LoveTruyen.Me

Namjin Boi Vi Em Thuoc Ve Anh

3 giờ sáng, căn phòng ngủ master của dinh thự Kim Nam Tuấn liền có tiếng mở cửa thật mạnh

- Ưm...hửm?!

Tiếng ngái ngủ của ai đó vì tiếng động mạnh mà thức giấc vang dội bên tai hắn. Kim Thạc Trân trong cơn say ngủ chậm rãi mở mắt. Dưới ánh đèn hiu hắt bên ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, cậu thấp thoáng thấy bóng dáng cao lớn ngồi im lặng làm việc gì lục đục bên cạnh mình, góc mặt mệt mỏi lộ ra cùng vầng trán ướt đẫm mồ hôi khiến cậu khó hiểu.

- Nam Tuấn, anh đã đi đâu vậy?!

Cậu chậm rãi dụi mắt mở đèn lên, bản thân nhìn nam nhân trước mặt mà không khỏi hoảng hốt há hốc miệng.

Mùi tanh nồng xộc lên mũi cậu thật khó chịu

Kim Nam Tuấn không biết từ đâu trở về, gương mặt tái nhợt với vài vết sưng bầm trên má trầm tĩnh tự xử lý một vết thương dài trên tay trái.

- Có những việc cậu không nên biết đâu.

Hắn bình tĩnh cầm lấy một con dao găm trong sự ngỡ ngàng của Thạc Trân, hơ qua ngọn nến trong phòng. Chớp mắt một cái, cậu trông thấy hắn tự mình rạch vết thương ấy ra, gương mặt đau đớn đến vặn vẹo.

- Nam Tuấn, anh....

- Tôi cần phải làm thật nhanh trước khi bản thân ngất đi - Hắn thều thào - Em không cần lo cho chồng mình đến mức phát khóc như thế đâu.

Trông thấy bên mắt tròn xoe của cậu đã hiện lên sự sợ hãi cùng lo lắng len lỏi mà hơi ửng đỏ, Kim Nam Tuấn dù đau vẫn muốn trêu chọc con chuột kia mà cười khúc khích.

- Mẹ kiếp! Đến giờ phút này anh còn dám đùa như thế?

Kim Thạc Trân vốn dĩ đối với sống chết của tên nam nhân này vẫn chưa từng muốn quan tâm, hiện tại nhìn thấy cảnh máu me bê bết như vậy, ngoài sợ ra, bên trong vẫn là sự lo lắng đột ngột khó tả.

Hắn tự mình lấy kẹp gắp ra vật thể dính đầy máu từ trong tay ra mà đặt xuống khay inox. Tiếng kim loại chạm nhau leng keng khiến Thạc Trân có chút sững sờ.

- Cái này...là đầu đạn sao?

- Ừm...- Hắn bình thản đáp

- Này Kim Nam Tuấn, anh rốt cuộc là làm công việc gì?

______2 tiếng trước

Tiếng súng nổ vang dội từ bên ngoài truyền đến, Kim Nam Tuấn nhìn về phía cửa kính xe bên phải mình. Nó đã vỡ vụn từ lâu

Liếc sang gương chiếu hậu, đường phố vắng tanh nay lại có một toán xe đi theo hắn từ phía sau. Nhận thấy tình hình không ổn, Kim Nam Tuấn nhặt lấy tai nghe đeo lên, bản thân liền bấm nút gọi.

" Alo?"

- Bỏ lại lô hàng ở đấy đi, tập trung xe ở đại lộ X, hướng xuyên thẳng về phía cao tốc, có người truy đuổi!

Vài chiếc phân khối lớn dần lượn lách trước đầu xe hắn, Kim Nam Tuấn híp mắt cười khẩy, xe ô tô lợi dụng đường lớn liền vượt lên trên ép sát hai chiếc xe máy kia vào vệ đường, kết quả hai kẻ đó liền bị ngã văng khỏi xe, hắn thành công mở đường đi cho mình.

Nhưng chạy mãi thì cũng chẳng phải cách, kim xăng trên công tơ mét đã dần quay về vạch đỏ, Kim Nam Tuấn buông vô lăng lên mang bảy viên đạn nạp vào cây súng lục trong hộc xe của mình, dứt khoát tháo dây an toàn bước xuống.

Đoạn đường quốc lộ vắng tanh không một bóng xe qua lại, đối diện với hắn là 5 chiếc ô tô đang dừng vây lại Nam Tuấn, lần lượt những người bên trong xe bước ra ngoài. Hắn đăm chiêu nhìn kẻ cầm đầu đầy bặm trợn, chiếc gậy sắt của nó chỉ thẳng mặt hắn đầy ngạo nghễ.

- Bọn tao đã bao vây mày rồi, xin hàng đi, may ra còn được sống!

- Ai là người sai khiến chúng mày?

- Mày không cần biết điều ấy, chỉ cần kí vào đây - tên đầu gấu giơ lên một tờ giấy- Lô vũ khí kia về tay bọn tao, mạng của mày được giữ, chấm hết!

- Hmmm...thôi cũng được...- Hắn rũ ánh mắt tỏ ra nuối tiếc- Lô hàng này toàn vũ khí cao cấp, bán sẽ được giá lắm...

Kim Nam Tuấn bộ dáng buồn thườn thượt bước đến cầm tờ giấy chuyển nhượng trong nụ cười đắc thắng của hơn mười tên bặm trợn đứng đầu xe. Có lẽ chúng nghĩ rằng Kim Nam Tuấn sợ chết là cái chắc, xe của bọn chúng đã bao vây hắn rồi, chúng sẽ có chữ kí kia sớm thôi.

- Tiếc quá...hay là các cậu suy nghĩ lại được không- Hắn tỏ vẻ mặt đau khổ khẩn thiết

- Lằng nhằng quá! Có kí không thì bảo?

Kim Nam Tuấn mặt mày méo xẹo bước đến, môi còn mếu máo đủ kiểu nhìn kĩ tờ giấy trên tay côn đồ kia. Hắn đưa tay chụp lấy tờ giấy đó.

- Hmmm...nhưng mà tôi sợ lắm...anh phải bảo đảm không ai làm gì tôi cơ!

- Mẹ kiếp! Mày to xác như vậy mà lại là thằng nhát cáy à! Tưởng cướp lô hàng này khó lắm, đuổi bắt một vòng đúng là tốn xăng!- Tên cầm đầu nhìn hắn đầy coi thường cùng đồng bọn đều cười phá lên- Mau mau kí đi, mày sẽ được tự do.

Chính lúc này, đằng sau tờ giấy kia lộ ra một ánh mắt nham hiểm, Kim Nam Tuấn khẽ vòng tay ra sau lưng lên đạn khẩu súng của mình.

- Tao không phải là tù nhân của mày, vậy nên đừng dùng từ " tự do" ở đây chứ! Đúng không nè?- Hắn bình thản xé tờ giấy trên tay - Kí cái đầu b**i

- Con mẹ nó! - Cả lũ côn đồ trợn tròn mắt- Mày biết tờ giấy đó đáng giá bao nhiêu tiền không?

- Có chứ! Vì đó là đồ của tao!

Hắn nhoẻn miệng lên cười đầy thích thú gằn giọng, thoáng chốc cách chọc tức ấy khiến bọn chúng như tức điên mà tiến lên định xử hắn một trận. Bọn chúng người dùng dao găm, người dùng gậy sắt lao đến, Kim Nam Tuấn cũng chẳng hơi đâu diễn kịch nữa.

Trận đánh diễn ra thật không cân sức, Nam Tuấn quả thực quá sức dẻo dai để né đòn, mỗi viên đạn bắn ra đều trúng người, nhưng bọn chúng gần 20 người, bảy viên đạn quả thực không xuể. Cảnh tượng đại lộ giữa đêm diễn ra náo loạn nhưng nhất mực thần không biết, quỷ không hay.

Hắn tham chiến với hơn mười tên cao lớn, Kim Nam Tuấn nhảy lên mui xe, tung một cước trúng ba người ngã xuống.

- Kim Nam Tuấn...mày chịu chết đi!!!

* Đoàng* tên đầu gấu kia từ dưới đất gượng dậy, tay còn cầm theo một khẩu súng lục nhắm đến hắn bóp cò.

Kim Nam Tuấn đối phó với nhiều người, rốt cuộc một phút mất cảnh giác, cho dù tránh được viên đạn găm vào ngực, nhưng quả thực vẫn không tránh được chúng găm vào cánh tay.

Bàn tay cầm khẩu súng lục của hắn rơi xuống.

* Đoàng đoàng đoàng*

Những tiếng súng lần lượt vang lên từ phía xa, một toán xe dừng trước mớ hỗn độn phía trước, ánh đèn pha hắt vào thật chói mắt. Ngay lập tức từng tên đầu gấu bị thuộc hạ của hắn áp tải,  Kim Nam Tuấn nhếch mép nhìn từng thuộc hạ của mình đang tiến lại gần.

- Lão đại! Anh không sao chứ?! - Một thuộc hạ lo lắng chạy lại hỏi han- Việc còn lại để bọn em lo liệu.

- Tác phong của tên Vương Tri kia không giống với Bạch Hổ chút nào - Hắn chép miệng lắc đầu, tay còn xé lấy miếng vải từ áo sơ mi quấn lại vết thương - Bảo cậu ta đổi tên thành Vô Tri đi!
________

Kim Thạc Trân đứng lên mang thuốc sát trùng cùng băng gạc, lại cẩn trọng dùng bấm ghim vết thương chuyên dụng xử lý vết thương của hắn.

Nam Tuấn nhìn cậu chàng đến mức si mê, đã lâu rồi không có người ân cần với hắn như vậy, Kim Thạc Trân trước mắt hắn hiện tại như con hamster đáng yêu loay hoay băng bó mà tim như được rót một dòng nước ấm. ( sao bảo chuột cống? )

- Nhìn gì?!

- Trong hợp đồng không có luật cấm tôi nhìn cậu.

Nghe hắn đáp lời xong, Kim Thạc Trân biết bản thân không lươn lẹo bằng hắn cũng chỉ im lặng băng bó cho Nam Tuấn. Gương mặt cậu xị ra và hai má cũng đã ửng đỏ từ lúc nào.

- Hình như trong hợp đồng không có điều lệ cấm tôi hôn cậu!

- Cái gì?!...ưm...

Hắn cường bạo kéo lấy gáy cậu chàng sát lại gần, đưa đôi môi cả hai áp vào nhau. Kim Nam Tuấn phúc hắc tham lam cắn mút bờ môi ấy đầy chiếm hữu. Con chuột này đôi môi cũng mềm như vậy, liệu hỏi xem có chỗ nào là khuyết điểm hay không?

Kim Nam Tuấn bỗng dấy lên cảm giác muốn chiếm hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me