Nam Chu Hac Hoa Thu Thap Kho Bau Full
“Đau quá…Giá mà ta đã chết rồi, quá đau đớn, chẳng ai đến cứu ta, vậy cớ sao còn không cho ta chết đi? Dù là địa ngục cũng tốt hơn thế giới này, xin hãy để ta chết..."Ánh sáng trắng lóe lên, thân xác và tinh thần mệt mỏi đến mức sắp ngất đi, nàng giật mình không mở nổi mắt. Tuyệt vọng và bi thương tràn ngập tâm trí nàng, nhưng thứ chảy khắp cơ thể lại là hận ý. Hận Ahas, hận Lotasia, hận Rehoboam, và hơn hết là hận sự bất lực của chính mình.Thật sự, quá đau…Ánh sáng chói lòa tan biến, nàng cuối cùng không chịu nổi, nhắm đôi mắt đã khô cạn vì lệ. Trong tay nàng nắm chặt bức thư còn chưa kịp niêm phong. Nhưng dù có gửi đi, hắn cũng sẽ chẳng thèm xem. Hắn đã đạt được thứ mình muốn, sao còn bận tâm đến một quân cờ đã hết giá trị như nàng.Thật là một người em tốt của nàng, Ahas.Giấc ngủ này của nàng kéo dài rất lâu, như cưỡi ngựa xem hoa, nàng trải qua bi kịch cả đời mình thêm một lần nữa. Nàng không cam tâm. Vì sao ả đàn bà Maria kia có thể dùng sự ngốc nghếch của mình mà có được toàn bộ sủng ái trên thế giới? Vì sao nàng lại trở thành kẻ đối địch, một người đàn bà độc ác, trong khi rõ ràng nàng chẳng làm gì sai? Vì sao mọi chuyện tồi tệ đều xảy ra với nàng?Nàng không biết đã dõi theo bao lâu cuộc sống hạnh phúc của những kẻ đáng ghê tởm đó. Đến khi nàng thiếp đi lần nữa, toàn thân nhẹ bẫng, tựa như trở về vòng tay mẫu thân. Không có nơi nào trên đời này ấm áp hơn thế. Trên đời này, chỉ có mẫu thân và huynh trưởng là tốt với nàng nhất.Nhớ họ quá…“Leah, Leah... Con gái yêu dấu của ta, sao con còn chưa tỉnh lại? Leah, Leah...”Thanh âm mơ hồ ban đầu dần trở nên rõ ràng. Nàng thật sự đã chết sao? Vì sao nàng lại gặp được mẫu thân, người đã qua đời nhiều năm rồi?Nhìn khuôn mặt mà nàng hằng mong nhớ, tay nàng run rẩy vươn ra, muốn chạm vào người đó. Ngay khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như phá tan lớp sương mù nhạt nhòa, trở nên chân thật.“...Mẫu thân?”Một phụ nhân mặc trang phục đẹp đẽ, quý giá ôm chặt lấy nàng, gọi tên nàng, vừa mừng rỡ vừa khóc khi thấy nàng mở mắt nói chuyện. Cảm giác từ xúc giác mách bảo nàng rằng tất cả đều là thật. Cơ thể mẫu thân ấm áp như xưa, và căn phòng này chính là phòng ngủ của nàng từ thuở bé.Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao cơ thể nàng lại nhỏ bé thế này? Đây chẳng phải là dáng vẻ khi nàng còn nhỏ sao?... Chẳng lẽ nàng…Nhìn cô bé trong lòng ngơ ngác không nói lời nào, vương hậu lo lắng đến tột cùng, bà ôm chặt đầu nàng vào ngực, không ngừng gọi tên con gái."Mẫu thân, người ôm chặt như vậy, tiểu muội sắp không thở nổi mất." Một giọng nam dịu dàng vang lên từ phía sau vương hậu, mang theo một chút bất đắc dĩ.“Ca ca?”Nàng cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã thực sự trở về khi còn nhỏ. Nghe được giọng của huynh trưởng và mẫu thân, những tủi hờn bao năm qua trong nháy mắt vỡ òa như đê vỡ, nàng ôm chặt vạt áo mẫu thân gào khóc, dường như muốn trút hết mọi đau khổ ra ngoài.Randall và vương hậu Kayla chưa từng thấy nàng như vậy bao giờ. Tiếng khóc thảm thiết của nàng khiến họ đau lòng vô cùng. Randall không đành lòng nhìn vương hậu dỗ dành mãi không được, lại còn khóc theo, liền tiến tới bế nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi.Nàng ôm cổ Randall, tựa đầu lên vai hắn. Xung quanh nàng là hơi thở ấm áp và giọng nói dịu dàng của hắn. Mái tóc màu xanh lam nhạt của hắn dài xuống vai, cả người hắn tựa như một vị thần bao dung lấy nàng.“Ô... ô a... Ca ca, Leah nhớ huynh lắm, nhớ huynh lắm... A -”Cơ thể nàng nhỏ đi, tâm trí dường như cũng theo đó mà thu nhỏ lại, nàng khóc không ngừng, lời nói cũng nghẹn ngào.Randall kiên nhẫn dỗ dành nàng, đợi đến khi nàng cuối cùng cũng nín khóc, hắn mới đưa nàng lại cho mẫu thân.“Có phải đầu con vẫn còn đau không? Con gái yêu quý của ta, chắc chắn là do con ngã đau đi?”Kayla vuốt ve đỉnh đầu nàng, nơi đó quả nhiên có một cục u nhỏ.Ngã?Nàng nhớ rõ, lần đầu tiên nàng gặp Ahas, nàng đã sợ hãi trước vẻ tranh giành thức ăn như chó của hắn. Nàng không biết là bị Ahas đẩy hay tự mình ngã, rơi xuống nước, đầu còn đập vào đá.Là lúc này sao?Ahas... bây giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi... Ha... ha ha ha.Nằm trong vòng tay Kayla, ánh mắt nàng lóe lên một tia độc ác. Ký ức kiếp trước khiến nàng hận không thể giết hắn ngay lập tức, nhưng để hắn chết một cách dễ dàng như vậy, nàng lại càng thêm không cam tâm.Nàng đã bị tên bá tước biến thái Lotasia tra tấn lâu như vậy. Những ngày tháng tăm tối đó, Lotasia tùy ý chà đạp nàng, cả ngày lẫn đêm bắt nàng làm những chuyện nhơ nhuốc. Mỗi lần trốn chạy đều bị bắt về, chịu đựng sự đối đãi tồi tệ hơn gấp bội.Và tất cả điều này đều là lỗi của Ahas. Chính hắn vì quyền lợi của mình mà đẩy nàng đến bên Lotasia. Chính hắn đã khiến người nàng yêu, công tước Rehoboam, nhìn thấy bộ dạng xấu xí của nàng. Nàng vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt ghê tởm của Rehoboam khi nhìn thấy nàng và Lotasia dây dưa bên nhau. Nó còn khiến nàng đau đớn hơn roi của Lotasia gấp vạn lần.Cho nên, Ahas không thể cứ như vậy mà chết! Hắn cần phải chịu sự trừng phạt đau khổ hơn cả nàng!Ahas là con riêng của phụ vương nàng. Phụ vương yêu tha thiết mẫu thân nàng, cũng chính là vương hậu của đất nước này. Nhưng một mụ phù thủy đã dùng một lọ thuốc mê hoặc phụ vương, sinh ra Ahas, đứa con tạp chủng đó.Phụ vương tỉnh ngộ thì hối hận khôn nguôi, xử tử mụ phù thủy, còn muốn ném Ahas vào hang sói. Nhưng mẫu thân nàng vì lòng trắc ẩn đã xin cho Ahas một mạng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.Ahas trở thành một thứ còn không bằng chó hoang. Không ai quản hắn, hắn một mình sống ở khu cấm địa. Không ai biết hắn đã lớn lên như thế nào, chỉ đến khi mọi người nhận ra thì Ahas đã biến thành một ác ma khát máu, cuồng bạo. Hắn giết mọi người để trở thành quốc vương, rồi lại cô độc bỏ rơi nàng.Nhưng đó không phải vì lòng tốt, mà là vì vẻ đẹp của nàng có giá trị lợi dụng rất lớn. Hắn đã đưa nàng cho tên bá tước tàn bạo, âm trầm Lotasia, biến nàng thành vợ hắn.Lúc ấy, nàng không biết bộ mặt thật của người em này, trong lòng vẫn ôm chút hy vọng, hết lần này đến lần khác viết thư cầu cứu hắn. Nhưng sau này nàng mới biết, hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt đến một lần, đã đốt hết thư của nàng.Ác ma?Nàng lạnh lùng nhìn Ahas trước mặt, quần áo tả tơi cuộn tròn trong căn phòng cũ nát kia. Nàng, trong bộ hoa phục lộng lẫy, tay bưng những món điểm tâm tinh xảo, thơm ngon, đối lập hoàn toàn với hắn.Kiếp này, nàng muốn biến Ahas thành con chó của mình. Đến khi hắn hoàn toàn dựa dẫm và trung thành với nàng, nàng sẽ tự tay giết hắn, nói cho hắn biết sự thật tàn khốc: trên thế giới này không ai yêu thương hắn.Đây không phải là ý tưởng chợt nảy ra trong đầu nàng. Mà là trong khoảng thời gian linh hồn nàng theo dõi họ trước khi trọng sinh, nàng đã thấy Ahas chỉ vì một chút quan tâm của Maria mà phát điên lên dâng hiến tất cả. Điều đó hoàn toàn bộc lộ tâm lý thiếu thốn tình cảm đến cực độ của hắn.Nếu vậy, nàng sẽ cho hắn thứ hắn muốn nhất, rồi lại tự tay cướp đi. Chắc chắn nàng sẽ nhìn thấy biểu cảm mà nàng muốn trên khuôn mặt hắn, phải không?Nàng biết Ahas từ nhỏ đã như một con chó điên, tùy tiện tiếp cận chắc chắn sẽ bị cắn trả. Nàng phải từ từ tiếp cận mới được.Suốt một tháng, nàng đều đặt đồ ăn mang đến ở cửa. Nửa tháng đầu, đồ vật không hề bị động đến. Có ngày, nàng thấy trên người hắn có vài vết thương, có lẽ là mới, vẫn còn chảy máu. Vì vậy, khi đặt đồ ăn, nàng còn để thêm một ít thuốc.Nhưng kể từ ngày đó, đồ ăn trong hộp bắt đầu vơi đi.(Hết câu trên)Mặc dù trong lòng ghê tởm, nàng vẫn mang nụ cười vuốt ve mái tóc vàng hoe không được chăm sóc của Ahas. Màu tóc này giống hệt nàng, di truyền từ phụ vương. Gương mặt Ahas không thể chê vào đâu được, nhưng đó là về sau. Hiện tại, hắn chỉ là một tên ăn mày nhỏ bé, nghèo túng.Nếu để Ahas cứ mãi ở đây, có lẽ sẽ không đạt được hiệu quả mà nàng mong muốn.Nhìn Ahas phiên bản trẻ thơ đang buông lỏng cảnh giác, ngồi bên cạnh nàng ăn điểm tâm một cách nghiêm túc, nàng bắt đầu tính toán xem nên giải thích với mẫu thân thế nào về việc muốn mang hắn về nuôi dưỡng.Mẫu thân Ahas đã qua đời. Kayla tuy không thích Ahas, nhưng cũng không có nhiều mâu thuẫn trong lòng. Nếu cứ để Ahas tự lớn lên, ở nơi mà nàng không nhìn thấy, chắc chắn hắn sẽ lại trở thành bộ dạng của kiếp trước.“Ca ca.”Nghe thấy tiếng muội muội, Randall buông cung tên trong tay, ôm chặt lấy nàng đang lao tới.Gần đây, ngoài việc chú ý đến Ahas, nàng dành toàn bộ thời gian để quấn quýt bên cạnh ca ca Randall. Kiếp trước, sau khi phụ vương qua đời, ca ca đã lên ngôi vua, nhưng Ahas lại phá vỡ tất cả sự yên bình đó. Hắn dùng thủ đoạn bạo lực cướp lấy vương vị của Randall, giết anh, mẫu thân cũng uất ức mà chết, chỉ để lại nàng, người vẫn còn giá trị lợi dụng.Giờ đây, có thể ôm ca ca như vậy là điều mà nàng chỉ dám mơ ước trong những năm tháng đó.Cảm nhận được hơi thở buồn bã của người trong lòng, Randall có chút lo lắng. Muội muội gần đây luôn buồn bã không vui, rõ ràng trước đây hoạt bát, rộng rãi như vậy, giờ cả ngày khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, thật khiến người đau lòng.“Sao vậy?”Trên người Randall có mùi cỏ xanh dễ chịu, đó là hương vị của ánh mặt trời, nàng rất thích. Nhưng sự ôm ấp quen thuộc này luôn khiến nàng nhớ đến khoảnh khắc hắn bị hương vị máu tươi ăn mòn ở kiếp trước.Sẽ không, ca ca sẽ sống tốt. Nàng sẽ không để ca ca lại rơi vào kết cục như vậy.Khi nàng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tươi rói, “Không có gì đâu ca ca. Gần đây huynh và mẫu thân đều bận rộn như vậy, muội quá buồn chán, nên muốn tìm ai đó bầu bạn.”Randall nghe nàng nói, nghiêm mặt lại, “Xin lỗi Leah, ca ca đã không suy xét đến cảm xúc của muội. Thời gian này ca ca hơi bận, không nghĩ đến việc tìm người bầu bạn với muội. Tha thứ cho ca ca nhé?”Tình cảm huynh muội càng thêm tốt đẹp, có thể thấy rõ điều đó qua cách họ ở bên nhau. Và cảnh tượng này đều lọt vào mắt Ahas đang đứng ở góc khuất. Đôi mắt màu xanh lam giống Randall của hắn không có vẻ ôn hòa của ca ca, mà là một sự tĩnh lặng đáng sợ.Ahas cứ như vậy một mình lặng lẽ đứng trong bóng tối, nhìn nàng tận hưởng đủ sự ôm ấp của Randall rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Sau đó, hắn thấy cô gái cao quý, xinh đẹp đến mức chẳng có chút liên quan nào đến hắn vẫy tay về phía hắn.Ahas mím môi, nhìn bộ quần áo trên người mình, rồi lại nhìn Randall đang mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên không muốn tiến lên. Nhưng nàng không cho hắn cơ hội lùi bước.“Đây là... Ahas?”Randall có chút kinh ngạc, hắn không ngờ nàng lại đưa Ahas đến đây. Rốt cuộc, thân phận của Ahas khiến người ta khinh thường, bị phụ vương lưu đày ở sau núi, không có lệnh không được ra ngoài.Nhìn Ahas cúi đầu không nói, cả người dơ bẩn và cô em gái nhỏ nhắn, xinh xắn bên cạnh, Randall đột nhiên không còn muốn vội vàng những chuyện kia nữa. Bầu bạn với muội muội cũng là một việc rất quan trọng.“Ca ca ~ cho hắn đi theo muội đi.”"Leah, chuyện này e là..." Randall không muốn đồng ý lắm, nhưng lại không muốn làm muội muội thất vọng.“Muội chỉ muốn một người em trai thôi, chẳng phải đây là có một người rồi sao? Ca ca, cầu xin huynh.”Nàng đã nói đến nước này, lại thêm giọng nũng nịu, tùy hứng, Randall làm sao còn lòng dạ nào mà từ chối nàng, liền đồng ý ngay.Nàng không chú ý rằng, Ahas khi nghe thấy hai chữ "em trai" thì cơ thể khẽ run lên, mang theo ánh mắt không thể tin nhìn về phía nàng, nhưng nàng chỉ lo làm nũng với Randall, căn bản không nhìn hắn.Mọi việc diễn ra thuận lợi ngoài dự đoán. Phụ vương ốm đau không quản chuyện, mẫu thân bận chăm sóc người bệnh, nên mọi việc đều do Randall quyết định. Sau khi hắn đồng ý, nàng liền thuận lý thành chương đưa Ahas về tòa lâu đài nhỏ của riêng mình.Kỳ thực, nàng hoàn toàn có thể tắm rửa sạch sẽ cho Ahas rồi mới đưa hắn đi gặp Randall, nhưng như vậy chẳng phải sẽ không có hiệu quả như mong muốn sao? Một kẻ chẳng ra gì lại được ban cho danh phận em trai công chúa, chắc hẳn Ahas sẽ càng khắc sâu ký ức này hơn.“Nhìn bộ dạng đáng thương của ngươi kìa, chắc chắn khó chịu lắm, mau đi tắm rửa đi.”Dường như để thể hiện lòng nhân từ và quan tâm của mình, nàng tự tay giúp hắn gội đầu và cắt móng tay, rồi bảo hắn đi tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài.Không còn lớp bụi bẩn che phủ, Ahas dần lộ ra dáng vẻ sau này của hắn. Nếu nàng nhớ không nhầm, bây giờ hắn khoảng mười tuổi, còn nàng lớn hơn hắn ba tuổi.Dù cho gương mặt đáng ghét này lại xuất hiện trước mắt nàng, nàng vẫn dựa vào tâm lý mạnh mẽ hơn kiếp trước để cố gắng kìm nén cơn hận ý đang trào dâng, nở một nụ cười vô hại và thân thiện đối diện với hắn.Kiếp trước, trước khi gả cho Lotasia, nàng được Randall và Kayla cưng chiều đến vô pháp vô thiên, quen thói tùy hứng. Không ngờ sau khi trọng sinh về độ tuổi này, thói xấu tùy hứng lại quay trở lại, nên đôi khi nàng sẽ lộ nguyên hình, nổi giận với Ahas.Ngược lại, Ahas ngoan ngoãn đến kỳ lạ. Nàng nói gì hắn làm nấy, không những vậy, dù nàng có nổi giận thế nào hắn cũng không cãi lại, rất giống một cái bao trút giận. Điều này khiến kế hoạch của nàng dường như tiến triển thuận lợi, nhưng lại có vẻ như đang đi chệch khỏi quỹ đạo.“Ahas? Sao ngươi lại đầy thương tích thế này?”Ahas mười ba tuổi cao lớn lên rất nhanh. Nàng mơ hồ nhớ rằng sau khi trưởng thành, Ahas cao gần hai mét. Hiện tại, hắn quả thực giống hệt con chó lớn lý tưởng trong tâm trí nàng.Gần đây không hiểu sao hắn cứ luyện tập đến khắp người là vết thương. Sau khi trở về cũng không xử lý, chỉ mong ngóng chạy đến phòng nàng. Thấy nàng không giúp hắn bôi thuốc thì hắn cứ đứng đó nhìn, cuối cùng nàng cũng phải ra tay giúp hắn bôi thuốc, rốt cuộc nàng vẫn muốn duy trì hình tượng một chủ nhân yêu thương cún cưng.Ba năm qua, nàng không ngừng tẩy não hắn. Quốc vương của đất nước này chỉ có thể là Randall. Nàng biến tất cả những hành vi tàn bạo, khát máu trước đây của hắn thành những câu chuyện đen tối để kể cho hắn nghe rằng đó là không được, là không thể thực hiện. Chỉ có làm một con chó ngoan của nàng, không, chỉ có làm một người em trai tốt của nàng mới là con đường đúng đắn.Từ lúc ban đầu im lặng đến sau này "tỷ tỷ nói đúng, ta đều nghe tỷ tỷ, tỷ tỷ bảo ta làm gì ta liền làm nấy", nàng cảm thấy kế hoạch của mình tiến triển vô cùng thuận lợi. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần cho hắn một đòn chí mạng cuối cùng là hoàn thành.Trong lòng nàng nghĩ đến phụ thân, sau khi nàng giúp Ahas bôi thuốc xong liền đứng dậy rời đi, đã đến lúc nàng nên đi tìm ca ca.Ahas nhìn theo bóng lưng nàng nhẹ nhàng khuất dần và hướng đi của nàng, ánh mắt hắn nặng trĩu, hoàn toàn không giống một thiếu niên mười ba tuổi. Hắn im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ là đáy mắt lộ ra vẻ quỷ dị khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.Bên kia, nàng quen đường đi vào thư phòng quốc vương. Phụ thân nàng, người mà nhiều năm nàng không gặp, đã qua đời hai năm trước, giống như kiếp trước, Randall kế thừa vương vị.“Ca ca!”
Vừa bước chân vào cửa, nàng đã nhìn thấy một gương mặt khiến lòng nàng trăm mối ngổn ngang.Là Heman.Kiếp trước, nàng đã hạ mình, vứt bỏ sự kiêu hãnh của một công chúa để theo đuổi công tước Heman. Nhưng người kia không những không để mắt đến nàng mà còn quay sang, không biết từ đâu tìm được Maria, một thường dân chẳng có gì sánh bằng nàng. Trong một buổi dạ vũ, hắn đã bỏ rơi nàng, mời Maria, khiến nàng trở thành trò cười cho toàn thành.Nhưng điều khiến nàng phẫn nộ không phải những chuyện đó, mà là khi nàng bị Ahas ném cho Lotasia, hắn đã nói nàng và Lotasia là một đôi trời sinh, còn hắn và Maria là mối tình định mệnh, hắn chúc nàng hạnh phúc.Hắn rõ ràng biết người nàng yêu là hắn, những lời này không khác nào xát muối vào vết thương lòng nàng.Có lẽ vì nàng nhìn Heman quá lâu, hoặc ánh mắt nàng chứa đựng tình cảm quá mãnh liệt, hắn có chút bất ngờ và hoang mang.“Sao vậy? Tiểu muội quen Heman sao?”Khóe miệng Randall vẫn giữ nụ cười, tiến lên chắn tầm mắt nàng. Trong đôi mắt xanh thẳm của hắn mang theo vẻ lạnh lẽo của biển đêm. Hắn nắm tay nàng đi đến bên bàn viết, cùng nàng, với vị thế chủ nhân, đối diện với Heman.“A? À, không quen, chưa từng gặp.”Nàng chợt nhận ra mình đã nhìn chằm chằm hắn quá lâu, vội dời mắt, không nhìn khuôn mặt từng khiến nàng si mê nữa. Nàng giữ đúng lễ nghi, cùng hắn chào hỏi, rồi hoàn toàn lạnh nhạt ngồi sang một bên, lặng lẽ chờ Randall giải quyết xong công việc.Thực ra mà nói, Heman, ngoài việc không yêu nàng ra, chưa từng làm điều gì tổn thương nàng. Bởi vì không để tâm, nên hắn sẽ không nghĩ đến những lời nói và hành động của mình gây ra cho nàng bao nhiêu đau khổ.Nhưng rõ ràng nàng là công chúa, tại sao hắn lại không thích nàng mà lại đi cùng với thường dân Maria kia?Nàng giữ gìn thân phận, nhưng không thể ngăn được chút ghen tị trong lòng. Sau khi mẫu thân và ca ca qua đời, nàng luôn là quân cờ của Ahas, bị hắn dùng như một công cụ giao tiếp. Nơi nào có người sẽ vì yêu nàng mà bất chấp tất cả? Nhưng Maria thì có. Heman vì nàng mà từ bỏ thân phận địa vị, cùng nàng ẩn cư. Còn nàng, đến cuối cùng chỉ có Lotasia, kẻ điên loạn và biến thái Lotasia.“Leah, Leah?”Randall gọi nàng tỉnh khỏi cơn trầm tư. Nhìn người ca ca đang sống sờ sờ trước mặt, nàng đột nhiên không muốn bận tâm đến những thứ tình yêu vô dụng kia nữa. Có ca ca không phải tốt sao? Ca ca sẽ luôn yêu thương nàng, ca ca sẽ không bỏ rơi nàng, càng sẽ không để nàng phải giao du với những người đàn ông tồi tệ đó.Còn những tội lỗi nàng phải chịu ở kiếp trước, nàng sẽ nghĩ cách đòi lại từ bọn họ, sau đó dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ, cùng ca ca và mẫu thân sống thật tốt là được.“Ca ca, người vừa nãy...”Randall ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng bày biện điểm tâm và trà nước. Nghe nàng nói, động tác hắn khựng lại, giọng có chút cứng nhắc: “Tiểu muội thực sự để ý đến hắn sao?”“Không có, chỉ là có chút tò mò thôi.”“Nói vậy, tiểu muội cũng đã trưởng thành rồi, có người mình thích rồi sao?”“Hả? Không có mà.”Nàng không nhận ra vẻ khác thường của Randall bên cạnh, vẫn đang mải tính toán làm thế nào để Heman cảm nhận được nỗi đau bị người mình yêu hết lần này đến lần khác cự tuyệt như nàng đã từng trải qua.Heman thích Maria như vậy, Maria…Thôi đi, nàng tuyệt đối không muốn bắt chước nàng ta, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.Nàng cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian dây dưa với hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ cứ phải bị người mình yêu cự tuyệt mới khó chịu sao? Trước đây chẳng phải hắn luôn cố tình phớt lờ nàng đó sao?Phòng của nàng, vốn dĩ quanh năm mở cửa sổ, giờ phút này đã kéo rèm kín mít. Hiện tại đang là hoàng hôn, nhưng trong phòng lại tối tăm như nửa đêm. Heman bị trói chặt, ném lên giường nàng. Toàn thân hắn nóng ran, ngoài dự đoán của nàng, đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo.“...Công chúa, công chúa?”Nàng cúi người xuống, ghé sát vào ngực hắn, ngón tay chạm nhẹ lên má hắn đang ửng đỏ. Nàng chưa từng thấy hắn trong bộ dạng này. Kiếp trước, tội cũng đã chịu, người cũng không chạm vào, nghĩ lại đều thấy mệt mỏi.Heman nhận ra cô gái đang cười ác độc trước mắt là công chúa, nhưng hắn không hiểu vì sao nàng lại muốn trêu đùa hắn như vậy.Nàng dùng ngón tay chạm vào đôi môi hồng nhuận của hắn, dùng sức ấn mạnh, mang theo một nỗi hận mà chính nàng cũng không nhận ra. Rồi nàng cắn xuống, hơi thở lạnh lẽo lan tỏa giữa hai bờ môi và răng. Heman hầu như không phản kháng, có lẽ dược lực đã khiến hắn mê man, thậm chí không đáp lại nụ hôn của nàng.Dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng gã điên Lotasia đã cưỡng ép dạy nàng vô số kỹ xảo. Những xấu hổ nàng từng cảm thấy về chuyện này trong những năm qua đều bị hắn xóa sạch. Vì vậy, nàng không quan tâm đến sự trinh tiết của cơ thể, chỉ một lòng muốn hắn nếm trải cảm giác bị bỏ rơi.Heman bị trói chặt, không thể cử động. Chỉ có nàng là nguồn lạnh lẽo duy nhất ở đó. Hắn giống như người lữ hành khát khô trong sa mạc tìm thấy nguồn nước, ngẩng cổ lên khao khát nụ hôn của nàng. Hắn hoàn toàn khác với dáng vẻ giữ khoảng cách, thậm chí đẩy nàng ra ở kiếp trước. Thì ra, được hắn khao khát lại đơn giản như vậy.Nàng kéo vạt áo Heman, nhìn vẻ khó chịu của hắn, lại muốn giày vò hắn. Nàng lạnh lùng nhìn, ngay cả một nụ hôn cơ bản cũng không cho, cho đến khi nghe thấy tiếng cầu xin khẩn thiết từ miệng hắn, khiến nàng thích thú bật cười, rồi ban cho hắn một nụ hôn lên đôi mắt màu tím.“Ưm...”“Bị trói không chặt nên làm rớt quần áo rồi à?”Nàng thấy Heman hiện giờ không còn sức phản kháng, cũng không có ý định phản kháng. Nàng dứt khoát chỉ trói tay hắn lại, cởi hết những sợi dây thừng khác. Bị nhiệt ý thiêu đốt đến phát điên, Heman vô cùng phối hợp để nàng cởi bỏ hết vướng víu quần áo. Khi bàn tay lạnh lẽo của nàng chạm vào cơ thể hắn, nàng cảm nhận rõ ràng hắn đang tiến lại gần nàng.“Thứ này quá lớn.”Trong tay nắm giữ một vật thể có kích thước khủng khiếp, nàng ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống rồi chậm rãi hạ người. Nàng nhìn thấy vật kia từng tấc một tiến vào nơi kín đáo đã hé mở, căng phồng lên thành một màu đỏ tím. Quá trình có chút khó khăn, nơi nhỏ bé chưa từng được khai phá nghẹn lại, chỉ khó khăn lắm nuốt được một phần ba chiều dài rồi dừng lại."Tê... Sao thứ này lại còn quá đáng hơn cả gã điên kia..." Thôi vậy, không cần phải đưa hết vào. Dù sao, nàng làm thế này chỉ để có được hắn rồi lại vứt bỏ.Dưới ánh mắt cuồng nhiệt ngày càng đỏ rực của Heman, nàng chậm rãi hạ người xuống cùng hắn, nghe thấy tiếng thở dốc lớn từ miệng hắn, giống như một con thú hoang loạn bất an. Nén xuống chút bất an trong lòng, nàng tựa vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim hắn đập, một sự thỏa mãn kỳ dị lan tỏa trong đáy lòng nàng.“A ---”Nàng khẽ kêu lên, chỉ vì người đàn ông dưới thân đột ngột thẳng lưng, đẩy vật kia thêm một nửa vào cơ thể nàng, lập tức lấp đầy nơi vốn đã căng trướng đến mức quá mức. Nhưng người phía dưới vẫn chưa dừng lại, nàng vội vàng ngồi dậy, muốn tránh xa một chút.Nhưng khi nàng còn chưa hoàn toàn thoát ra, nàng nghe thấy một tiếng dây thừng đứt, ngay sau đó một đôi tay ôm chặt lấy eo nàng. Trời đất quay cuồng, rồi nàng bị Heman thở hổn hển như trâu đè xuống dưới thân. Vật kia vừa mới rút ra một chút lại hoàn toàn tiến vào cơ thể nàng.“Ngô a... Ngươi, ngươi làm ta đau! Đừng vào nữa, quá lớn!”Cảm giác bị đè dưới thân khiến nàng thoáng chốc như trở lại những ngày tháng tăm tối. Đặc biệt là trạng thái hiện tại của Heman rất giống với Lotasia điên cuồng trước đây, đôi mắt kia hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.Trong lúc nàng nghi ngờ kế hoạch của mình có vấn đề, Heman đã bắt đầu tự động đĩnh động thân dưới, hướng đến nơi khiến hắn thần hồn điên đảo mà ra sức tiến sâu vào. Hắn quấn lấy đôi môi đang rên rỉ không ngừng của nàng, nhớ lại hương vị vừa nếm trải, rồi xâm nhập vào khoang miệng nàng, càn quét khắp nơi.Hai người quấn quýt lấy nhau như đôi thiên nga giao cổ. Đôi tay nóng rực của Heman cọ xát khắp làn da hơi lạnh của nàng, cơ thể hắn dính chặt vào nàng, hai bầu ngực nhỏ bé của nàng bị ngực hắn ép đến xẹp lép, trông thật đáng thương.Nơi ẩm ướt khít khao siết chặt Heman, mỗi lần hắn rút ra lại thở dốc nặng nề, thô bạo va chạm vào cơ thể nàng. Âm thanh ái muội vang vọng khắp phòng. Hắn không ngừng thúc đẩy, mỗi lần lại chôn sâu hơn, qua tiếng thở của hắn không khó nhận ra sự khoái trá hiện tại, thậm chí sắp chạm đến tử cung của nàng, nóng lòng muốn dùng quy đầu có chút góc cạnh cọ xát nơi đó.“Ha... Ân a... Không được vào!”Khóe mắt nàng ánh lên vẻ quyến rũ, khiến Heman có chút mê mẩn. Hắn cúi xuống hôn lên má nàng, nhẹ nhàng âu yếm, nhưng thân dưới vẫn không chút khách khí tiếp tục va chạm.“Leah...”Giọng Heman khàn khàn gọi tên nàng, nhưng nàng không để ý, bởi vì hắn một lần đâm sâu vào một nơi mềm mại của nàng, cảm giác tê dại lan nhanh từ lưng xuống. Hắn cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy dữ dội hơn, liền không ngừng thúc mạnh vào nơi đó, đẩy nàng đến cao trào.Nàng bị những động tác không biết kiềm chế của hắn làm cho thở không ra hơi, chỉ mong hắn có thể nhanh chóng xuất tinh. Nàng ngửa đầu liếm nhẹ cổ hắn, cơ thể đột nhiên siết chặt, vừa ý nghe được tiếng rên rỉ của hắn, ngay sau đó không hề phòng bị bị nàng ép ra chất lỏng trắng đục.“Hô... Ha...”Nàng đang muốn thở dốc, đẩy hắn ra, nhưng không ngờ lại chạm phải đôi mắt vẫn còn đầy dục vọng của hắn. Cánh tay rắn chắc như thép siết chặt nàng, Heman lại quấn lấy cơ thể nàng, vẫn nóng rực, nhưng thêm vào đó là sự dịu dàng nhỏ bé đến không thể nhận ra.Từ hoàng hôn cho đến nửa đêm, tiếng động trong phòng không ngừng lại.Trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận được một vòng tay ấm áp, và bên tai là giọng nói dịu dàng mà nàng đã chờ đợi từ lâu nhưng chưa bao giờ có được, đang gọi tên nàng.Là Heman sao?Sao có thể là hắn, hắn không thích nàng.Nàng mệt lả, chìm sâu vào giấc ngủ. Người đang ôm nàng siết chặt cánh tay, kéo nàng vào lòng rồi cũng ngủ thiếp đi.Ngoài cửa,Ahas đứng lặng một bên, hai chân gần như tê dại, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào hướng bên trong phòng, như thể có thể xuyên thấu qua cánh cửa để nhìn thấy mọi thứ bên trong. Bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, những vết máu nhè nhẹ thấm ra.Vẻ đẹp tuyệt sắc không che giấu được biểu hiện hung ác, giữa đôi mày còn lộ ra sự điên cuồng. Lúc này, hắn như đang ấp ủ giông bão, cả người u ám. Nếu nàng có thể thấy, nàng sẽ nhận ra đây chính là Ahas, kẻ sát nhân như ma ở kiếp trước.Nàng bị nóng tỉnh giấc. Kẻ đang ôm nàng vốn dĩ thân nhiệt cao, lại cố tình không chừa một khe hở nào mà đặt nàng trong lòng ngực. Đến nỗi trong mơ nàng cũng thấy mình bị lửa thiêu đốt, sợ hãi đến bừng tỉnh. Điều không ngờ là Heman đã tỉnh trước nàng. Hắn bất động, cứ như vậy không rời mắt nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp.“Nhìn cái gì mà nhìn, tỉnh rồi thì mau đi đi.”Nàng thay đổi hẳn vẻ ngoan ngoãn khi ngủ, ngồi dậy, tay chân cùng lúc đẩy ra khỏi lòng ngực hắn. Đoạt lấy chiếc áo ngủ mỏng manh trên đầu giường khoác lên, từ trên cao nhìn xuống Heman vẫn còn nằm đó, thái độ khinh miệt lộ rõ.“...”Ánh mắt Heman vẫn dõi theo mọi cử động của nàng, không nói một lời, chỉ im lặng nhìn, một nỗi u oán khó hiểu bao trùm lấy hắn.Đây là đau lòng sao? Cảm giác bị người dùng xong liền vứt bỏ, hắn có lẽ cảm nhận được?Thật tốt.Đến khi nàng ra khỏi cửa, hắn vẫn chưa nhúc nhích. Nhưng nàng không muốn để ý đến hắn, dù sao mục đích đã đạt được, hắn và nàng không còn quan hệ gì nữa.Trên đường đi tìm Randall, bước chân nàng nhẹ nhàng hơn hẳn. Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra tâm trạng tốt của nàng lúc này.“Ca ca!”Randall quay lưng về phía nàng đứng trước một bức chân dung. Ngay cả khi nàng gọi, hắn cũng không quay đầu lại. Nàng bước tới, nhìn vào bức họa. Rõ ràng là hình ảnh nàng khi còn bé, được Randall ôm trong lòng. Cả hai nhìn nhau, cười rạng rỡ."Ca ca?" Nàng vỗ nhẹ vai hắn.“Leah, muội xem này. Khi còn bé muội thích ca ca nhất, muội còn nhớ không? Lúc đó dù đi đâu muội cũng không chịu đi bộ, cứ phải ca ca ôm mới chịu ra ngoài. Chẳng ngờ, muội đã lớn thế này rồi.”“Ha... ha ha...”"Leah... Hôm qua muội đi đâu vậy? Đến bữa tối cũng không thấy." Randall cười dịu dàng, đôi mắt cong cong nhưng lại không có ý cười.“Hôm qua muội ngủ sớm, nên không qua đó. Ca ca sẽ không giận chứ?”Cân nhắc một chút, nàng vẫn quyết định không kể chuyện tối qua cho Randall."Vậy à..." Giọng Randall thản nhiên. Hắn vươn tay xoa chiếc cổ lộ ra của nàng, ánh mắt lạnh lẽo. Cánh tay hắn dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, rồi nói: “Nếu Leah không lớn lên thì tốt biết bao.”? Đây là ý gì?Sau khi rời khỏi chỗ Randall, nàng trở về phòng. Đúng như dự đoán, Heman đã đi. Trong phòng cũng đã được hầu gái quét dọn sạch sẽ, hoàn toàn không còn dấu vết gì. Nhưng trong phòng lại xuất hiện một người khác.“Ahas? Ngươi làm gì ở đây?”Nhận ra giọng mình có chút thiếu kiên nhẫn, để tránh hắn phát hiện điều khác thường, nàng cầm lấy tách trà bên cạnh che giấu uống một ngụm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi han việc học của hắn, ra vẻ một người chị tốt quan tâm em trai.“Tỷ tỷ.”Giọng Ahas mang theo sự khàn khàn đặc trưng của người thiếu niên đang thay đổi giọng, không những không khó nghe mà còn thêm phần đặc biệt. Hắn đi tới ngồi xuống tấm thảm, tựa đầu lên đùi nàng.Hắn không thích chăm sóc mái tóc vàng của mình, nàng cũng lười quản, cho nên tóc hắn đã dài đến ngang eo, rối tung xõa ra sau lưng, tùy ý buông lơi. Toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn dồn lên chân nàng, giống như một chú chó lông vàng lớn đang làm nũng. Đây là hành động hắn thích nhất, cũng là do nàng cố ý tạo ra, dù sao hắn cũng chỉ xứng nằm bò dưới chân nàng.“Sao vậy?”Nàng vươn tay vuốt ve đỉnh đầu hắn, lướt qua mái tóc dài của hắn, thưởng thức xúc cảm mềm mại của sợi tóc.“Nếu có một ngày tỷ phát hiện đệ làm chuyện không tốt, tỷ vẫn sẽ thích đệ chứ?”Đương nhiên là không, nàng có bao giờ thích hắn đâu.Dù trong lòng nghĩ như vậy, nàng vẫn không biểu lộ ra ngoài, ngược lại còn cười thân mật: “ đệ mãi mãi là em trai của tỷ, sao tỷ lại không thích đệ chứ?”“Vậy à.”Trong phòng, vẻ ngoài ấm áp nhưng lại kỳ dị. Nàng cười giả tạo, còn Ahas tựa đầu lên đùi nàng cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Hai người mang trong mình những suy nghĩ riêng, tạo nên một khung cảnh hài hòa đến lạ lùng.Thấm thoát ba năm lại trôi qua. Ở kiếp trước, vào thời điểm này, Ahas đã tấn công vương quốc. Nhưng hiện tại, mọi thứ vẫn bình lặng. Randall vẫn khỏe mạnh, quốc gia được cai trị đâu vào đấy, Ahas vẫn luôn nghe lời, cả ngày trừ việc học thì sẽ đến tìm nàng. Tuy nhiên, không phải lúc nào nàng cũng gặp hắn, bởi vì có Heman luôn quấn lấy nàng.Nực cười thay, kiếp này hắn giống như nàng ở kiếp trước, còn người hắn chướng mắt lại trở thành nàng.Heman dường như đã cầu hôn nàng với Randall, nhưng Randall không đồng ý. Dù anh trai có đồng ý, nàng cũng sẽ không chấp nhận.Maria đâu rồi? Lẽ ra nàng ta phải xuất hiện sớm hơn chứ?
Tuy nhiên, trong ba năm này, đã xảy ra một chuyện khiến nàng vô cùng chấn động: Lotasia đã chết.Nàng còn chưa kịp trả thù hắn, đã nghe được tin đồn này trong một buổi vũ hội. Ban đầu, nàng còn tưởng có người nói đùa, nhưng nghĩ kỹ lại, hắn dù sao cũng là một bá tước, ai dám nói chuyện như vậy.Đến khi nàng hỏi thăm Randall, mới biết được Lotasia thực sự đã chết, hơn nữa còn bị người giết.Nàng không biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc đó như thế nào. Lotasia chắc chắn là người nàng hận nhất. Người ngoài đều nói Lotasia yêu nàng, yêu đến phát điên, nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm nhận được. Thứ nàng cảm nhận được chỉ là sự giam cầm ngột ngạt. Chỉ cần hắn ở bên cạnh nàng, hắn sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi vòng tay hắn. Ngay cả khi nàng buông lời cay đắng mắng nhiếc, thậm chí đánh hắn, hắn đều im lặng chịu đựng.Trong một việc, phản ứng của hắn mãnh liệt nhất: khi nàng nói muốn rời xa hắn. Lúc ấy, hắn như biến thành người khác, đặc biệt khi nàng có ý định trốn thoát khỏi hắn, hắn thậm chí dùng roi đánh lên người nàng, trói nàng vào cột giường, tước đoạt nốt chút tôn nghiêm còn sót lại.Lotasia là kẻ điên, đã chết rồi... chết thì tốt hơn…“Leah?”Đắm chìm trong hơi ấm từ nàng, Randall ngày càng thích ôm nàng, tựa như thuở nhỏ. Chỉ khác là khi xưa nàng quấn lấy đòi ôm, còn bây giờ là hắn.Tiếc nuối và nhớ thương Randall từ kiếp trước khiến nàng càng thêm phụ thuộc vào hắn, đặc biệt là ở hiện tại. Ở kiếp trước, Randall đã chết, và đây cũng là bi kịch của nàng. Một nỗi sợ hãi vô cớ xâm chiếm lấy nàng, khiến nàng suốt thời gian này luôn bám theo hắn.Liên quan đến Ahas, nàng càng thêm khó chịu với hắn, nhưng kế hoạch cuối cùng của nàng còn chưa kịp thực hiện đã bị một sự việc bất ngờ làm gián đoạn.Khắp phòng là những bức họa, phong cách vừa nhìn đã biết là của một người. Sự quen thuộc đến mức khiến nàng hoảng sợ. Rõ ràng là tranh của anh trai Randall. Nơi này cũng là phòng ngủ kiêm phòng tối của hắn. Vô tình chạm vào cơ quan, nàng bước vào. Đó là vô số những bức họa dày đặc, tất cả đều là hình ảnh của nàng. Điều khiến nàng kinh hoàng là trong tranh, nàng hoàn toàn trần trụi, thậm chí còn có cả hình ảnh nàng ghé lên người hắn khi bị dược đảo Heman.“Leah.”Giọng Randall vẫn dịu dàng như thế, nhưng trong tai nàng lại như tiếng u hồn, khiến nàng rùng mình.Nàng gượng cười quay đầu lại, “ca ca...”“Leah sao lại đến đây? Thật không nghe lời. Vốn dĩ ca ca không muốn muội phát hiện, ca ca đã chuẩn bị cả đời làm ca ca muội rồi, không ngờ chính muội lại đẩy cánh cửa này ra. Thật là muội muội ngoan của ca ca.”Randall nghiêng đầu cười, mái tóc xanh băng rủ xuống che khuất một phần khuôn mặt, toàn thân toát ra vẻ quỷ dị, nhưng hắn vẫn luôn mỉm cười.“ca ca đang nói gì vậy? Dạo này ca ca không phải rất bận sao? Muội đi trước.”Nàng vội vã bước về phía cửa ra, nhưng bị Randall nắm lấy cánh tay. Hắn nghiêng đầu ghé vào tai nàng nói, “Đã thấy hết rồi, vậy thì đừng giả vờ không biết nữa, muội muội. Bằng không ca ca sẽ rất không vui.”Nàng như đang gặp ác mộng. Trong mơ, Randall tựa như biến thành một người khác. Hắn giống như Lotasia, hắn nói hắn yêu nàng, hắn dùng tình yêu ấy trói buộc nàng chặt chẽ, nhưng hắn là anh trai nàng, là người anh trai mà nàng vô cùng yêu quý.“Đúng vậy, muội thích ca ca như vậy, vậy chúng ta nên ở bên nhau, đúng không?”Âm thanh bên tai nàng mang theo sự mê hoặc kỳ lạ, đầu óc nàng choáng váng. Đúng vậy, nàng thích anh hai, anh hai cũng thích nàng, cứ như vậy... hình như là đúng.“ca ca , khó chịu...”Randall lấp kín hơi thở của nàng, triền miên da diết. Thân thể nhỏ bé của nàng bị hắn ôm chặt vào lòng, hai cơ thể khít khao dán vào nhau, mọi đường cong đều khớp hoàn hảo, như thể được đo ni đóng giày."Ngoan, nuốt thêm chút nữa đi, muội muội thật tuyệt." Bụng nàng có một đường cong không thể bỏ qua, đó là dương vật của Randall, là dục vọng bao năm của hắn.Randall vén áo nàng lên, lướt nhẹ trên ngực nàng ánh mắt không hề che giấu lướt qua nhũ hoa đang dựng đứng của nàng, xuống chút nữa, bụng nhỏ bằng phẳng bị căng phồng lên, hạ thân cố hết sức rồi lại hoàn mỹ nuốt trọn dương vật của hắn, nơi tiết ra ái dịch róc rách chảy nước, làm cho giữa hai bắp đùi nàng trơn ướt một mảng.Randall giữ chặt eo nàng, đẩy nàng về phía trước, ép nàng nằm xuống giường, đôi chân trắng ngần nhấc lên đặt trên vai hắn, theo nhịp hắn nhấp nhô lắc lư, chiếm đoạt nàng.Ban đầu hắn di chuyển rất chậm, từng chút một, khiến nàng rên rỉ theo quy luật. Sau đó hắn tăng tốc, rất nhanh nàng đã thở dốc, nắm chặt vai Randall, như thể sợ hắn không thể phát điên, miệng không ngừng gọi "ca ca", giọng điệu vừa nũng nịu vừa đáng thương.Randall lấy một bức họa bên cạnh, đó là hình ảnh nàng và Heman trên giường, nhưng người kia lại không phải Heman, mà là Randall.“ muội muội, tự mình đến trên người ca ca đi, như thế này, đến đây.”Nàng bị ép lật người ngồi lên người Randall, cảnh tượng mấy năm trước như đang chiếu lại. Nhìn nàng như vậy, Randall không kiềm chế được lực tay, véo ngực nàng đến bầm tím, rồi lại đau lòng cúi xuống liếm hôn.Âm thanh của hai người so với đêm ba năm trước chỉ có hơn chứ không kém, trong mật thất này, không hề có ý định kiềm chế. Randall tận tình giam cầm và chiếm hữu người em gái yêu dấu nhất, sự điên cuồng trong mắt hắn không còn cần phải che giấu nữa, hoàn toàn lộ ra.“Ha... Ưm, Leah thích ca ca sao?”“Thích, thích, Leah thích ca ca.”Nhưng không đúng, ca ca ở đây, nàng thích ca ca nhưng nàng không thích Ahas, vậy tại sao hắn cũng ở đây?“Cút ngay, đồ đê tiện, đừng chạm vào ta!”"Tỷ tỷ, thực xin lỗi, làm tỷ chịu ủy khuất, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Ahas ghé vào gáy nàng, nước mắt thấm ướt làn da nàng, hắn đang khóc.Tại sao hắn lại nói xin lỗi?“Ahas? Là ngươi sao?”“Thực xin lỗi tỷ tỷ, ta đã giết Lotasia rồi, ta sẽ không giao tỷ cho hắn, xin tỷ đừng ghét ta.”Thật là hắn.“ muội muội, muội không nhận ra sao? Trong mắt muội trước nay chưa từng có ta, người ca ca này. Muội đang nhìn ai? Muội đang đau khổ vì ai vậy? Hả?”Ahas là Ahas, nhưng Randall lại không phải Randall.Vậy Heman đâu?
Vừa bước chân vào cửa, nàng đã nhìn thấy một gương mặt khiến lòng nàng trăm mối ngổn ngang.Là Heman.Kiếp trước, nàng đã hạ mình, vứt bỏ sự kiêu hãnh của một công chúa để theo đuổi công tước Heman. Nhưng người kia không những không để mắt đến nàng mà còn quay sang, không biết từ đâu tìm được Maria, một thường dân chẳng có gì sánh bằng nàng. Trong một buổi dạ vũ, hắn đã bỏ rơi nàng, mời Maria, khiến nàng trở thành trò cười cho toàn thành.Nhưng điều khiến nàng phẫn nộ không phải những chuyện đó, mà là khi nàng bị Ahas ném cho Lotasia, hắn đã nói nàng và Lotasia là một đôi trời sinh, còn hắn và Maria là mối tình định mệnh, hắn chúc nàng hạnh phúc.Hắn rõ ràng biết người nàng yêu là hắn, những lời này không khác nào xát muối vào vết thương lòng nàng.Có lẽ vì nàng nhìn Heman quá lâu, hoặc ánh mắt nàng chứa đựng tình cảm quá mãnh liệt, hắn có chút bất ngờ và hoang mang.“Sao vậy? Tiểu muội quen Heman sao?”Khóe miệng Randall vẫn giữ nụ cười, tiến lên chắn tầm mắt nàng. Trong đôi mắt xanh thẳm của hắn mang theo vẻ lạnh lẽo của biển đêm. Hắn nắm tay nàng đi đến bên bàn viết, cùng nàng, với vị thế chủ nhân, đối diện với Heman.“A? À, không quen, chưa từng gặp.”Nàng chợt nhận ra mình đã nhìn chằm chằm hắn quá lâu, vội dời mắt, không nhìn khuôn mặt từng khiến nàng si mê nữa. Nàng giữ đúng lễ nghi, cùng hắn chào hỏi, rồi hoàn toàn lạnh nhạt ngồi sang một bên, lặng lẽ chờ Randall giải quyết xong công việc.Thực ra mà nói, Heman, ngoài việc không yêu nàng ra, chưa từng làm điều gì tổn thương nàng. Bởi vì không để tâm, nên hắn sẽ không nghĩ đến những lời nói và hành động của mình gây ra cho nàng bao nhiêu đau khổ.Nhưng rõ ràng nàng là công chúa, tại sao hắn lại không thích nàng mà lại đi cùng với thường dân Maria kia?Nàng giữ gìn thân phận, nhưng không thể ngăn được chút ghen tị trong lòng. Sau khi mẫu thân và ca ca qua đời, nàng luôn là quân cờ của Ahas, bị hắn dùng như một công cụ giao tiếp. Nơi nào có người sẽ vì yêu nàng mà bất chấp tất cả? Nhưng Maria thì có. Heman vì nàng mà từ bỏ thân phận địa vị, cùng nàng ẩn cư. Còn nàng, đến cuối cùng chỉ có Lotasia, kẻ điên loạn và biến thái Lotasia.“Leah, Leah?”Randall gọi nàng tỉnh khỏi cơn trầm tư. Nhìn người ca ca đang sống sờ sờ trước mặt, nàng đột nhiên không muốn bận tâm đến những thứ tình yêu vô dụng kia nữa. Có ca ca không phải tốt sao? Ca ca sẽ luôn yêu thương nàng, ca ca sẽ không bỏ rơi nàng, càng sẽ không để nàng phải giao du với những người đàn ông tồi tệ đó.Còn những tội lỗi nàng phải chịu ở kiếp trước, nàng sẽ nghĩ cách đòi lại từ bọn họ, sau đó dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ, cùng ca ca và mẫu thân sống thật tốt là được.“Ca ca, người vừa nãy...”Randall ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng bày biện điểm tâm và trà nước. Nghe nàng nói, động tác hắn khựng lại, giọng có chút cứng nhắc: “Tiểu muội thực sự để ý đến hắn sao?”“Không có, chỉ là có chút tò mò thôi.”“Nói vậy, tiểu muội cũng đã trưởng thành rồi, có người mình thích rồi sao?”“Hả? Không có mà.”Nàng không nhận ra vẻ khác thường của Randall bên cạnh, vẫn đang mải tính toán làm thế nào để Heman cảm nhận được nỗi đau bị người mình yêu hết lần này đến lần khác cự tuyệt như nàng đã từng trải qua.Heman thích Maria như vậy, Maria…Thôi đi, nàng tuyệt đối không muốn bắt chước nàng ta, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.Nàng cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian dây dưa với hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ cứ phải bị người mình yêu cự tuyệt mới khó chịu sao? Trước đây chẳng phải hắn luôn cố tình phớt lờ nàng đó sao?Phòng của nàng, vốn dĩ quanh năm mở cửa sổ, giờ phút này đã kéo rèm kín mít. Hiện tại đang là hoàng hôn, nhưng trong phòng lại tối tăm như nửa đêm. Heman bị trói chặt, ném lên giường nàng. Toàn thân hắn nóng ran, ngoài dự đoán của nàng, đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo.“...Công chúa, công chúa?”Nàng cúi người xuống, ghé sát vào ngực hắn, ngón tay chạm nhẹ lên má hắn đang ửng đỏ. Nàng chưa từng thấy hắn trong bộ dạng này. Kiếp trước, tội cũng đã chịu, người cũng không chạm vào, nghĩ lại đều thấy mệt mỏi.Heman nhận ra cô gái đang cười ác độc trước mắt là công chúa, nhưng hắn không hiểu vì sao nàng lại muốn trêu đùa hắn như vậy.Nàng dùng ngón tay chạm vào đôi môi hồng nhuận của hắn, dùng sức ấn mạnh, mang theo một nỗi hận mà chính nàng cũng không nhận ra. Rồi nàng cắn xuống, hơi thở lạnh lẽo lan tỏa giữa hai bờ môi và răng. Heman hầu như không phản kháng, có lẽ dược lực đã khiến hắn mê man, thậm chí không đáp lại nụ hôn của nàng.Dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng gã điên Lotasia đã cưỡng ép dạy nàng vô số kỹ xảo. Những xấu hổ nàng từng cảm thấy về chuyện này trong những năm qua đều bị hắn xóa sạch. Vì vậy, nàng không quan tâm đến sự trinh tiết của cơ thể, chỉ một lòng muốn hắn nếm trải cảm giác bị bỏ rơi.Heman bị trói chặt, không thể cử động. Chỉ có nàng là nguồn lạnh lẽo duy nhất ở đó. Hắn giống như người lữ hành khát khô trong sa mạc tìm thấy nguồn nước, ngẩng cổ lên khao khát nụ hôn của nàng. Hắn hoàn toàn khác với dáng vẻ giữ khoảng cách, thậm chí đẩy nàng ra ở kiếp trước. Thì ra, được hắn khao khát lại đơn giản như vậy.Nàng kéo vạt áo Heman, nhìn vẻ khó chịu của hắn, lại muốn giày vò hắn. Nàng lạnh lùng nhìn, ngay cả một nụ hôn cơ bản cũng không cho, cho đến khi nghe thấy tiếng cầu xin khẩn thiết từ miệng hắn, khiến nàng thích thú bật cười, rồi ban cho hắn một nụ hôn lên đôi mắt màu tím.“Ưm...”“Bị trói không chặt nên làm rớt quần áo rồi à?”Nàng thấy Heman hiện giờ không còn sức phản kháng, cũng không có ý định phản kháng. Nàng dứt khoát chỉ trói tay hắn lại, cởi hết những sợi dây thừng khác. Bị nhiệt ý thiêu đốt đến phát điên, Heman vô cùng phối hợp để nàng cởi bỏ hết vướng víu quần áo. Khi bàn tay lạnh lẽo của nàng chạm vào cơ thể hắn, nàng cảm nhận rõ ràng hắn đang tiến lại gần nàng.“Thứ này quá lớn.”Trong tay nắm giữ một vật thể có kích thước khủng khiếp, nàng ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống rồi chậm rãi hạ người. Nàng nhìn thấy vật kia từng tấc một tiến vào nơi kín đáo đã hé mở, căng phồng lên thành một màu đỏ tím. Quá trình có chút khó khăn, nơi nhỏ bé chưa từng được khai phá nghẹn lại, chỉ khó khăn lắm nuốt được một phần ba chiều dài rồi dừng lại."Tê... Sao thứ này lại còn quá đáng hơn cả gã điên kia..." Thôi vậy, không cần phải đưa hết vào. Dù sao, nàng làm thế này chỉ để có được hắn rồi lại vứt bỏ.Dưới ánh mắt cuồng nhiệt ngày càng đỏ rực của Heman, nàng chậm rãi hạ người xuống cùng hắn, nghe thấy tiếng thở dốc lớn từ miệng hắn, giống như một con thú hoang loạn bất an. Nén xuống chút bất an trong lòng, nàng tựa vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim hắn đập, một sự thỏa mãn kỳ dị lan tỏa trong đáy lòng nàng.“A ---”Nàng khẽ kêu lên, chỉ vì người đàn ông dưới thân đột ngột thẳng lưng, đẩy vật kia thêm một nửa vào cơ thể nàng, lập tức lấp đầy nơi vốn đã căng trướng đến mức quá mức. Nhưng người phía dưới vẫn chưa dừng lại, nàng vội vàng ngồi dậy, muốn tránh xa một chút.Nhưng khi nàng còn chưa hoàn toàn thoát ra, nàng nghe thấy một tiếng dây thừng đứt, ngay sau đó một đôi tay ôm chặt lấy eo nàng. Trời đất quay cuồng, rồi nàng bị Heman thở hổn hển như trâu đè xuống dưới thân. Vật kia vừa mới rút ra một chút lại hoàn toàn tiến vào cơ thể nàng.“Ngô a... Ngươi, ngươi làm ta đau! Đừng vào nữa, quá lớn!”Cảm giác bị đè dưới thân khiến nàng thoáng chốc như trở lại những ngày tháng tăm tối. Đặc biệt là trạng thái hiện tại của Heman rất giống với Lotasia điên cuồng trước đây, đôi mắt kia hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.Trong lúc nàng nghi ngờ kế hoạch của mình có vấn đề, Heman đã bắt đầu tự động đĩnh động thân dưới, hướng đến nơi khiến hắn thần hồn điên đảo mà ra sức tiến sâu vào. Hắn quấn lấy đôi môi đang rên rỉ không ngừng của nàng, nhớ lại hương vị vừa nếm trải, rồi xâm nhập vào khoang miệng nàng, càn quét khắp nơi.Hai người quấn quýt lấy nhau như đôi thiên nga giao cổ. Đôi tay nóng rực của Heman cọ xát khắp làn da hơi lạnh của nàng, cơ thể hắn dính chặt vào nàng, hai bầu ngực nhỏ bé của nàng bị ngực hắn ép đến xẹp lép, trông thật đáng thương.Nơi ẩm ướt khít khao siết chặt Heman, mỗi lần hắn rút ra lại thở dốc nặng nề, thô bạo va chạm vào cơ thể nàng. Âm thanh ái muội vang vọng khắp phòng. Hắn không ngừng thúc đẩy, mỗi lần lại chôn sâu hơn, qua tiếng thở của hắn không khó nhận ra sự khoái trá hiện tại, thậm chí sắp chạm đến tử cung của nàng, nóng lòng muốn dùng quy đầu có chút góc cạnh cọ xát nơi đó.“Ha... Ân a... Không được vào!”Khóe mắt nàng ánh lên vẻ quyến rũ, khiến Heman có chút mê mẩn. Hắn cúi xuống hôn lên má nàng, nhẹ nhàng âu yếm, nhưng thân dưới vẫn không chút khách khí tiếp tục va chạm.“Leah...”Giọng Heman khàn khàn gọi tên nàng, nhưng nàng không để ý, bởi vì hắn một lần đâm sâu vào một nơi mềm mại của nàng, cảm giác tê dại lan nhanh từ lưng xuống. Hắn cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy dữ dội hơn, liền không ngừng thúc mạnh vào nơi đó, đẩy nàng đến cao trào.Nàng bị những động tác không biết kiềm chế của hắn làm cho thở không ra hơi, chỉ mong hắn có thể nhanh chóng xuất tinh. Nàng ngửa đầu liếm nhẹ cổ hắn, cơ thể đột nhiên siết chặt, vừa ý nghe được tiếng rên rỉ của hắn, ngay sau đó không hề phòng bị bị nàng ép ra chất lỏng trắng đục.“Hô... Ha...”Nàng đang muốn thở dốc, đẩy hắn ra, nhưng không ngờ lại chạm phải đôi mắt vẫn còn đầy dục vọng của hắn. Cánh tay rắn chắc như thép siết chặt nàng, Heman lại quấn lấy cơ thể nàng, vẫn nóng rực, nhưng thêm vào đó là sự dịu dàng nhỏ bé đến không thể nhận ra.Từ hoàng hôn cho đến nửa đêm, tiếng động trong phòng không ngừng lại.Trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận được một vòng tay ấm áp, và bên tai là giọng nói dịu dàng mà nàng đã chờ đợi từ lâu nhưng chưa bao giờ có được, đang gọi tên nàng.Là Heman sao?Sao có thể là hắn, hắn không thích nàng.Nàng mệt lả, chìm sâu vào giấc ngủ. Người đang ôm nàng siết chặt cánh tay, kéo nàng vào lòng rồi cũng ngủ thiếp đi.Ngoài cửa,Ahas đứng lặng một bên, hai chân gần như tê dại, nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào hướng bên trong phòng, như thể có thể xuyên thấu qua cánh cửa để nhìn thấy mọi thứ bên trong. Bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, những vết máu nhè nhẹ thấm ra.Vẻ đẹp tuyệt sắc không che giấu được biểu hiện hung ác, giữa đôi mày còn lộ ra sự điên cuồng. Lúc này, hắn như đang ấp ủ giông bão, cả người u ám. Nếu nàng có thể thấy, nàng sẽ nhận ra đây chính là Ahas, kẻ sát nhân như ma ở kiếp trước.Nàng bị nóng tỉnh giấc. Kẻ đang ôm nàng vốn dĩ thân nhiệt cao, lại cố tình không chừa một khe hở nào mà đặt nàng trong lòng ngực. Đến nỗi trong mơ nàng cũng thấy mình bị lửa thiêu đốt, sợ hãi đến bừng tỉnh. Điều không ngờ là Heman đã tỉnh trước nàng. Hắn bất động, cứ như vậy không rời mắt nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp.“Nhìn cái gì mà nhìn, tỉnh rồi thì mau đi đi.”Nàng thay đổi hẳn vẻ ngoan ngoãn khi ngủ, ngồi dậy, tay chân cùng lúc đẩy ra khỏi lòng ngực hắn. Đoạt lấy chiếc áo ngủ mỏng manh trên đầu giường khoác lên, từ trên cao nhìn xuống Heman vẫn còn nằm đó, thái độ khinh miệt lộ rõ.“...”Ánh mắt Heman vẫn dõi theo mọi cử động của nàng, không nói một lời, chỉ im lặng nhìn, một nỗi u oán khó hiểu bao trùm lấy hắn.Đây là đau lòng sao? Cảm giác bị người dùng xong liền vứt bỏ, hắn có lẽ cảm nhận được?Thật tốt.Đến khi nàng ra khỏi cửa, hắn vẫn chưa nhúc nhích. Nhưng nàng không muốn để ý đến hắn, dù sao mục đích đã đạt được, hắn và nàng không còn quan hệ gì nữa.Trên đường đi tìm Randall, bước chân nàng nhẹ nhàng hơn hẳn. Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra tâm trạng tốt của nàng lúc này.“Ca ca!”Randall quay lưng về phía nàng đứng trước một bức chân dung. Ngay cả khi nàng gọi, hắn cũng không quay đầu lại. Nàng bước tới, nhìn vào bức họa. Rõ ràng là hình ảnh nàng khi còn bé, được Randall ôm trong lòng. Cả hai nhìn nhau, cười rạng rỡ."Ca ca?" Nàng vỗ nhẹ vai hắn.“Leah, muội xem này. Khi còn bé muội thích ca ca nhất, muội còn nhớ không? Lúc đó dù đi đâu muội cũng không chịu đi bộ, cứ phải ca ca ôm mới chịu ra ngoài. Chẳng ngờ, muội đã lớn thế này rồi.”“Ha... ha ha...”"Leah... Hôm qua muội đi đâu vậy? Đến bữa tối cũng không thấy." Randall cười dịu dàng, đôi mắt cong cong nhưng lại không có ý cười.“Hôm qua muội ngủ sớm, nên không qua đó. Ca ca sẽ không giận chứ?”Cân nhắc một chút, nàng vẫn quyết định không kể chuyện tối qua cho Randall."Vậy à..." Giọng Randall thản nhiên. Hắn vươn tay xoa chiếc cổ lộ ra của nàng, ánh mắt lạnh lẽo. Cánh tay hắn dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, rồi nói: “Nếu Leah không lớn lên thì tốt biết bao.”? Đây là ý gì?Sau khi rời khỏi chỗ Randall, nàng trở về phòng. Đúng như dự đoán, Heman đã đi. Trong phòng cũng đã được hầu gái quét dọn sạch sẽ, hoàn toàn không còn dấu vết gì. Nhưng trong phòng lại xuất hiện một người khác.“Ahas? Ngươi làm gì ở đây?”Nhận ra giọng mình có chút thiếu kiên nhẫn, để tránh hắn phát hiện điều khác thường, nàng cầm lấy tách trà bên cạnh che giấu uống một ngụm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi han việc học của hắn, ra vẻ một người chị tốt quan tâm em trai.“Tỷ tỷ.”Giọng Ahas mang theo sự khàn khàn đặc trưng của người thiếu niên đang thay đổi giọng, không những không khó nghe mà còn thêm phần đặc biệt. Hắn đi tới ngồi xuống tấm thảm, tựa đầu lên đùi nàng.Hắn không thích chăm sóc mái tóc vàng của mình, nàng cũng lười quản, cho nên tóc hắn đã dài đến ngang eo, rối tung xõa ra sau lưng, tùy ý buông lơi. Toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn dồn lên chân nàng, giống như một chú chó lông vàng lớn đang làm nũng. Đây là hành động hắn thích nhất, cũng là do nàng cố ý tạo ra, dù sao hắn cũng chỉ xứng nằm bò dưới chân nàng.“Sao vậy?”Nàng vươn tay vuốt ve đỉnh đầu hắn, lướt qua mái tóc dài của hắn, thưởng thức xúc cảm mềm mại của sợi tóc.“Nếu có một ngày tỷ phát hiện đệ làm chuyện không tốt, tỷ vẫn sẽ thích đệ chứ?”Đương nhiên là không, nàng có bao giờ thích hắn đâu.Dù trong lòng nghĩ như vậy, nàng vẫn không biểu lộ ra ngoài, ngược lại còn cười thân mật: “ đệ mãi mãi là em trai của tỷ, sao tỷ lại không thích đệ chứ?”“Vậy à.”Trong phòng, vẻ ngoài ấm áp nhưng lại kỳ dị. Nàng cười giả tạo, còn Ahas tựa đầu lên đùi nàng cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Hai người mang trong mình những suy nghĩ riêng, tạo nên một khung cảnh hài hòa đến lạ lùng.Thấm thoát ba năm lại trôi qua. Ở kiếp trước, vào thời điểm này, Ahas đã tấn công vương quốc. Nhưng hiện tại, mọi thứ vẫn bình lặng. Randall vẫn khỏe mạnh, quốc gia được cai trị đâu vào đấy, Ahas vẫn luôn nghe lời, cả ngày trừ việc học thì sẽ đến tìm nàng. Tuy nhiên, không phải lúc nào nàng cũng gặp hắn, bởi vì có Heman luôn quấn lấy nàng.Nực cười thay, kiếp này hắn giống như nàng ở kiếp trước, còn người hắn chướng mắt lại trở thành nàng.Heman dường như đã cầu hôn nàng với Randall, nhưng Randall không đồng ý. Dù anh trai có đồng ý, nàng cũng sẽ không chấp nhận.Maria đâu rồi? Lẽ ra nàng ta phải xuất hiện sớm hơn chứ?
Tuy nhiên, trong ba năm này, đã xảy ra một chuyện khiến nàng vô cùng chấn động: Lotasia đã chết.Nàng còn chưa kịp trả thù hắn, đã nghe được tin đồn này trong một buổi vũ hội. Ban đầu, nàng còn tưởng có người nói đùa, nhưng nghĩ kỹ lại, hắn dù sao cũng là một bá tước, ai dám nói chuyện như vậy.Đến khi nàng hỏi thăm Randall, mới biết được Lotasia thực sự đã chết, hơn nữa còn bị người giết.Nàng không biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc đó như thế nào. Lotasia chắc chắn là người nàng hận nhất. Người ngoài đều nói Lotasia yêu nàng, yêu đến phát điên, nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm nhận được. Thứ nàng cảm nhận được chỉ là sự giam cầm ngột ngạt. Chỉ cần hắn ở bên cạnh nàng, hắn sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi vòng tay hắn. Ngay cả khi nàng buông lời cay đắng mắng nhiếc, thậm chí đánh hắn, hắn đều im lặng chịu đựng.Trong một việc, phản ứng của hắn mãnh liệt nhất: khi nàng nói muốn rời xa hắn. Lúc ấy, hắn như biến thành người khác, đặc biệt khi nàng có ý định trốn thoát khỏi hắn, hắn thậm chí dùng roi đánh lên người nàng, trói nàng vào cột giường, tước đoạt nốt chút tôn nghiêm còn sót lại.Lotasia là kẻ điên, đã chết rồi... chết thì tốt hơn…“Leah?”Đắm chìm trong hơi ấm từ nàng, Randall ngày càng thích ôm nàng, tựa như thuở nhỏ. Chỉ khác là khi xưa nàng quấn lấy đòi ôm, còn bây giờ là hắn.Tiếc nuối và nhớ thương Randall từ kiếp trước khiến nàng càng thêm phụ thuộc vào hắn, đặc biệt là ở hiện tại. Ở kiếp trước, Randall đã chết, và đây cũng là bi kịch của nàng. Một nỗi sợ hãi vô cớ xâm chiếm lấy nàng, khiến nàng suốt thời gian này luôn bám theo hắn.Liên quan đến Ahas, nàng càng thêm khó chịu với hắn, nhưng kế hoạch cuối cùng của nàng còn chưa kịp thực hiện đã bị một sự việc bất ngờ làm gián đoạn.Khắp phòng là những bức họa, phong cách vừa nhìn đã biết là của một người. Sự quen thuộc đến mức khiến nàng hoảng sợ. Rõ ràng là tranh của anh trai Randall. Nơi này cũng là phòng ngủ kiêm phòng tối của hắn. Vô tình chạm vào cơ quan, nàng bước vào. Đó là vô số những bức họa dày đặc, tất cả đều là hình ảnh của nàng. Điều khiến nàng kinh hoàng là trong tranh, nàng hoàn toàn trần trụi, thậm chí còn có cả hình ảnh nàng ghé lên người hắn khi bị dược đảo Heman.“Leah.”Giọng Randall vẫn dịu dàng như thế, nhưng trong tai nàng lại như tiếng u hồn, khiến nàng rùng mình.Nàng gượng cười quay đầu lại, “ca ca...”“Leah sao lại đến đây? Thật không nghe lời. Vốn dĩ ca ca không muốn muội phát hiện, ca ca đã chuẩn bị cả đời làm ca ca muội rồi, không ngờ chính muội lại đẩy cánh cửa này ra. Thật là muội muội ngoan của ca ca.”Randall nghiêng đầu cười, mái tóc xanh băng rủ xuống che khuất một phần khuôn mặt, toàn thân toát ra vẻ quỷ dị, nhưng hắn vẫn luôn mỉm cười.“ca ca đang nói gì vậy? Dạo này ca ca không phải rất bận sao? Muội đi trước.”Nàng vội vã bước về phía cửa ra, nhưng bị Randall nắm lấy cánh tay. Hắn nghiêng đầu ghé vào tai nàng nói, “Đã thấy hết rồi, vậy thì đừng giả vờ không biết nữa, muội muội. Bằng không ca ca sẽ rất không vui.”Nàng như đang gặp ác mộng. Trong mơ, Randall tựa như biến thành một người khác. Hắn giống như Lotasia, hắn nói hắn yêu nàng, hắn dùng tình yêu ấy trói buộc nàng chặt chẽ, nhưng hắn là anh trai nàng, là người anh trai mà nàng vô cùng yêu quý.“Đúng vậy, muội thích ca ca như vậy, vậy chúng ta nên ở bên nhau, đúng không?”Âm thanh bên tai nàng mang theo sự mê hoặc kỳ lạ, đầu óc nàng choáng váng. Đúng vậy, nàng thích anh hai, anh hai cũng thích nàng, cứ như vậy... hình như là đúng.“ca ca , khó chịu...”Randall lấp kín hơi thở của nàng, triền miên da diết. Thân thể nhỏ bé của nàng bị hắn ôm chặt vào lòng, hai cơ thể khít khao dán vào nhau, mọi đường cong đều khớp hoàn hảo, như thể được đo ni đóng giày."Ngoan, nuốt thêm chút nữa đi, muội muội thật tuyệt." Bụng nàng có một đường cong không thể bỏ qua, đó là dương vật của Randall, là dục vọng bao năm của hắn.Randall vén áo nàng lên, lướt nhẹ trên ngực nàng ánh mắt không hề che giấu lướt qua nhũ hoa đang dựng đứng của nàng, xuống chút nữa, bụng nhỏ bằng phẳng bị căng phồng lên, hạ thân cố hết sức rồi lại hoàn mỹ nuốt trọn dương vật của hắn, nơi tiết ra ái dịch róc rách chảy nước, làm cho giữa hai bắp đùi nàng trơn ướt một mảng.Randall giữ chặt eo nàng, đẩy nàng về phía trước, ép nàng nằm xuống giường, đôi chân trắng ngần nhấc lên đặt trên vai hắn, theo nhịp hắn nhấp nhô lắc lư, chiếm đoạt nàng.Ban đầu hắn di chuyển rất chậm, từng chút một, khiến nàng rên rỉ theo quy luật. Sau đó hắn tăng tốc, rất nhanh nàng đã thở dốc, nắm chặt vai Randall, như thể sợ hắn không thể phát điên, miệng không ngừng gọi "ca ca", giọng điệu vừa nũng nịu vừa đáng thương.Randall lấy một bức họa bên cạnh, đó là hình ảnh nàng và Heman trên giường, nhưng người kia lại không phải Heman, mà là Randall.“ muội muội, tự mình đến trên người ca ca đi, như thế này, đến đây.”Nàng bị ép lật người ngồi lên người Randall, cảnh tượng mấy năm trước như đang chiếu lại. Nhìn nàng như vậy, Randall không kiềm chế được lực tay, véo ngực nàng đến bầm tím, rồi lại đau lòng cúi xuống liếm hôn.Âm thanh của hai người so với đêm ba năm trước chỉ có hơn chứ không kém, trong mật thất này, không hề có ý định kiềm chế. Randall tận tình giam cầm và chiếm hữu người em gái yêu dấu nhất, sự điên cuồng trong mắt hắn không còn cần phải che giấu nữa, hoàn toàn lộ ra.“Ha... Ưm, Leah thích ca ca sao?”“Thích, thích, Leah thích ca ca.”Nhưng không đúng, ca ca ở đây, nàng thích ca ca nhưng nàng không thích Ahas, vậy tại sao hắn cũng ở đây?“Cút ngay, đồ đê tiện, đừng chạm vào ta!”"Tỷ tỷ, thực xin lỗi, làm tỷ chịu ủy khuất, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Ahas ghé vào gáy nàng, nước mắt thấm ướt làn da nàng, hắn đang khóc.Tại sao hắn lại nói xin lỗi?“Ahas? Là ngươi sao?”“Thực xin lỗi tỷ tỷ, ta đã giết Lotasia rồi, ta sẽ không giao tỷ cho hắn, xin tỷ đừng ghét ta.”Thật là hắn.“ muội muội, muội không nhận ra sao? Trong mắt muội trước nay chưa từng có ta, người ca ca này. Muội đang nhìn ai? Muội đang đau khổ vì ai vậy? Hả?”Ahas là Ahas, nhưng Randall lại không phải Randall.Vậy Heman đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me