Namjin Long Psycho
"Tôi đã có thể rời đi. Nhưng lí do tôi ở lại cho tới thời điểm này, chính là em."
Seokjin lại buột miệng lần nữa."Damn... Cậu bị làm sao vậy? Tôi đã nghĩ Kim phải là một người... Ừm... khác cơ."
Seokjin đứng dậy với sự giúp đỡ của Kim. Cậu cười cười nhìn Seokjin, nụ cười đó rất giống nụ cười của Namjoon tối qua khi mắc phải trò đùa của anh, cười mà muốn khóc:
"Em nghĩ tôi sẽ là người như thế nào?"
"Ờ... Ừm... Lập dị một chút à? Hoặc là một người lạnh lùng trầm tính cả ngày mới nói 1 câu?"
"Hoá ra em thích kiểu người đó à? Xin lỗi nhưng nhìn em thế này tôi không lạnh lùng được. Ai lạnh lùng được chứ?"
Seokjin bất giác đưa tay xoa xoa hai cánh tay mình, mặt chuyển sang trạng thái khác.
"Cậu đừng nói mấy câu đó được không? Da gà và gai ốc của tôi thi nhau mọc lên đây này..."
Kim từ từ tiến tới, miệng cười mặt ghé sát vào mặt con người kia. Chạm mặt rồi! Hai cái mũi!
"Mấy câu nào hả, cục cưng ngọt ngào?"
Người Seokjin như đông cứng lại, mắt trợn lên nhìn con người tùy tiện kia. Kim thì lại bình thản rời ra, khuôn mặt không có chút biến động gì, giữ nguyên nụ cười ấy.
"Này, đừng nhìn tôi như vậy mà, em sẽ tổn thương trái tim này với ánh nhìn đẹp đẽ đó mất!"
-------
Khó khăn đẩy được tên Kim hám giai/gái kia ra khỏi phòng, Seokjin ngồi phịch xuống sàn nhà.
"Má ơi con vừa đóng ngôn tình à?"
Tên đó có vấn đề, cả Nam và Joon cũng vậy. Tất cả bọn họ đều có vấn đề. Trong 5 ngày anh gặp được cả 3 nhân cách. Liệu sau này có thể nào 1 ngày mà gặp cả 4 con người, tính cả Kim Namjoon không?
Anh sẽ phải bắt đầu điều trị từ đâu đây?
Mà khoan, nói đến điều trị, tại sao lại là điều trị? Anh có phải bác sĩ hay giáo sư gì đâu mà điều với chẳng trị? Bằng cấp thì chẳng có một cái, kiến thức cũng chẳng bằng ai.
Cái từ "điều trị" đọc lâu còn chẳng có ý nghĩa gì. Mà rốt cuộc anh đang nghĩ cái khỉ gì vậy?
-------
Seokjin chạy khắp nơi và ơn trời, quản gia Ahn đang nói gì đó với cậu tài xế tóc nâu vàng trước cửa lớn.
Anh đến gần thì cậu ta nhìn thấy, nói gì đó vội vàng với quản gia Ahn rồi đi mất. Nhưng Seokjin không để ý lắm, anh có chuyện quan trọng hơn.
"Quản gia Ahn. Chắc ông không bận đâu đúng không? Tốt quá, cháu muốn nói qua một chút về Namjoon. Không, cháu nghĩ mình nên gặp chị Kyulri nữa, liệu có thể sắp xếp cho cháu một cuộc gặp gỡ..."
"Cậu Seokjin"
"Dạ?"
Seokjin hơi lớn tiếng vì có chút khó chịu khi bị ngắt lời. Quản gia Ahn vẫn giữ nét mặt không đổi từ ngày đầu tiên anh tới đây.
"Cậu từng xem '50 First Dates' chưa nhỉ, cậu Seokjin?"
"Dạ?!"
"Ông ấy chặn lời mình vì một bộ phim tình cảm hài Mỹ cũ kĩ ấy hả?"
Seokjin hạ tông giọng xuống, thở khẽ ra bình tĩnh và suy nghĩ.
"Ừm... Cháu... Xem rồi."
"Cô gái trong đó, tên gì ấy nhỉ... À Lucy, phải, cô ta bị căn bệnh mà chỉ có thể ghi nhớ trong một ngày, tỉnh dậy sau giấc ngủ là quên đi hết. Cậu kể tiếp xem."
Seokjin cố nhớ lại bộ phim anh xem 2 năm trước trong một cái CD cũ của Jimin.
"Henry Roth, người đã phải lòng Lucy, đã... quay một video về tình cảm của hai người và mỗi sáng khi thức dậy, cho cô ấy xem để nhớ lại... Anh ta mỗi ngày đều làm vậy. Trước đó là bố và anh trai của Lucy cũng đều làm những việc gần như tương đương để Lucy được sống bình thường."
Quản gia Ahn lúc này quay người ra cửa và bước đi khiến Seokjin cũng phải đi theo, nhưng ông ra lệnh cho anh dừng lại tuy vẫn quay lưng về phía anh.
"Có thể cậu rút ra được điều gì đó về bộ phim chăng?"
Thấy Seokjin im lặng, quản gia Ahn khẽ quay đầu lại một chút, trầm tĩnh với chất giọng của những người có tuổi từng trải.
"Cậu Seokjin, tôi nghĩ cậu nên tự trấn tĩnh lại. Tôi hiểu có thể, chỉ là có thể thôi, cậu e ngại việc bị tổn thương nên muốn mau chóng hoàn thành công việc, nhưng ở đây không có ai hại cậu cả, nếu có thì chỉ là doạ nạt thôi. Còn về việc gặp mặt cô Kyulri, có lẽ là không cần thiết. Tất cả những gì cô ấy biết đều đã gửi hết qua tài liệu cho cậu rồi."
-------
"Henry vì Lucy mà cố gắng kiên trì làm những việc lặp lại mỗi ngày. Có lẽ điều cần làm là cùng trò chuyện, chia sẻ với Namjoon mỗi ngày để câu ấy không quên đi nhân cách thực sự của con người mình. Huống gì bệnh của Namjoon có thể không sớm thì muộn mà khỏi thôi. Kim Seokjin, cố lên!"
Tự tát nước vào mặt cho tỉnh, Seokjin giơ nắm tay chiến thắng lên cao. Nhưng mà phải chiến thắng cái gì...
-------
Bên ngoài trời đang mưa. Là những giọt nước to như viên đạn bắn lộp bộp vào cửa kính tạo ra một âm thanh kêu gào sự chú ý trong vô vọng.
"Namjoon này...
Seokjin tay ôm một đống sách tô màu người lớn, thứ mà theo Somi cập nhật đang là trend-học-thức, đến bên chiếc ghế sofa nơi con người kia đang ngồi, tay khẽ chạm vai cậu.
Namjoon quay ra, một tiếng "Huh" nhẹ như tiếng gió khiến Seokjin hơi nheo mày lại.
"Cậu là Namjoon đúng chứ...?"
"Seokjin."
Anh thở hắt ra, phải rồi Namjoon luôn phát âm tên anh theo một cách rất riêng, không giống như ba người kia, đó là điều anh vừa mới nhận ra.
"Theo tôi vào thư viện một chút đi Namjoon."
"Hmm?"
Nam Joon luôn lười biếng đáp lại mọi sự giao tiếp thế này à? Hay cậu ta nóng lạnh theo thời tiết như một đứa con gái 15 tuổi sáng nắng chiều mưa và hờn cả thế giới?
"Đến thư viện đi. Nhanh lên."
-------
Namjoon đưa tay lật qua vài trang của mấy quyển sách Seokjin mang tới trong khi anh đang loay hoay bên cái gọt bút chì. Cậu nhìn trên bàn đọc, không chỉ có mỗi sách, mà còn có hai cốc lớn đựng thứ nước gì đó như là sữa, nhưng lại có màu vàng nhạt.
Mất khoảng 2 phút, Seokjin quay ra với hộp chì màu phải đến 50 màu đủ các tông từ lạnh đến nóng, đặt lên bàn, mặt hớn hở chỉ vào cái ghế đối diện mình nơi Namjoon đang đứng gần.
"Ngồi xuống đi nào!"
Khi cậu ngồi xuống, anh đặt hộp chì màu ra giữa, cạnh là cái gọt tay quay màu xanh lam với hình con bò, anh và cậu mỗi người có một quyển sách tô màu từ chồng sách vừa dày vừa nặng anh đem vào, và một cốc đựng thứ nước vừa nãy.
Namjoon dựa lưng vào thành ghế, khoanh tay với vẻ mặt lạnh băng, cố gắng tìm hiểu chuyện đang xảy ra.
"Anh định làm gì?"
Seokjin trưng bộ mặt ngây thơ hết sức, trả lời đơn giản:
"Tô màu. Với cậu."
Thấy Namjoon còn có vẻ chần chừ không hứng thú như muốn bỏ đi, anh liền đẩy hộp màu sang gần chỗ cậu hơn, giục:
"Nào, lấy một màu và tô đi."
Thế rồi cậu cũng miễn cưỡng cầm lấy màu xám tro, nhìn xuống quyển sách và lật trang đầu tiên. Liếc mắt lên Seokjin, người đang trưng bộ mặt chờ đợi nét màu đầu tiên của cậu lên trang giấy với những hình vẽ trắng đen, Namjoon lại cúi xuống. Cậu đang nghe lời một người lạ, lần đầu tiên sau bao năm tháng sống một mình cùng những người làm.
"Cùng tô nhé, Namjoon. À, uống nước đi nếu cậu khát!"
Vừa cầm màu hồng tím lên, anh vừa đẩy một trong hai cái cốc ra gần chỗ cậu. Namjoon ngẩng đầu lên khỏi nét màu xám đầu tiên trên trang giấy, tay kéo cái cốc lại gần hơn, nhìn vào trong cốc và đưa ra ánh mắt ngờ vực như thể đó là độc dược.
"Đây là cái gì?"
"Trà sữa thôi mà. Tự pha đó."
Namjoon nghe xong không nói gì, tay đẩy cái cốc trượt trên bàn ra xa, lẳng lặng quay lại với những nét màu thô kệch.
"Khát sẽ uống."
Cảm nhận được nụ cười nhẹ của cậu, anh mỉm cười rồi bắt đầu với bức tranh của mình, một bức tranh thay đổi cả thế giới với màu hồng và tím ~
-------
"Có phải phát sinh ra những con người, những tính cách, những bản chất khác nhau ấy bởi vì bản thân mình đang rất cô đơn không?"
"Vậy thì tôi phải nói chuyện với cậu, phải tâm tình với cậu, phải trở thành bạn của cậu, để những thứ tăm tối cô độc đó tan biến đi."
-------
End chapter 05.
-------
Kì thi chính thức dừng lại rồi mấy má ôiiiiiiii :>
Tui lại được lầy và tui được tự do cmnlr :'>
Chap này xin gửi tặng những độc giả đã chờ đợi tui trong một thời gian dài quá đáng nhé :>
Vote + Comment cho tui nha :> đừng chơi lầy chỉ đọc không rồi bỏ đi nha :'<
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me