Neu Khong La Shuhua
" - Nếu mà... Chỉ còn vài tiếng là chết, chết bên cạnh người bạn yêu nhất, thì bạn sẽ làm gì?- Sẽ kể cho cô ấy thật nhiều chuyện vui."
---------- Xin anh... Tôi không hề báo cảnh sát. Xin anh tha cho cô ấy... Cô ấy sẽ chết mất. Anh muốn gì ở tôi thì anh cứ làm.Minnie quỳ sụp xuống cầu xin Ko Ji Hoon.- Cô thấy hối hận rồi à? Vậy thì đáng lẽ ban đầu đừng làm.Bên ngoài, cảnh sát đã tiếp cận được nhà kho và nhận trách nhiệm bảo vệ 4 người bên ngoài. Soyoen gần như ngất xỉu vì sợ hãi.- Ko Ji Hoon, chúng tôi nhận được tin anh có hành vi đe dọa, tấn công tinh thần cũng như thể chất người khác, cố ý gây hấn, mong anh hợp tác để được khoan hồng... Chúng tôi sẽ đếm đến 3...- Bùm!Có tiếng súng đột ngột vang lên. Bên trong, Ko Ji Hoon nói vọng ra bằng một chiếc loa:- Cứ thử làm gì ngu xuẩn thì cả hai đứa này sẽ chết hết. Tao đảm bảo điều đó.- Xin anh bình tĩnh. Chúng tôi hứa sẽ không đột ngột đột đột nhập hay có hành vi công kích. Xin anh đảm bảo mạng sống cho hai người bên trong, chúng tôi sẵn sàng thương lượng.Cảnh sát thấy có yếu tố nguy hiểm nên đã tạm dừng tất cả các chốt hành động.Bên trong, Ko Ji Hoon bắt đầu hoảng loạn, hắn đi lại không ngừng. Còn Miyeon thì càng ngày càng yếu. Minnie vẫn không ngừng cầu xin suốt từ lúc cánh cửa duy nhất bị đóng lại, cô quỳ sụp xuống, ôm lấy chân Ko Ji Hoon dù bị đá ra nhiều lần.- Xin anh... Cô ấy không làm gì sai cả. Để cô ấy ra ngoài rồi tôi chết cùng anh... Tôi van lạy anh, anh muốn làm gì tôi thì cứ làm... - Minnie à... Mau lại đây...Miyeon yếu ớt cất tiếng. Minnie sợ hãi chạy vội tới đỡ cô dậy.- Miyeon à... Cậu cố gắng lên... Tớ xin lỗi... Tớ sẽ cầu xin anh ta để cậu sống. Đợi tớ một chút thôi...Miyoen đưa tay chạm lên môi Minnie...- Được rồi mà... Ngồi với tớ... Một lát nhỡ mà tớ phải chết... Tớ muốn cậu ôm tớ... Sàn nhà lạnh lắm... Cậu nỡ để tớ nằm như vậy à... Hả.... ? Xấu xa...Minnie dàn dụa nước mắt. Cô chưa từng cảm thấy lúc nào lại bất lực như lúc này... Minnie ôm thật chặt Miyeon.- Đã đỡ lạnh chưa?- Ừ ... Đỡ nhiều...lắm... Vì sao... Thường ngày...
...Miyeon nói khó nhọc.- Cậu chẳng ôm tớ... Thế này bao giờ...- Tớ xin lỗi. Là tớ ngang ngược xấu tính.- Đúng.... Chẳng biết dịu dàng với tớ... Bao giờ... Thật đáng ghét...- Giờ cậu muốn tớ nói gì? Tớ nói cho cậu nghe... Cố gắng lên một chút... Đợi tớ tìm cách...- Tớ... Lúc nào cũng đợi cậu rất lâu... Minnie à......- Mau kể cho tớ nghe... những chuyện thật vui...- Ừ... Miyeon những ngày đầu tiên sống như một bóng ma, ngại ngùng đến mức chẳng nói năng gì... Nhưng Miyeon những ngày đầu tiên đã rất xinh đẹp rồi... Rất xinh đẹp...Miyeon cười khó nhọc, cô bắt đầu mệt đến mức không nói được nữa.- Miyeon luôn rất ngốc nghếch, anh quản lý bảo tớ với cậu cãi nhau nghĩa là chơi một trò chơi mà lúc nào tớ cũng thắng... Cậu lúc nào cũng nhường tớ. Cậu rất đáng yêu....Minnie vẫn nói trong nước mắt.- Miyeon luôn không làm gì gây hại đến ai cả, luôn lựa lời nói chuyện với người khác, nhường nhịn tớ, nhường nhịn Shuhua, nhường nhịn Soojin...- Miyeon luôn bị tớ trêu trọc vì thói ngốc nghếch.. Thực ra tớ luôn để ý cậu, nên mới biết cậu ngốc chỗ nào để mà trêu, đúng không? - Miyeon rất tốt ... Tớ rất yêu cậu... Chuyện gì cũng đều là lỗi của tớ cả... Cậu chỉ cần sống thôi, mỗi ngày tớ đều nói yêu cậu 1000 lần... Có được không? - Ò... Thế á... ? Nghe... Được đó... Tớ lạnh. Minnie à... Có phải tớ sắp đi đến chỗ nào đó... Không có cậu... Nên mới thấy lạnh thế này không?Miyeon đáp lời, vẫn cười dù cô biết mạng sống mình đang bị đe dọa... Miyeon nằm sâu hơn vào trong lòng Minnie..." 1000 lần yêu thương của cậu, vì cái gì lúc tớ sắp chết mới định nói cho tớ nghe?"Miyeon mê man suy nghĩ rồi ngất lịm đi.Trong lúc ấy, Ko Ji Hoon tìm đường ra lối khác để thoát thân, có vẻ như nhà kho còn một con đường hầm dẫn ra ngoài, có thể không bắt gặp cảnh sát. Hắn ta từ bao giờ đã không còn trong nhà kho lạnh lẽo. Chỉ còn lại Miyeon và Minnie ngồi chờ cái chết của Miyeon đến dần. Bên ngoài, cảnh sát vẫn nỗ lực đưa ra lời thương lượng. Bất chợt cảnh sát phát hiện ra tín hiệu từ điện thoại Miyeon di chuyển bất thường, rồ sau đó thì không còn nhận được nữa. Tình cờ, do thấy hình nền để hình Miyeon và Minnie, Ko Ji Hoon đã giữ điện thoại của Miyeon trong người mà hắn không hề nhận ra. Tín hiệu từ điện thoại của Minnie thì vẫn rất ổn định, và ở yên một chỗ.Phía cảnh sát phục kích ở cửa sổ báo cáo lại là chỉ còn thấy Miyeon và Minnie ở bên trong, Ko Ji Hoon đột nhiên biến mất trong khoảng gần 10phút một cách kì lạ.- Chúng ta phải làm liều thôi. Chị Miyeon hít phải khí Xyanua gần 45 phút rồi... Chị ấy chết mất...Soyoen thất thiểu cầu xin cảnh sát. Phía cảnh sát phá khóa cửa sổ và nhẹ nhàng đột nhập vào bên trong, tiếp cận Minnie và Miyeon thành công rồi từ từ đưa họ ra ngoài. Quả thật, Ko Ji Hoon đã biến mất không dấu vết.Về sau, Miyeon được đưa vào bệnh viện trong trại thái hôn mê sâu và phải thở hoàn toàn bằng máy thở. Chuyện không tránh khỏi rùm beng, kể từ lúc tới bệnh viện, cả nhóm không ngừng bị tìm kiếm.------------
Bệnh viện Seoul- 4 người ngồi xung quanh Minnie, Yuqi lo lắng không yên nên cứ đi đi lại lại.- Chị... Soojin ái ngại cất lời.- Đừng nói gì... Chị đúng là đồ rác rưởi... Đáng lẽ ra không nên để thứ rác rưởi như chị được sống.Yuqi ôm lấy Minnie... Ngay lập tức. - Không... Không phải đâu. Hắn ta mới là rác rưởi. Chị tuyệt đối không phải.Rồi cả bọn cùng vòng tay qua Yuqi, ôm lấy Minnie. - Đừng sợ. Bọn mình sẽ đi cùng nhau. Chị sẽ không phải một mình...Soyeon nói những lời thường ngày cô vẫn nói. Soyeon không phải không sợ những gì nhóm sắp phải đối mặt, nhưng tình huống này cô biết cô phải mạnh mẽ hơn Minnie.- Người nhà bệnh nhân Cho Miyeon? Có đây không ạ?- Vâng...!!!! Chúng tôi.. Là chúng tôi đây.- Cô ấy ổn rồi. Sẽ sớm tỉnh lại, nhưng hô hấp sẽ có chút khó khăn. Chú ý đêm nay phải trông chừng cẩn thận, qua ngày mai là sẽ ổn định....- Kì lạ.. Khả năng phục hồi của cô ấy đúng là đáng kinh ngạc.Bác sĩ ngạc nhiên vì một người bị nhiễm độc nặng đường hô hấp có thể phục hồi tốt đến vậy.Không bao lâu sau, Miyeon hồi phục và được xuất viện, nhóm đương nhiên phải rời lịch comeback.Và cũng thay luôn cả bài hát chủ đề cho đợt comeback.
---------- Xin anh... Tôi không hề báo cảnh sát. Xin anh tha cho cô ấy... Cô ấy sẽ chết mất. Anh muốn gì ở tôi thì anh cứ làm.Minnie quỳ sụp xuống cầu xin Ko Ji Hoon.- Cô thấy hối hận rồi à? Vậy thì đáng lẽ ban đầu đừng làm.Bên ngoài, cảnh sát đã tiếp cận được nhà kho và nhận trách nhiệm bảo vệ 4 người bên ngoài. Soyoen gần như ngất xỉu vì sợ hãi.- Ko Ji Hoon, chúng tôi nhận được tin anh có hành vi đe dọa, tấn công tinh thần cũng như thể chất người khác, cố ý gây hấn, mong anh hợp tác để được khoan hồng... Chúng tôi sẽ đếm đến 3...- Bùm!Có tiếng súng đột ngột vang lên. Bên trong, Ko Ji Hoon nói vọng ra bằng một chiếc loa:- Cứ thử làm gì ngu xuẩn thì cả hai đứa này sẽ chết hết. Tao đảm bảo điều đó.- Xin anh bình tĩnh. Chúng tôi hứa sẽ không đột ngột đột đột nhập hay có hành vi công kích. Xin anh đảm bảo mạng sống cho hai người bên trong, chúng tôi sẵn sàng thương lượng.Cảnh sát thấy có yếu tố nguy hiểm nên đã tạm dừng tất cả các chốt hành động.Bên trong, Ko Ji Hoon bắt đầu hoảng loạn, hắn đi lại không ngừng. Còn Miyeon thì càng ngày càng yếu. Minnie vẫn không ngừng cầu xin suốt từ lúc cánh cửa duy nhất bị đóng lại, cô quỳ sụp xuống, ôm lấy chân Ko Ji Hoon dù bị đá ra nhiều lần.- Xin anh... Cô ấy không làm gì sai cả. Để cô ấy ra ngoài rồi tôi chết cùng anh... Tôi van lạy anh, anh muốn làm gì tôi thì cứ làm... - Minnie à... Mau lại đây...Miyeon yếu ớt cất tiếng. Minnie sợ hãi chạy vội tới đỡ cô dậy.- Miyeon à... Cậu cố gắng lên... Tớ xin lỗi... Tớ sẽ cầu xin anh ta để cậu sống. Đợi tớ một chút thôi...Miyoen đưa tay chạm lên môi Minnie...- Được rồi mà... Ngồi với tớ... Một lát nhỡ mà tớ phải chết... Tớ muốn cậu ôm tớ... Sàn nhà lạnh lắm... Cậu nỡ để tớ nằm như vậy à... Hả.... ? Xấu xa...Minnie dàn dụa nước mắt. Cô chưa từng cảm thấy lúc nào lại bất lực như lúc này... Minnie ôm thật chặt Miyeon.- Đã đỡ lạnh chưa?- Ừ ... Đỡ nhiều...lắm... Vì sao... Thường ngày...
...Miyeon nói khó nhọc.- Cậu chẳng ôm tớ... Thế này bao giờ...- Tớ xin lỗi. Là tớ ngang ngược xấu tính.- Đúng.... Chẳng biết dịu dàng với tớ... Bao giờ... Thật đáng ghét...- Giờ cậu muốn tớ nói gì? Tớ nói cho cậu nghe... Cố gắng lên một chút... Đợi tớ tìm cách...- Tớ... Lúc nào cũng đợi cậu rất lâu... Minnie à......- Mau kể cho tớ nghe... những chuyện thật vui...- Ừ... Miyeon những ngày đầu tiên sống như một bóng ma, ngại ngùng đến mức chẳng nói năng gì... Nhưng Miyeon những ngày đầu tiên đã rất xinh đẹp rồi... Rất xinh đẹp...Miyeon cười khó nhọc, cô bắt đầu mệt đến mức không nói được nữa.- Miyeon luôn rất ngốc nghếch, anh quản lý bảo tớ với cậu cãi nhau nghĩa là chơi một trò chơi mà lúc nào tớ cũng thắng... Cậu lúc nào cũng nhường tớ. Cậu rất đáng yêu....Minnie vẫn nói trong nước mắt.- Miyeon luôn không làm gì gây hại đến ai cả, luôn lựa lời nói chuyện với người khác, nhường nhịn tớ, nhường nhịn Shuhua, nhường nhịn Soojin...- Miyeon luôn bị tớ trêu trọc vì thói ngốc nghếch.. Thực ra tớ luôn để ý cậu, nên mới biết cậu ngốc chỗ nào để mà trêu, đúng không? - Miyeon rất tốt ... Tớ rất yêu cậu... Chuyện gì cũng đều là lỗi của tớ cả... Cậu chỉ cần sống thôi, mỗi ngày tớ đều nói yêu cậu 1000 lần... Có được không? - Ò... Thế á... ? Nghe... Được đó... Tớ lạnh. Minnie à... Có phải tớ sắp đi đến chỗ nào đó... Không có cậu... Nên mới thấy lạnh thế này không?Miyeon đáp lời, vẫn cười dù cô biết mạng sống mình đang bị đe dọa... Miyeon nằm sâu hơn vào trong lòng Minnie..." 1000 lần yêu thương của cậu, vì cái gì lúc tớ sắp chết mới định nói cho tớ nghe?"Miyeon mê man suy nghĩ rồi ngất lịm đi.Trong lúc ấy, Ko Ji Hoon tìm đường ra lối khác để thoát thân, có vẻ như nhà kho còn một con đường hầm dẫn ra ngoài, có thể không bắt gặp cảnh sát. Hắn ta từ bao giờ đã không còn trong nhà kho lạnh lẽo. Chỉ còn lại Miyeon và Minnie ngồi chờ cái chết của Miyeon đến dần. Bên ngoài, cảnh sát vẫn nỗ lực đưa ra lời thương lượng. Bất chợt cảnh sát phát hiện ra tín hiệu từ điện thoại Miyeon di chuyển bất thường, rồ sau đó thì không còn nhận được nữa. Tình cờ, do thấy hình nền để hình Miyeon và Minnie, Ko Ji Hoon đã giữ điện thoại của Miyeon trong người mà hắn không hề nhận ra. Tín hiệu từ điện thoại của Minnie thì vẫn rất ổn định, và ở yên một chỗ.Phía cảnh sát phục kích ở cửa sổ báo cáo lại là chỉ còn thấy Miyeon và Minnie ở bên trong, Ko Ji Hoon đột nhiên biến mất trong khoảng gần 10phút một cách kì lạ.- Chúng ta phải làm liều thôi. Chị Miyeon hít phải khí Xyanua gần 45 phút rồi... Chị ấy chết mất...Soyoen thất thiểu cầu xin cảnh sát. Phía cảnh sát phá khóa cửa sổ và nhẹ nhàng đột nhập vào bên trong, tiếp cận Minnie và Miyeon thành công rồi từ từ đưa họ ra ngoài. Quả thật, Ko Ji Hoon đã biến mất không dấu vết.Về sau, Miyeon được đưa vào bệnh viện trong trại thái hôn mê sâu và phải thở hoàn toàn bằng máy thở. Chuyện không tránh khỏi rùm beng, kể từ lúc tới bệnh viện, cả nhóm không ngừng bị tìm kiếm.------------
Bệnh viện Seoul- 4 người ngồi xung quanh Minnie, Yuqi lo lắng không yên nên cứ đi đi lại lại.- Chị... Soojin ái ngại cất lời.- Đừng nói gì... Chị đúng là đồ rác rưởi... Đáng lẽ ra không nên để thứ rác rưởi như chị được sống.Yuqi ôm lấy Minnie... Ngay lập tức. - Không... Không phải đâu. Hắn ta mới là rác rưởi. Chị tuyệt đối không phải.Rồi cả bọn cùng vòng tay qua Yuqi, ôm lấy Minnie. - Đừng sợ. Bọn mình sẽ đi cùng nhau. Chị sẽ không phải một mình...Soyeon nói những lời thường ngày cô vẫn nói. Soyeon không phải không sợ những gì nhóm sắp phải đối mặt, nhưng tình huống này cô biết cô phải mạnh mẽ hơn Minnie.- Người nhà bệnh nhân Cho Miyeon? Có đây không ạ?- Vâng...!!!! Chúng tôi.. Là chúng tôi đây.- Cô ấy ổn rồi. Sẽ sớm tỉnh lại, nhưng hô hấp sẽ có chút khó khăn. Chú ý đêm nay phải trông chừng cẩn thận, qua ngày mai là sẽ ổn định....- Kì lạ.. Khả năng phục hồi của cô ấy đúng là đáng kinh ngạc.Bác sĩ ngạc nhiên vì một người bị nhiễm độc nặng đường hô hấp có thể phục hồi tốt đến vậy.Không bao lâu sau, Miyeon hồi phục và được xuất viện, nhóm đương nhiên phải rời lịch comeback.Và cũng thay luôn cả bài hát chủ đề cho đợt comeback.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me