LoveTruyen.Me

Namseok Vmin Cause Of Your Smile

và khi hoseok chưa kịp phản ứng, cậu ta đã biến mất, như một cơn gió. cùng lúc đó thì jimin quay trở lại chỗ ngồi của mình.

"anh vừa nói chuyện với ai thế?"

"một kẻ phóng đãng.", hoseok làu bàu, "và vô sỉ nữa."

"anh mới đến busan mà, làm sao lại có người quen?"

"cậu ta cho anh đi nhờ xe sáng nay."

jimin ngơ ngẩn nhìn theo bóng người cao lớn đang đứng chờ ở trạm xe bus, hoseok thấy vậy "ê" lên một tiếng.

"anh làm em giật cả mình!"

"sao thế? kết cậu ta hả?", hoseok trêu đùa cậu em, "anh cho số?"

jimin thoáng bối rối, một phút không nói gì, rồi ngay lập tức thay đổi sắc mặt, ấp úng nói:

"anh, em vừa nhận ra cậu ta...rất là quen."

"gặp ở đâu rồi à?"

"hình như cùng trường, nhưng không nhớ tên."

hoseok bất chợt trầm ngâm, sau đó quay sang jimin.

"tên cậu ta là kim taehyung."

"vậy ạ? mai em hỏi bạn cùng trường xem sao."

hoseok cũng chẳng mảy may suy nghĩ gì về anh chàng lạ lùng tên kim taehyung, hơn nữa là sau mấy ngày liền trôi qua đều yên ả như mặt hồ. hoseok vẫn đến trường, vẫn học hành, vẫn ăn uống và sinh hoạt bình thường. chuông điện thoại cũng chẳng reo lấy một lần.

hoseok vẫn không có bạn nhưng cũng chẳng sao, dạo này cậu cũng chỉ hứng chí lang thang một mình giữa những con ngõ nhỏ quanh co của busan, đến thư viện một mình và tự tận hưởng mùi thơm của sách hay tự cho phép mình dành ngày chủ nhật để lười biếng trên sofa với một tách cà phê nóng hổi là quá đủ.

mẹ hoseok cũng chỉ đặt cho cậu một chút tiền lên bàn và đưa cho cậu một hộp bánh quy, rồi lại vào phòng và đắm chìm trong thế giới của riêng bà. hai mẹ con, hai người thân thiết mà tưởng chừng như là hai thế giới vậy.

hoseok cũng bối rối trước tình cảnh hiện tại, trong quá khứ, mẹ và cậu luôn thân thiết với nhau như những người bạn, cậu có thể trò chuyện với mẹ hàng giờ và mẹ cũng chẳng ngại pha hai ly cà phê để hai mẹ con cùng nhau bình luận về một cuốn sách, hay chỉ giản đơn là ngắm những hạt mưa rơi tí tách bên cửa sổ.

cũng chẳng hiểu từ bao giờ mà giữa hai mẹ con lại có một khoảng trống lạnh lẽo đến thế.

có lẽ là từ khi cha mẹ ly hôn, hoseok nghĩ. từ sau những cuộc cãi vã, mẹ đã không còn dành nhiều thời gian cho hoseok, thay vào đó, có lẽ bà muốn dành phần lớn thời gian tự nhốt mình trong phòng hơn.

từ khi đến busan, hoseok lại càng hiếm khi nói chuyện với mẹ. bà không nói gì với cậu cả.

hoặc giả thử nếu có, bà cũng chỉ toàn cằn nhằn về những thứ không đâu. bà thỉnh thoảng, à không, là luôn luôn chướng tai gai mắt với con trai, dù cậu có làm bất cứ việc gì.

và đừng có mong xin xỏ gì.

ngày qua ngày, hoseok dần chấp nhận nó như một điều tất yếu, và cũng chẳng hề quan tâm nữa.

à, thi thoảng cậu cũng dành thời gian cho em trai bé nhỏ jimin, dù không nhiều. jimin khá là bận rộn nên họ thường chỉ gặp nhau vào chủ nhật và chỉ khoảng một đến một tiếng rưỡi, nhưng thế là đủ để hoseok còn có cảm giác mình đang nói chuyện với ai đấy. jimin và hoseok rất hợp nhau, nói chuyện chẳng bao giờ chán cả.

hơn nữa, jimin lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe cậu, dù là mấy thứ nhảm nhí như phàn nàn về thứ đồ ăn dở tệ ở căng tin,  hoặc là mấy thằng nhóc nghịch ngợm đá bóng trên vỉa hè và va vào cậu. jimin vẫn luôn luôn như thế, tán thành gần như mọi thứ cậu nói.

và đưa cho cậu những lời khuyên chân thành.

cuộc sống bình yên tới mức, hoseok quên mất có một số điện thoại trong danh bạ của mình.

để rồi điều gì cần đến cũng phải đến, không phải một tiếng chuông mà là một hồi rung khe khẽ, một tin nhắn đến từ taehyung.

taehyung

chào hoseokie

hoseok

ai cho cu gi như vy?

tôi chng thân quen gì cu đâu

vô s

sao nhỉ...

anh trai đại học

đừng nên làm em chú ý mà

nhưng em đang để mắt tới anh

tốt nhất

ngoan đi

em thương

cu là ai mà nghĩ có th chi phi tôi

con ông bà nào à

xin li

tôi không s đa nhóc nào đâu

cu m còn ngây thơ lm ;)))

anh càng nói như vậy

càng làm cho em có cảm giác muốn chinh phục anh hơn

chúc ngủ ngon, hoseokie

sáng mai em sẽ gặp anh

hmmm sáng mai?

tôi s tránh cái mt cu

tuỳ anh

sáng hôm sau, hoseok nhớ nhưng vẫn bỏ ngoài tai lời dẫn dụ của taehyung, đến trường bình thường. nhưng vừa tới cổng trường thì cậu đã thấy những tiếng xôn xao của đám nữ sinh, một đám đông tụ lại ở cổng trường, và vài tiếng cảm thán.

hoseok tính tình lại chẳng bon chen gì chuyện thiên hạ, cậu mặc kệ mà đi lướt qua, nhưng một giọng nói trầm khàn vô tình kéo cậu lại.

"hoseok."

khi quay mặt lại, hoseok thấy ngay trước mặt mình, gương mặt đẹp như đồ hoạ. kim taehyung, vẫn mái tóc xoăn xù kiểu mullet và cái nháy mắt đểu cáng phát ghét, hoseok đánh cậu ta một cái.

"ra cậu dám tìm tới đây."

"em đã nói là sẽ gặp anh vào buổi sáng."

taehyung, đồng phục trung học nhưng vẫn đẹp trai ngời ngợi như thế này, thảo nào lũ nữ sinh nó xâu xé như thế.

"thế cậu cần gì?"

"em chỉ cần anh."

hoseok đánh thật mạnh vào gáy taehyung rồi chuồn thẳng.

thế hiểm hóc, cậu ta có khi ngất ở đấy, nhưng thôi, mấy chục em gái vây xung quanh đỡ vào phòng y tế là được rồi.

vả lại, cậu ta láo toét như thế, rồi cứ vênh vênh tỏ vẻ thượng đẳng, thêm cái kiểu ve vãn rẻ tiền đấy, nghĩ mình là nam chính ngôn tình hay sao!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me