LoveTruyen.Me

Najun Dich Bang Lanh Bong Tay

La Tại Dân nhìn nét mặt cậu, nhớ lại ánh mắt cậu nhìn Trần Cẩn Du khi đứng ven đường nắm tay nhau ban nãy, nụ cười lan tràn bên môi, dường như sắp bị lồng bàn mộng ảo màu hồng chụp xuống, ngọt ngào giữa người yêu cách biệt với thế giới bên ngoài, đó là sự dịu dàng từ tận đáy lòng. Nhưng hiện tại người này đổi sang nét mặt sửng sốt, không hiểu sao khiến anh có cảm giác xa lạ.

Anh rụt tay về: "Chỗ này cậu bị sao vậy?"

May mà Hoàng Nhân Tuấn hơi ngẩn ra nhưng vẫn không sợ đến ngu người, ít nhất còn có sức phản bác lại anh. Cậu cúi đầu, giọng nói rầu rĩ: "Anh còn dám hỏi?"

Trên người cậu có mùi bột giặt rất nhạt, đến gần một chút có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chui ra ngoài qua áo sơ mi mỏng. Chẳng ngờ La Tại Dân lại bị mùi hương ấm áp rất khó ngửi thấy đó làm cho thoáng đỏ mặt.

Anh đứng lên vòng qua thiết bị, rút quyển vở khỏi tay Hoàng Nhân Tuấn: "Tôi giảng cho cậu nghe."

Đến khi chú bảo vệ tới gõ cửa đã là chín giờ tối. Hoàng Nhân Tuấn xách một đống đồ chạy ù ra cổng trường. Nhà cậu cách trường không xa, nhưng La Tại Dân phải bắt tàu điện ngầm về nhà, chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường ngắn.

Buổi tối mùa hè oi bức, hai người đi qua từng cột đèn cao áp vàng mờ, kéo dài cái bóng của mình. Sạp bán hoa quả bên đường đang mở Chân Hoàn Truyện, tiếng trẻ con nô đùa từ đằng xa vọng lại.

Trong sự yên ả náo nhiệt như vậy, La Tại Dân chợt lên tiếng: "Liệu Chung Thần Lạc có không vui không?"

Hoàng Nhân Tuấn mất hai giây mới có phản ứng, nhận ra anh đang nói gì: "Nó không để ý đâu." Hoàng Nhân Tuấn tạm dừng: "Hơn nữa nó từng nói với tôi rồi, nó... nó không ghét anh."

La Tại Dân mỉm cười rất khẽ: "Dù sao tôi cũng là anh trai cậu ấy."

Hoàng Nhân Tuấn bị chín chữ này dọa cho lảo đảo một cái suýt ngã.

Cậu lưỡng lự cất tiếng: "Thế hôm ấy vì sao anh..."

"Khi đó mẹ tôi mới khám ra ung thư dạ dày phải nhập viện." La Tại Dân đi rất chậm, giọng nói rất bình tĩnh, cứ như đang nói chuyện chẳng liên quan đến mình: "Trước đây tôi từng nghĩ, nếu năm xưa không có mẹ cậu ấy chen ngang vào nhà tôi, liệu bố tôi có cương quyết ly hôn với mẹ tôi không? Liệu mẹ tôi có bị trầm cảm sau đó bị ung thư dạ dày không?" Giọng anh rất nhẹ, kéo dài trong không khí như từng sợi tơ mỏng khẽ chạm cũng đứt: "Tôi nói tôi thích cậu ấy, cậu có tin không? Đến chính tôi cũng không tin. Nhưng người sai đâu phải cậu ấy, tôi càng không cách nào hận cậu ấy, cậu hiểu chứ?"

Hoàng Nhân Tuấn không biết nói sao. Trước mắt cậu như hiện lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của mẹ La Tại Dân, tự dưng nghĩ mọi lời an ủi đều có vẻ bất lực, mà điều khiến cậu phiền muộn hơn là cậu không thấy rõ thái độ của mình giữa sương mù dày đặc. Cậu biết Chung Thần Lạc không hận La Tại Dân, La Tại Dân cũng không ghét Chung Thần Lạc. Thậm chí cậu còn nghĩ, nếu không phải vì mối quan hệ nhập nhằng này thì chắc chắn ba người các cậu sẽ trở thành bạn thân của nhau.

Đáng tiếc... Đáng tiếc không có nếu.

Đến đầu đường phải tạm biệt, La Tại Dân quay đầu nhìn Hoàng Nhân Tuấn: "Cậu đau thương như thế làm gì?"

Hoàng Nhân Tuấn cắn da chết trên môi mình.

La Tại Dân nói: "Chuyện không thể thay đổi thì đừng nghĩ nữa. Cậu ở đây buồn phiền vớ vẩn chẳng bằng về nhà làm thêm bài tập đi."

Thấy Hoàng Nhân Tuấn vẫn cứ ngơ ngác, La Tại Dân lại mượn ưu thế chiều cao xoa đầu cậu một phen.

Hoàng Nhân Tuấn nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi: "Xéo đi, xoa đầu không cao được!" La Tại Dân nhìn dáng vẻ xù lông của cậu thực sự không nhịn được lại đưa tay lên xoa cái nữa. Lúc này Hoàng Nhân Tuấn nổi nóng thật. Cậu tiến lên đẩy La Tại Dân: "Anh mau xéo về nhà đi." Nói xong mặc kệ phản ứng của đối phương, một mình xoay người rời đi.

Trong lòng có cảm giác mềm mại lạ lẫm, là cảm xúc chưa từng trải nghiệm khi cậu và Trần Cẩn Du bên nhau. Chỗ La Tại Dân sờ vào hơi nóng, dường như có cái mầm mới nhú đang chao đảo muốn chồi lên mặt đất.

Hoàng Nhân Tuấn cảm giác đỉnh đầu ngưa ngứa, không nhịn được lại tự xoa vò mấy cái.

Tháng Tám chớp mắt một cái đã trôi qua gần nửa, trước kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh có một đợt thi vòng loại, các thí sinh nổi bật nhất sẽ được chọn đi tham gia hoạt động như trại hè. Tên là trại hè nhưng trên thực tế là đẩy mọi người đến nơi thâm sơn cùng cốc làm đề thi quên ngày quên đêm trong một tuần. Hoàng Nhân Tuấn nhìn rất thoáng với đợt thi vòng loại, chẳng mấy căng thẳng. Cậu luôn trong trạng thái sẵn sàng, trước khi thi chẳng hề mất ngủ. Ngày có kết quả vừa thấy đạt hạng nhất toàn thành phố, bố mẹ vinh dự thầy cô phấn chấn, cậu cũng vui vẻ. Xem ra giải nhất cấp tỉnh gần như nắm chắc trong tay rồi.

La Tại Dân gửi tin nhắn cho cậu: [Thi vòng loại thôi mà cậu hả hê như thế rồi, có tiền đồ tí được không?]

Hoàng Nhân Tuấn rung chân trả lời: [Tôi thấy anh đố kỵ với tôi thì có.]

Nhưng trong thời gian cậu ôn thi, quả thực La Tại Dân đã giúp cậu rất nhiều. Viết đề cương và chỉ ra lỗi sai cho cậu là khỏi cần nói rồi, đến cả thí nghiệm thực hành cũng hướng dẫn cậu làm. Cô Lâm thấy hai cậu học trò cưng của mình càng ngày càng thân nhau thì mừng lắm. Hoàng Nhân Tuấn nghĩ đến đây, hơi do dự gửi cho anh một tin nhắn: [Gì nhỉ, mấy hôm nữa tôi phải bế quan rồi, mai tôi mời anh ăn cơm nhé.]

La Tại Dân: [Đi đâu?]

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ nghĩ: [Hay là anh đến nhà tôi?]

La Tại Dân: [Hồng Môn Yến hả?]

Hoàng Nhân Tuấn: [Cút, mẹ tôi không buồn chán thế đâu, hơn nữa ngày mai bố mẹ tôi đi vắng.]

Hoàng Nhân Tuấn: [Đến đi, anh không muốn thăm chó con sao?]

Bấy giờ La Tại Dân mới trả lời một câu: [Được rồi.]

Hứ, đại công chúa hay gì, lại còn thích trò lạt mềm buộc chặt. Hoàng Nhân Tuấn thấy mắc ói với suy nghĩ của mình, vội vàng lắc đầu.

Ngày hôm sau cậu và La Tại Dân hẹn nhau tan học gặp mặt bên đài phun nước, Hoàng Nhân Tuấn đợi mười lăm phút cũng không thấy người đến, nhắn tin không trả lời, gọi điện thoại không nghe máy, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ bụng mời anh ăn bữa cơm mà phô trương quá cơ. Người trong trường càng ngày càng thưa thớt, Hoàng Nhân Tuấn chỉ đành ngượng ngùng chạy đến lớp anh tìm.

Nghỉ hè xong La Tại Dân lên lớp 12, hiển nhiên phải chuyển đến tòa nhà dành cho khối 12. Cậu ngăn một chị buộc tóc đuôi ngựa ở cửa lớp A1, nở nụ cười ngây thơ vô hại: "Chị ơi, cho em hỏi La Tại Dân có trong lớp không ạ?"

Đàn chị sửng sốt, Hoàng Nhân Tuấn phát hiện chị chính là cô gái từng cùng bạn mình quan tâm đến tình trạng tâm lý của La Tại Dân ở quán trà sữa ngày đó. Xấu hổ chết mất, Hoàng Nhân Tuấn thật lòng mong sao đối phương không nhận ra cậu.

Sau đó cậu chợt nghe thấy đàn chị nói ngọt ngào: "À, cậu chính là cậu em lớp dưới từng đánh nhau với La Tại Dân phải không."

Hoàng Nhân Tuấn: ...

Đàn chị không chú ý, tiếp tục nói: "Tiết ba buổi chiều cậu ấy học được nửa thì bị giáo viên gọi đi, gấp lắm, hình như nhà có chuyện."

Hoàng Nhân Tuấn thoáng ngẩn ra, sau đó như ý thức được điều gì, sắc mặt thay đổi, bỏ lại một câu cảm ơn rồi chạy như bay ra cổng trường bắt xe: "Bác tài, đến bệnh viện thành phố."

Hết chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me