LoveTruyen.Me

Naruto Tinh Yeu Chung Mau Gi The

Dù nói là cùng đi xem phim nhưng thực tế thì cô và cậu ta xem 2 bộ phim khác nhau. Lúc đến rạp phim, 2 người chen vào giữa đám đông, rồi tách nhau ra vào xem 2 bộ phim khác nhau. Sau khi xong, họ tạm biệt nhau ra về. Hinata được các vệ sĩ đưa về nhà.

Phủ Hyuga

Cha cô ngồi trong 1 gian phòng trống, nơi mà gia tộc cô dùng để luyện tập môn võ cổ truyền, đôi mắt ông vô cảm nhìn chằm chằm về phía cửa sổ nơi có thể nhìn thấy cổng chính từ phòng này.

Bước vào cửa, có lẽ là do biết trước nên ngay lập tức Hanabi và Akamaru liền nhào vào lòng cô.

Akamaru là chú chó mà cậu bạn thơ ấu Kiba của cô nhờ cô chăm sóc 2 năm để cậu ấy hoàn thành việc du học ở Đức.

Còn Hanabi- người thừa kế chính thức cho võ đường của gia tộc Huyga đồng thời cũng là em gái ruột của cô. Con bé nhào tới, tay run run nắm lấy vạc áo cô.

- Em xin lỗi hức ..xin lỗi. Em..em không thể..hức..bảo vệ cho mẹ và cả Akamaru. Đã khiến..hức...cho chị phải chịu khổ vì bọn em. Tất cả...hức..là tại em...hức em không giúp được gì cho chị. Hức..Em xin lỗi...xin...lỗi hức hức.

Giọng Hanabi khàn khàn xem lẫn những tiếng nấc. Đưa tay quệt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má của cô em gái. Cô nở nụ cười hiền. Tay còn lại vuốt ve chú chó nhỏ

- Chị không sao, bây giờ chị đang rất tốt. Hơn nữa, em đừng khóc. Nước mắt không hợp với em đâu.

- Đại tiểu thư, trưởng tộc cho gọi cô ở phòng tập.

- ta biết rồi, cảm ơn cô Kalon. Cha gọi chị rồi, chị đi đây. Em cũng tới giờ đi học rồi mà nhỉ, đi học ngoan nhé!

Đi về phía phòng tập. Cánh cửa nhẹ mở, Hinata bước vào. Cô ngồi ngay ngắn đối diện cha mình.

- Buổi xem mắt thế nào?

- Rất tốt, thưa cha

- Đừng làm bất cứ điều gì ngu ngốc, nghe rõ chưa

- Dạ
.
.
.
Cuộc nói chuyện giữa 2 người kết thúc rất ngắn gọn. Hinata lên xe, cô cần phải về lại kí túc xá. Phủ nhà cô cách trường thật sự xa khoảng 1tiếng rưỡi nếu đi xe ô tô. Ngồi trong xe, ánh mắt cô vô định không có tiêu điểm nhìn ra cửa kính. Ít ra thì cô đã có thể gặp lại mẹ, em gái và cả Akamaru nữa.

Một nụ cười chợt thoáng nở trên đôi môi nhỏ. Cuối cùng thì cô cũng đã được an ủi phần. Nhìn thấy họ vẫn bình an, lòng cô cũng được an ủi.
.
.
.
Đã 6h tối. Cô đã về đến cổng kí túc. Mệt mỏi rã rời khi ngồi quá lâu trên xe. Vừa bước xuống, chiếc xe kia liền chạy biến mất tăm.

- A! Cậu ấy về rồi kìa.

Giọng Sakura vang lên thu hút sự chú ý của cô. Quay người về hướng phát ra tiếng gọi, cơ mặt cô dãn ra. Chà! Những người bạn tuyệt vời của cô đã đợi cô ở đó từ lâu. Temari lên tiếng, nở một nụ cười tươi.

- Cậu về rồi, nhanh lên nào Hinata thay đồ đi rồ chúng ta đi ăn.

- Đúng đó, đúng đó. Chắc cậu cũng mệt rồi thay đồ đi rồi đi ăn, xóa tan sự mệt mỏi nào

Ino nở nụ cười tươi rói. Tenten cũng nhanh chóng tiếp lời. Vừa nói cô vừa đẩy Hinata vào cổng ký túc xá.

- hai cậy ấy nói phải. Nào Hinata lẹ nào nay Sakura bao chúng ta ăn cơ hội ngàn năm có một đây. Mau nào, cậu có muốn bọn tớ đi cùng không Hinata.

Hinata lắc đầu. Cô vẫy tay chào tạm biệt nhóm bạn để lên phòng thay đồ. Tầm 10 phút sau Hinata xuất hiện trở lại rồi nhanh cóng cùng hội bạn đi ăn. Nhưng lòng cô đã dậy sóng.

Naruto không có trong phòng, và có một mùi gì đấy kì lạ từ phòng cậu ta. Mùi máu và thuốc súng. Chúng không quá rõ ràng mà cứ thoang thoảng trong không khí. Hinata đã cố gọi nhưng chỉ có tiếng tít tắt của đồng hồ đáp lại cô. Lo lắng và sợ hãi, Hinata với lấy chiếc túi xách trên bàn định bụng là sẽ gọi cho cậu để hỏi rõ. Nhưng chợt nhận ra dòng chữ viết tay quen thuộc trên một mẫu giấy nhỏ nằm tên mặt bàn. Cầm lên đọc, Hinata cất chiếc điện thoại đi. Lặng lẽ nhìn tờ giấy đó 1 lúc lâu, Hinata đã quyết định rời khỏi chỗ đó.
.
Tớ đang làm vài thứ đồ vặt vảnh nên có lẻ sẽ có mùi và hiện tại thì điện thoại tớ lại vừa hỏng loa giờ thì tớ bận ra ngoài một lát. Đừng gọi tớ nhé.
-- Uzumaki Naruto --
Hinata đã quyết định làm theo những gì tờ giấy nới. Cố che giấu cái nội tâm thấp thỏm đầy âu lo của mình.
.
.










Chuyến đi ăn kết thúc với sự than vãn của Sakura và những tiếng cười giòn dã. Khi ấy là 9h50 tối.


10h30 tối. Hắn vẫn chưa về. Cho dù cô cùng hội bạn đã lượn lờ khắp mọi ngóc ngách của thành phố và dù cho giờ đã là 10 rưỡi tối, hắn vẫn chưa về.

Sợ

Cô thật sự rất sợ. Căn phòng tối om. Hôm nay cả khu ký túc xá của cô mất điện.

Bóng tối. Thứ mà con người ta đã liệt nó vào những nỗi sợ kinh điển mà ai cũng có. Nhưng trong số đó, vẫn có những người như cô. Những ám ảnh tâm lí thuở bé khiến cô sợ hãi. Đèn điện của cả khu kí túc đều đã tắt. Hôm nay là ngày thực hiện cắt giảm điện năng nhằm tiết kiệm tiền để làm từ thiện. Và nó-cái thứ duy nhất còn phát sáng trong phòng- là một cái đèn mang màu cam vàng mờ ảo với ánh sáng lập lòe. Nhưng nó cố định ở một chỗ và cũng chỉ sáng đến 10h35.

Cô thật sự rất sợ. Điện thoại hết pin, sạc dự phòng cũng vừa mới hư. Ino ngồi ôm chân trên sofa. Chiếc đèn cứ lập lòe rồi tắt hẳn.

Cạch

Tiếng mở cửa như đánh thức cô khỏi nỗi sợ khoảng vài giây. Nghĩ rằng Sakura ( vì cô nàng thường qua vào lúc này để đem cho Ino một thứ gì đó bất kì mà cô nàng để quên và hôm nay thứ bị để quên là khăn tay ) cô lao vào ôm chầm cái cơ thể của kẻ vừa mở cửa. Nhưng, lạ lắm, cơ thể của các bạn cô cô đã thuộc lòng. Nhưng rõ ràng. Đây đâu phải cơ thể của họ.

Tay cô vẫn ôm chặt cứng người đó. Ngước lên nhìn kẻ " lạ " kia bằng đôi mắt đã rưng rưng. Trong cái ánh sáng mờ của trăng, cô thật sự rất khó để nhìn được dung mạo của người kia. Nhìn thật kĩ cô chợt nhận ra gương mặt tuấn tú đó. Chưa kịp để cô phải giật mình lên tiếng hay hành động anh chàng kia nhẹ nhàng lên tiếng.

- Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao cậu lại nhào vào ôm tôi như thế? Cậu có thể bỏ tôi ra không?

-..........Và tại sao cậu khóc?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me