LoveTruyen.Me

Namjin Boi Vi Em Thuoc Ve Anh

Kim Nam Tuấn vốn đã nhìn thấy cậu từ phía đầu con phố, hơn nữa hôm nay lại là ngày nghỉ, hắn gặp cậu trùng hợp như vậy, há chẳng phải là một cái duyên đi.

Hắn mỉm cười đắc thắng định bước đến mà vỗ vai cậu chàng Kim kia một cái, ai mà ngờ, tự nhiên có tên nhóc nào đó từ mép đường bên phải sấn sổ ra mà đưa Thạc Trân đi.

Nhìn thấy hai con người sánh đôi bước vào trong quán cafe đối diện. Kim Nam Tuấn ngán ngẩm lắc đầu

- Vậy là mình đang bám theo cậu ta sao? Thật ấu trĩ!

Nhún vai mà quay lưng rời đi, bản thân hắn rốt cuộc là đang có chút buồn chán, như là có thứ gì gắn kết hắn với nhóc con kia vậy. Dù sao thì như đã dự sẵn, Kim Thạc Trân là thứ tiêu khiển vui nhất trên đời này.

Chỉ trong chốc lát, tên con trai kéo Thạc Trân vào quán cafe kia đã bị một cậu trai trẻ nào đó bực dọc mà lôi đi xềnh xệch, tiếng cãi vã lớn vang đến cả bên tai hắn. Chẳng biết cái tính hóng hớt nổi lên trong mình từ bao giờ, Kim Nam Tuấn dừng chân đứng nhìn quán cafe kia thêm một lúc nữa, quả nhiên ngay sau đó, Kim Thạc Trân lại lững thững bước ra ngoài.

Nhưng dáng vẻ cậu lại có chút khác lạ.

__________

* Vútttttt*

- Cậu từng là vận động viên đua xe công thức 1 sao?

Kim Nam Tuấn với lấy đai an toàn mà đeo lấy. Đại lộ ven biển chẳng còn một bóng xe nào, cũng vừa hay là cơ hội để ai đó xả cục tức trong người. Kim Thạc Trân nhấn mạnh chân ga, bàn tay cậu điêu luyện nắm lấy vô lăng. Trông cậu chàng xoay vô lăng đúng thực ngầu đến lạ, nhưng...không phải với tốc độ này.

Đồng hồ tốc độ đã chỉ đến con số 180km/h, nhanh hệt như cách tâm trạng cậu trùng xuống trong ngày hôm nay.

Kim Nam Tuấn vốn không nghĩ Thạc Trân có thể đi đến tốc độ này, hắn đến mui xe còn chẳng kịp đóng, cả người hiện tại nếu không có dây an toàn, chắc chắn là đã bay lên rồi.

- Cậu định một bước lái xe đến Mĩ à?

- Rời Seoul, tránh được cái bản mặt của hai con người kia là tốt lắm rồi! Khốn nạn!

.

* Póc*

Hai chai bia mát lạnh được bật nắp, tiếng cụng vui tai của hai đầu chai vang lên, ngoài tiếng gió hun hút, tiếng sóng biển vỗ ào ào, rốt cuộc cũng chỉ là im lặng. Kim Nam Tuấn lặng nhìn người phía bên cạnh mình, mái tóc nâu bị gió thổi bay loạn, ấy vậy mà vẫn chẳng che được ngũ quan hoàn hảo kia là bao nhiêu. Ánh mắt trong veo của cậu nhướn lên hiếu kì, rốt cuộc cũng nhìn hắn mà hỏi một câu

- Anh thiếu bạn à?

- Khồng!- Nam Tuấn bĩu môi- Người ta muốn kết thân với tôi chưa chắc đã được.

- Thế sao cứ bám lấy tôi làm gì? Chúng ta đã giao kèo là coi nhau như người dưng kia mà?!

- Ai bảo tôi cứ đi đến đâu là lại gặp con chuột cống nhà cậu lượn lờ ở đó chứ?! - Kim Nam Tuấn chép miệng, bản thân lại bình tĩnh uống một ngụm bia

- Có lẽ nếu như không gặp A Từ, tôi sẽ chẳng phải xui xẻo đến thế

- Đừng có bao gồm tôi vào sự xui xẻo của cậu chứ, dù gì thì chúng ta cũng từng....

- Anh im được rồi đấy!

Câu nói đầy ẩn ý của hắn thành công khiến cho cậu đỏ mặt. Thạc Trân vuốt loạn mái tóc nâu hạt dẻ của mình, ánh mắt trốn tránh ngượng ngùng nhìn ra chỗ khác

* Cạch cạch*

Thạc Trân ngoảnh mặt ngạc nhiên nhìn, gã đàn ông ngố tàu bên cạnh cậu vừa lúc uống hết sạch chai bia của mình mà đặt vỏ chai lên mỏm đá, bản thân lại từ đâu rút ra một khẩu súng lục bóng lưỡng, hắn bình thản lắp ráp và lên đạn như ở chốn không người.

- Anh đang nghịch súng đồ chơi sao?!

* Đoàng* * Choang*

- Á!!...

Tiếng động phát ra thật sự đinh tai nhức óc doạ người, phải, Kim Nam Tuấn thực sự đã bóp cò. Ngỡ tưởng chỉ một lần bắn vô tri, ấy vậy mà chiếc chai thuỷ tinh trên mỏm đá cách xa gần 30m đã vỡ vụn thành từng mảnh. Thạc Trân thét lên một tiếng giật mình mà trố mắt nhìn hắn, quả thực là không tồi, cậu đã xem nhẹ tên đàn ông này khá nhiều rồi chăng?

- Đây là cách để xả stress mà tôi biết, đừng sợ, tôi chỉ chia sẻ cho cậu thôi!

Điệu cười méo mó đến tếu táo của hắn tỏ ra việc mang một khẩu súng trong người cũng chẳng có gì to tát. Hắn ta hiện tại vừa khó đoán lại vừa ương ngạnh bướng bỉnh. Bản thân lại lấy ra một vỏ chai nữa đặt lên mỏm đá, hếch khoé mắt về phía Kim Thạc Trân.

- Thách cậu đấy! - hắn đưa khẩu súng về phía cậu

- Tôi sẽ được gì nếu làm được?!

- Bất cứ....

* Đoàng* * Choang*

Lời chưa kịp nói xong, Kim Thạc Trân nhanh như cắt lên đạn và nổ một phát súng, dường như nó đang chứa đựng một sự quyết đoán vô tận của cậu chàng. Vỏ chai vỡ toang bắn ra tứ phía, nét mặt Thạc Trân cứ như vậy mà lạnh tay ném khẩu súng lại vào trong xe.

- Chai cũng vỡ rồi, đúng chứ?- Cậu nhếch lông mày- Và tôi mong chúng ta sẽ cả đời đừng gặp lại nữa!

_______

1 tháng sau

Đúng như đã hứa, Thạc Trân thực sự không còn gặp lại bất cứ một Kim Nam Tuấn nào nữa. Cậu chàng cũng chẳng có thời gian để ý, khi mà bản thân cậu cũng đang chuẩn bị đón nhận chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn gia đình mình.

Kim Thạc Trân ngồi trên xe xem tài liệu qua ipad, thỉnh thoảng lại nhìn đường đi bên ngoài. Khung cảnh quả thực rất đỗi yên bình, trời cũng đã trở lạnh rồi, làm gì còn ai ra ngoài đường với cái thời tiết khắc nghiệt này kia chứ.

Tài xế nhìn cậu qua kính chiếu hậu mà cười hiền từ, ông là lão Lưu, đã đảm nhiệm công việc tài xế cho nhà họ Kim nhiều năm. Lão Lưu thực sự đã tận mắt nhìn đứa trẻ này lớn lên, hiện tại thấy Kim Thạc Trân giỏi giang trưởng thành như vậy, bản thân đích thực là vui mừng khôn nguôi.

- Cậu chủ, tuổi trẻ đừng nên suy nghĩ quá nhiều, nên để bản thân thoải mái một chút.

- Lão Lưu không cần bận tâm, con vẫn rất thoải mái với hiện tại... - Cậu gãi đầu cười đáp lại

- Vậy thì thật tốt!

Xe đã lăn bánh đi qua cả một con phố, rốt cuộc một khung cảnh quen thuộc lướt qua tầm mắt cậu cùng với những chiếc lá cuối cùng rơi xuống, vài người thưa thớt phủ lên mình chiếc áo rét thật dày mà chạy thật nhanh trở về nhà. Kim Thạc Trân nhìn lại con phố quen thuộc ấy, nơi mà có một người trước kia đã từng trêu chọc mái đầu đầy cafe ướt nhẹp của cậu, và chính người ấy cũng là kẻ mà cậu chẳng còn muốn gặp thêm một lầm nào nữa.

Tâm trí đảo lộn đột nhiên lại xẹt qua một hình ảnh nam nhân cao lớn trêu trọc cậu đến mức phát bực. Thật khó mà nghĩ được khi họ chỉ gặp nhau chưa đầy 5 lần. Khoé mắt trong veo của cậu chàng vẫn đẩy đưa ngoài cửa sổ, cùng với đó là giọng nói cất lên không tự chủ.

- Lão Lưu, chú...có tin vào duyên phận không?!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me