh một cái nhéo yêu thương lên má."A~, đau, đau, cậu làm mình đau đấy, Reooo". Nagi cảm thấy đau vội la lên, kêu Reo ngừng nhéo anh ấy."A xin lỗi cậu nha, hì"Khoan đã, vậy đây không phải là mơ sao, tất cả mọi chuyện nãy giờ đều là thật sao, người trước mặt anh đây chính là người mà anh ngày đêm mong nhớ ấy. Anh không thể tin nổi. Nagi đột ngột nhìn xuống đôi bàn tay mình:"hả, không có, trên này không có vết cắt của con dao đó, rõ ràng chính tay mình là người đã rạch nhiều đường trên bàn tay này cơ mà, rõ ràng anh cũng cảm nhận được cơn đau từ đó nên không thể nào có chuyện từng đó năm qua là mơ được."Xong anh lại nắm lấy tay của Reo, thì thầm trong miệng"cũng không có, rốt cuộc chuyện này là sao chứ.."Reo không nghe rõ hỏi " hả, cậu nói không có gì cơ?"Nagi nhìn lên người con trai tóc tím, muốn in sâu bóng dáng cậu vào tận nơi sâu nhất trong tim anh, anh cũng không biết tại sao mình có thể quay lại khoảng thời gian trước khi anh gia nhập Bluelock nữa, nhưng có lẽ cái này là trọng sinh chăng? Cái mà ở trong mấy cuốn tiểu thuyết của các bạn nữ hay đọc ấy. Lẽ nào là vậy sao...Anh cũng không hiểu lắm nhưng anh nghĩ rằng:"thật tốt quá, có thể nhìn thấy cậu ấy như này thật tốt quá, mấy năm rồi nhỉ? Đã mấy năm anh không thể nghe thấy giọng nói ấm áp này? Không thể nhìn thấy cậu ấy cười như vậy, không thể chạm được cậu ấy như thế này rồi?, thật tốt quá, cái gì cũng chưa từng xảy ra cả, cậu ấy vẫn chưa chết, mình cũng chưa từng khiến Reo tổn thương, cái gì cũng chưa từng cả, mình hạnh phúc quá". Nagi cũng không biết bây giờ có bao nhiêu sự xúc động mà không nhận ra mình đã khóc từ bao giờ. Anh bật khóc không phải vì đau đớn nữa mà vì giờ đây anh cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, òa khóc như một đứa trẻ, liên tục lặp đi lặp lại 3 chữ"thật tốt quá" mà nở một nụ cười đẹp đẽ nhất.
Sự hạnh phúc của Nagi lúc này không thể diễn tả bằng lời nói, cũng chả thể bằng hành động. Anh chỉ biết vừa cười vừa khóc một cách ngây ngốc, ôm lấy người mình thương trong lòng, mà bật khóc nức nở, anh muốn ôm cậu mãi mãi trong vòng tay này vì anh sợ nếu buông ra cậu ấy sẽ biến mất, anh không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa đâu, kinh khủng lắm, anh không muốn một chút nào hết...Reo bất ngờ khi tự nhiên Nagi lại ôm lấy mình mà khóc nhưng cậu vẫn đưa bàn tay lên vỗ vỗ lưng anh, an ủi:"nãy cậu gặp ác mộng hả Nagi? Không sao đâu, nó chỉ là cơn ác mộng thôi, không phải sự thật đâu, đừng khóc nữa Nagi à""Ừm nãy mình gặp ác mộng, một cơn ác mộng kinh khủng lắm, mình thấy cậu tự sát Reo...""Hahaha gì chứ, mình á, thiếu gia nhà Mikage muốn tự sát á, haha không thể nào, cơn ác mộng này buồn cười thật đấy." Reo cảm thấy buồn cười về cơn ác mộng ấy của Nagi, không nhịn được mà bật cười thành tiếng."Đừng lo, Nagi. Không phải tớ đang ở bên cạnh cậu hay sao nên đừng tin về cơn ác mộng vớ vẩn ấy". Reo lau đi nước mắt ở khóe mi vì cười quá nhiều."Ừm, cậu đang ở bên mình đây, nó không phải là mơ, Reo". Nagi cảm thấy an tâm vì những lời Reo nói. Anh siết chặt lấy cái áo bóng đá của Reo, nắm thật chặt để cảm nhận hơi ấm của cậu ấy, nó không hề lạnh lẽo như những cơn ác mộng đó mà nó ấm áp lắm, cái cảm giác này bao lâu rồi anh mới được cảm nhận lại? Anh cũng không nhớ rõ nữa, chỉ việc nghĩ cách làm sao để sống qua ngày đã khiến anh đau khổ đến tột cùng rồi."Xin lỗi Reo""Vì chuyện gì cơ" Reo không hiểu cậu ấy tại sao lại xin lỗi mình."Tất cả... và cảm ơn cậu vì đã đến, cảm ơn cậu nhiều lắm vì vẫn còn sống, Reo"Reo chợt cảm thấy ngại ngùng khi Nagi nói những lời đó, lúc ấy trái tim cậu dường như bị chậm 1 nhịp."Hả à ừm""Hứa với tớ đừng rời xa tớ nhé, Reo, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa". Nagi ngừng ôm lấy Reo, đưa ngon tay út ra muốn cậu thề thốt."Tất nhiên rồi, cậu nghĩ tớ là ai vậy chứ, Nagi". Reo không chần chứ mà đưa tay lên móc nghoéo với Nagi.Trong buổi chiều tà ấy, có một lời hứa đã được lập ra, nhưng liệu lời hứa ấy sẽ mãi mãi được thực hiện chứ... hay Reo sẽ lại thất hứa như cách cậu đã từng làm...
Anh tự hỏi rằng:"địa ngục cũng có thể mơ sao?. Nếu không phải mơ thì chỉ có thể đó là người thật nhưng sao cậu ấy lại có thể ở cùng mình được chứ, nơi cậu ấy nên ở phải là thiên đàng kia kìa...Cũng có thể mình đang ở thiên đàng chăng?. Ầy không thể nào, với người như mình á..". Tự gạt bỏ hết tất cả phương án trong đầu đó. Rốt cuộc anh cũng không biết thế nào mới là giả thuyết đúng. Đang bận suy nghĩ thì giọng nói của người con trai đó lại lên tiếng:"Nagi cậu tỉnh rồi phải không, cậu thấy trong người thế nào rồi. Xin lỗi cậu nha, Nagi. Đã bắt cậu phải tập luyện cho đến tận giờ này rồi khiến cậu bị ngất đi. Xin lỗi cậu nhiều nha. Mà cậu cảm thấy có ổn không đấy? Không thì tớ đưa cậu đến phòng y tế của trường cho". Một loạt câu nói quan tâm của người đó khiến tai anh dường như bị ù đi. Sắc mặt xanh xao như không thể tin được."Sao trông cậu xanh xao vậy, có phải bị say nắng rồi không?". Người con trai đó bắt đầu sốt sắng lên, đưa tay lên trán anh để kiểm tra thân nhiệt rồi lại sờ trán của mình."Ủa thân nhiệt vẫn bình thường mà ta" Đang tự cảm thấy khó hiểu thì người trước mặt đột ngột nắm lấy tay của cậu khiến cho cậu hơi giật mình."Là cậu sao, Reo. Có phải là cậu không?". Nagi tự nghĩ câu trả lời sẽ là không nhưng bây giờ anh có thể nắm lấy tay người ấy, không như.. những giấc mơ ác mộng kia, bất lực đứng nhìn người mình yêu chết..."Nãy giờ cậu bị sao vậy, Nagi. Có phải mình làm cậu bị mất trí nhớ luôn rồi không, sao cậu còn không nhận ra mình nữa vậy... Mình là Reo đây, là Reo Mikage, người đã tìm thấy kho báu của riêng mình là Nagi này đây". Vừa nói, Reo vừa mỉm cười đắc ý khi nhắc đến 2 chữ"kho báu"."Là cậu thật sao, không phải mình đang mơ ư?". Nagi như không thể tin được vội hỏi:"cậu có thể nhéo mình một cái được không? Reo""Hả, gì cơ?... à ừm nếu cậu muốn thì được thôi". Reo nghiêng đầu sang 1 bên như không hiểu nghĩ rằng "sao nãy giờ cậu ấy lại cư xử kì lạ thế kia, chết rồi có khi nào cậu ấy bị sảng do tập luyện quá nhiều không đây, Reo ơi là Reo, mày hại người ta rồiiiii". Như ước muốn của Nagi, cậu tặng cho anh một cái nhéo yêu thương lên má."A~, đau, đau, cậu làm mình đau đấy, Reooo". Nagi cảm thấy đau vội la lên, kêu Reo ngừng nhéo anh ấy."A xin lỗi cậu nha, hì"Khoan đã, vậy đây không phải là mơ sao, tất cả mọi chuyện nãy giờ đều là thật sao, người trước mặt anh đây chính là người mà anh ngày đêm mong nhớ ấy. Anh không thể tin nổi. Nagi đột ngột nhìn xuống đôi bàn tay mình:"hả, không có, trên này không có vết cắt của con dao đó, rõ ràng chính tay mình là người đã rạch nhiều đường trên bàn tay này cơ mà, rõ ràng anh cũng cảm nhận được cơn đau từ đó nên không thể nào có chuyện từng đó năm qua là mơ được."Xong anh lại nắm lấy tay của Reo, thì thầm trong miệng"cũng không có, rốt cuộc chuyện này là sao chứ.."Reo không nghe rõ hỏi " hả, cậu nói không có gì cơ?"Nagi nhìn lên người con trai tóc tím, muốn in sâu bóng dáng cậu vào tận nơi sâu nhất trong tim anh, anh cũng không biết tại sao mình có thể quay lại khoảng thời gian trước khi anh gia nhập Bluelock nữa, nhưng có lẽ cái này là trọng sinh chăng? Cái mà ở trong mấy cuốn tiểu thuyết của các bạn nữ hay đọc ấy. Lẽ nào là vậy sao...Anh cũng không hiểu lắm nhưng anh nghĩ rằng:"thật tốt quá, có thể nhìn thấy cậu ấy như này thật tốt quá, mấy năm rồi nhỉ? Đã mấy năm anh không thể nghe thấy giọng nói ấm áp này? Không thể nhìn thấy cậu ấy cười như vậy, không thể chạm được cậu ấy như thế này rồi?, thật tốt quá, cái gì cũng chưa từng xảy ra cả, cậu ấy vẫn chưa chết, mình cũng chưa từng khiến Reo tổn thương, cái gì cũng chưa từng cả, mình hạnh phúc quá". Nagi cũng không biết bây giờ có bao nhiêu sự xúc động mà không nhận ra mình đã khóc từ bao giờ. Anh bật khóc không phải vì đau đớn nữa mà vì giờ đây anh cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, òa khóc như một đứa trẻ, liên tục lặp đi lặp lại 3 chữ"thật tốt quá" mà nở một nụ cười đẹp đẽ nhất.
Sự hạnh phúc của Nagi lúc này không thể diễn tả bằng lời nói, cũng chả thể bằng hành động. Anh chỉ biết vừa cười vừa khóc một cách ngây ngốc, ôm lấy người mình thương trong lòng, mà bật khóc nức nở, anh muốn ôm cậu mãi mãi trong vòng tay này vì anh sợ nếu buông ra cậu ấy sẽ biến mất, anh không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa đâu, kinh khủng lắm, anh không muốn một chút nào hết...Reo bất ngờ khi tự nhiên Nagi lại ôm lấy mình mà khóc nhưng cậu vẫn đưa bàn tay lên vỗ vỗ lưng anh, an ủi:"nãy cậu gặp ác mộng hả Nagi? Không sao đâu, nó chỉ là cơn ác mộng thôi, không phải sự thật đâu, đừng khóc nữa Nagi à""Ừm nãy mình gặp ác mộng, một cơn ác mộng kinh khủng lắm, mình thấy cậu tự sát Reo...""Hahaha gì chứ, mình á, thiếu gia nhà Mikage muốn tự sát á, haha không thể nào, cơn ác mộng này buồn cười thật đấy." Reo cảm thấy buồn cười về cơn ác mộng ấy của Nagi, không nhịn được mà bật cười thành tiếng."Đừng lo, Nagi. Không phải tớ đang ở bên cạnh cậu hay sao nên đừng tin về cơn ác mộng vớ vẩn ấy". Reo lau đi nước mắt ở khóe mi vì cười quá nhiều."Ừm, cậu đang ở bên mình đây, nó không phải là mơ, Reo". Nagi cảm thấy an tâm vì những lời Reo nói. Anh siết chặt lấy cái áo bóng đá của Reo, nắm thật chặt để cảm nhận hơi ấm của cậu ấy, nó không hề lạnh lẽo như những cơn ác mộng đó mà nó ấm áp lắm, cái cảm giác này bao lâu rồi anh mới được cảm nhận lại? Anh cũng không nhớ rõ nữa, chỉ việc nghĩ cách làm sao để sống qua ngày đã khiến anh đau khổ đến tột cùng rồi."Xin lỗi Reo""Vì chuyện gì cơ" Reo không hiểu cậu ấy tại sao lại xin lỗi mình."Tất cả... và cảm ơn cậu vì đã đến, cảm ơn cậu nhiều lắm vì vẫn còn sống, Reo"Reo chợt cảm thấy ngại ngùng khi Nagi nói những lời đó, lúc ấy trái tim cậu dường như bị chậm 1 nhịp."Hả à ừm""Hứa với tớ đừng rời xa tớ nhé, Reo, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa". Nagi ngừng ôm lấy Reo, đưa ngon tay út ra muốn cậu thề thốt."Tất nhiên rồi, cậu nghĩ tớ là ai vậy chứ, Nagi". Reo không chần chứ mà đưa tay lên móc nghoéo với Nagi.Trong buổi chiều tà ấy, có một lời hứa đã được lập ra, nhưng liệu lời hứa ấy sẽ mãi mãi được thực hiện chứ... hay Reo sẽ lại thất hứa như cách cậu đã từng làm...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me