Neu Khong La Shuhua
" Hãy nghe bằng cả hai tai."-----------------
Soojin có lịch trình từ sáng tới tối muộn trong suốt 3 ngày, Shuhua tự ăn uống và cũng rất ngoan ngoãn tối nào cũng chạy xuống đường đón Soojin, dẫu trời có lạnh đến thế nào.Có một hôm, Yuqi rủ Shuhua ra biển, giữa cái thời tiết lạnh cóng của Seoul, Shuhua vẫn đồng ý.- Đã lâu rồi nhỉ? Chúng ta đã lâu rồi không ăn uống riêng với nhau.- Đúng vậy. Kể ra, em đã từng thích đi ăn với chị, vì được thoải mái mà nói tiếng Trung.Yuqi cười nhẹ, tâm trạng Shuhua không tệ, cô cũng có chút vui. Yuqi từ bao giờ đã quên mất cô chính là đã từng thân thiết với Shuhua nhiều thế nào, chính là đã từng coi việc chăm sóc Shuhua là trách nhiệm như thế nào. Yuqi rót cho Shuhua một tách trà ấm, Yuqi lái xe thì sẽ không uống rượu. Cả hai lựa một quán đồ nướng ấm cúng gần bờ biển, ăn nhẹ rồi đi dạo trò chuyện. Đã gần một tháng kể từ ngày Yuqi gặp Wendy và Irene, Yuqi xem ra có chút thay đổi trong tư tưởng, ít nhất không muốn quan hệ với Shuhua trở nên quá nặng nề.- Yuqi à...
- Hưm?
- Ngày còn nhỏ, em với Ba em thích ra biển vào mùa đông.Yuqi mỉm cười nhã nhặn nhìn Shuhua, thế nào tên cà chớn này hôm nay lại tâm trạng dữ vậy?- Rồi, năm em 12 tuổi, Ba em vỡ nợ bỏ trốn, để lại ba chị em em với mẹ và món nợ với con số không còn nhiều hơn tuổi của em nữa... Haha, từ đó, có kề dao vào cổ cũng không ai bắt được em ra biển nữa.Yuqi lặng người... Cô không hề có ý khơi lại những kỉ niệm đau buồn của Shuhua.- Đại ngốc. Nói với chị là em không muốn là được rồi mà không chịu nói. Vậy giờ đi về nhé?- Không.. Em cũng có chuyện định nói với chị.Yuqi phần nào đoán được khi nhìn vào dáng vẻ ít cười của Shuhua. Nói gì thì nói, đi ăn với một người đang thích người yêu mình, quả thực không khó chịu thì lạ quá.- Em tính thời gian tới sẽ về Đài Loan khoảng hai tuần. Tâm lý của Minh có vẻ không ổn, em muốn về xem tình hình thế nào.- Vẫn là vụ thư và bưu phẩm nặc danh anti fan gửi cho em à? Lũ khốn này...- Ừ. Mẹ em cũng vì thế mà đi viện hơn tuần nay rồi. Nhà em xem ra cũng đang không khác gì mớ bòng bong.- Chị Soojin có biết không? Nói với chị ấy chưa?Shuhua im lặng không đáp ngay.- Nói để làm gì chứ? Mà nói là em gái với mẹ em sắp phát điên vì việc em yêu chị ấy à?Shuhua nặng nề đáp lời, dù tone giọng vẫn nhẹ như gió biển. Yuqi cũng chẳng biết phải nói gì nên im lặng.- Ngày trước, em cũng là dạng trâm anh thế phiệt, một bước cũng có người hầu kẻ hạ. Rồi nhà em lâm vào cảnh đường cùng, em phải đi cọ nhà vệ sinh công cộng, phụ mẹ rửa bát thuê. Có một lần, mẹ em vì kiệt sức mà đang bê chồng bát thì ngất ra sàn, mảnh sành cắm vào người, máu chảy lênh láng. Em đã sợ đến đứng người, không có tiền gọi cấp cứu, không có sức cõng mẹ em vào viện, chỉ biết ôm lấy bà rồi cầu xin chủ quán. Chủ quán nói bát vỡ đã không đền, còn phải trả viện phí cho mẹ em thì chắc họ điên, em cứ khóc lóc cầu xin thế là họ đá cho một cái rồi bắt em dọn dẹp cho họ còn làm ăn. Cũng may, lúc đó có người quen của mẹ em đi qua trông thấy rồi đưa mẹ em vào viện.- Ngày hôm đó, em phát hiện ra, em không có khả năng bảo vệ ai cả. Lúc đó mà không có người quen của mẹ em tình cờ nhìn thấy, em đã đứng đó bất lực mà nhìn mẹ chết rồi...- Rồi đến ngày em sang Hàn Quốc, đến ngày em gặp Soojin, gặp chị, gặp mọi người, cảm giác đó vẫn chưa lúc nào biến mất...- Shuhua à...Yuqi nhìn Shuhua ái ngại, cảm giác những lời Wendy nói với Yuqi trước đây đúng tới từng chữ.- Chị, chỉ sinh trước em có 4 tháng... Vậy mà hoàn hảo về mọi mặt. Xinh đẹp, giàu có, hát tốt, học giỏi, nói tiếng Hàn như người bản ngữ, rồi gần đây còn sáng tác, sản xuất... Vì sao so với em, chị lại vượt trội đến thế? Ngày đó, em chỉ nghĩ đơn giản là thôi mặc kệ, dù có thế nào em cũng sẽ nỗ lực hết mình, nhưng so với mọi người, em thực sự chẳng biết phải nỗ lực như thế nào và bao nhiêu nữa, gần như là không thể...- Cái ngày chị nổi xung với tên vô lại chọc ghẹo Soojin ở bữa tiệc, em thực sự thấy suy sụp... Rồi sau này, có yêu nhau cỡ mấy ma thế nhà hắn, em thực sự thấy suy sụp... Rồi sau này, có yêu nhau cỡ mấy mà tránh nổi dư luận, họ sẽ giết chết người em yêu mất... Rồi em sẽ lại đứng nhìn cô ấy chết dần chết mòn như mẹ em ngày hôm đó phải không? Em gần như phát điên mà thực sự không dám làm gì hắn, không đủ sức đẩy hắn ra khỏi cô ấy, không dám chửi vào mặt hắn, em gần như chẳng thể làm gì cả... Yuqi à, đấy chính là số kiếp mà em phải gánh, không có nỗ lực nào bù đắp nổi.- Chưa kể, còn gia đình yếu ớt mới được bình yên vài năm nay của em, đứa em còn quá nhỏ để mà phải chịu đựng vì em, mẹ em nữa,... Em thực sự không biết phải làm gì để tiếp tục yêu cô ấy.Ngần ấy chuyện xảy ra, chưa một lần Shuhua hé răng nửa lời hay tỏ thái độ buồn bã gì với Soojin... Shuhua có thể vô ý trở nên vô tâm, chứ luôn yêu Soojin hết lòng.Yuqi như chết lặng, ôm trầm lấy Shuhua. Bé con mới ngày nào cứ cuối tuần là khoác vai Yuqi đi nhậu khắp Seoul, ngang ngược cà chớn, giờ đã trưởng thành nhiều thế này, chịu nhiều tổn thương đến thế này.- Chị không hơn gì em, Shuhua à... Em thú vị như vậy, em đặc biệt như vậy, em không cần phải giỏi theo cái tiêu chuẩn của người thường làm gì cả, chị cũng chưa bao giờ thấy bản thân mình giỏi hơn em... Soojin yêu em. Nếu không là Shuhua, nếu không phải là Yeh Shuhua, không ai có thể làm cô ấy rung động và chạm đến cái gọi là tình yêu. Chỉ có thể là em thôi.... - Đúng vậy, Yuqi ạ. Đó là thứ duy nhất mà em có... Lợi thế duy nhất mà em có là tình yêu của Soojin. Em yêu cô ấy, yêu Soojin như cô ấy của bây giờ, như cô ấy của mùa đông cách đây 2 năm, như cô ấy của sau này nữa... Dù cô ấy có từng yêu vài ba người trước em, dù cô ấy có đang yêu người khác, dù... cô ấy có từng rung động vì chị, em vẫn yêu Soojin nhiều lắm.- Này Yeh Shuhua, em đang nói cái gì vậy...- Yuqi à... Chị cứ như một tảng đá vậy. Ngang ngược vô cùng, muốn làm gì là làm cái đó, không bao giờ lung lay....- Điều đó làm em thấy giống như so với chị, em thật hèn kém và vô dụng....- Em đã biết chị thích Soojin từ lâu rồi, rất nhiều lần em cố ý tình tứ với Soojin trước mặt chị, em thực sự muốn thấy bộ dạng đáng thương của Song Yuqi một lần... Vậy mà đến cái việc rõ ràng là em có lợi thế, em cũng sợ thua chị nữa... Dù em có yêu Soojin hay không, dù Soojin có yêu ai, chị vẫn cứ giống như chẳng thèm quan tâm vậy, vẫn chăm sóc, vẫn giúp đỡ, còn thuộc cả đơn thuốc và chế độ ăn của Soojin hơn cả em nữa, vì sao đến cả cái việc chăm sóc người em yêu chị cũng giỏi hơn em nữa?...- Vì sao chị có thể kiên định như thế? Làm thế nào em có thể thắng chị? Trong khi em thấy mình vô dụng ngay cả khi chị chẳng thèm khiêu chiến đả kích gì đến em.......- Yuqi à... Hãy ở bên cạnh Soojin, đừng để cô ấy ở cạnh người như em. Chuyện bọn em, có yêu đến thế nào kết cục cũng là đau khổ mà thôi....- Việc tốt đẹp nhất, đáng tự hào nhất em có thể làm cho Soojin là rời xa cô ấy, Yuqi à... Yuqi à... Lòng em cứ giống như mỗi ngày đều bị xé toác, giống y như những mảnh bát đĩa vỡ năm đó vẫn còn nằm nguyên vẹn trong tâm trí em... Yuqi à...- Này Yeh Shuhua... Em có ổn không đấy? - Ừ. Em ổn. Yuqi à... Người con gái đó, đúng là đã vì em mà lựa chọn một con đường khó khăn. Con đường đó em không làm sao đi cùng cô ấy đến tận cuối đường, xin chị hãy đi cùng cô ấy, hạnh phúc cùng cô ấy. - Shuhua à... Đừng nói nữa được không.? Chị xin lỗi, Yeh Shuhua...
Soojin có lịch trình từ sáng tới tối muộn trong suốt 3 ngày, Shuhua tự ăn uống và cũng rất ngoan ngoãn tối nào cũng chạy xuống đường đón Soojin, dẫu trời có lạnh đến thế nào.Có một hôm, Yuqi rủ Shuhua ra biển, giữa cái thời tiết lạnh cóng của Seoul, Shuhua vẫn đồng ý.- Đã lâu rồi nhỉ? Chúng ta đã lâu rồi không ăn uống riêng với nhau.- Đúng vậy. Kể ra, em đã từng thích đi ăn với chị, vì được thoải mái mà nói tiếng Trung.Yuqi cười nhẹ, tâm trạng Shuhua không tệ, cô cũng có chút vui. Yuqi từ bao giờ đã quên mất cô chính là đã từng thân thiết với Shuhua nhiều thế nào, chính là đã từng coi việc chăm sóc Shuhua là trách nhiệm như thế nào. Yuqi rót cho Shuhua một tách trà ấm, Yuqi lái xe thì sẽ không uống rượu. Cả hai lựa một quán đồ nướng ấm cúng gần bờ biển, ăn nhẹ rồi đi dạo trò chuyện. Đã gần một tháng kể từ ngày Yuqi gặp Wendy và Irene, Yuqi xem ra có chút thay đổi trong tư tưởng, ít nhất không muốn quan hệ với Shuhua trở nên quá nặng nề.- Yuqi à...
- Hưm?
- Ngày còn nhỏ, em với Ba em thích ra biển vào mùa đông.Yuqi mỉm cười nhã nhặn nhìn Shuhua, thế nào tên cà chớn này hôm nay lại tâm trạng dữ vậy?- Rồi, năm em 12 tuổi, Ba em vỡ nợ bỏ trốn, để lại ba chị em em với mẹ và món nợ với con số không còn nhiều hơn tuổi của em nữa... Haha, từ đó, có kề dao vào cổ cũng không ai bắt được em ra biển nữa.Yuqi lặng người... Cô không hề có ý khơi lại những kỉ niệm đau buồn của Shuhua.- Đại ngốc. Nói với chị là em không muốn là được rồi mà không chịu nói. Vậy giờ đi về nhé?- Không.. Em cũng có chuyện định nói với chị.Yuqi phần nào đoán được khi nhìn vào dáng vẻ ít cười của Shuhua. Nói gì thì nói, đi ăn với một người đang thích người yêu mình, quả thực không khó chịu thì lạ quá.- Em tính thời gian tới sẽ về Đài Loan khoảng hai tuần. Tâm lý của Minh có vẻ không ổn, em muốn về xem tình hình thế nào.- Vẫn là vụ thư và bưu phẩm nặc danh anti fan gửi cho em à? Lũ khốn này...- Ừ. Mẹ em cũng vì thế mà đi viện hơn tuần nay rồi. Nhà em xem ra cũng đang không khác gì mớ bòng bong.- Chị Soojin có biết không? Nói với chị ấy chưa?Shuhua im lặng không đáp ngay.- Nói để làm gì chứ? Mà nói là em gái với mẹ em sắp phát điên vì việc em yêu chị ấy à?Shuhua nặng nề đáp lời, dù tone giọng vẫn nhẹ như gió biển. Yuqi cũng chẳng biết phải nói gì nên im lặng.- Ngày trước, em cũng là dạng trâm anh thế phiệt, một bước cũng có người hầu kẻ hạ. Rồi nhà em lâm vào cảnh đường cùng, em phải đi cọ nhà vệ sinh công cộng, phụ mẹ rửa bát thuê. Có một lần, mẹ em vì kiệt sức mà đang bê chồng bát thì ngất ra sàn, mảnh sành cắm vào người, máu chảy lênh láng. Em đã sợ đến đứng người, không có tiền gọi cấp cứu, không có sức cõng mẹ em vào viện, chỉ biết ôm lấy bà rồi cầu xin chủ quán. Chủ quán nói bát vỡ đã không đền, còn phải trả viện phí cho mẹ em thì chắc họ điên, em cứ khóc lóc cầu xin thế là họ đá cho một cái rồi bắt em dọn dẹp cho họ còn làm ăn. Cũng may, lúc đó có người quen của mẹ em đi qua trông thấy rồi đưa mẹ em vào viện.- Ngày hôm đó, em phát hiện ra, em không có khả năng bảo vệ ai cả. Lúc đó mà không có người quen của mẹ em tình cờ nhìn thấy, em đã đứng đó bất lực mà nhìn mẹ chết rồi...- Rồi đến ngày em sang Hàn Quốc, đến ngày em gặp Soojin, gặp chị, gặp mọi người, cảm giác đó vẫn chưa lúc nào biến mất...- Shuhua à...Yuqi nhìn Shuhua ái ngại, cảm giác những lời Wendy nói với Yuqi trước đây đúng tới từng chữ.- Chị, chỉ sinh trước em có 4 tháng... Vậy mà hoàn hảo về mọi mặt. Xinh đẹp, giàu có, hát tốt, học giỏi, nói tiếng Hàn như người bản ngữ, rồi gần đây còn sáng tác, sản xuất... Vì sao so với em, chị lại vượt trội đến thế? Ngày đó, em chỉ nghĩ đơn giản là thôi mặc kệ, dù có thế nào em cũng sẽ nỗ lực hết mình, nhưng so với mọi người, em thực sự chẳng biết phải nỗ lực như thế nào và bao nhiêu nữa, gần như là không thể...- Cái ngày chị nổi xung với tên vô lại chọc ghẹo Soojin ở bữa tiệc, em thực sự thấy suy sụp... Rồi sau này, có yêu nhau cỡ mấy ma thế nhà hắn, em thực sự thấy suy sụp... Rồi sau này, có yêu nhau cỡ mấy mà tránh nổi dư luận, họ sẽ giết chết người em yêu mất... Rồi em sẽ lại đứng nhìn cô ấy chết dần chết mòn như mẹ em ngày hôm đó phải không? Em gần như phát điên mà thực sự không dám làm gì hắn, không đủ sức đẩy hắn ra khỏi cô ấy, không dám chửi vào mặt hắn, em gần như chẳng thể làm gì cả... Yuqi à, đấy chính là số kiếp mà em phải gánh, không có nỗ lực nào bù đắp nổi.- Chưa kể, còn gia đình yếu ớt mới được bình yên vài năm nay của em, đứa em còn quá nhỏ để mà phải chịu đựng vì em, mẹ em nữa,... Em thực sự không biết phải làm gì để tiếp tục yêu cô ấy.Ngần ấy chuyện xảy ra, chưa một lần Shuhua hé răng nửa lời hay tỏ thái độ buồn bã gì với Soojin... Shuhua có thể vô ý trở nên vô tâm, chứ luôn yêu Soojin hết lòng.Yuqi như chết lặng, ôm trầm lấy Shuhua. Bé con mới ngày nào cứ cuối tuần là khoác vai Yuqi đi nhậu khắp Seoul, ngang ngược cà chớn, giờ đã trưởng thành nhiều thế này, chịu nhiều tổn thương đến thế này.- Chị không hơn gì em, Shuhua à... Em thú vị như vậy, em đặc biệt như vậy, em không cần phải giỏi theo cái tiêu chuẩn của người thường làm gì cả, chị cũng chưa bao giờ thấy bản thân mình giỏi hơn em... Soojin yêu em. Nếu không là Shuhua, nếu không phải là Yeh Shuhua, không ai có thể làm cô ấy rung động và chạm đến cái gọi là tình yêu. Chỉ có thể là em thôi.... - Đúng vậy, Yuqi ạ. Đó là thứ duy nhất mà em có... Lợi thế duy nhất mà em có là tình yêu của Soojin. Em yêu cô ấy, yêu Soojin như cô ấy của bây giờ, như cô ấy của mùa đông cách đây 2 năm, như cô ấy của sau này nữa... Dù cô ấy có từng yêu vài ba người trước em, dù cô ấy có đang yêu người khác, dù... cô ấy có từng rung động vì chị, em vẫn yêu Soojin nhiều lắm.- Này Yeh Shuhua, em đang nói cái gì vậy...- Yuqi à... Chị cứ như một tảng đá vậy. Ngang ngược vô cùng, muốn làm gì là làm cái đó, không bao giờ lung lay....- Điều đó làm em thấy giống như so với chị, em thật hèn kém và vô dụng....- Em đã biết chị thích Soojin từ lâu rồi, rất nhiều lần em cố ý tình tứ với Soojin trước mặt chị, em thực sự muốn thấy bộ dạng đáng thương của Song Yuqi một lần... Vậy mà đến cái việc rõ ràng là em có lợi thế, em cũng sợ thua chị nữa... Dù em có yêu Soojin hay không, dù Soojin có yêu ai, chị vẫn cứ giống như chẳng thèm quan tâm vậy, vẫn chăm sóc, vẫn giúp đỡ, còn thuộc cả đơn thuốc và chế độ ăn của Soojin hơn cả em nữa, vì sao đến cả cái việc chăm sóc người em yêu chị cũng giỏi hơn em nữa?...- Vì sao chị có thể kiên định như thế? Làm thế nào em có thể thắng chị? Trong khi em thấy mình vô dụng ngay cả khi chị chẳng thèm khiêu chiến đả kích gì đến em.......- Yuqi à... Hãy ở bên cạnh Soojin, đừng để cô ấy ở cạnh người như em. Chuyện bọn em, có yêu đến thế nào kết cục cũng là đau khổ mà thôi....- Việc tốt đẹp nhất, đáng tự hào nhất em có thể làm cho Soojin là rời xa cô ấy, Yuqi à... Yuqi à... Lòng em cứ giống như mỗi ngày đều bị xé toác, giống y như những mảnh bát đĩa vỡ năm đó vẫn còn nằm nguyên vẹn trong tâm trí em... Yuqi à...- Này Yeh Shuhua... Em có ổn không đấy? - Ừ. Em ổn. Yuqi à... Người con gái đó, đúng là đã vì em mà lựa chọn một con đường khó khăn. Con đường đó em không làm sao đi cùng cô ấy đến tận cuối đường, xin chị hãy đi cùng cô ấy, hạnh phúc cùng cô ấy. - Shuhua à... Đừng nói nữa được không.? Chị xin lỗi, Yeh Shuhua...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me