Namjin The Last Rose I Give You 2
Trùng hợp như thế nào, trời hôm nay lại đổ xuống một đợt mưa bất chợt, tựa như sự sắp đặt của ông trời vậy. Lãng mạn gì chứ, lãng xẹt thì đúng hơn, mưa như thế này thà là gọi tài xế để về nhà cho rồi, ai rảnh rang gì mà đi bộ đâu chứ. Trạm xe bus cũ mèm và có lẽ đã chẳng còn hoạt động nữa vẫn ở đó, và nó thành công được chọn là nơi trú mưa của cả anh và hắn. Seokjin ngồi bên cạnh mà dựa vào vai của Namjoon, anh đưa bàn tay của mình ra mà hứng lấy những giọt nước mưa vụn vặt kia. Seokjin cười thầm.- 10 năm rồi, đúng là nhanh thật, anh cứ nghĩ chuyến xe bus đầu tiên của chúng mình chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi đấy.- Chẳng bao lâu nữa sẽ là kỉ niệm 11 năm của chúng ta đấy. Cũng vừa tròn một năm em đưa anh vào sổ hộ khẩu nhà mình đi.- Haizzz, Namjoon của chúng ta hết lãng mạn rồi sao? Anh bất ngờ đấy.- Lãng mạn thì anh bảo là sến sẩm, không lãng mạn anh cũng không thoả hiệp. Hơn 10 năm nay em mới biết, mình lấy được một người vợ quá ư là khó chiều. Namjoon cười thích thú véo lấy má anh, ánh mắt hắn ôn nhu như chưa từng có, cười nói với nhau một hồi rồi cũng cùng nhau nhìn ra ngoài trời. Quả thực đợt mưa này lớn không tả được, suốt bao nhiêu lâu trôi qua vẫn không ngớt đi một chút nào. - Anh muốn có con không?- Hửm? - Seokjin bất ngờ - Sao em lại hỏi anh như vậy?- Anh không thấy cảm giác có con rất thú vị sao?- Haizzz, muốn có con cũng được, nhận nuôi một đứa trẻ, hoặc chúng ta có thể nhờ người mang thai hộ nữa, chuyện lớn như vậy, chúng ta hay là để khi nào rảnh một chút liền quyết định điNamjoon cũng chẳng trả lời thêm câu nào, hắn choàng tay qua cổ anh, hai người cứ tiếp tục ngồi đợi trên băng ghế ấy một lúc lâu, mãi sau đó gần nửa tiếng tài xế mới có mặt mà hộ tống anh và hắn trở về, vừa lúc trời cũng ngừng mưa luôn rồi.______- Anh Taehyung, xem em phát hiện được gì này!Jungkook phấn khích tột đỉnh mà cầm tập hồ sơ bệnh án trên tay, chắc hẳn là phải có điều gì chấn động lắm đây. Làm cho Taehyung dù đang làm việc xử lý những mẫu xét nghiệm ở bên cạnh cũng phải ngừng lại.- Hửm? Em nói đi.Jungkook liền nhanh chóng bắt lấy một chiếc ghế bên cạnh y mà ngồi xuống, cậu giơ tập hồ sơ bệnh án trước mặt Taehyung đầy bất ngờ.- Bệnh nhân của phòng số 107, đích thị là có thai!- Có thai thì có thai, em vội cái gì chứ?Taehyung cười cợt đưa tay xoa lấy đầu cậu, mắt sau đó lại tiếp tục quay vào nhòm kính hiển vi ở trước mặt, bộ dáng nhàn nhã đúng là không thể tưởng.- Chồng của tôi ơi, anh không nhớ gì hết sao? Bệnh nhân đó là bệnh nhân nam, là bệnh nhân nam đó!- Cái gì ?! Một trận kinh thiên động địa từ đại não truyền xuống, Taehyung trừng to mắt, y giật lấy tập giấy trên tay của Jungkook, tay còn lại với lấy cặp kính mà đeo lên, để đảm bảo mà bản thân không nhìn nhầm.- Thật đó, cậu ấy bị đau bụng, vào viện được cách đây 3 ngày trước, lấy bao nhiêu mẫu xét nghiệm cũng chưa đoán ra được bệnh. Kết quả bị lạc mẫu nước tiểu vào khoa sản và chẩn đoán có thai. Chị trưởng khoa còn chưa hết bàng hoàng đâu!Jungkook lau mồ hôi mà thở hắt ra một hơi, cậu đã cho bên xét nghiệm kiểm tra đi kiểm tra lại, người bệnh nhân này đích thực là có thai rồi đi. Sự việc này đúng là chấn động, chấn động nhất kể từ lúc cậu công tác tại bệnh viện đến nay, chúng lạ kì theo một cách không tưởng.- Em xem lại xem, nhỡ đâu cậu ta lại là người chuyển giới chẳng hạn?- Đã hỏi người nhà của cậu ấy rồi. Cậu ta là nam 100%, em cũng kiểm tra tổng quát rồi, cậu ta đích thực là nam đó.- Thôi được rồi, em ngồi nghỉ một chút đi, anh sẽ xem xét và kiểm nghiệm cho cậu ta lại một lần nữa.Rót cho cậu một cốc nước, y đứng lên mà cầm sẵn những giấy tờ liên quan đến bệnh nhân phòng số 107, ngay tức khắc y rời khỏi phòng một cách vô cùng gấp rút..* Cộc cộc cộc* Cửa vừa mới gõ lập tức đã có người bước đến mở cửa, Taehyung bình ổn lại hơi thở của mình, y chỉnh chang lại chiếc áo blouse trên người mà bước vào, phát hiện trên giường bệnh là một cậu trai còn khá trẻ tuổi ngồi trên giường và cẩn thận hưởng thụ sự chăm sóc ưu ái của người đàn ông lớn hơn bên cạnh.- Tôi là bác sĩ Kim Taehyung, tôi mang kết quả xét nghiệm của bệnh nhân Kang Je Min đến.Nghe đến đây người đàn ông cao lớn hơn kia liền dừng tay đang đút những miếng cháo nhỏ cho cậu trai trẻ kia, anh ta nhanh nhanh chóng chóng mà đứng lên, trông thấy nét mặt thất thất kia của Taehyung lại thập phần hoảng loạn.- À...tôi là Lee Han Sung, chồng của Je Min.- Anh Lee, theo như kết quả giám định nước tiểu, tôi thực sự rất cần vợ anh cùng chúng tôi kiểm nghiệm một lần nữa, bởi...nó có chút bất thường.- Bất thường?! Bất thường là sao hả bác sĩ? Anh nói rõ hơn được không?Bệnh nhân mang tên Je Min kia trập trùng lo lắng mà rời giường đứng bật dậy, đôi mắt cậu lững lờ vô kể, trong đó còn xen lẫn cả sợ hãi đồng thời. - Em đừng lo, chắc chắn là có sai sót mà thôi - người đàn ông kia vỗ lấy vai cậu vợ của mình an ủi, sau đó cũng tiếp lời nói với Taehyung - Anh giải thích rõ với chúng tôi được chứ?- Cậu ấy...có thai rồi.- Cái gì?!.Taehyung cầm thiết bị dò siêu âm lên bụng của cậu trai trẻ kia, y một lần nữa lại lau lau cái kính của mình thật kĩ, để chắc chắn là không nhìn lầm đi. Ngay cả hai người người nằm người đứng kia cũng thổn thức mà chờ kết quả vô cùng.- Chuyện này quả thật là khó tin...tôi ban đầu đã nghĩ cậu Kang là người chuyển giới đấy.- Tất cả giấy tờ tuỳ thân của vợ tôi anh cũng biết, vợ tôi là con trai, làm sao mà có thai được chứ, bệnh viện chắc hẳn là có nhầm lẫn đi.- Anh Lee anh xem xem, hình ảnh hiển thị siêu âm đích thực là bào thai rồi. Còn về tuổi của phôi thai, cái này chắc là phải sang bên khoa sản để chẩn đoán.Taehyung hạ máy dò siêu xuống và đưa khăn giấy cho bệnh nhân của mình lau đi phần gel trên bụng, y đã tập hợp tất cả những bác sĩ hiện có trong khoa sản để tiến hành nghiên cứu tình trạng bệnh nhân một chút. Vì không phải là chuyên ngành của mình, y cũng chỉ có thể biết được bao nhiêu đó. - Hiện tại người nhà bệnh nhân cứ đưa cậu ấy đến khoa sản để kiểm tra, phần này chúng tôi sẽ không tính vào viện phí.- Nhưng mà....Nhận thấy vẻ lạnh lùng từ phía cậu trai trẻ trước mặt mình kia, Taehyung khi ấy cũng điềm đạm hiểu ra vấn đề, phải, làm gì có ai có thể ngang nhiên bước chân vào khoa sản khi là nam nhân được kia chứ, thật xấu mặt.- Tôi đã thông báo cho phía khoa sản biết, tuyệt đối sẽ không để cho ai để ý. - Vậy...vậy cảm ơn bác sĩ._____Trời cũng đã sầm tối và hoàn toàn kết thúc lại ca trực của Taehyung và Jungkook, y nắm tay cậu và cùng bước lên xe, cả hai cứ bình đạm như vậy mà lên đường về nhà. Dọc đường đi vừa hay Jungkook nhớ lại chuyện ban sáng, một câu chuyện khiến cậu hết sức bàng hoàng, Jungkook cuối dùng cũng không nhịn được sự tò mò mà vỗ vai chồng mình một cái.- Ca xét nghiệm của bệnh nhân phòng số 107 thế nào? Có thật là bào thai không vậy anh?- Ừm...đúng là như vậy, nhưng thực sự rất mơ hồ, có lẽ là phôi thai còn quá bé, nhưng anh khẳng định là có. Điều này chắc phải hỏi trưởng khoa sản thì mới nắm rõ được.- Vậy thì quá kì quái rồi đi, cậu trai ấy đích thực là nam, lại có thể mang thai, đúng là tạo hoá xoay vần, chuyện gì cũng xảy ra được. - Jungkook chép miệng- Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như đó thực sự là phôi thai, anh thiết nghĩ họ cũng sẽ rất hạnh phúc. Cậu ấy cũng yêu đương với con trai, giống như chúng ta vậy.- Lời anh nói khiến em ghen tị với cậu trai ấy quá đi! Taehyung xoa lấy đầu cái con thỏ ngồi bên cạnh mình đang nhấm nháp gói bánh quy ăn dở, miệng lại như lẩm bẩm như ước ao cái gì đó lớn lắm ấy. Có con cũng được, không có con cũng được, gì thì gì chứ y vẫn còn chưa muốn có con sớm như vậy với Jungkook đâu. - Có lẽ những ngày sau anh phải tham gia nghiên cứu tích cực rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me