LoveTruyen.Me

Nejiten Hay Xem Nhu Giac Mong Tran

 Tenten cầm trên tay chiếc hộp cũ của ba , không thể nào ngăn những giọt nước mắt nóng hỏi lăn dài trên má , cô lấy tay liên tục đập vào lòng ngực mình , nỗi đau như ai oán kia đang giằng xé trái tim nhỏ bé vốn đã chịu nhiều tổn thương này  .

 Tại sao ông trời luôn gieo hết bất hạnh này đến bất hạnh khác vào cuộc của cô ? 

 Kiếp trước cô đã tạo nên nghiệp chướng gì để bây giờ phải gánh lấy đau đớn tột cùng khi mất đi người mình yêu thương nhất ?

Họ nói ba cô lái xe gây tai nạn sợ tội nên tự xác ! Một vụ án kết luận thật chóng vánh khi mà chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân .

 Người khác nhìn vào cũng biết bên trong có uẩn khúc . Thế nhưng ai mới là người đã vung tiền để che mờ pháp luật .

 Cho đến bây giờ , cô vẫn cảm thấy bản thân thật vô dụng , chỉ biết ngồi một chỗ khóc rồi khóc , dường như cả thế giới bên ngoài cũng nhòa đi sau màn nước mắt ấy .

 Cô muốn tìm hiểu nguyên nhân , lại không biết bắt đầu từ đâu .

- Chị hai à......chị nên ăn chút gì đi !

 Nana bưng vào phòng một đĩa thức ăn , kể từ ngày Tenten trở về Nhật biết được tin buồn đến nay , cô dường như chẳng muốn làm gì ngoài ngồi một chỗ thơ thẩn nghĩ về người ba đã ra đi một cách đột ngột chỉ cách một ngày trước khi cô về nước .

- Em để đó đi , chị muốn được yên tĩnh một mình !

 Nana để thức ăn trên bàn , cô bé bước ra khỏi phòng , trước khi đóng cửa còn xoay đầu lại nhìn Tenten một lần , còn cô thì vẫn ôm chặt chiếc hộp chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm xưa cũ .

 Nào là tấm ảnh cô đoạt giải tiếng anh cấp quốc gia , bài kiểm tra không điểm đầu tiên , chiếc răng sữa gãy khi bị té xe đạp , những tác phẩm làm dang dở , hình ảnh hai người cùng nhau leo núi khi ông dành tháng lương đầu tiên vào việc đi du lịch với cô và còn rất rất nhiều kỉ niệm nhỏ nhặt khác làm sao cô có thể nào quên .

- Ba nói sẽ cùng con thực hiện những nguyện vọng chưa làm được . Vậy mà......đã bỏ Tenten đi trước rồi .

 Cô lại nghẹn ngào khẽ thì thầm trong khi nước mắt vẫn cứ rơi đầm đìa ướt cả khuôn mặt , mấy ngày nay dường như ngày nào cô cũng dùng nước mắt thay cơm .

 Tenten không biết rằng cô đang tự hành hạ bản thân vì tuyệt thực , tách biệt với mọi người bằng cách nhốt mình trong phòng , nhìn về một hướng như người vô hồn và tắt điện thoại không muốn liên lạc với ai , kể cả Neji .

 Cô ngủ vùi trong mộng với những kí ức xưa cũ , khi đó mặc dù không có mẹ nhưng thật vui khi ba luôn làm đủ mọi trò chỉ để chọc cô cười và phải chi thời gian dừng lại ở đó mãi mãi , vĩnh viễn sẽ không có đau buồn hay những chuyện thấm đẫm nước mắt .

 Ngày thứ ba Tenten bước ra khỏi phòng , dường như không còn sức lực nào để đi , cô đành tựa vào tường để di chuyển ra nhà trước .

- Nước.......?_ Cô lật nắp ấm trà , rồi bình nước lọc chỉ để tìm nước uống .

- Chị hai.......để đó cho em !_ Nana từ dưới bếp đi lên , vội đặt đĩa trái cây lên bàn , đỡ cô ngồi xuống .

- Chị ăn chút gì nha , em đi nấu !

- Ừ !

 Nana thấy Tenten cuối cùng cũng chịu ăn , vui mừng hí hửng chạy xuống bếp . Cô nhìn theo bóng dáng đứa em gái ngây thơ của mình , nó cũng giống như cô , chỉ là tính cách bao dung hơn cô rất nhiều .

 Nếu tính ra thì Nana có cuộc sống thiệt thòi hơn Tenten , từ nhỏ sống với mẹ , luôn bị đánh đập bởi những trận đòn khi bà lên cơn nghiện rượu hay thua cờ bạc .

 Cô bé rất thích xem người khác chơi đàn piano , mỗi lần đi ngang chỗ học đàn đều lén nhìn nhưng bị người ta đuổi đi chỗ khác . 

 Lớn lên một chút thì đi học , số tiền đóng học phí cũng do chính tiền dành dụm của Tenten đưa cho .

 Mặc dù không giàu có như người khác nhưng cô quyết định giúp em gái của mình thực hiện ước mơ .

 Khi Nana đủ lớn để có thể tự đi kiếm việc làm nuôi bản thân thì dường như cô bé không còn cần sự giúp đỡ của Tenten nữa , cô bé quyết định sẽ giống chị của mình tự vương lên trước khó khăn .

Không lâu sau thì mẹ của Tenten cặp với một người đàn ông khác , cả hai vô tình quen biết ở quán bar . Ông ta luôn dòm ngó Nana bằng cặp mắt thèm thuồng và bị  ba cô vô tình bắt gặp được .

  Một năm trước , cuối cùng ba của Tenten cũng chấp nhận Nana về ở chung , ít ra khi ở đó Nana an toàn hơn ở với mẹ của cô . Dù vậy , lâu lâu cô bé vẫn gửi tiền cho bà tiêu xài .

Đối với Tenten bà chẳng khác gì người ngoài , còn đối với Nana , cho dù bà có tệ đến đâu đi nữa thì vẫn là mẹ .

- Chị ơi....có đồ ăn rồi . Cháo đó , em nghĩ mấy ngày nay chị không ăn gì , bao tử yếu nên ăn cháo là tốt nhất !

- Cảm ơn !

- Em xin lỗi vì đã không nói cho chị biết , ngay khi xảy ra tai nạn cảnh sát đã bắt ba giam giữ trong vòng bốn mươi tám tiếng , em có vào thăm , ba bảo không được nói cho chị biết , sau đó thì không biết vì sao cảnh sát lại phát hiện ba thắt cổ trong phòng giam bằng sợi dây thun luồng quần , rồi họ kết luận là ba sợ tội nên tự sát . Chị.....chị không trách em chứ !

- Được rồi , đừng khóc nữa ! _ Cô lau nước mắt trên mặt Nana , cả hai người đều giống nhau ở chỗ dễ xúc động nhưng cô lại biết cách giấu nó đi .

 Tiếng chuông điện thoại vang lên , Nana bắt máy " dạ " vài tiếng rồi mặc áo khác , chuẩn bị rời khỏi nhà .

- Là mẹ nói không khỏe , nhờ em mua thuốc giùm , em đi nha chị !

- Đi nhớ cẩn thận !

 Nana chạy nhanh ra khỏi nhà , còn riêng Tenten cũng đi dạo quanh thành phố .

 Năm năm , mọi thứ đều thay đổi , nếu không nhớ rõ tên đường thì có lẽ cô đã đi lạc .

- Nishizawa , lâu quá không gặp !

 Nghe được giọng nói tinh nghịch vang lên từ phía sau , Tenten xoay người lại , cả hai cùng bật cười , cô bé tóc hồng năm nào giờ đã trưởng thành rồi .

- Cậu hốc hác thật đấy Tenten !

- Vậy sao ? Tớ đang có chuyện buồn !

 Cô kể lại chuyện nhà của mình cho Sakura , thật ra cô không tin vào những gì cảnh sát nói , là do ba cô tự sát hay là có người cố ý ép ông ấy .

- Được rồi , cứ để cho tớ , bởi vì tớ là một pháp y nên có thể yêu cầu khám nghiệm lại tử thi để đưa ra dẫn chứng mới !

 Sakura lớn giọng vỗ mạnh vào ngực , hùng hồn tuyên bố sẽ đem công bằng trả lại cho Tenten . Một lần nữa bệnh nghề nghiệp lại nổi lên .

- Thật sao , cảm ơn cậu !

- Về nhà , yên tâm ngồi một chỗ chờ tin tốt của tớ ! 

 Tenten về tới nhà đã là hai giờ chiều , cô vào phòng nằm nghỉ , chợt nhớ tới chiếc điện thoại đã tắt nguồn mấy hôm nay , cô vội lôi ra , vừa mở máy thì hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ , đa số là của Neji , cô liền bấm gọi lại , bên kia liền cất lên giọng nói ấm áp .

- Đã xảy ra chuyện gì sao Tenten , anh gọi em rất nhiều lần đều không được ?

- Xin lỗi , nhà em vừa xảy ra chuyện buồn ! Em không muốn chuyện đó làm phiền tới anh , em chỉ muốn nói chuyện với anh trong trạng thái tinh thần tốt nhất !

- Ngốc quá , chuyện của em cũng là chuyện của anh ! 

- Đợi chừng nào nhà em xong chuyện , rồi hẵng nói tới chuyện của chúng ta được không anh ?

- Ừ , anh luôn ở đây chờ đợi em !

- Cám ơn anh !

 Cô tắt máy , hai người ở hai thành phố khác nhau nên chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại .

 Tenten không muốn anh vì cô mà bỏ bê gia đình chạy tới tận thành phố này chỉ để an ủi cô . Lại càng không muốn anh vì cô mà chuốc thêm buồn phiền . Nên hai người tạm không gặp nhau một thời gian có lẽ sẽ tốt hơn .

 Tenten ngồi bật dậy , cô quyết định hôm nay sẽ nấu một bữa thật ngon để chiêu đãi Nana . " Có lẽ , con bé sẽ về nhanh thôi ".

Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả , cô ngồi đợi Nana về , đợi tới nỗi ngủ gật . Nhìn lại thì đồng hồ đã điểm sáu giờ ba mươi tối .

 Cô lấy điện thoại gọi cho em gái mình , bên kia đầu dây có đỗ chuông nhưng lại không có ai bắt máy . Tenten sợ Nana đã xảy ra chuyện gì nên vội rời khỏi nhà đi tìm cô bé .




Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me