[NakrothxMurad] Ngủ một giấc! Chiến lược hạ gục lão công!
6
Valhein ngồi xổm xuống túm lấy cạnh bàn, ánh mắt tham dò, nhìn sao thì thằng bạn y cũng thuộc loại đẹp mã, đúng là tính cách hơi dở hơi ương bướng, nhưng để cái mặt tiền này làm vốn, đảm bảo cũng không lỗ hàng.
Murad liếc y một cái, nói gì thì nói, nhìn không thấy cực phẩm là do y có mắt như mù, chồng yêu của cậu xấu đẹp béo tròn như nào thì cũng chỉ cậu mới được chê, từ khi nào tới phiên người khác phán xét.
- "Thì sao, có lôi thôi thì ông đây vẫn yêu, mày cấm được à"
- "Cấm thằng bố mày, mày không đi đúng không! Tao lôi mày đi"
- "Cái thằng thần kinh này"
Hai thằng cắn nhau qua lại ồn ào một góc lớp, một đám hồ bằng cẩu hữu nhìn chúng nó nô nhau mà cười ra nước mắt.
Chẳng biết ở ngoài cửa từ lúc nào, có một cái đầu màu xanh, thò thụt thò thụt ở cửa ra, muốn vào lại thôi, nhìn thấy người ngồi cạnh cửa sổ, tươi cười đùa nghịch với đứa bạn, hai má thiếu nữ đỏ rực, rồi lúng túng rời đi.
Murad căng thẳng nhìn đồng hồ, hai chân đã lên dây cót, kim dài vừa chỉ tích một tiếng, chuông réo lên chưa đến hồi thứ hai, cậu đã túm balo nhanh cái vèo chạy ra khỏi cửa.
Valhein bị thằng bạn để lại cho một đám khói, chớp chớp mắt đờ ra.
Trở lại với anh bạn nhỏ Murad, cậu đã phi thật nhanh đến cửa chính, cắm rễ bên bờ tường, nhìn về phía toà nhà của lớp 12.
Trông ngóng như hòn vọng phu, chẳng qua bao lâu, đã thấy bóng dáng quen thuộc từ từ đeo balo tiến ra ngoài.
Gương mặt bị tóc mái phủ nên không nhìn rõ, bởi vì thân thể cao lớn hơn so với bạn cùng trang lứa, nên cũng lẽm bẽm thu lại hơi cong cong, Murad nhìn mà không khỏi xót xa.
Chồng yêu thế nào cũng đẹp, sao lại tự ti thế này.
Cậu đang định giơ tay lên gọi hắn, nào ngờ từ đâu xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn, mái tóc hồng được buộc hai bên, gương mặt xinh xắn, tiến đến sóng vai cùng người nọ, họ cùng nhau nói năng gì đó, nhưng khoảng cách khá xa, cậu không thể nghe được.
Ăng ten "người vợ" bật lên báo động ầm ầm, nhìn cái kiểu cách này xem chừng không chỉ là bạn bè thông thường đâu, nhìn xem nhìn xem, còn đi dựa sát nhau nữa kia kìa!!
Ây da! Mới quen chưa đến một ngày, đã có tình địch dằn mặt rồi, không được! Không được! Phải nhanh nhanh thân quen với ông xã.
- "Nakroth!!"
Nghĩ là làm, Murad đeo balo lon ton chạy tới.
Nakroth bất ngờ bị gọi, cũng nhìn về phía tiếng phát ra, hắn hơi ngơ ngác, rồi sực giật mình, gương mặt hơi khó coi.
- ".........à....cậu...."
Murad sốc đến trợn mắt "........." __Ông xã vậy mà quên tên cậu!!
Hắn ta dám quên tên cậu!!!
- "Là Murad"
Thù này nhất định phải trả!
Murad nặn ra một nụ cười tươi roi rói, kiềm chế làm sao để không doạ người, nhẹ nhàng nhắc lại, Nakroth hình như cũng biết như vậy thật xấu hổ, một ngón tay đưa lên gãi má lúng túng vô cùng.
- "Nakroth, ai vậy?"
Krixi đi bên cạnh hắn chớp mắt hỏi, rồi nhận ra bản thân có hơi tọc mạch, lại chết lặng thầm mắng chính mình.
Hắn hình như không nghĩ nhiều như vậy, chỉ chớp mắt nói.
- "À, là đàn em khối dưới, Murad, còn đây là lớp phó học tập lớp tôi, Krixi"
Hắn giới thiệu hai người, Murad ở một bên nhìn xuống nữ nhân chân ngắn một mẩu, khẩu vị của ông xã thế mà lại thích mấy đứa lùn tịt này à.
Ô hô
Cứ thử đi!
Ông đây thách!
Có thì sau này đừng có rúc mặt ôm đùi ông đây ngủ nữa!
Đay nghiệt trong tâm, nhưng ngoài miệng không thể không mỉm cười, cậu nhe hàm răng trắng cười hì hì bắt tay nàng.
- "Ra là chị Krixi à, nghe danh chị đã lâu giờ mới có dịp gặp mặt"
- "Hả? Chị á"
Trời sinh Murad được nhất là cái miệng ngon ngọt.
- "Phải, phải, vừa học giỏi lại vừa xinh, bên dưới không ai là không mấy chị làm gương"
- "Không đến thế đâu"
- "Thôi chị đừng khiêm tốn, em để ý bảng điểm khối 12 top 10 lúc nào cũng có chị"
Thế nên chẳng qua mấy câu, cậu đã khiến Krixi ngượng chín đỏ mặt mũi, cười đến không ngậm được mồm.
Nakroth ở một bên cũng nhìn cậu ta khoác lác, làm cách nào để có thể nói một cách trôi chảy thuận lợi như vậy, vẫn luôn là điều hắn muốn.
Ba người sóng vai đi ra cổng trường, Murad vẫn luôn là người nói nhiều nhất, Krixi với cậu em khoá dưới này thấy vừa ngoan ngoãn vừa khoé léo, cũng cảm thấy quý cậu ta.
- "Phải rồi, sắp tới Murad có đi lễ hội của trường không? Lớp chị làm quán caffe quản gia đấy"
Murad trong tâm phỉ nhổ, các người muốn khổ cứ việc, lôi kéo ông đây làm gì, nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười lắc đầu.
- "Chắc là không ạ, ngày hôm ấy nhà em có việc, nên không tham gia được rồi"
Krixi nghe vậy cũng tiếc nuối, nàng cứ tưởng sẽ lôi kéo thêm khách hàng chứ.
- "Vậy à, hôm đấy chị và Nakroth còn tính làm bánh nữa, nếu cậu sang thì chị miễn phí cho"
Đại não bảy nghìn mã lực của Murad lập tức đóng băng, này cậu không có nghe nhầm đâu chứ.
- "Anh Nak cũng đi ạ?"
Nói rồi hốt hoảng nhìn sang người bên cạnh.
- "Ừ, tôi bị bắt hoá trang"_Người nọ như không thấy vẻ khó tin của cậu, gật đầu nhẹ bẫng.
- "........."
Tâm can gào thét ba tiếng "KHÔNG THỂ NÀO!" , ông xã cậu trước giờ ghét nhất chính là mấy cái kiểu lễ hội đông người thế này, giờ sao lại đi? Vì cớ gì lại đi????
Đuôi mắt chạm đến gương mặt xinh xắn đi bên cạnh.
Sắc mặt cậu lập tức đen xì.
Không phải chứ.....vì gái à......
Chồng yêu thế mà vì gái làm cả việc bản thân không thích.
Murad chiến lược hạ gục lão công!
Thang đo độ hiểu biết về chồng yêu trực tiếp giảm 1 nấc!!!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me