LoveTruyen.Me

Neu La Em Phan 2

Khi nằm bên giường cùng con gái, Tuấn lại chẳng thể nào ngủ được, cả Pam cũng thế nên anh quyết định nằm trò chuyện cùng con.

"Con có thể nói cho bố biết về mẹ không?"

Tuấn nằm ôm Pam, chăm chú lắng nghe từng lời Pam kể về mẹ. Những câu chuyện nhỏ nhặt mà Pam chia sẻ, từ cách Tâm chăm sóc cho anh, đến những khoảnh khắc hai người từng có cùng nhau, dần vẽ nên hình ảnh về một người phụ nữ mà anh đã từng yêu sâu sắc. Dù vậy, trong tâm trí anh vẫn là một khoảng trống không thể lấp đầy. Không một ký ức nào về Tâm hiện lên rõ ràng, dù Pam miêu tả chi tiết đến thế nào.

Pam nằm trong lòng anh, giọng kể trong trẻo nhưng có phần nghẹn ngào.

"Mẹ rất yêu bố, nhưng khi bố uống rượu nhiều quá, mẹ đã buồn. Con nhớ...Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ khóc rất nhiều. Bố thì đưa con qua Úc. Khi bố say, bố bảo sẽ không bao giờ cho mẹ gặp lại bố nữa" Cô bé nhìn Tuấn với đôi mắt to tròn, ngây thơ, nhưng ánh lên vẻ hiểu chuyện hơn so với tuổi.

Tuấn cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng ngực. Anh không thể nhớ nổi cảm giác yêu Tâm như thế nào, nhưng qua lời kể của Pam, anh biết rằng anh đã từng yêu cô, yêu một cách sâu đậm. Thế nhưng, cuối cùng lại để mọi thứ đổ vỡ trong sự đau khổ. Bản thân Tuấn giờ đây không còn là người đàn ông đó, nhưng những lời của Pam khiến anh nhận ra mình đã từng là một kẻ mất kiểm soát, chìm trong men rượu và để nỗi đau dẫn lối.

Pam tiếp tục, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.

"Sau khi bố đưa con qua Úc, con rất ít được gặp mẹ. Bố hay uống rượu nhiều lắm, mỗi lần như thế bố đều rất buồn. Con nhớ có một lần bố uống đến nỗi phải vào bệnh viện. Chú Long đã ép bố phải quay về Việt Nam, bố không muốn. Nhưng rồi sau đó vừa về Việt Nam thì bố bị tai nạn"

Tuấn thở dài, cảm thấy khó chịu với chính bản thân mình. Câu chuyện của Pam như từng nhát dao khẽ khứa vào lòng anh, làm nổi lên những câu hỏi mà chính anh không thể trả lời. Anh biết mình đã từng rất yêu Tâm, nhưng lại không thể hiểu vì sao mọi thứ lại đi đến ly hôn và đau khổ như vậy.

"Và giờ đây..." Pam nhìn bố mình với ánh mắt băn khoăn.

"Bố không nhớ mẹ và con nữa. Bố không nhớ cả những chuyện trước đây, phải không?"

Tuấn khẽ gật đầu, ánh mắt anh rời khỏi Pam mà nhìn xa xăm về trần nhà. Anh không biết phải nói gì, chỉ biết rằng trái tim mình đang nặng trĩu những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh đã từng yêu Tâm, đã từng có gia đình với cô, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là những câu chuyện mờ nhạt, xa lạ.

"Dù bố không nhớ, nhưng bố vẫn có con"

Pam nói nhỏ, giọng cô bé đầy an ủi.

"Con sẽ luôn ở bên bố"

Tuấn cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa trong lòng. Anh ôm chặt lấy Pam vào lòng.

"Cảm ơn con, Pam. Bố sẽ cố gắng... sẽ cố gắng để hiểu tất cả"

Dù không thể nhớ lại quá khứ, nhưng Tuấn biết một điều chắc chắn, anh đã từng yêu một người phụ nữ đặc biệt, và đã từng đánh mất cô trong sự yếu đuối của chính mình. Bây giờ, điều duy nhất anh có thể làm là tiếp tục sống, dù cho ký ức vẫn không quay lại, anh sẽ không để những lỗi lầm đó tiếp diễn. Anh tự hứa sẽ tìm cách bảo vệ những gì còn lại,  đặc biệt là cô con gái nhỏ đang nằm trong lòng mình.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời còn chưa xuyên qua rèm cửa, Tuấn vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Bất chợt, anh cảm nhận thấy một vật nặng nhỏ xíu leo lên người mình. Mặt anh bị phủ đầy những nụ hôn nhỏ, ấm áp. Đôi tay bé xíu của Pam ôm lấy khuôn mặt anh, khiến anh không thể nào ngủ tiếp. Dù mắt còn cay và thực sự muốn ngủ thêm, Tuấn vẫn không khỏi bật cười, cảm giác dịu dàng lan tỏa khắp lồng ngực.

Anh khẽ mở mắt, đôi môi cong lên thành một nụ cười, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Pam.

"Sao con dậy sớm thế?" Anh hỏi bằng giọng ngái ngủ, nhưng tràn đầy yêu thương.

Pam vẫn cười tươi, tiếp tục hôn lên má, lên trán anh.

"Bố ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!" Cô bé reo lên.

Tuấn bất ngờ, đôi mắt mở hẳn ra khi nghe câu nói ấy. Anh chớp mắt vài lần, rồi nhớ ra hôm nay là ngày 17/12, đúng là sinh nhật anh. Anh đã quên bẵng mất ngày này trong suốt thời gian qua, giữa những mảng ký ức bị mất và cả những biến cố gần đây.

"Sao con biết hôm nay là sinh nhật của bố?" Tuấn hỏi, giọng vẫn còn chút ngạc nhiên, khi anh nhắm mắt lại để cố gắng tìm chút tỉnh táo.

Pam mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt sáng rực lên vì niềm vui.

"Chú Long nói với con mà!" Cô bé nói một cách tự nhiên, như thể đó là điều dễ hiểu nhất trên đời.

Nghe vậy, lòng Tuấn chợt dâng lên cảm giác ấm áp vô cùng. Anh khẽ cười, kéo Pam vào lòng và ôm cô bé thật chặt.

“Cảm ơn con, Pam” anh nói nhẹ nhàng, giọng đầy xúc động.

"Bố không ngờ con lại nhớ được điều này"

Pam gật đầu, khuôn mặt rạng rỡ.

"Vì bố là người con yêu nhất mà, sinh nhật của bố con làm sao quên được!"

Câu nói ngây thơ nhưng tràn đầy tình yêu thương của Pam khiến Tuấn không thể ngăn nổi nụ cười. Sự hồn nhiên của con gái làm lòng anh hạnh phúc vô cùng, và anh cảm thấy may mắn khi vẫn có Pam bên cạnh.

Tuấn khẽ mỉm cười, vẫn còn lơ mơ trong cơn buồn ngủ, anh nhẹ nhàng nói.

"Để bố ngủ thêm một tí nữa nhé?"

Pam hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ lưỡng lự trong giây lát, nhưng rồi Pam gật đầu đồng ý.

"Dạ vâng, nhưng bố phải dậy sớm đấy nhé!" Cô bé cười khúc khích, nhảy xuống khỏi người anh rồi tung tăng chạy ra ngoài, để Tuấn lại với không gian yên tĩnh.

Tuấn trở mình, nằm sấp xuống giường, cảm giác mệt mỏi của đêm qua thức khuya vẫn còn vương vấn. Anh thả lỏng cơ thể, cố gắng tranh thủ thêm vài phút ngủ để hồi phục lại năng lượng. Thời gian trôi qua trong giấc mơ nửa tỉnh nửa mê, không rõ bao lâu, nhưng cảm giác nhẹ nhõm hơn dần len lỏi vào tâm trí.

Khi Tuấn cuối cùng cũng tỉnh dậy, ánh sáng ban ngày đã tràn ngập căn phòng. Anh vươn vai, mắt nhắm mắt mở rồi nhìn xung quanh. Pam đã đứng sẵn bên giường, trên tay cô bé là một tờ giấy nhỏ đầy màu sắc. Cô bé nhanh nhẹn đưa tờ giấy cho anh, miệng cười tươi.

"Bố ơi, con vẽ tặng bố nè!"

Tuấn ngồi dậy, nhận tờ giấy từ tay con gái và nhìn xuống. Trên giấy là hình vẽ đơn giản của bốn người que, mỗi người đều có một nụ cười thật lớn trên khuôn mặt. Pam chỉ vào từng người

"Đây là bố, đây là mẹ, còn đây là con và em Bi!"

Cảm giác ấm áp trong lòng Tuấn lại dâng trào khi anh nhìn vào bức vẽ. Dù hình ảnh chỉ là những đường nét đơn giản, nhưng lại thể hiện tất cả những gì Pam nhớ về gia đình mình. Một hình ảnh hoàn chỉnh, nhưng cũng là một điều mà anh không thể nhớ được.

Anh nhìn rất lâu vào tờ giấy, lòng trĩu nặng. Dù chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt của Tâm hay những kỷ niệm giữa họ, nhưng hình ảnh này lại khiến anh nhận ra rằng, anh đã từng có một gia đình đầy đủ và hạnh phúc. Cảm giác này, dù anh không thể nhớ, vẫn khiến lòng anh chùng xuống.

Cuối cùng, Tuấn gấp nhẹ tờ giấy và nhét nó vào ốp lưng điện thoại của mình.

"Cảm ơn con" Anh nói nhỏ, giọng trầm ấm.

"Bố sẽ giữ nó thật cẩn thận"

Pam cười tươi, nhảy lên giường ôm chầm lấy anh.

"Con yêu bố!" Pam reo lên, làm trái tim Tuấn thêm ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy, dù không thể nhớ rõ quá khứ, nhưng anh biết mình phải trân trọng hiện tại, và cả tương lai bên cạnh Pam.

Buổi trưa hôm đó, sau khi cùng Pam vui vẻ chọn màu nhuộm tóc, Tuấn ngồi thư giãn trong salon khi thợ làm tóc hớt lại cho gọn và nhuộm màu nâu nhẹ theo ý muốn của con gái. Pam đứng cạnh anh, mắt chăm chú quan sát từng động tác của người thợ. Khi mọi thứ hoàn thành, cô bé mỉm cười rạng rỡ, không ngừng ngắm nghía mái tóc mới của bố.

“Bố đẹp trai quá!” Pam reo lên, đôi mắt sáng rực vì hạnh phúc.

“Con thích lắm! Bố phải giữ kiểu tóc này mãi nhé!”

Tuấn bật cười, nhìn mình trong gương, cảm thấy lạ lẫm với diện mạo mới nhưng lại rất vui vì đã làm Pam hài lòng.

“Ừ, bố sẽ giữ như vậy nếu Pam thích” Anh trêu đùa, xoa đầu con gái một cách âu yếm.

Chiều hôm đó, tại văn phòng của Vietvision, các kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật vào tối nay đã được lên chi tiết. Đây là một sự kiện quan trọng, không chỉ là sinh nhật của Tuấn mà còn là cơ hội để các tổ chức lớn gặp gỡ, thắt chặt mối quan hệ trong giới. Tất cả những đại diện từ các tổ chức lớn trong khu vực đều được mời, bao gồm cả MTE.

Long vẫn có chút lo lắng khi nghĩ về buổi tiệc. Anh biết rằng dù Tuấn có mất đi ký ức về Tâm, nhưng bất cứ điều gì liên quan đến cô cũng có thể khiến Tuấn bối rối, hoặc tệ hơn là khiến những mảnh ký ức bị mất dần quay trở lại một cách không kiểm soát. Tuy nhiên, Long an tâm hơn khi biết rằng Thái Hoàng sẽ đại diện cho tổ chức MTE đến dự, và ông vốn không để con gái mình tham gia những sự kiện kiểu này. Hơn nữa, Tâm đã mất liên lạc với Tuấn từ lâu, khả năng cô xuất hiện là rất thấp.

Nhưng Long không ngờ rằng Tâm đã quyết định đi thay bố mình trong buổi tiệc. Thái Hoàng, vì tuổi cao và sức khỏe yếu (xin lỗi ông già nhiều nha ^^), không thể tham gia, nên Tâm đã đại diện cho ông. Phần vì cô muốn hoàn thành trách nhiệm công việc, phần khác vì trong lòng cô vẫn còn nặng trĩu cảm xúc với Tuấn, đặc biệt khi biết rằng anh đã trở về Việt Nam. Cô tự hỏi liệu mình có thể đối diện với anh được không, khi biết anh đã quên hết mọi thứ về họ, nhưng đồng thời cô lại khao khát được nhìn thấy anh, dù chỉ từ xa.
























































































Ngủ ngon nhe!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me