Nct Dream Throne Phan 2
Jeno mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ mấy đứa nhóc nhìn không rõ mặt cứ chạy nhảy lung tung trên sân Ngô đồng, có đứa khóc, có đứa cười, lại có đứa dở khóc dở cười. Rồi bỗng chớp mắt một cái, từ sân Ngô đồng chuyển thành Hoang nguyên tuyết phủ trắng trời, mấy đứa nhóc kia lại chẳng thấy đâu hết, chỉ có một bóng người cầm cọ vẽ ngâm một khúc dân ca.Rõ ràng Jeno biết khúc dân ca đó, nhưng vẫn không tài nào hiểu được. Thời điểm mở mắt, thứ đầu tiên Jeno nghe là tiếng sóng biển. Cậu cũng giống bao đứa trẻ lớn lên nơi đế đô, cả đời chưa nhìn thấy biển bao giờ, âm thanh này lạ lẫm đến mức suýt chút nữa cậu đã nghĩ đó là âm thanh của thiên đường. Ngoài tiếng sóng biển, Jeno còn nghe thấy một vài âm thanh vụn vặt khác, tựa như có người nói chuyện, có người làm bếp, có người chạy nhảy trên hành lang, cũng có người chỉ đơn giản là lật giở một trang sách. Jeno phát hiện nơi mình đang nằm là một căn phòng được bài trí đơn giản, khung cửa sổ vuông vuông in hình một khoảng trời xanh như bích ngọc, nắng sớm đậu trên vai cậu, dịu dàng như một chiếc hôn của chúa trời. Lee Jeno chăm chú nhìn tia nắng kia hồi lâu, trong một khoảnh khắc đột nhiên muốn bật khóc thật lớn..So với niềm hạnh phúc chết đi sống lại, điều đáng thất vọng đó là thái độ của mọi người đối với cái sự "chết đi sống lại" này. Na Jaemin đang ở trong bếp làm một cái bánh pizza siêu to siêu khổng lồ, Lee Jeno bước vào chẳng giúp được gì còn chàng ràng làm đổ gói bột, bị cậu mắng văng ra khỏi bếp luôn.Jisung và Chenle cùng nhau an ủi: "Thông cảm đi anh, ảnh đã nấu ăn suốt một tháng nay rồi, trong người bứt rứt nên khó tánh vậy đó." Nói thì nói vậy chứ bản thân hai nhóc cũng chẳng rảnh chơi với Jeno. Tụi nó đang bận viết thư, sắp đến sinh nhật Mark rồi, Jaemin nói tình cảm quan trọng, bảo hai đứa viết thư tặng anh. Jeno ghé mắt đọc thử, ngay từ câu đầu tiên đã thế này:"Nhà em có nuôi một anh Mark..."Anh Mark "nhà em nuôi" đang nằm dưới mái hiên sưởi nắng, lúc Jeno ra ngoài mới biết căn nhà này nằm ngay cạnh bờ biển, tường trắng ngói xanh, bên hiên còn có một khoảnh vườn nhỏ trồng mấy khóm hoa màu đỏ mận vô cùng chói mắt.Mark nhìn thấy Jeno cũng chẳng có vẻ gì là chào đón, chỉ tùy tiện giải thích: "Đây là biển Đỏ."Sau đó anh lại kể thêm một số chuyện, về việc Lee Taeyong lên ngôi thế nào cũng như mấy người họ vì sao mà rời khỏi đế đô. Nghe một hồi Jeno vẫn có chỗ không hiểu, những người khác thì thôi đi nhưng Jisung sao lại ở đây? Nhà họ Park chỉ có mỗi mụn con này để kế thừa gia nghiệp, lẽ nào bọn họ chấp nhận cho nó từ bỏ tất thảy?Mark nói, làm gì có chuyện đó. Nhưng hiện tại nó vẫn chưa phải trưởng tộc, vẫn có thể chạy nhảy thêm một thời gian nữa. Còn sau này... đợi sau này rồi tính thôi. Hai người đang trò chuyện thì cũng vừa lúc Haechan và Renjun từ bên ngoài về, đứa nào cũng tay xách nách mang, cứ như khuân cả siêu thị nhà người ta đi vậy. Haechan đặt tay lên đầu Jeno kiểm tra, lúc bỏ xuống còn tranh thủ cốc cho một cái. "Người ta là thương bệnh binh đó, lương tâm cậu có biết đau không vậy?"Nói thừa, dĩ nhiên là không đau. Haechan cong chân đạp thêm một cước rồi ôm đồ chạy vào bếp, tiện thể kéo Mark theo luôn. Renjun ném đồ trong tay cho hai người rồi ngồi xuống chỗ Mark vừa rời đi, cậu vốn có chuyện muốn hỏi Jeno ai ngờ cậu ta lại lên tiếng trước."Cậu biết là tớ sẽ không chết?"Renjun gật đầu: "Dĩ nhiên!"Tuy cậu không phải phù sư nhưng vì dạy Chenle mà từng đọc hết sách vở trong thiên hạ, dĩ nhiên biết thứ được khắc trên đao Jaemin là bùa giữ mệnh. Cả sân Ngô đồng chỉ có một mình cậu ấy mang vũ khí, rõ ràng là cố ý dụ cậu. Chưa kể, Lee Taeyong sớm không đến, muộn không đến lại xuất hiện đúng lúc đó, chẳng phải là phương án dự phòng nếu Renjun không dám ra tay hay sao? Ngay từ đầu Jeno đã chẳng muốn chết, cậu sẽ không thực sự trở thành Hoàng đế, khế ước giữa hai người cũng không thể hoàn thành.Còn vì sao phải bày ra vở kịch kia, có lẽ là bởi muốn trở thành một kẻ đã chết trong mắt người đời, vĩnh viễn rời xa đế đô mà thôi.Lee Jeno đắn đo thật lâu, cuối cùng nói: "Xin lỗi."Thứ đã hứa với cậu, vẫn là không cách nào trả lại!Nhưng thực ra Renjun không cảm thấy Jeno nợ mình cái gì, hẳn là trên đời này tồn tại một món nợ cực lớn, nhưng người có trách nhiệm gánh vác không phải Lee Jeno, người có tư cách nhận hai từ xin lỗi cũng không phải Huang Renjun. Bọn họ chỉ là những kẻ may mắn sống sót, sống được là tốt rồi, so đo nhiều thế làm gì?Dĩ nhiên Jeno không biết suy nghĩ trong lòng Renjun, chỉ là đợi mãi không thấy đáp lại thì đành tự đổi chủ đề: "Những thứ mà tớ muốn làm, ngay từ đầu cậu đã biết rồi đúng không?"Người được hỏi lại hỏi lại, làm sao cậu biết, Jeno liền chỉ tay về khóm hoa màu đỏ mận bên hiên nhà. Dù sao cậu cũng từng bị thứ đó làm cho sống dở chết dở một khoảng thời gian, hình dạng của nó cậu vẫn nhớ rất rõ. Nghe nói người Tây đế quốc gọi thứ này là "getto", mang ý nghĩa trường sinh bất tử, sánh cùng thiên địa.Renjun nhìn theo hướng tay của Jeno, nói một câu không liên quan: "Anh Mark cũng mang họ Lee mà..."Ngụ ý: Ừ, ngay từ đầu đã biết rồi!"Dù sao tớ cũng là niệm sư, làm gì có chuyện không biết người ta động tay động chân với ký ức của mình. Niệm lực của mỗi niệm sư đều có dấu ấn riêng, người cùng cấp độ thì có thể nhận ra. Vì vậy, tớ đi tìm anh Doyoung."
Dường như cái tên này có một lực sát thương rất lớn đối với Jeno, cậu túm chặt lấy tay người ngồi cạnh, chặt đến mức gần như muốn bẻ gãy. Renjun cũng không vì đau mà cố rút tay ra, chỉ dùng tay kia vỗ vai đối phương như an ủi. "Yên tâm đi. Những chuyện cậu không muốn nói anh ấy cũng không nói."Trong bức thư Kim Doyoung gửi đến lâu đài nhà họ Huang chỉ vẻn vẹn mấy chữ thế này: Có một người ở Hoang nguyên, nếu trở về, gia thù của em sẽ được trả. Cho nên Renjun vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, 13 năm đằng đẵng như nước chảy qua cầu, mãi cho đến một ngày người kia đứng trước cổng lâu đài hỏi cậu: "Người có muốn làm trợ thủ cho ta không?" Lee Jeno thực sự không chết, người phải chết là kẻ thù của bọn họ, chỉ tiếc đoạn ký ức kia vẫn bị xoá đi lần nữa.Điều này không quan trọng, Haechan từng, tất cả khó khăn và gánh nặng của kiếp này đều sẽ trở thành nước chảy mây bay. Chúng ta không phải anh hùng cái thế, cũng chẳng phải vĩ nhân lỗi lạc, chúng ta chỉ là những cánh chim chiền chiện rơi lệ trên không, mong sao tìm được một chốn dừng chân bình yên an lạc. Ở nơi tận cùng của thế giới, chúng ta sẽ gọi nhau vào mỗi sáng, ngắm xuân hạ thu đông, nghe tiếng sóng biển rồi trò chuyện hết nửa đời. Đó mới là điều quan trọng!Lúc này, ở trong nhà, Na Jaemin vừa nướng xong mẻ bánh, mùi vị nghe qua có gì đó sai sai. Park Jisung nghĩ mãi mà không biết sai chỗ nào, đành thò đầu ra ngoài gào lên:"Mấy anh ơi!!!! Cơm!!!!!!".Rất lâu, rất lâu sau này, có một ngày Lee Jeno từng hỏi Huang Renjun: "Rốt cuộc thì ý nghĩa của bài dân ca kia là gì?" "Những con chim chiền chiện bay trên không và rơi lệ." (*)"Tớ biết, đoạn sau cơ.""Người là một mầm xanh dịu dàng..."Huang Renjun mỉm cười, lặp lại lần nữa: "Cậu là một mầm xanh dịu dàng."
___________(*) Lời bài hát Aimo - nhạc phim hoạt hình Macross Frontier, do Megumi Nakajima trình bày.
Dường như cái tên này có một lực sát thương rất lớn đối với Jeno, cậu túm chặt lấy tay người ngồi cạnh, chặt đến mức gần như muốn bẻ gãy. Renjun cũng không vì đau mà cố rút tay ra, chỉ dùng tay kia vỗ vai đối phương như an ủi. "Yên tâm đi. Những chuyện cậu không muốn nói anh ấy cũng không nói."Trong bức thư Kim Doyoung gửi đến lâu đài nhà họ Huang chỉ vẻn vẹn mấy chữ thế này: Có một người ở Hoang nguyên, nếu trở về, gia thù của em sẽ được trả. Cho nên Renjun vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, 13 năm đằng đẵng như nước chảy qua cầu, mãi cho đến một ngày người kia đứng trước cổng lâu đài hỏi cậu: "Người có muốn làm trợ thủ cho ta không?" Lee Jeno thực sự không chết, người phải chết là kẻ thù của bọn họ, chỉ tiếc đoạn ký ức kia vẫn bị xoá đi lần nữa.Điều này không quan trọng, Haechan từng, tất cả khó khăn và gánh nặng của kiếp này đều sẽ trở thành nước chảy mây bay. Chúng ta không phải anh hùng cái thế, cũng chẳng phải vĩ nhân lỗi lạc, chúng ta chỉ là những cánh chim chiền chiện rơi lệ trên không, mong sao tìm được một chốn dừng chân bình yên an lạc. Ở nơi tận cùng của thế giới, chúng ta sẽ gọi nhau vào mỗi sáng, ngắm xuân hạ thu đông, nghe tiếng sóng biển rồi trò chuyện hết nửa đời. Đó mới là điều quan trọng!Lúc này, ở trong nhà, Na Jaemin vừa nướng xong mẻ bánh, mùi vị nghe qua có gì đó sai sai. Park Jisung nghĩ mãi mà không biết sai chỗ nào, đành thò đầu ra ngoài gào lên:"Mấy anh ơi!!!! Cơm!!!!!!".Rất lâu, rất lâu sau này, có một ngày Lee Jeno từng hỏi Huang Renjun: "Rốt cuộc thì ý nghĩa của bài dân ca kia là gì?" "Những con chim chiền chiện bay trên không và rơi lệ." (*)"Tớ biết, đoạn sau cơ.""Người là một mầm xanh dịu dàng..."Huang Renjun mỉm cười, lặp lại lần nữa: "Cậu là một mầm xanh dịu dàng."
___________(*) Lời bài hát Aimo - nhạc phim hoạt hình Macross Frontier, do Megumi Nakajima trình bày.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me