LoveTruyen.Me

Nam Moi Doc Truyen Thui


Ta, đích nữ đầy tai tiếng của phủ Quốc Công, chính là kẻ thù không đội trời chung của thái tử Tiêu Kinh Thần.

Vậy mà sau khi người tình trong lòng của hắn qua đời, hắn lại biến ta thành kẻ thay thế, tự thuyết phục bản thân rằng người hắn yêu nhất là ta.

Ta không thèm để tâm đến, bắt đầu khoác lên người những thứ không thuộc về mình, mặc lên giá y lộng lẫy, kiên quyết thành thân với hắn ta.

Để lấy lòng hắn, ta có thể tự nguyện trao đi tấm thân trong trắng này, cũng có thể đỡ thay cho hắn một nhát dao. Vì hắn, ta cũng sẽ không màng tất cả mà uống thuốc độc, đau đến toát mồ hôi lạnh, lệ chảy đầy mặt.

Thế nhân cười nhạo ta, bảo ta thật rẻ mạt, hết thuốc chữa rồi.

Tiêu Kinh Thần khóc lóc bịt tai ta lại, cầu xin ta đừng nghe họ nói.

Ta còn tưởng hắn đã yêu ta thật rồi, nhưng sau khi lên ngôi, hắn nhớ đến Giang Miên, liền bóp cổ ta hỏi:

"Tại sao người chếc không phải là ngươi?"

Hóa ra hắn lừa ta.

Nhìn thấy hắn chán ghét ta như vậy, ta rất vui.

Vì người thiếu niên ta yêu đã không còn trên cõi đời này nữa.

1

Khi Tiêu Kinh Thần đến tìm ta, ta đang ngâm mình trong bồn tắm, dùng sức chà mạnh lên cơ thể đến mức toàn thân đỏ bừng, dù vậy vẫn cảm thấy thân thể rất bẩn, rửa đến mức nào cũng không sạch.

Từ khi thái y chẩn đoán chất độc còn sót trong cơ thể ta lại tái phát, ta liền thường xuyên xuất hiện ảo giác.

Bất cứ khi nào vô tình cúi đầu xuống, sẽ thấy bàn tay của mình dính đầy m.áu tươi.

Trước kia vì quyền lực cùng địa vị, ta đã đạp lên núi thây biển m.áu mà tính toán, nhất quyết phải gả cho Tiêu Kinh Thần, bất chấp mọi thứ trợ giúp hắn đăng cơ xưng đế, như ý muốn ngồi lên ngôi vị hoàng hậu.

Tìm đường sống trong cõi chế.t, ta đã không còn sợ bất cứ điều gì.

Nhưng hôm nay thật sự đối mặt với cái c.h.ế.t, ta lại sợ.

Ta sợ khi xuống dưới Cửu Tuyền, mẫu thân sẽ trách cứ ta tâm địa độc ác mà không nhận ta, sợ hãi Chu Thế Ngọc sẽ vì ta dơ bẩn không thuần khiết mà ghét bỏ ta.

Bọn họ đều là những người yêu thương ta nhất, nhưng số phận của họ người này lại càng thảm hơn so với người kia.

Ta vĩnh viễn cũng không thể nào quên được bọn họ đã ch.ế.t như thế nào.

Cửa đột nhiên bị đá văng, ngoài điện Cửu Lê tuyết lớn rơi dầy đặc, gió lạnh trộn lẫn mùi rượu nồng nặc ập vào.

Cả người Tiêu Kinh Thần chìm trong khí lạnh, môi mỏng mím chặt.

Hắn ta có vẻ rất tức giận, quần áo xộc xệch, say đến mức đi đường cũng không vững.

Bình thường mỗi lần hắn say rượu tới tìm ta, đều sẽ đem ta đặt tại dưới thân.

Hắn siết chặt lấy cổ tay ta rồi lại buông ra, giọng điệu lanh lùng chất vấn: "Vì cái gì ngay cả ngươi cũng lừa gạt trẫm?"

Sau khi đăng cơ không lâu, hắn liền nhớ lại Giang Miên, coi ta là một trong những người đã hại ch.ế.t Giang Miên.

Từ đó về sau, tính tình của hắn liền thay đổi.

Tiêu Kinh Thần là người có thù tất báo, cơ hồ như phát đi.ên, tất cả những người đã từng nhục nhã hắn đều bị hắn tra tấn đến không còn hình người, ngay cả ngục tốt quen với việc tra tấn cũng không thể nhìn nổi tình cảnh kia, nhịn không được vịn tường nôn mửa.

Cho nên đương nhiên hắn cũng sẽ không bỏ qua ta.

Mỗi lần nhớ đến nỗi đau, hắn liền tự mình đến trừng phạt ta, che đi đôi mắt của ta công thành đoạt đất, không chút vui thích.

Mỗi lần sau khi hắn đi, ta đều sốt cao không ngừng, những vết bầm tím trên cơ thể khó tan, liên tiếp nhiều ngày đều không thể xuống được giường.

Tiêu Kinh Thần hận ta.

Hắn lúc nào cũng xuống tay tàn nhẫn, chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc.

Đây là điều mà mọi người trong cung đều biết.

Tất cả họ đều nghe thấy những âm thanh bi thảm và những lời nguyền rủa độc ác trong Cung Cửu lê phát ra.

Vì vậy, bên cạnh sự e ngại, họ còn nhìn ta với một ánh mắt đồng tình.

Thu Tuyết lo lắng cho ta, không chịu lui ra, lo lắng đến mức quỳ xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin.

"Bệ hạ, xin người bớt giận. Nương nương thân thể rất yếu, không thể chịu nổi giày vò, cũng không được để bị cảm lạnh nữa."

Cung Cửu Lê lạnh lẽo vang vọng nỗi buồn.

Như nghe thấy một trò đùa lớn, Tiêu Kinh Thần đập vỡ ly rượu trong tay xuống đất, trên môi nở nụ cười khinh bỉ đáng sợ: "Hoàng hậu gi/ế/t người còn không chớp mắt, lại sợ lạnh."

Ta quả thực đã từng gi/ết người, ta nhắm vào trái tim của Diệp Kiến Thành mà đâm nhiều nhát.

Diệp Kiến Thành tuy chỉ là một tên ăn chơi lêu lổng, nhưng cha hắn lại là Tể tướng đầy quyền lực, muội muội lại là sủng phi của Tiêu Kinh Thần.

Ta gi/ết hắn, bọn họ là sẽ không bỏ qua cho ta.

Đúng hợp ý ta.

Ta biết Tiêu Kinh Thần đến gặp để trừng phạt ta, nhưng lòng ta không chút gợn sóng.

Ta đứng dậy khỏi bồn tắm và quấn mình trong chiếc áo choàng một cách bình tĩnh.

Tiêu Kinh Thần kéo ta vào vòng tay hắn một cách thô bạo, dùng bàn tay túm gáy ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào tai ta, nham hiểm nói.

"Giang Ninh, đừng tưởng rằng trẫm không nỡ phế bỏ ngươi."

Hắn cực kỳ giống một con quỷ khát m/áu người, như thể chỉ một giây sau sẽ lộ ra răng nanh, không chút lưu tình mà cắn xé má/u thịt của ta.

Nhưng ta cũng không sợ hãi.

Ta đưa tay trêu chọc miêu tả hình dáng, cố ý chọc giận hắn: " Bệ hạ, ngài đã nói sinh tử không gặp lại, tại sao còn đếm nữa nha? Thừa nhận đi, trong lòng ngài vẫn là không nỡ ta."

2
Kể từ khi hắn nạp Diệp Miên Miên làm phi, ta thà ch/ết cũng không để hắn chạm vào mình.

Ta không muốn ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ đó trên cơ thể Diệp Kinh Thần chút nào, nó quá kinh tởm.

Diệp Miên Miên không chỉ lợi dụng tà thuật để trông giống hệt Giang Miên, ngay cả một cái chau mày của Giang Miên cô ta cũng bắt chước y hệt.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, đôi mắt Tiêu Kinh thần đã đỏ hoe.

Đêm đó, hắn lật thẻ bài của ta, ra lệnh cho ta đứng ngoài điện nghe họ ân ái cả đêm.

"Giang Ninh, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cầu xin trẫm, trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi."

Hắn muốn nhân cơ hội này để thăm dò, cảnh báo ta rằng hắn cũng không phải là không có ta liền không được.

Cánh cửa đóng chặt, ta nhìn bóng tối phản chiếu hình bóng hai người mập mờ triền miên dưới ánh nến, không cảm thấy khổ sở chút nào, chỉ thấy Tiêu Kinh Thần thật buồn cười.

Họ rõ ràng là hai người khác nhau, chỉ là vẻ bề ngoài giống, liền có thể lừa mình dối người?

Khi ánh nắng chiếu rọi, Diệp Miên Miên mở cửa bước ra ngoài, với vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng và khinh thường nhìn ta.

"Tối qua bệ hạ chơi đùa cao hứng, hiện tại toàn thân thần thiếp đều đau nên không thể hành lễ với Hoàng hậu. Hoàng hậu rộng lượng sẽ không để ý chứ."

"Là hoàng hậu thì sao, còn không phải đứng canh cửa hóng gió cả đêm sao?."

Hắn vừa lên tiếng đã muốn khiêu khích, nhưng tiếng xấu của ta cũng không phải là giả.

Đứng bên ngoài suốt đêm cũng khiến cho ta không vui vẻ gì.

Bây giờ ta đang rất không vui, đương nhiên sẽ không để cô ta được dễ chịu, ta nhéo cằm cô ta, nghiêm khắc nói: "Không hiểu chuyện? Vậy hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết quy tắc là gì."

Thu Tuyết đá vào đầu gối của cô ta, bắt cô ta quỳ xuống đất, ấn người cô ta xuống và lạy ta nhiều lần.

Diệp Miên Miên sợ đến mức khóc lớn: "Bệ hạ, cứu thiệp, Hoàng hậu muốn gi/ết thiếp."

Cô ta hét lên cầu cứu.

Tiêu Kinh Thần vì giúp cô ta hả giận, liền cấm túc ta tại cung Cửu Lê, phạt ta quỳ trước tượng phật sám hối.

Không cho phép người bên ngoài bước vào trong điện, cũng không cho phép ta bước ra cửa điện nửa bước.

Không biết từ lúc nào, ta cùng Tiêu Kinh Thần hiểu lầm càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức ta cũng không muốn đi giải thích, cũng lười nói thêm câu nào.

Sau sự việc này, ta không nhớ đã bao lâu rồi Tiêu kinh Thần không đến gặp ta.

Khi tàn dư của chất độc tái phát, ta đau đến nôn ra má/u, chợt cảm thấy rất mệt mỏi, cảm giác như mình đã bị nhốt quá lâu, chỉ muốn trốn thoát.

Khi đang suy nghĩ, đột nhiên chiếc áo choàng quấn quanh người bị tuột ra, để lộ một mảng bờ vai trắng nõn ửng hồng.

Ta đã bị tra tấn quá nhiều lần, chỉ cần cừa ngửi thấy mùi rượu trên người Tiêu kinh Thần, ta đã phản ứng dữ dội, quay đầu lại và nôn ói hết lần này đến lần khác.

Tiêu Kinh Thần sắc mặt đen kịt, trên đôi bàn tay nổi gân xanh, hắn nhéo cằm bắt ta phải nhìn hắn: "Ngươi chán ghét ta đến vậy sao."

Ta giả vờ thoải mái, giễu cợt: "Đúng vậy, ta không chỉ ghét ngươi, còn chưa bao giờ thích ngươi, từ đầu đến cuối ta chỉ đang lợi dụng ngươi."

Tiêu kinh Thần bị khiêu khích, trong mắt hiện lên tia má/u, giống như một con sói mất kiểm soát.

Dù say nhưng hắn vẫn còn sức lực bế ta lên rồi ném mạnh lên giường.

Cú ngã làm tim ta co rút đau đớn.

Lần này ta không chống cự, để mặc hắn làm những gì hắn muốn, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh nến như cá ch/ết.

Bây giờ, chúng ta thậm chí không thể nói với nhau một lời đoàng hoàng, đều muốn làm cho đối phương không được thoải mái.

Nhưng thực ra trước đây chúng ta không hề như vậy.

Tiêu Kinh Thần thực ra có một mặt rất ôn nhu.

Tuy nhiên, ta gần như quên mất bộ dáng ôn nhu của hắn trông như thế nào.

Rõ ràng ta không buồn, nhưng trong lòng lại đầy tiếc nuối, nước mắt lặng lẽ chảy, không tài nào ngăn được.

Tim ta như bị kim đâm, lòng trĩu nặng nỗi buồn.

3

Ta đã nhìn thấy hắn lúc khốn khổ nhất.

Ba năm trước, Tiêu Kinh Thần bị phế truất ngôi vị thái tử.

Khi thất thế, rơi xuống vũng bùn, hắn đã phải sống cuộc sống còn khốn khổ hơn cả một con ch.ó đi lạc.

Hắn bị một đám thiếu gia ăn chơi lột áo ngoài, ném vào băng tuyết, bị đánh đập và lăng mạ đủ kiểu.

"Thái tử, trước kia ngươi chẳng phải rất oai nghiêm sao? Bây giờ còn phải dựa vào một nữ nhân cầu xin mới có thể giữ được mạng, còn bị bọn ta dẫm đạp dưới lòng bàn chân, cái rắm cũng không dám thả, cho ngươi kiêu ngạo, Ha ha ha ha......"

Đám nhị thế tổ kia ỷ vào trong nhà có quyền thế, không chỉ phóng ngựa bên đường, ức hiếp bách tính, còn đùa giỡn sự trong sạch của thiếu nữ, bị Tiêu Kinh Thần quất roi giáo huấn trước mặt mọi người, làm bọn hắn mất hết mặt mũi.

Khi đó, Tiêu Kinh Thần vẫn là một vị Thái tử cao cao tại thượng, tại hoàng quyền uy hiếp phía dưới, đám nhị thế tổ kia mặc dù ghi hận trong lòng, cũng không dám phản kháng, chỉ có thể ra vẻ đáng thương, liên tục gật đầu khom lưng cười nói xin lỗi.

Nhưng bây giờ thì khác.

Tiêu Kinh Thần không chỉ bị phế truất ngôi vị thái tử mà còn bị kết tội, từ khi rơi xuống vách núi bị mất đi trí nhớ, liền biến thành người điên điên khùng khùng.

Hắn gần như trở thành một phế nhân, chẳng còn lại gì, cũng không có ai quan tâm đến hắn, chỉ cần không bị gi/ết chế/t, hoàng đế sẽ không truy cứu.

Gió lạnh gào thét, tuyết dày đặc rơi khắp người hắn, rất nhanh liền bị đám công tử ăn chơi trác táng kia giẫm thành vết bẩn.

Tiêu Kinh thần ôm lấy đầu, im lặng, thân hình cuộn tròn thành một quả bóng.

Hắn bị đánh thảm quá.

"Tiểu thư, trời đã tối rồi, chúng ta nhanh chóng quay về đi."

Thu Tuyết thúc giục ta nhanh chóng trở về, không muốn ta liên lụy vào chuyện này.

Nhưng ta đã quyết định và vội vã tiến về phía trước, nhìn vào đôi mắt tan vỡ của hắn qua làn tuyết trắng mờ sương.

Sau khi xác nhận rằng ta đang đi về phía mình, đồng tử của hắn co rúm lại vì ngạc nhiên.

Ta cởi áo choàng khoác cho hắn, hơi ấm đột ngột khiến toàn thân hắn run rẩy, xấu hổ cúi đầu không nhìn ta nữa.

Khi đó ta là đích nữ phủ Quốc Công, ngoại tổ mẫu là Hành Dương trưởng công chúa.

Thanh danh của ta mặc dù không tốt, ở kinh thành nổi tiếng ác độc, nhưng cũng là danh môn vọng tộc, thân phận tôn quý, bọn hắn tự nhiên không dám đối với ta lỗ mãng.

Đám nhị thế tổ đó chỉ cười nhạo ta không để đến ý danh tiết, cùng phế Thái tử thông đồng không rõ.

Nhưng bọn hắn không dám cản trở ta đem người mang đi.
4

Đêm đó, ta ra lệnh cho người hầu đốt lửa trong nhà thật to.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi liệu hắn có muốn cưới ta không.

Hắn không yêu ta cũng không sao, nhưng ta tính tình nhỏ nhen, không chịu đựng được hắn tam thê tứ thiếp, cả đời chỉ được có mình ta.

Trong mắt hắn có sự kinh ngạc, né tránh, như thể ta mới là người thực sự điên rồ.

Đúng vậy, lẽ ra ta có thể tìm được một vị hoàng tử có địa vị cao quý, sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực, tuy không có tình yêu nhưng có thể sống vô ưu đến hết đời.

Nhưng ta vẫn chọn một kẻ thua cuộc như hắn, tiếp nhận chịu đựng sự lặng lẽ tha mài.

Trước khi hắn kịp gật đầu đồng ý, chiếu chỉ ban hôn đã được truyền đến từ hoàng cung.

Phụ thân ta hành động rất nhanh.

Để diệt trừ nữ nhi phiền toái này, ông đã đích thân tiến cung vào ban đêm để cầu xin hoàng đế ban hôn cho ta và phế thái tử.

Ta mỉm cười, khoác lên mình chiếc váy cưới không thuộc về mình và cưới Tiêu kinh Thần như mong muốn.

Vào đêm tân hôn, hắn nhìn ta sững sờ rất lâu.

Đỏ mặt nói: "Lần đầu gặp mặt, ta có cảm giác quen thuộc khó tả."

Ta kìm nén cảm giác chua chát trong lòng, không nói với hắn rằng kỳ thực chúng ta đã quen nhau từ lâu.

Chúng ta đã suýt đánh nhau vào lần đầu gặp mặt và mối quan hệ của chúng ta không tốt chút nào.

Ta cũng không hề nói với hắn rằng người phụ nữ hắn yêu là một người khác.

Người phụ nữ đó tên là Giang Miên, nữ nhi của thái phó, là nữ tử tài năng và dịu dàng nhất kinh thành.

Mỗi lần ta và hắn tranh cãi, đánh nhau, Giang Miên đều kéo hắn ra.

Nhưng hắn đã quên hết chuyện đó.

Hắn quên mất Giang Miên là tiểu Thanh mai, là Bạch Nguyệt Quang trong lòng hắn.

Cũng quên mất rằng nàng ấy đã ch/ết trên đường đi hòa thân.

Khi Tiêu kinh Thần tìm thấy nàng ấy, chỉ còn sót lại một mảnh quần áo đẫm m/á/u.

Tiêu Kinh Thần bị truy đuổi và rơi xuống vách đá.

Khi tỉnh dậy, hắn hoàn toàn quên mất Giang Miên.

Mẫu thân từng nói với ta rằng chỉ có yêu thương sâu sắc nhất vào lúc bị thương nặng mới có thể quên đi một cách triệt để.

Đây là một hình thức tự bảo vệ bản thân.

Bởi vì một khi nghĩ đến, con người sẽ rất khó để sống tiếp.

Tiêu Kinh Thần phải sống, hắn còn có việc phải làm.

Nhưng dù hắn đã không quyền, không thế, nhiều vị đại thần vẫn không chịu buông tha.

Xung quanh hắn là sói, là hổ, người duy nhất hắn có thể tin tưởng là ta.

Trước mặt người khác, hắn giả vờ yếu đuối, bất tài, ép mình cười như một kẻ ngốc, tâng bốc, lừa dối mọi người.

Nhưng trong vô số đêm lạnh giá, hắn sẽ tỉnh dậy sau cơn ác mộng, ôm chặt, làm ướt chiếc áo mỏng của ta bằng nước mắt.

Ta đã từng lấy thân cản một nhát kiếm bôi độc cho hắn và hôn mê suốt ba ngày ba đêm.

Đó là lần ta cận kề cái ch/ết nhất.

Ta nhìn thấy mẫu thân, bà mắng ta mau quay về, đây không phải là nơi ta nên ở.

Khi ta thức dậy, lòng bàn tay cảm thấy ẩm ướt.

Tiêu Kinh Thần ôm chặt lấy ta, đôi vai gầy không ngừng run rẩy và khóc bất lực như một đứa trẻ.

Hắn nói hắn sợ ta cũng sẽ rời xa hắn, sợ ta sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Hắn nói hắn chẳng còn gì và giờ chỉ còn lại mình ta.

Từ đó trở đi, hắn không đành lòng để ta bị tổn thương, cẩn thận bảo vệ ta trong mọi việc và vô cùng dịu dàng với ta.

Hắn cũng rất quan tâm đến vấn đề giữa vợ chồng.

5

Trước đây, khi chúng ta ân ái trên giường, hắn sẽ dừng lại, chăm chú nhìn ta.

Đôi mắt đen láy được bao phủ bởi hơi nước, giống như một bức tranh mực mờ, trong mắt tràn đầy dịu dàng, yêu thương.

Cách hắn nhìn luôn khiến trái tim ta lỡ nhịp, ta gần như nghĩ rằng hắn thực sự yêu ta.

Khi đó, mỗi nụ hôn hắn trao cho ta đều thật cẩn thận và dịu dàng.

Và chắc chắn cũng không bạo lực như bây giờ, chỉ muốn trả thù ta cho hả giận.

Ta không cảm thấy niềm vui sướng nào ngoại trừ nỗi đau bị sỉ nhục.

Ta cắn vào vai, răng cắm vào da thịt hắn, không khí tràn ngập mùi mặn của má/u và nước mắt.

"Bệ hạ, ngài nhìn rõ ràng, ta là Giang Ninh, chính là ta hung thủ hại ch/ết Giang Miên, ngài sủng ái ta như vậy, nếu biết được chuyện này, Giang Miên sẽ buồn biết bao."

Tôi nở một nụ cười nhợt nhạt, cười lớn, tiếng cười đầy thê lương.

Đồng tử đen đột ngột co lại, Tiêu Kinh Thần bị chọc vào chỗ đau, cơn say gần như biến mất.

Hắn dừng lại, rũ mắt xuống nhìn ta, mái tóc đen dài xõa xuống cổ ta, trong mắt hiện lên một loại sợ hãi mà ta không thể hiểu được.

Ta tự hỏi hắn sợ điều gì?

Có lẽ vì chưa bao giờ thấy bộ dáng bình tĩnh suy sụp này của ta, Tiêu Kinh Thần trong lúc nhất thời quên mất tức giận, chỉ bất lực nhìn ta hồi lâu không nhúc nhích, bàn tay đang ôm eo ta yếu ớt buông xuống.

Hắn cũng mất đi hứng thú, trong miệng lẩm bẩm: "Tại sao người đi hòa thân không phải là ngươi? Tại sao..."

Ta mỉm cười nói tiếp những lời hắn chưa kịp nói: "Tại sao người ch/ết không phải là ta?"

Hắn thất hồn lạc phách đi ra khỏi giường, không mang giày, loạng choạng bước đi bằng đôi chân trần, biến mất trong làn tuyết rộng lớn.

Gió lạnh ùa vào qua cánh cửa mở, cuốn đi hơi ấm còn sót lại trong phòng.

Cứ như thể hắn chưa từng đến đây vậy.

Lạnh lẽo!

Ta mặc lung tung lại quần áo để che đi những vết bầm tím trên người, ôm mình rúc vào trong giường không muốn cử động nữa.

Những làn sóng lạnh trong tim tỏa ra, lan đến tứ chi, dù ôm chặt đến đâu, vẫn thấy rất lạnh.

6

Ngày hôm sau, Thu Tuyết được thả ra, khi cô ấy tìm thấy ta, ta đã bị sốt đến mơ màng và bắt đầu nói nhảm.

Ta mơ thấy mẫu thân, người yêu thương ta nhất.

"Mẫu thân, con đau quá."

Thực ra ta rất sợ đau, mỗi lần bị bệnh, khó chịu lắm, mẫu thân sẽ ở lại bên cạnh ta, dịu dàng vuốt ve đầu ta, trong mắt đầy yêu thương nói: "Ninh Ninh của ta phải chịu khổ rồi."

"Mẫu thân ơi, con nhớ người quá."

Ta cũng mơ thấy chàng trai trẻ của mình.

Chu Thời Ngọc cưỡi ngựa, áo giáp dính đầy m/áu.

Chàng phong trần mệt mỏi mà đến, thời khắc nhìn thấy ta, trên mặt mỏi mệt trong nháy mắt tiêu tán, hướng ta mỉm cười, " A Ninh, ta trở về."

Mỗi một lần thắng trận trở về, chàng luôn luôn ngay lập tức tới tìm ta, chính miệng cùng ta báo bình an.

Chàng nói rằng cuối cùng đã đánh bại người Khương Vu, sẽ sử dụng quân công mà mình kiếm được để cầu xin Bệ hạ tứ hôn với đích nữ phủ quốc công, sẽ dùng mười dặm hồng trang, nghênh thú ta làm vợ.

Đêm đó ta rúc vào vòng tay, ngẩng đầu hôn lên môi chàng ấy, nói ta sẽ chờ tin vui của chàng.

Trên chiến trường đại sát tứ phương, Diêm Vương sống, giờ đây mặt lại đỏ như quả táo, ta nhịn không được lại cắn một cái.

Sau ba ngày, thi thể của chàng lại bị treo lên tường thành.

Đôi mắt của chàng bị m/óc/ ra, xương bánh chè bị đập vỡ, bị tra tấn đến ch/ết, bị lă/n/g tr/ì x/ử t/ử.

Ta không để ý lễ giáo, lảo đảo chạy lên thành lâu.

Vì chạy quá nhanh nên mấy lần va phải bậc thang, tay chân bầm tím, má/u chảy ra nhưng đó không bằng một phần vạn nỗi đau trong tim ta.

Ta không tin chàng ấy đã ch/ết.

Một người kiệt ngạo như vậy, lại c.hế.t một cách thê thảm như vậy.

Kiếm của kẻ thù không thể gi/ết ch/ết chàng trên chiến trường, nhưng vào ngày chàng được ban thưởng, lại bị gài bẫy và ch/ết dưới sự nghi kỵ của hoàng đế.

Ta chỉ muốn nhận xác chàng nhưng lại bị phụ thân ngăn cản.

Lần đầu tiên trong đời, ta cầu xin ông ấy, ta quỳ xuống trước mặt ông, quỳ lạy liên tục, cầu xin cho Chu Thời Ngọc một chút thể diện, được nhập qu/an t/ài, chô/n cất tử tế.

Điều này không khó đối với phụ thân ta.

Nhưng ông chỉ khịt mũi lạnh lùng và ra lệnh dùng vũ lực kéo ta đi.

Mọi người đều nói Chu Thời Ngọc phạm phải tội ch/ết, không chỉ cấu kết với ngoại địch mà còn mạo phạm đến ấu nữ của Diệp gia, nên bị m/óc đi đôi mắt.

Chàng không chịu quỳ xuống nhận tội nên đã bị đánh gãy xương bánh chè từng chút một.

Khi cha biết được mối quan hệ của ta với Chu Thời Ngọc, ông đã vô cùng tức giận và phạt ta phải quỳ trong Phật đường để suy ngẫm về lỗi lầm của mình.

Dù ta có van xin thế nào đi chăng nữa, họ cũng không cho ta ra ngoài gặp Chu Thời Ngọc lần cuối.

Thứ muội Giang Hân cười nói: "Tỷ tỷ, dựa vào cái gì tỷ lại có thể đạt được bất cứ thứ gì tỷ muốn?"

Chính cô ta là người đã nói cho cha ta biết về mối quan hệ của ta với Chu Thời Ngọc, cũng chính cô ta là người đã trộm bức thư ta viết cho Chu Thời Ngọc rồi gửi về cung, khiến chàng rơi vào bẫy.

Chu Thời Ngọc sẽ không bao giờ lấy ta đi cược, tên ngốc đó thật sự đã làm như vậy.

Nhưng rõ ràng cái bẫy đó có trăm ngàn chỗ hở, nhưng hoàng đế lại tin vào điều đó.

Ta đẩy Giang Hân xuống đất, rút chiếc trâm cài tóc ra, chĩa thẳng vào mắt cô ta, cô ta sợ đến mức bật khóc.

Trùng hợp là phụ thân vội vàng chạy đến, đem ta đẩy ra, hung hăng tát ta một cái, trách cứ ta ra tay ngoan độc, vô cùng thất vọng về ta.

Phụ thân đã bị Lý thị mê hoặc từ lâu, sau khi mẫu thân qua đời, ông đã nóng lòng đem bà ta nhập phủ, đem bà ta nâng lên làm bình thê.

Sau khi thành công gả vào Hầu phủ, mẹ con Giang Hân ngày càng độc đoán, để châm ngòi ly gián quan hệ cha con ta, họ đã nhiều lần vu khống ta.

Mặc dù phụ thân cảm thấy có lỗi với ta, ông lại tình nguyên che lại đôi mắt, ngoài miệng thì nói những lời tốt đẹp, nhưng thực tế ông lại luôn thiên vị họ.

Nếu Chu Thời Ngọc không bảo vệ, ta đã bị bọn họ gi/ết ch/ết từ lâu rồi.

Ta cười nhạo chính mình, ta còn hy vọng gì nữa?

Mặc dù đó là một ngày tháng Sáu nóng nực nhưng ban đêm lại có gió mạnh và tuyết rơi dày đặc.

Cũng trong đêm đó, thi thể của Chu Thời Ngọc biến mất một cách bí ẩn.
(...)

7
Sau một đêm gió lạnh, ta thực sự bị sốt.

Thu Tuyết vừa cố gắng không khóc vừa chửi rủa nói: "Người trong thái y viện đều ch/ết rồi sao? Chúng ta đã phái người đi mời lâu như vậy, sao vẫn chưa có ai tới?"

Linh nhi cúi đầu, ngập ngừng nói: "Bệ hạ đến chỗ của Diệp phi. Tối qua Diệp phi thị tẩm, nghe nói cũng bị cảm lạnh, bệ hạ đã sai toàn bộ thái y viện đến chăm sóc Diệp phi."

Ta muốn kéo Thu Tuyết để nói với cô ấy rằng ta vẫn ổn, đừng lo lắng hay sợ hãi, nhưng ta chẳng còn chút sức lực nào cả.

Chẳng bao lâu ta lại rơi vào hôn mê, không thể nghe thấy gì ngoài nỗi đau vô tận.

Không biết qua bao lâu, ta mơ hồ cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo chạm vào trán mình, sau đó môi hơi mát, thuốc ấm áp tiến vào trong miệng.

Màn đêm mờ mịt, trong thoáng chốc ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó là ai?

Khi tỉnh dậy, ta cảm thấy vô cùng mất mát và thất vọng.

Trước khi ta bình phục, tin vui đã được truyền ra từ Cẩm Tú Cung, Diệp phi được chẩn ra hỷ mạch.

Cả hậu cung tràn ngập niềm vui.

Tiêu Kinh Thần tuy có nhiều phi tử nhưng con cái lại đơn bạc.

Đứa bé đầu lòng là trong bụng ta, bị sinh non, chế/t yểu.

Đây là đứa bé thứ hai, hắn đương nhiên rất coi trọng nó.

Biết Diệp phi yếu đuối, Tiêu Kinh Thần không chỉ chăm sóc cô ta chu đáo mà còn ra lệnh cho toàn bộ thái y viện phải chăm sóc cô ta một cách tỷ mỉ.

Chẳng bao lâu sau, khắp hậu cung đã lan truyền tin đồn rằng Tiêu Kinh Thần sẽ phế truất ta và sắc phong Diệp Miên Miên làm hoàng hậu.

Ngày càng có nhiều người chờ xem kịch hay của ta, ta vẫn như cũ không để ở trong lòng, bình tĩnh uống sạch chén thuốc mà Thu Tuyết đưa tới.

Biết trước đây ta không ăn được đồ đắng, Thu Tuyết bưng ra một đĩa lớn các loại mứt hoa quả và hỏi ta có đắng không.

Ta lắc đầu, mím môi cười: "Không đắng chút nào cả."

Nói chính xác hơn, cả sáu giác quan của ta bắt đầu thoái hóa, cảm giác đau đớn trở nên trì độn và vị giác cũng dần biến mất.

Cũng không biết Thu Tuyết đang nghĩ gì, nhưng đôi mắt của cô ấy lại đỏ lên.

Những ngày qua, Thu Tuyết luôn trốn tránh khóc thầm, đôi mắt ngấn nước gần như sưng tấy.

" Nương nương, người liền cúi đầu với bệ hạ đi được không, đừng cùng bệ hạ tức giận nữa, lúc trước bệ hạ mạng sống như treo trên sợi tóc, là nương nương đã liều mạng đem người từ Quỷ Môn quan kéo về, cũng bởi vậy bệnh căn không dứt, Giang Miên cô nương ch/ết cũng không có liên quan gì đến nương nương hết, bệ hạ nếu biết chân tướng, sẽ không nhẫn tâm tuyệt tình, mặc kệ nương nương."

Ta lắc đầu, nhìn vầng trăng khuyết đầu tiên sáng rõ trên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Còn chưa phải lúc, hãy chờ thêm chút nữa."

8
Thực ra, ta không muốn để Tiêu Kinh Thần biết rằng ta sắp ch/ế/t.

Lẽ ra ta và hắn nên tính toán rõ ràng một chút, ân oán rõ ràng một chút.

Hắn dùng ta làm thế thân, hứa cho ta ngôi vị hoàng hậu, hắn lợi dụng thân phận của ta để lung lạc lòng người, trau dồi lực lượng để đoạt đế vị.

Còn ta đã cố gắng hết sức để giúp hắn lên ngôi, đồng hành cùng hắn từ một thiếu niên nghèo túng trở thành một người đàn ông quyền khuynh thiên hạ, tất cả những gì ta muốn là trả thù cho người mà ta yêu.

Chúng ta có ý định gắn bó với nhau, lợi dụng lẫn nhau và mỗi người đều có được thứ mình cần.

Thế nhưng nhiều năm cùng chung hoạn nạn, sinh ra vô hình gông xiềng, đã đem ta cùng Tiêu Kinh Thần khóa cùng một chỗ.

Vì vậy, sau khi Tiêu Kinh Thần lên ngôi, hắn đã phớt lờ sự can ngăn của quần thần và phong ta làm mẫu nghi thiên hạ.

Mặc dù sau này hắn hận ta vì đã lừa dối hắn, nhưng lại chưa bao giờ phế hậu.

Mặc dù ngày ngày tra tấn ta trên giường, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ trước những tấu chương vạch tội, tố cáo ta, dung túng ta bồi dưỡng thân tín, chính tay đâm cừu địch, vì mẫu thân, vì ngoại tổ mẫu, vì ngoại tổ phụ ...... Vì cữu cữu một nhà già trẻ mấy trăm nhân mạng báo thù rửa hận.

Nhưng rõ ràng là ta chỉ còn thiếu chút nữa đã báo thù được cho Chu Thời Ngọc, nhưng Tiêu Kinh Thần đã chặt đôi cánh, tước đi thực quyền, đuổi đi từng người một có năng lực bên cạnh ta.

Sự bao dung của Tiêu Kinh Thần dành cho ta đã vượt quá ranh giới cuối cùng, cũng khiến ta không thể thực hiện được nguyện vọng nên ta cũng hận hắn.

Không biết có phải do uống nhiều thuốc quá hay không, gần đây ta càng ngày càng buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ mơ màng và nhớ lại nhiều kỷ niệm thời tuổi trẻ.

Khi đó ta vẫn là đích nữ được nuông chiều của phủ Quốc công, Tiêu Kinh Thần cũng là một vị Thái tử đầy kiêu ngạo.

Khi học ở Quốc Tử Giám, chúng ta luôn luôn thấy ngứa mắt đối phương, một lời không hợp liền rùm beng, lúc chuẩn bị đánh nhau thì Giang Miên vội vàng chạy tới can ngăn, cô ấy nói rất hay. Giọng nói nhẹ nhàng và dễ chịu, luôn có thể dễ dàng biến xung đột thành tình bạn.

Tiêu Kinh Thần trở nên ngoan ngoãn lạ thường, chăm chú nghe Giang Miên dạy dỗ, cánh tay buông thõng bên hông, khuôn mặt đỏ bừng, thậm chí cả tai cũng đỏ.

Ta ngẩng đầu nhìn thấy Chu Thời Ngọc đang ngồi trên ngọn cây với thanh kiếm gỗ trong tay, dáng vẻ như ông cụ non, khi vô tình nhìn vào đôi mắt đen của chàng ấy, tim ta lỡ một nhịp.
...
Khi đó, chúng ta đều có tham vọng, hoài bão riêng, không bao giờ có thể tưởng tượng rằng mười năm sau, chúng ta sẽ vướng vào tranh chấp, bị hủy diệt đến không thể nhận ra hình dạng.

Ta trở thành đứa con gái bị bỏ rơi của phủ Quốc công, Tiêu Kinh Thần thì giả điên để ẩn nhẫn chờ thời.

Giang Miên c/hế/t thảm trên đường đi hòa thân, còn Chu Thời Ngọc thì bị mó/c mắt và treo xá/c trên tường thành.

Những ngày lang thang trong Quốc tử giám đã trở thành khoảng thời gian duy nhất không âu lo
...
Mặc dù rất buồn ngủ nhưng giấc ngủ của ta lại rất nhạt, luôn mơ hồ cảm thấy có người đứng trong bóng tối nhìn mình.

Một đôi bàn tay hơi mát nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt ta, đầu ngón tay với những vết chai mỏng, nhẹ nhàng sắp xếp lại mái tóc lộn xộn của ta.

Nhưng mỗi lần mở mắt ra, ta lại thấy xung quanh mình không có ai, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ rơi xuống đất.

Chẳng lẽ là người lần trước đã đưa thuốc cho ta sao?

Ta hỏi Thu Tuyết thời điểm ta phát sốt hôm mê, có người đàn ông lạ mặt nào tiến vào phòng hay không?

Thu Tuyết cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu ngập ngừng nói, ta sốt nặng, thái y không tới, cô ấy quá sợ hãi, chỉ có thể tiếp tục cho ta dùng loại thuốc lần trước thái y chỉ định, thật may là nó có hiệu quả.

Đôi mắt của Thu Tuyết lại đỏ lên khi nói, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, cô ấy nhìn ta với vẻ lo lắng trên khuôn mặt: "Nương Nương, người lại bị ảo giác à?"

Thực ra, đôi khi ta cũng không thể phân biệt được là thật hay ảo.

Nhưng ta không muốn Thu Tuyết lo lắng nên gõ nhẹ vào đầu cô ấy, đổi chủ đề: "Ta đang trêu em đấy, đừng khóc. Ta ra lệnh cho em phải cười ngay, ta còn chưa ch/ế/t đâu."

Thu Tuyết nghe vậy, cảm thấy khóc là xui xẻo nên đành ép mình nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc khiến ta bật cười.
9

Chẳng mấy chốc, trong cung bắt đầu bận rộn.

Không có lý do nào khác ngoài ngày sinh nhật của Diệp Miên Miên đang đến gần.

Những gì Giang Miên không nhận được, Tiêu Kinh Thần đều muốn bù đắp lên người Diệp Miên Miên.

Hắn vẫn vậy, giỏi nhất là lừa mình dối người.

Bởi vì Diệp Miên Miên trông rất giống Giang Miên, hắn có thể coi cô ta như một thế thân hoàn hảo, và cũng sẽ trân trọng đứa con trong bụng của cô ta.

Để giành được nụ cười của người đẹp, Tiêu Kinh Thần đã hứa sẽ tổ chức cho cô ta một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng nhất.

Lễ bộ không chỉ sắp xếp mọi thứ theo nghi thức cao nhất, còn mở tiệc chiêu đãi tất cả vương công quý tộc, đại xá thiên hạ, cùng dân cùng vui.

Hắn chỉ muốn nói với cả thiên hạ biết rằng người hắn yêu nhất chính là Diệp Miên Miên.

Tiêu Kinh Thần thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến ta, chẳng hạn như khoảng thời gian đặc biệt này.

Hắn muốn ta nhìn hắn hoan hảo cùng với những người phụ nữ khác, hắn cố tình phớt lờ ta và muốn thấy ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng ta không lừa dối hắn, chàng trai ta yêu đã c/h/ế/t từ rất lâu rồi.

Vô luận hắn có sủng hạnh bao nhiêu người, ta cũng không có khó chịu dù chỉ một chút.

Có lẽ vì sợ ta không đi nên Tiêu Kinh Thần đã hạ tử lệnh, yêu cầu thái giám Tống An đợi bên cung Cửu Lê từ sớm, lệnh cho ta đến dự tiệc sinh nhật của Diệp Miên Miên.

Hắn đã lấy mạng của mọi người trong cung Cửu Lê để ép buộc ta.

Thu Tuyết vốn đang kìm nén cơn tức giận, không có chỗ nào để trút, đành phải mắng Tống An một trận.

Ta đã cứu Tống An khi hắn thê thảm nhất, giúp hắn từ một tiểu thái giám leo lên vị trí tổng quản thái giám.

Hắn cũng nợ ta một ân huệ, cảm thấy hổ thẹn, để mặc Thu Tuyết trút giận nhưng không có chút bất mãn.

Ta ngăn cản Thu Tuyết lại và cố tình chọn một bộ quần áo đơn giản nhất để đi dự yến tiệc.
Làm sao ta có thể bỏ lỡ một dịp quan trọng như vậy?

Tống An cung cung kính kính ở phía trước dẫn đường, ta từ xa xa đã nghe thấy tiếng âm nhạc náo nhiệt vui mừng, Tống An dừng lại bước, mặt lộ vẻ khó xử.

Còn không chờ ta đến, yến hội đã sớm bắt đầu.

Ta đè nén nỗi cay đắng dâng trào trong lòng, tiếp tục đi về phía trước, vén váy lên và bước vào Cung Cẩm Tú.

Trên đài cao, Tiêu Kinh Thần mặc long bào, trông vô cùng cao quý, nhưng hắn đã gầy đi rất nhiều, quai hàm vốn đã sắc sảo lại càng lạnh lùng hơn.

Diệp Miên Miên đang ngồi cạnh hắn, ngồi ở vị trí lẽ ra phải thuộc về ta.

Diệp Miên Miên bóc một quả vải đưa vào miệng hắn, tựa hồ như vô tình chạm vào môi hắn, vẻ mặt xấu hổ, như không xương ngã vào trong ngực Tiêu Kinh Thần.

Tiêu Kinh Thần thuận thế ôm lấy vòng eo thon gọn của cô ta, ánh mắt nhìn ta một lúc, quai hàm nghiến chặt, lạnh lùng đến mức không có chút cảm xúc nào.

Mọi người đều biết vị trí hoàng hậu của ta chỉ là hư danh, họ đều nhìn ta với ánh mắt chế giễu, như thể đang chờ xem trò hay sắp xảy ra.

Đúng vậy, tất cả bọn họ đều đang chờ xem Tiêu Kinh Thần phế hậu.

10

Diệp Miên Miên nép vào vòng tay của Tiêu Kinh Thần và nhìn ta với ánh mắt đầy ác ý.

Ta đã tranh đấu với cô ta lâu như vậy, luôn có người thắng kẻ thua.

Cô ta tưởng mình đã chắn thắng, giờ đây chỉ có mình cô ta được sủng ái, không những có gia thế hùng mạnh để nương tựa mà còn đang mang thai đứa con duy nhất của Tiêu Kinh Thần nên không có gì phải sợ hãi.

Vì vậy, cô ta trở nên táo bạo hơn và muốn kiểm tra điểm mấu chốt cuối cùng của Tiêu Kinh Thần đối với ta.

Diệp Miên Miên nhẹ nhàng nói:"Thần thiếp thấy ngọc bội hoàng hậu tỷ tỷ đeo bên hông thật đẹp mắt. Không biết tỷ tỷ có thể tặng nó cho thần thiếp làm quà sinh nhật được không."

Cô ta biết rằng mảnh ngọc bội này do chính tay Tiêu Kinh Thần chạm khắc, tặng cho ta như một tín vật tình yêu.

Miếng ngọc bội này có một cặp, chiếc còn lại luôn được Tiêu Kinh Thần đeo bên người.

"Đúng rồi." Diệp Miên Miên tựa hồ nghĩ tới cái gì càng thú vị hơn, tiếp tục nói: "Bệ hạ, nghe nói hoàng hậu tỷ tỷ đã học Côn khúc ca, tiếng hát du dương, khiến cho chúng sinh mê hoặc. Thần thiếp ngu dốt không biết hôm nay có cơ hội được nghe tiếng hát của tỷ tỷ không."

Cô ta lại so sánh ta với một ca kỹ hèn mọn, cố làm nhục ta bằng mọi cách có thể.

Diệp Miên Miên vừa dứt lời, trong bàn có người nghĩ đến quá khứ không thể chịu đựng nổi của ta liền bật cười phun rượu.

Ta quả thật đã từng hát Côn khúc ở Xuân lâu, kiếm sống bằng cách kiếm tiền từ phần thưởng của đàn ông.

Số bạc này dù đem đến sỉ nhục nhưng lại có thể mua được thuốc cứu sống Tiêu Kinh Thần.

"Ta không thể hát Côn khúc nữa và ta cũng không cần miếng ngọc này."

Ta bình tĩnh bước về phía trước, lấy miếng ngọc bội ra rồi ném xuống đất, trong chốc lát, nó vỡ tan thành từng mảnh.

Ngọc vỡ, tình tan.

Gần như cùng lúc đó, ly rượu trong tay Tiêu Kinh Thần vỡ vụn, bàn tay bê bết m/áu, hắn lại không thấy đau đớn mà nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ trên mặt đất.

Áp suất không khí xung quanh giảm mạnh.

Nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của hắn, mọi người gần như đồng thời nghĩ đến bi kịch ngày sắc lập ta làm hậu.

Khi Tiêu Kinh Thần nhất quyết phong ta làm hoàng hậu, các đại thần đều lấy ch/ết can gián, nói ta không sạch sẽ, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ.

Những tiếng cười nhạo ta cứ liên tiếp truyền đến.

Tiêu Kinh Thần bịt tai ta lại, cầu xin ta đừng nghe.

Đôi mắt của hắn thật đáng sợ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy, hắn giơ tay ra lệnh, những kẻ cười nhạo ta đều bị ngự tiền thị vệ lôi ra ngoài, gi/ết ch/ết trước cửa điện Kim Loan.

Tiếng la hét vang vọng rất lâu, m/á/u đỏ thấm vào bậc thang bạch ngọc, phải tẩy rửa suốt ba ngày ba đêm.

Diệp Miên Miên dù ngu ngốc đến đâu thì cũng nhận ra mình đã nói sai và phạm vào cấm kỵ của Tiêu Kinh Thần, lúc này đang gặp nguy hiểm lớn, toàn thân run lên vì sợ hãi.

"Bá!"

Một mũi tên lạnh lùng bay về phía ta từ phía sau, Tiêu Kinh Thần nhanh tay lẹ mắt đá chiếc bàn trước mặt ra xa và kéo ta xuống dưới.

Mũi tên xuyên qua vai phải của hắn, má/u nhanh chóng lan rộng.

Ta rất khó hiểu, rõ ràng hắn có thể tránh được, nhưng mũi tên vẫn xuyên qua má/u th/ịt của hắn.

Người ám sát ta là do Diệp Thừa tướng phái tới, đứa con trai duy nhất của ông ta đã bị ta gi/ết c/hế/t.

Ông ta từng viết tấu chương đề nghị trị ta tội chế/t, lại bị Tiêu Kinh Thần áp xuống.

Nỗi hận giế/t con trai không đội trời chung, nên á/m sá/t ta trong bữa tiệc chắc chắn là thời điểm tốt nhất.

Ông ta đã thay thế tất cả ngự tiền thị vệ bằng người của mình.

" Bệ hạ, Giang thị làm trái cung quy, gi/ết hại trung lương, một ngày không trừ, quốc gia sẽ loạn."

Diệp Thừa tướng kể kỹ tội của ta, tội lỗi chồng chất, một phen khẳng khái phân trần, làm cho đám người hưởng ứng, nhao nhao gia nhập hàng ngũ bức ta thoái vị.

Đám người cùng nhau quỳ xuống, " Chúng thần thỉnh cầu bệ hạ vì giang sơn xã tắc phế hậu."

Tiêu Kinh Thần tựa như nghe không được, hai mắt đỏ hồng, gắt gao nhìn chằm chằm ngọc vỡ.

Một lúc lâu sau, hắn mới cười lạnh một cách đáng sợ: "Giang Ninh, sao ngươi dám..."

Hắn tức giận đến mức nôn ra một ngụm má/u lớn.

11

Hắn bị thương nặng nhưng vẫn đứng thẳng người: "Ai dám cử động nữa sẽ bị khép tội tạo phản, chu di Cửu Tộc."

Chỉ cần hắn liếc nhìn một cái, tất cả mọi người đều bị dọa sợ, tình thế trở nên căng thẳng, bế tắc, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngay lúc hắn sắp ngất đi thì đội ám vệ cuối cùng cũng đã đến.

Tiêu Kinh Thần từ lâu đã biết Diệp thừa tướng cùng Cửu hoàng tử cấu kết với nhau, có ý đồ phản quốc, hắn cũng biết Diệp thừa tướng đang dự định ra tay trong bữa tiệc.

Thế là tương kế tựu kế, đem tất cả đồng đảng đều bắt, tất cả người tạo phản đều sẽ bị gi/ết.

Thanh kiếm kề vào cổ Diệp thừa tướng, hắn sợ hãi đến mức hai chân yếu ớt ngã xuống đất.

Diệp Miên Miên sợ đến muốn bỏ chạy, lại bị mũi đao ép lùi lại, sợ đến mức quỳ trên mặt đất không ngừng quỳ lạy cầu xin tha thứ: "Bệ hạ, xin hãy tha cho thiếp, thiếp thực sự không biết gì cả. Xin hãy nể tình hài tử mà tha cho thiếp một mạng. "

Diệp Miên Miên nhanh chóng bị kéo đi.

Ta muốn đuổi theo nhưng tay lại bị Tiêu Kinh Thần giữ chặt, "Đừng rời xa trẫm."

Dù hắn đã bất tỉnh nhưng tay vẫn giữ chặt lấy ta không buông.

Cuối cùng, khi thái y châm cứu hắn mới buông tay.

Để ngăn cản ta tìm thấy Diệp Miên Miên, Tiêu Kinh Thần không những nhốt cô ta vào một nơi mà ta không biết mà còn nhốt ta vào phòng ngủ của hắn, không cho ta rời đi dù chỉ nửa bước.

Nhìn thấy hắn yếu ớt nằm trên giường, ta không muốn lãng phí một giây phút nào, ép Tống An nói cho ta biết tung tích của Diệp Miên Miên.

Tống An nhất định biết.

Tống An quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói:

"Hoàng hậu nương nương, sao ngài phải khổ vậy chứ? Nô tài biết ngài là người lương thiện, g/iết người đối với ngài mà nói quá thống khổ, nương nương ngài cũng nên buông tha mình, Chu tướng quân chắc chắn sẽ không nguyện ý nhìn thấy ngài như vậy, khát m/áu g/iết người, tra tấn chính mình."

"Họ đều đáng ch/ết. Tại sao họ vẫn có thể yên tâm hưởng thụ dù đã làm mọi điều xấu xa? Họ đều phải trả giá".

Ta hét lên như điên, muốn trút bỏ hết nỗi đau đã tích tụ bao năm qua.

Mùi m/áu tanh dâng lên trong cổ họng, ta ho liên tục, ho ra một ngụm má/u lớn.

Cơ thể ta không vững, sắp ngã, Tống An muốn đưa tay ra đỡ ta nhưng lại cảm thấy như vậy là trái cung quy nên liền gọi Thu Tuyết đến giúp ta.

"Diệp phi bị giam ở cung Hà Tu."

Tống an cuối cùng vẫn là nói cho ta biết, vì giúp ta chạy đi, hắn thậm chí giả truyền thánh chỉ.

Khi mở cửa, ta thấy Diệp Miên Miên đang co ro trong góc với mái tóc rối bù, cô ta vẫn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi, ôm lấy cơ thể và run rẩy.

Cô ta dường như đang mong đợi ta đến và rất bình tĩnh khi nhìn thấy ta.

"Ta vốn tưởng rằng thay đổi dung mạo giống Giang Miên, nói mình là con gái tư sinh của Diệp gia được nuôi dưỡng tại thôn trang thì sẽ không ai biết chuyện này. Nhưng không ngờ chấp niệm của ngươi sâu như vậy, lại bị ngươi phát hiện."

"Giang Ninh, ngươi có muốn biết thật sự ai là hung thủ hại Chu Thời Ngọc hay không?"

Diệp Miên Miên dừng một chút, đột nhiên cười ngạo nghễ: "Là ngươi, Giang Ninh, chính là ngươi giế/t Chu Thời Ngọc. Nếu không phải ngươi viết thư cho hắn, hắn sẽ không bị lừa vào phòng của ta."

"Ngươi mới là kẻ đáng chế/t."

"Rõ ràng ta rất thích hắn, nhưng trong lòng hắn chỉ có ngươi, ta để hắn lựa chọn, chỉ cần hắn chọn ta, ta có thể cứu hắn. Nhưng hắn thà móc mắt mình còn hơn cưới ta, hắn xứng đáng nhận kết cục như vậy vì làm tan nát trái tim ta."

"Xương của hắn cứng lắm, ta nhìn thấy hắn bị ca ca đánh hơn trăm lần, xương bánh chè vỡ vụn, mấy lần muốn bò ra khỏi Kim Loan điện nhưng đều bị kéo lại, trong miệng hắn còn liên tục gọi tên ngươi."

"Giang Ninh, ngươi đi/ên rồi sao? Hiện tại ta đang mang long thai, nếu ngươi dám làm tổn thương ta, bệ hạ sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi, aaaaa!"

Cô ta che đôi mắt lại và hét lên một tiếng chói tai.

Ta mất lý trí, trước mắt bị từng mảng lớn huyết sắc nhuộm đỏ.

Vào thời điểm Tiêu Kinh Thần mang thương tích chạy đến, ta đã dùng một chiếc trâm cài tóc đ.âm vào mắt Diệp Miên Miên.

Những tín niệm chèo chống thân thể ta lúc này như tan biến hết.

12
Lần này ta mê man rất lâu.

Trong phòng thật lâu đều nồng nặc mùi thuốc đắng, các ngự y chữa trị cho ta thay đổi từng đợt, nhưng đều do dự không dám nói, không thể làm gì được.

"Bệ hạ, xin tha mạng. Nương nương trúng độc quá sâu, không còn ý chí sống. Thần thực sự bất lực, không thể làm gì được..."

Các ngự y quỳ trên mặt đất, quỳ lạy và cầu xin sự thương xót.

"Nương nương lại nôn ra m/áu rồi."

"A Ninh, ta không cho phép nàng ch/ết, nếu nàng không muốn tỉnh lại, ta sẽ gi/ết hết những tên ngự y vô dụng này, đem bọn hắn chôn cùng nàng."

Hắn vẫn thường xuyên đe dọa ta và nói những lời khó chịu để cố tình khiêu khích ta.

Có thể thấy ta đã lâu không tỉnh lại, hắn thực sự hoảng loạn.

"Ta sai rồi, A Ninh, ta thực sự sai rồi, nàng mau mở mắt ra nhìn ta đi."

"Ta đối tốt với Diệp Miên Miên, là để Diệp thừa tướng và những người khác thả lỏng cảnh giác, để dụ bọn họ ra, tìm cơ hội tiêu diệt bọn họ. Ta cố ý bỏ mặc nàng, vì mong nàng quan tâm đến ta nhiều hơn, nhưng nàng luôn có cách để chọc giận ta."

"Đứa trẻ trong bụng Diệp Miên Miên cũng không phải của ta."

"A Ninh, chỉ cần nàng tỉnh lại, muốn làm gì thì làm, ta sẽ không bao giờ ngăn cản nàng nữa, ta nguyện ý trở thành công cụ báo thù của nàng, nàng không yêu ta cũng không sao cả."
...
Lòng bàn tay ta có cảm giác ươn ướt.

Khi ta tỉnh dậy, Tiêu Kinh Thần đang nắm chặt tay ta, đôi mắt đỏ ngầu như sợ ta sẽ ch/ết ngay trong giây tiếp theo và rời xa hắn mãi mãi.

Hắn đã biết rằng ta bị trúng độc nặng và không còn nhiều thời gian nữa.

Ta chợt nhớ tới lần ta chặn kiếm cho hắn, bị trọng thương bất tỉnh ba ngày ba đêm, hắn cũng sợ hãi đến mức bối rối.

Tiêu Kinh Thần vốn không nói nhiều, nhưng bây giờ hắn lại nói rất nhiều, như thể đang cố gắng để phá vỡ sợi dây ngăn cách giữa chúng ta.

Nhưng quá trễ rồi.

Ta từ từ rút tay lại và bình tĩnh nói: " Tiêu Kinh Thần, xin hãy cho ta ra khỏi hoàng cung? Ta không muốn bị nhốt ở đây nữa."

"Giang Ninh, ta đoán không sai, nàng thật sự là tàn nhẫn vô tình, nàng liền sống cũng không muốn nữa, tỉnh lại liền muốn rời xa ta."

"Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi đi."

Tiêu Kinh Thần cố tình thay đổi chủ đề và thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Ta luôn khao khát được sống một cuộc sống tự do, phóng khoáng, nhưng khi còn trẻ, lại bị ràng buộc bởi lợi ích gia tộc, sau này những người ta yêu thương đều ch/ết một cách bi thảm, trong lòng chỉ còn lại hận thù, giờ đây ta đã leo lên địa vị cao để tìm cách trả thù, nhưng lại chỉ có thể bị nhốt trong hoàng cung và chờ ch/ết.

Tiêu Kinh Thần chưa bao giờ từ bỏ hy vọng cuối cùng, hắn đã bỏ ra rất nhiều bạc để tìm kiếm danh y, mỗi ngày đều mang theo một danh y khác nhau đến chữa trị cho ta.

Ta rất hợp tác trong việc gặp danh y và uống thuốc, đồng thời cũng nhân cơ hội này đưa ra rất nhiều yêu cầu.

Ngoài việc không để ta rời đi, Tiêu Kinh Thần đáp ứng mọi yêu cầu của ta.

"Ta và Thu Tuyết tình như tỷ muội. Cô ấy đã cùng ta chịu đựng rất nhiều khó khăn, hãy giúp cô ấy tìm một cuộc hôn nhân thật tốt, đảm bảo cả đời vô ưu."

"Tốt."

"Thả Tống An đi. Là ta ép hắn giả truyền thánh chỉ, không liên quan gì đến hắn "

"Tốt."

" Sửa lại án oan của Chu gia cùng Tiêu gia."

"Tốt."
...
"Nàng không có gì muốn nói với ta sao?"

"Tiêu Kinh Thần, hãy làm một hoàng đế tốt."
...

13
Ta biết mình sẽ không khỏi bệnh, dù phối hợp uống thuốc để sống nhưng cơ thể ta đã gầy đi trông thấy, mặt tái nhợt như tờ giấy, tay run đến mức muốn uống một ly nước lại làm toàn bộ đều đổ ra ngoài.

Nhưng ta rất hạnh phúc.

Vì nhìn thấy mẫu thân lần này không mắng ta mau trở về như giấc mơ trước đây.

Mẫu thân mỉm cười dịu dàng, dang tay đón ta, ta lao vào vòng tay ấm áp của bà, nói với bà rằng ta nhớ bà biết bao.

Bà vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn dịu dàng như vậy.

Mẫu thân cũng đưa ta đi gặp ngoại tổ mẫu, từ xa ta đã thấy người và ngoại tổ phụ cãi nhau, cữu cữu thì ôm trán, cảm thấy bất lực.

Thật tuyệt vời khi tất cả họ đều ở đây.

Mùa đông năm nay dường như rất dài, tuyết rơi dày đặc, luôn khiến người ta cảm thấy rất lạnh.

Ta đột nhiên gặp ác mộng vào ban đêm.

Ta mơ thấy phụ thân bị giáng chức và bị bắt đi đày, ông nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ta nghe thấy Lý thị và con gái của bà ta chửi ta trước khi ch/ết: "Giang Ninh, ngươi sẽ chế/t không toàn thây."
...
Khi tỉnh dậy, ta thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đồng đang đứng cạnh giường.

Lần này, ta nắm lấy tay và cố gắng tháo mặt nạ hắn ra, nhưng hắn quay đầu lại để tránh.
Nhưng ta biết rất rõ chiếc mặt nạ này, "Chu Thời Ngọc, cuối cùng thì chàng cũng đã đến với ta."

Chàng vẫn đứng yên.

Ta hồi tưởng lại rất nhiều điều chúng ta đã làm khi còn trẻ.

Chàng cùng ta vẽ, và ta đã vẽ khuân mặt đẹp trai của chàng lên giấy.

Chúng ta cùng nhau thả diều, khi diều lên cao nhất, ta sẽ thả lỏng dây trong tay để nó bay tự do trên bầu trời.

Chàng bế ta lên nóc nhà, ta nép vào vòng tay chàng, cùng nhau ngắm trăng.

Giống như cái đêm chàng hứa cưới ta.

"Đời sau nhớ cưới ta nhé."

Mặt trăng bắt đầu lặn, tầm nhìn của ta bắt đầu mờ đi, ta thấy chàng ấy gật đầu, đưa tay tháo mặt nạ của chàng ấy ra, ta chạm vào bàn tay đầy nước mắt, tay ta buông xuống không còn sức lực, từ từ nhắm mắt lại.

Tiêu Kinh Thần ôm chặt ta khóc như mưa: "Giữa ta và Chu Thời Ngọc, nàng yêu ai?"

Tiếng chuông báo tử vang lên và hoàng hậu qua đời vì bệnh tật.

Hóa ra ta đem Tiêu Kinh Thần nhận nhầm thành Chu Thời Ngọc, Tiêu Kinh Thần sẵn sàng làm thế thân và đồng hành cùng ta trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me