LoveTruyen.Me

Namjin Boi Vi Em Thuoc Ve Anh

- Chúng ta...quen nhau sao?

- Trước lạ...sau quen!

Hắn đưa một tay chống cằm thoải mái thưởng thức nhan sắc của con người trước mặt mình. Công bằng để nà nói, nếu như không có cái tính bướng kia, cậu thực chất có nhan sắc rất khá là đằng khác. Vừa hay, nó lại đúng kiểu người mà hắn thích.

Cầm lấy hai chai bia mát lạnh mà áp vào đôi má đỏ bừng của Thạc Trân, cậu chàng thoáng giật mình mà tỉnh lại mở bừng mắt ai oán nhìn tên đàn ông trước mặt.

- Lạnh!

- Có duyên gặp lại nhau rồi, cùng uống đi chứ!

- Tôi có gặp anh bao giờ à?

- Tuỳ cậu nghĩ, nhưng cái mặt cậu thì...tôi quên không được.

Bắt lấy chai bia còn nguyên nắp của hắn, Thạc Trân cầm lấy dụng cụ mở chai mà bật nắp một cái phốc, chẳng nghĩ ngợi thêm, cậu chàng ngửa cổ lên mà tu ừng ực.

- Con người khi thất tình có thể bê tha đến mức này à?

- Thất tình cái rắm! Tôi! - Cậu chỉ vào ngực mình- Là tôi đá hắn ta! Hức...

- Thế thì buồn vì cái gì chứ?

- Tôi tức giận....hức....vì tôi vẫn tin tưởng hắn ta vô điều kiện - Thạc Trân vuốt ngược mái tóc của mình ra phía sau- Chưa bao giờ tôi ngu ngốc như thế cả!

Giọng nói lè nhè nay đã dịu lại đi đôi phần, Thạc Trân chẹp miệng vài cái, bản thân lại thành thục lấy bao thuốc trong túi áo mình ra, thong thả đưa một điếu thuốc lên miệng.

* Phựt* bật lửa còn chưa kịp bật lên, nhưng điếu thuốc cũng chẳng còn yên vị trên miệng cậu. Gã đàn ông đáng ghét đó...thế mà lại giựt đi điếu thuốc của cậu.

- Anh bị điên à?! Trả đây!

- Cậu rất xinh đẹp - Hắn nghiêng đầu cười dụ dỗ- Đừng để khói thuốc làm mờ đi vẻ đẹp mà tôi đang nhìn ngắm!...

- Ha - Thạc Trân nhướn mày bĩu môi cười cợt câu nói đầy vẻ rù quến kia- Anh đang thả thính tôi đấy à?!

- Cậu nghĩ sao...thì nó là như vậy.

Điệu nhạc sôi động kia như dần mờ nhạt giữa hai con người, cậu và hắn đều từ từ mà thay đổi đi ánh mắt nhìn đối phương, trong cơn say mê của rượu và nhạc, Thạc Trân như nhìn rõ từng ngũ quan của người đàn ông trước mặt, hai người đứng gần nhau như chẳng còn chút khe hở nào lướt qua được nữa.

- Nhìn anh có vẻ rất quen...

- Quen? Quen thế nào?

- Rất giống một người tôi ghét! - Cậu đưa tay vòng qua cần cổ to lớn của hắn

- Trùng hợp quá nhỉ, tôi cũng không thích mấy đứa nhóc hư hỏng!

Cánh tay dải dọc kín những hình xăm lớn nhỏ vòng qua vòng eo nhỏ nhắn, hắn kéo cậu vào lòng lại thêm một chút, đôi mắt hẹp dài nhìn cậu đến mức si mê.

- Cho em biết tên của anh đi chứ....- Cậu ngước mắt lên nhẹ nhàng nhìn hắn

- Kim Nam Tuấn, còn em?!

- Kim....Thạc Trân!

.

Gần 2h sáng, hai con người một lớn một nhỏ say đến mức muốn nằm vật ra đất đang lồm cồm đi từng bước lên trên bậc thềm sảnh khách sạn mà chẳng còn ý thức được bao nhiêu phần. Ngay lập tức toàn bộ nhân viên khách sạn đều đồng loạt cúi chào.

- Thiếu gia hảo!

- Nhanh...lên mở cửa phòng cho tôi!

Kim Nam Tuấn ôm eo con người bên cạnh mình mà loạng choạng bước đi, như một viễn cảnh thường nhật, nhân viên khách sạn tuyệt nhiên chẳng có chút thắc mắc, cùng đỡ hai người vào bên trong thang máy lớn. Con số bên trong thang máy cứ tăng lên dần rồi dừng lại trước tầng lầu cao nhất.

- Nếu cậu cần gì cứ nói với chúng tôi, chào thiếu gia!

Phẩy tay ra hiệu cho nhân viên biết đường lui ra ngoài. Nam Tuấn đưa tay đóng cửa phòng lại một cái thật mạnh, hắn thực sự đã rất say, say mềm người, thật không ngờ bản thân cũng có lúc thả phanh đến mức này, Kim Thạc Trân cậu...cũng biết dụ dỗ quá đấy chứ nhỉ?!

Ánh đèn trong phòng trầm ấm rũ xuống căn phòng đầy dễ dịu. Thú thực hiện tại, thứ còn lại giữa hai con người này rốt cuộc chỉ là những hơi thở đầy nồng nàn của rượu phả ra. Nam Tuấn ép cậu dựa vào tường mà hôn lấy, khi đôi mắt chẳng còn mở ra nhìn cảnh vật được nữa, cánh tay rắn chắc chi chít hình xăm của hắn ôm lấy cậu, nhưng hơn hết, Kim Thạc Trân cũng chẳng ngại ngần đưa tay ôm cổ hắn, đáp lại nụ hôn đầy mạnh bạo kia.

Chỉ đợi tín hiệu đáp lại từ người kia, Kim Nam Tuấn nhanh chóng vòng tay bế bổng cậu lên, hai đôi môi vẫn mạnh mẽ cắn xe nhau mà ngã xuống giường. Hắn dứt khỏi môi cậu, bàn tay to lớn nắm lấy eo cậu xách lên

- Quyết định rồi thì đừng hối hận!

- Ai sợ?!

Đáp lại hắn bằng nụ cười thách thức, Kim Thạc Trân kéo đầu hắn lại gần mà hôn lấy môi hắn, ánh đèn trong phòng rốt cuộc cũng tắt phụp đi, cả căn phòng chìm trong bóng tối cùng với hơi thở của dục vọng đang được cất lên.

Lần đầu tiên cậu qua đêm với một người.

Hắn đem cậu làm bằng tất cả sức lực của một gã đàn ông hừng hực khí thế của một gã đàn ông. Thạc Trân đưa tay xoa loạn tóc gáy của Nam Tuấn, cảm giác này rốt cuộc là gì cậu cũng chẳng biết nữa, chỉ có thể phó mặc bản thân cho hắn, sự cuốn hút ấy thực sự đã đưa cậu vào con đường chẳng còn chốn quay đầu.

___________

* Renggggg*

Tiếng chuông điện thoại vang lên thổn thức thật đinh tai nhức óc biết nhường nào đối với giấc ngủ của con người ta, buộc đôi nam nam trên giường phải bực dọc tỉnh giấc.

- Con mẹ nó! Ai lại gọi vào sáng sớm như vậy chứ, đau đầu muốn chết!!!

Kim Nam Tuấn chửi thề một câu, hắn trở mình cầm lấy cái điện thoại đang reo inh ỏi kia mà áp lên tai bắt máy

- Ai vậy?!

" Tiểu tử, hiện tại chơi đã đủ chưa, mau chóng về nhà gặp ba con đi, ông ấy như muốn giết người rồi"

Tiếng nói đanh thép của một người phụ nữ đứng tuổi truyền qua điện thoại khiến hắn khẽ đứng hình, ngồi bật dậy mà nhìn vào tên người trên điện thoại, chữ " mẫu hậu đại nhân" đập vào mắt hắn hệt như một cú vả trời giáng. Nam Tuấn trừng lớn mắt, hắn đứng bật dậy nhặt quần áo của mình mà mặc lên, điện thoại vẫn áp vào tai mà nói lời cuối.

- Được rồi mẹ, con về ngay!

- Ứmm.....

Tiếng nói của Nam Tuấn vừa dứt, một giọng rên nhỏ nhẹ ngái ngủ bên cạnh hắn đã nhanh chóng truyền vào trong điện thoại rồi.

" Tiếng ai vậy tiểu Tuấn? Con...đang ở với ai sao?"

- Không...không có gì đâu mẹ...con cúp máy trước...

Hắn giật mình như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy con người nằm gọn ghẽ trong chăn ở phía giường bên cạnh mình. Mái đầu nâu lấp ló sau tấm chăn dày cộp kéo hắn vào đoạn kí ức đêm qua.

Chơi bời ở club cho đến tận quá nửa đêm, mang cậu chàng này vào khách sạn, sau đó...sau đó....

Chẳng còn sau đó nữa!

Nam Tuấn giật giật khoé miệng, hắn khổ sở nhìn xuống phía dưới của mình mà nhăn nhó như khỉ.

- Mày rốt cuộc đã làm ra việc gì vậy hả Kim Nam Tuấn? - Không quên vỗ vào mặt mình vài cái, hắn lật chăn của con người bên cạnh mình ra.

Tầng da trắng của cậu đập vào mắt hắn, điểm xuyết những dấu hôn đỏ chót không chút lưu tình mà thủ phạm lại chẳng là ai khác, gương mặt cậu thực sự đã mệt mỏi đến mức khó coi, ngay cả đôi môi cũng đã sưng nứt không thể tả được.

Hắn day trán vài cái bất lực tiền tình, đây...rốt cuộc là loại chuyện gì? Bản thân hắn thực sự khoẻ đến mức đấy sao? Thạc Trân hiện tại bộ dáng vặn vẹo thê thảm, đến cả nằm thẳng người cũng cảm thấy khó chịu.

Kim Nam Tuấn gãi đầu nhớ lại những lời cậu nói đêm qua, rốt cuộc cũng chẳng thể nhớ được bao nhiêu, ít nhất là còn có thể nhớ được tên của cậu...

- Cho em biết tên của anh đi chứ....

- Kim Nam Tuấn, còn em?!

- Kim....Thạc Trân!

Kim Thạc Trân sao?!

- Cái tên này...cũng đẹp nhỉ?- Hắn liếc nhìn cậu, đưa tay chạm nhẹ lên bờ vai gầy- Thạc Trân...này dậy đi!

- Ưmmm....đau quá đừng đụng!

Dường như hắn đã chạm vào nơi nào đó không đúng, Thạc Trân thực sự phải giật bắn người lên một cái, chắc có lẽ là đau lắm đây. Cậu chàng mở bừng đôi mắt ra, lập tức chạm mặt cậu lại chính là mái đầu bạch kim đang dí mặt vào mình.

- Á!

* Bốp* cẳng chân cậu đưa lên mà quặp cổ của hắn vật xuống mặt nệm đầy đau đớn

- Đau đau...mau bỏ!!!

- Anh....anh là ai?! Tại sao tôi lại ở đây?! Anh...anh làm gì tôi?!!!!

Trừng lớn mắt mà nói đổng hết lên, Kim Thạc Trân nhìn lại bản thân đang không mặc gì, dấu hôn chạy loạn khắp cơ thể xuống tận phần đùi trong của mình mà như muốn phát điên,cậu điên tiết nắm lấy mái đầu bạch kim trước nặt mình không chút lưu tình mà ngửa mặt hắn lên.

- Anh là ai?! Từ từ....- Cậu nhíu mày nhìn kĩ mặt hắn một chút- Ha! Không phải là cái tên điên suýt đâm tôi ở ngã tư lần trước đấy chứ? Loại chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này?!

- Bỏ tôi ra! Cậu điên à? Oắt con!

- Cái gì oắt con cơ?! Á....

Chưa trợn mắt doạ nạt được một khắc, Kim Thạc Trân thực sự bị một đòn đơn giản của nam nhân trước mặt đánh gục, cả hai lân qua lộn lại trên giường được một lúc. Cuối cùng, sức lực của Thạc Trân đúng thực chẳng thể đánh lại được nam nhân to lớn kia, đành chịu thua nằm dưới thân hắn.

.

Cúc áo sơ mi cuối cùng được cài vào, Kim Thạc Trân một thân sạch sẽ chỉnh tề, cố tình nâng cổ áo lên để che đi vết hôn trên cổ mình, cậu ai oán nhìn nam nhân đứng đực ra như cục đá cuội trước mặt mà chướng mắt không chịu nổi.

- Chuyện hôm qua...là ngoài ý muốn! Tôi và anh...sau cũng là đừng nên gặp lại. Coi nhau như người dưng đi! - Cậu trầm giọng, bản thân vẫn thong thả xắn tay áo của mình.

-Ít nhất tôi cũng không muốn là một người vô trách nhiệm- Nam Tuấn thở hắt ra một hơi- Đọc địa chỉ nhà của cậu đi

.

Xe hơi thể thao đắt tiền dừng trước cổng một khuôn viên biệt thự đồ sộ, Kim Thạc Trân không nói không rằng thả dây an toàn ra, trước khi rời khỏi xe, bản thân liền được hắn dúi một tấm danh thiếp vào tay, hai người chẳng nói một lời nào, mỗi người đi về một ngả, và có lẽ câu chuyện của cả hai cũng nên kết thúc ở đây rồi!

Kim Thạc Trân chầm chậm đọc danh tính ở trên tấm danh thiếp, tên đáng ghét ấy mà cũng có cái tên bảnh tỏn mạnh mẽ vậy sao?

Kim Nam Tuấn
Phó chủ tịch công ty cổ phần Nam Đại
Tập đoàn liên doanh Nam Đại.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me