LoveTruyen.Me

Naiwhite Doi Mat Ke Si Tinh

Đoàn phim nghỉ năm ngày trước khi quay những tập phim dày đặc hơn. Trong khi người ta ở nhà ngủ nghỉ thì Dew lại phải bay sang Hồng Kông để quay quảng cáo.

Ngày Dew về cũng là ngày quay phim, anh không về homestay mà phi thẳng đến chỗ quay phim. Tay ôm mâý túi quà lớn nhỏ, Dew vô cùng hớn hở.

" Mọi người em mang quà từ Hồng Kông về nè."

Mọi người đi lại, Dew nhiệt tình trao từng món cho họ. Nhưng rồi mắt vẫn liếc ngang liếc dọc tìm nữ thần trong lòng

" Mẹ Jane đang ở đây nên cô ấy đang ăn cơm cùng với mẹ rồi."

Chimon ghé người lại nói nhỏ, tay lục lọi trong túi quà rồi cầm lên một con gấu Fuma đeo kính

" Quà của cậu cho anh? Chẳng có tâm gì cả. Uổng công anh làm quân sư."

" Em rất khổ sở mang về đó." Dew híp mắt cười, không thể nói là của fan Chimon nhờ anh mang về cho Chimon được. Anh vội vàng đi về phía phòng ăn nhưng Chimon liền chạy tới chặn mặt.

" Không nghe hả, là mẹ Jane bên trong."

" Thì sao đâu?"

" Anh nói cậu không nhớ hả? Mẹ Jane là cái cổng lớn nhất có thể ngăn cản hai người đó."

" Không sao đâu!" Dew nhe răng cười, vỗ vai trấn an Chimon, anh đi thẳng tới, khiến Chimon trên đầu hiện lên một quả chấm hỏi to lớn.

" Jane. Con đừng về nhà mấy ngày, bạn của ba con lên chơi mấy ngày, lại còn có mấy thằng nhóc. Nhìn thôi cũng thấy ghét."

Jane bật cười nhìn mẹ tức muốn giậm chân. Thật không nói đùa khi ai định tiếp cận Jane cần phải bước qua ải mẹ đầu tiên. Bởi thế Jane đã 25 vẫn chưa có mối tình nào.

" Sau đợt này mẹ sẽ cho ổng ra đường ngủ. Muốn bán con gái.. đừng có mà mơ."

" Mẹ nỡ sao?"

" Nhưng mà con sẽ ở đâu đây?" Jane nghiêng đầu, do trường quay ở gần khu nhà của cô nên ban đầu White không thuê khách sạn, giờ cô phải ở đâu?

" Con chào cô..chị Jane."

Dew đột nhiên xuất hiện, lễ phép chấp tay chào mẹ Jane, anh khẽ liếc sang Jane. Ban nãy anh không cố ý nghe lén đâu nha.

" Dew? Cậu về rồi à?"

" Vâng, em có mang quà từ Hồng Kông. À, này là quà của nơi con làm đại diện tặng..nếu cô không chê ạ."

" Cảm ơn con, Dew." Mẹ Jane khẽ cười, đón nhận món quà, liếc mắt nhìn Dew từ trên xuống dưới. " Hình như con hơi gầy đi?"

" Nào có, chắc tại từ hôm qua tới giờ con chưa ăn gì."

" Nếu con không chê..để cô lấy thêm đũa."

Mẹ Jane kéo Dew lại, ép anh xuống ghế ngồi, rồi chạy đi ra ngoài. Jane há hốc hết nhìn mẹ rồi lại nhìn Dew. Từ khi nào hai người thân thiết như vậy?

" Em biết em đẹp, chị không cần nhìn em như vậy."

"..." Jane khẽ liếc đưa chân đá vào chân Dew. " Lần thứ hai tôi thấy mẹ tôi dịu dàng với con trai khác đấy."

" Lần thứ hai? Vậy lần đầu là ai?" Dew nhìn Jane, hai hàng chân mày vô thức nhíu chặt.

" Ba tôi." Jane nhún vai. Đến Chimon chơi thân với Jane thế kia mà còn rén mẹ cô, thi thoảng còn bị liếc đến lạnh run.

Dew mất ít giây để load được. Anh khẽ bật cười, chống tay nhìn Jane.

" Chị muốn biết lí do không?"

" Muốn." Jane thành thật gật đầu

" Em.." Dew định trêu Jane thì mẹ Jane lại đi vào tay cầm chén đũa đưa cho anh

" Mẹ, con thấy con cũng thiếu em trai. Hay là..." Jane nháy mắt nhìn về Dew đang ăn ngon lành mấy món của mẹ Jane nấu.

" K..ông.. khụ khụ..." Dew bị sặc, anh quay mặt sang một bên ho sặc sụa. Tay đưa lên xua xua liên tục. Chẳng thà cho Jane là bạn gái hay làm vợ anh còn gật đầu vội.

" A! Mẹ biết rồi." Mẹ Jane vỗ tay cái bốp ngay lúc người cười, người sặc sụa. " Dew, con có một khu homestay ở đây đúng chứ?"

" Vâ..ng..khụ..khụ.." Dew vẫn còn sặc nhận lấy ly nước từ tay Jane.

" Vậy con để Jane qua ở tạm mấy ngày nha."

"Hả???"

___

Dew mang hành lí của Jane đẩy vào, đi vào bật đèn lên. Jane trầm trồ căn homestay rộng lớn như vậy lại chỉ có mình Dew ở.

Anh có gia thế giàu như nào Jane cũng biết sơ qua, chưa kể còn có mấy cửa hàng thời trang mang hiệu Jsu nổi tiếng ở Thái Lan.

Jane không hiểu, mẹ cô quý Dew thì không lạ mấy nhưng lại mang Jane qua đây khác nào bỏ hang cọp đâu. Chắc chắn là bị Dew bỏ bùa.

" Jane."

Jane quay người, Dew ở sau lưng cô. Anh cao đến mức Jane chỉ có thể thấy một phần ngực của anh. Mùi hương nhàn nhạt hơi thoáng qua mũi.

" Phòng của chị...ở bên kia.." Dew hơi giật mình nhìn Jane, tay chỉ về phía cánh cửa bên phải.

" Cậu làm gì cà lăm ghê vậy Dew?" Jane chau mày, đứng lùi ra sau, nổi hứng trêu chọc Dew.  " Tôi cũng đâu có ăn thịt cậu?"

" Nhưng em thì không chắc.." Dew lẩm bẩm ngay khi Jane quay người đi về phòng. Điện thoại của Dew khẽ rung.

/Cô chỉ giúp con đến từng này./

Mẹ của Jane ngồi trên ghế tay cầm remote chuyển kênh liên tục trên màn hình, môi bà khẽ cong lên.

" Bà đang nghĩ gì vậy?" Ba Jane liếc mắt, nhìn nụ cười mẹ Jane khá đáng sợ.

" Không có gì. Tôi vừa nhắm đến một cậu nhóc rất đáng yêu, hợp với con gái Jane của tôi"

" Nên là bà bán nó đi rồi?"

" Bán gì chứ? Phải gọi là tạo cơ hội, tạo chemistry!"

"..."

__

Dew vừa tắm xong, định rủ Jane đi ăn, không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại với điện thoại của Jane.

"Quá trẻ con"

" Nhỏ quá"

" Không phải gu mình"

" Ôi, tóm lại là không thích."

Dew cắn môi, không hiểu Jane đang nói chuyện gì, nhưng giống như đang nói tới người nào đó mà không phải gu của cô.

Mấy chục cái suy nghĩ trong đầu khiến Dew kết luận một điều, đó là không phải anh. Dù anh có nhỏ hơn một tuổi, nhưng rất ngầu không có tính trẻ con, lâu lâu làm mấy trò con bò trên Instagram với Twitter.

" Chị ăn gì không?"

"Phụt" Đèn vụt tắt, Jane giật mình vội chạy ra ngoài. Đụng phải bức tường cao lớn, còn có chút hơi ấm

" Jane. Là em"

" Dew..cúp điện!" Cô rất ghét bóng tối, lúc quay phim trong bóng tối cô đều run như cầy sấy. Mỗi lần thảm hại như vậy đều bị Dew nhìn thấy. Bởi vậy mới nói White rất giống tính cách thực sự của Jane.

" Không sao. Em ở đây. Để em đi lấy đèn, có vẻ như khu này bị cắt điện một lúc."

Dew nhẹ nhàng xoa đầu Jane, xoay lưng kiếm đèn nhưng Jane vẫn chạy theo cậu, tay cầm chắc vạt áo. Dew mang đèn cắm trại đặt lên trên bàn, bật lên. Đúng là người giàu có khác, chỉ cần một cái đèn cắm trại còn có thể sáng hơn cả đèn trần.

" Chị đói không? Em nấu gì nhé?"

Dew khẽ cười trấn an Jane, lại nhìn xuống vạt áo của mình bị vò đến nhàu nát, anh cũng không thèm chê. Ngược lại còn vui hơn.

" Em biết nấu ăn?"

" Biết một chút, coi như hôm nay chị may mắn rồi vì em chưa bao giờ nấu cho ai ăn cả?"

" Vậy để chị gọi shipper mua sẵn thuốc đau bụng sang."

"..." Dew bất mãn giật lấy điện thoại của Jane để lên bàn. Rồi xoay lưng lấy tạp dề đeo vào, thuần thục lấy đồ ăn ra chế biến.

" Chị phụ nhé?"

" Không được." Dew tay cầm con dao, một chân thò ra ngay trước mũi chân Jane, vạch một đường  " Chuyện này của đàn ông, vui lòng quý cô lại ghế ngồi."

Jane khẽ cười, chê Dew như trẻ con nhưng vẫn rất nghe lời lại ghế ngồi nhìn Dew hết thái đồ ăn lại nấu, nêm nếm như dân chuyên thực thụ.

Mùi hương toả ra khiến bụng của Jane sôi sục lên. Dew mang ra hai đĩa cơm sốt cá bày biện tỉ mĩ hệt như nhà hàng. Hai tay cậu đặt lên bàn, chân quỳ xuống, nhướng mày nhìn Jane lại hướng xuống đĩa cơm bốc khói.

".." Jane từ từ cho vào miệng, cẩn thận nhai kĩ " Ngon quá, còn ngon hơn nhà hàng"

" Chị thích là được." Dew cười vui vẻ cầm đũa lên " Em rất sẵn lòng nấu cho chị ăn."

" Vậy chắc không tốn tiền thuê đâu nhỉ? Chị nghèo lắm."

" Sao đâu, có em giàu mà." Dew nháy mắt.  " Có thể nấu cho chị cả đời còn được."

Jane ngẩn đầu nhìn Dew, anh vẫn đang ăn, câu nói ban nãy chắc không phải là có ý gì đâu nhỉ?

" Cậu thích tôi à?"

Dew suýt sặc, ho đến khụ khụ. Có cần hỏi thẳng thắng đến vậy không? Anh còn chưa chuẩn bị tâm lý kịp nha, anh muốn mình là người tỏ tình cơ. Dù sao cơ hội cũng chỉ đến với người hữu duyên, nếu không thừa cơ chắc chắn sẽ bị bỏ lỡ mất.

" Em....em.."

" Chị đùa thôi." Jane bật cười nhìn mặt của Dew đổi từ trắng sang đỏ dần đến đỏ tía. " Đồ ăn ngon lắm, mau ăn đi."

" Nếu thật thì sao?"

Jane ngước mắt lên nhìn Dew, còn nghĩ anh đang trêu lại mình, nhưng rồi lại bị chính ánh mắt của Dew làm cho giật mình. Bộ Nai nhập anh hay sao vậy, rất nhẹ nhàng nhìn Jane một cách nghiêm túc. Hoàn toàn khác bộ dạng cà nhây ngày thường.

" Cậu bị nhập phim quá 180 phút à?"

" Không. Em thích chị thật, có bóng đèn làm chứng. Em thích chị thật thì bây giờ sẽ có điện."

Bụp! Đèn bỗng sáng trưng lên, bên ngoài khung cửa của căn Homestay, các căn nhà cũng dần dần có các ánh đèn.

"..." Dew và Jane nhìn trần nhà, không ai nói ai câu nào. Đến điện của nhà nước còn ủng hộ Dew, ai mà đỡ được.

Jane lập tức đứng dậy. Cô không nhìn Dew, lập tức bỏ chạy. Vội đến độ ngón chân va vào chân bàn đau điếng vẫn không chịu dừng lại.

Rầm!

Dew nhìn cánh cửa đóng sầm lại, anh cũng đi lại gõ nhẹ lên cửa.

" Em không ép chị đâu Jane."

" Jane.. chị cũng không cần trả lời em vội."

" Em muốn theo đuổi chị..được không?"

" Chị không nói tức là đồng ý đó nha."

Dù không có hồi âm nhưng Dew vẫn tự nói chuyện một mình. Tay của anh khẽ chạm lên cửa, bàn tay thậm chí còn rất run rẩy. Có trời mới biết, tim Dew nãy giờ thòng đến chạm đất rồi, chẳng qua làm diễn viên mặt dày hơn chút mà thôi.

Nhưng mà chuyện Dew nói được thì chắc chắn sẽ làm được. Anh nhìn đến hai đĩa cơm trên bàn, lại nhìn sang bếp, rất hí hửng mang vào bếp dọn dẹp. Dù sao cũng nên tập cho quen đi nhỉ?

___

Xin lỗi mn nha, đáng lý đăng truyện sớm, nhưng vì một cái xu là lỡ bấm nút xoá :))))) thế là bục mặt soạn lại từ đầu. Để bù đắp t cũng soạn dài hơn, gấp đôi mất chương khác.

༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me