Neu Ngay Ay Khong Bao Gio Den
Lễ khai trương còn chưa chính thức diễn ra mà bên ngoài đã chật kín người cùng xe, các phóng viên cùng nhà đài đã vác máy đến canh từ sớm để bắt tin về sự kiện. Xe của Lee Jeno vừa dừng cách bảo tàng không xa đã có người bắt đầu chụp ảnh rồi hiệu ứng đám đông xảy ra, xung quanh xe đã chen t người với người . Hắn không vội lắm, đợi cậu chỉnh trang xong xuôi rồi bật mở cửa xe vòng ra bên ghế phụ lái, mở cửa cho cậu. Huang Renjun hít một hơi sâu sau đó nở nụ cười tươi tắn bước ra ngoài, thân mật vòng tay ôm lấy cánh tay của hắn. Ánh đèn flash từ camera chói loá dưới ánh mặt trời nhưng cả hai vẫn mỉm cười, kiên nhẫn nhích từng bước nhỏ trong đám đông. Các cổ đông và giám đốc bảo tàng đã đợi ở bên trong, chỉ cần hai người đến là có thể bắt đầu lễ khai trương. Huang Renjun buông tay ra khi hắn tiến tới bắt tay với giám đốc bảo tàng, bản thân cũng bắt đầu đi chào hỏi những người xung quanh. Giám đốc bảo tàng là một cô gái trẻ, vẻ ngoài xinh đẹp sắc sảo toát lên khí chất của người thành công có học thức đang hồ hởi trao đổi với hắn. Chú của Huang Renjun là phó chủ tịch thành phố cũng đến dự, hai chú cháu lùi về một góc ít người nói chuyện." Dạo này cháu thế nào rồi, cậu ta có tốt với cháu không ?"
" Cháu vẫn ổn ạ, cậu ấy rất tốt ."
" Vậy thì được, cháu hạnh phúc là được rồi."Chuyện kết hôn của Lee Jeno và Huang Renjun lúc được ông nội Huang thông báo trong lúc họp gia đình rất đột ngột, cả nhà đều giật mình. Chú và cô Huang đều là quan chức thành phố và làm doanh nghiệp lớn đều đồng loạt nhìn sang cậu, bảo với ông nội Huang ." Chuyện này hơi vội vã, Renjun vừa mới về nước còn chưa được bao lâu mà ."
" Công ty họ Lee công nhận là rất mạnh nhưng việc ta bất chấp đổ vốn vào một công ty mà cổ phiếu đang âm như thế là rất liều lĩnh đấy bố ạ."Ông nội Huang cáu kỉnh nhăn mặt, ông gạt hết tất cả lời phản đối của con cái sang một bên, quả quyết nói ." Không phải là ta không hiểu nhưng mà không phải ta chỉ gật đầu đồng ý cho có lệ. Renjun nó cũng đã thuận theo, các con còn muốn ý kiến gì nữa ?!"Không khí gay gắt khiến Huang Renjun lúng túng, cậu dùng tay phải bóp chặt lấy ngón tay, khẽ khàng nói." Chuyện này cũng là do con tự nguyện, cô và chú đừng trách ông."Cô Huang nhìn cậu với vẻ mặt đầy hoang mang càng khiến cậu cúi thấp đầu hơn. " Ý Renjun đã quyết, xin mọi người đừng nói thêm gì nữa ."Sau đó là bỏ lên phòng, chú của cậu nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cháu trai khuất sau dãy hành lang rộng lớn của căn biệt thự, thở dài não nề . Ông cụ Huang cũng chống gậy đứng dậy, phẩy tay với hai đứa con ." Hai đứa về đi, mọi thứ đã rõ ràng hết cả rồi."Cô của cậu còn định nói gì đó thì đã bị anh trai mình níu lại, chú Huang Renjun lắc đầu." Hiện tại dù có nói ra sao cũng không ai nghe đâu, em đừng phí công vô ích nữa."
Tiếng người cười nói ồn ào, Lee Jeno cụng ly rượu vang lách cách với cô giám đốc trẻ của bảo tàng, Huang Renjun cũng được chú thả về . Hình như cô và hắn đang trao đổi về vấn đề gì đó, hai người cười cười nhìn nhau. Ánh nắng chiếu qua khung trần bằng kính của sảnh chính, chiếu lên hai người nọ đồng thời cũng rọi thẳng vào mắt cậu. Renjun kín đáo đưa tay lên che mặt, ánh sáng tối dần rồi biến mất như bầu trời đang có nhật thực, cậu mới từ từ hạ tay xuống. Lee Jeno đứng chắn nắng cho cậu, bờ vai vững chắc kiêu hãnh dựng lên trong cái nắng chói chang được thủy tinh khúc xạ. " Sao thế ?" . Giọng hắn ân cần Cậu đã suýt phụt cười nếu không phát hiện ra xung quanh mình có tận 3 cái camera, chả trách hắn đột nhiên lại trở lên săn sóc cậu như vậy. Huang Renjun là một người rất biết phối hợp, cậu nũng nịu nói với hắn . " Vừa rồi em bị nắng chiếu thẳng vào mặt."Vừa nói còn nhanh tay cố tình dụi cho đỏ cả mắt lên cho chân thực rồi mới yên tâm thả tay ra . Chân mày của hắn cau lại, ngón tay thuôn dài mát lạnh nhẹ nhàng xoa xung quanh hốc mắt cho cậu, đứng từ dưới ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài đang khẽ rung theo từng cử động của hắn. Cậu đột nhiên nắm lấy mấy ngón tay của hắn, móc tay mình vào ngón út của hắn, cố tình nói cho đám phóng viên và nhà báo đang chực chờ săn tin nghe. " Được rồi, chỗ này rất đông người. Anh kiềm chế một chút đi ." Lee Jeno híp mắt cười, bộ dạng lạnh nhạt của hắn vụt biến khi nụ cười xuất hiện. Hắn dán mặt mình sát hơn với mặt cậu, đầu mũi hai người chạm vào nhau, hàng lông mi vừa rồi quét qua quét lại trên mặt cậu. Huang Renjun mơ hồ nghe thấy tiếng bấm máy ảnh cơ, cậu cũng khe khẽ cười. Hai người lập từ tách ra khi giám đốc viện bảo tàng cùng với những người khác kéo tới, Renjun hắng giọng rồi đan tay với hắn. Bàn tay Lee Jeno hơi siết lấy tay cậu, giấu đôi tay đang đan chặt lại với nhau ra sau vạt áo măng tô, nở một nụ cười tiêu chuẩn với những người vừa tới. Nhác thấy hai bàn tay đang nắm chặt lấp ló sau vạt áo măng tô tối màu của hắn, giáo đốc bảo tàng cười tủm tỉm buông lời trêu chọc." Chà, phó giám đốc Lee với cậu Huang tình cảm thật đấy. Người ngoài như tôi nhìn vào còn bị ánh sáng tình yêu của hai người làm cho mù mắt đây này."Lee Jeno cười nhạt không rõ ý tứ, cậu cũng cúi đầu che đi nụ cười nửa miệng đầy khinh thường mà người khác nghĩ là cậu đang ngại. Chú của Huang Renjun nhìn thấy hai người, âm thầm nhíu mày một cái rồi nhanh chóng hồi phục lại đang vẻ thường ngày. Đám người ở lại qua loa trò chuyện đầy gượng ép một lúc sau đó cũng rã đám đi theo cô giám đốc để tham quan viện bảo tàng, để lại Lee Jeno và Huang Renjun đứng đó. Phóng viên và nhà báo đưa tin vẫn chưa đi hết, họ đương nhiên là quan tâm hơn tới đời sống hôn nhân của hai hậu duệ nhà trâm anh thế phiệt của thành phố này hơn là chuyện viện bảo tàng thành phố mới mở cửa. Hắn thấy ống kính máy quay lẫn máy ảnh một mực không rời khỏi người mình thì kéo tay cậu tìm cách rời đi.Vừa thấy hai nhân vật chính có ý định đi chỗ khác , đám phóng viên và nhà báo đã bắt đầu lục đục xách đồ chạy theo. Lee Jeno cố ý đi chậm, vừa đi vừa thong dong ngắm kiến trúc của công trình mà hắn và công ty phải đánh vật mất nửa năm để dành được từ tay công ty đối thủ. Huang Renjun không để ý đến kiến trúc lắm, điều khiến cậu quan tâm tới chính là những bức tranh của các danh hoạ nổi tiếng trên thế giới cũng được trưng bày ở đây. Lee Jeno đang đi thì điện thoại trong túi đổ chuông, thấy cậu đang chăm chú nhìn ngắm tranh thì buông tay cậu ra rồi ra một góc nghe điện. Cậu mải mê nhìn những nét vẽ trên giấy thì bỗng có giọng nói vang lên đồng thời với tiếng gót giày chạm đất." Cậu Huang đây có hứng thú với hội họa sao ?"
" Phải, tôi cũng là họa sĩ nhưng chỉ là dạng nghiệp dư thôi."Cô giám đốc bảo tàng cười nhẹ khi thấy cậu khiêm tốn nhắc tới bản thân mình, cô ấy vòng tay trước ngực bắt chước theo cậu nhìn bức tranh." Tôi đã xem qua vài bức vẽ của cậu, rất độc đáo, có tài năng."
" Vài nét vẽ bừa thôi, cô đề cao tôi quá rồi."Renjun gãi mũi cười gượng, quay người lại đã không thấy Lee Jeno đâu thì ngó nghiêng đi tìm người. " Cậu tìm phó giám đốc Lee sao, anh ấy đi nghe điện thoại rồi."
" Ồ vậy à, vừa rồi tôi mải xem tranh quá mà không để ý."
" Cậu cứ thế này có khi phó giám đốc bị ai bắt đi chắc cũng không biết mất !"Cô giám đốc bỗng nhiên nói một câu không rõ ý tứ như vậy khiến cậu hơi khựng lại nhưng Huang Renjun vẫn cười tươi." Vậy thì từ nay tôi phải giữ chồng cho thật chặt mới được không thì lại để cho người có
cơ hội hớt tay trên."Lee Jeno nghe máy xong cũng quay trở lại, thấy cậu và giám đốc bảo tàng đứng cạnh nhau thì nhanh chóng tiến tới xoa đầu cậu." Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?"Huang Renjun cười lấy lòng, khẽ dụi mặt vào lòng bàn tay ấm nóng của hắn nũng nịu." Không có gì, chỉ là cô ấy nhắc em phải giữ chặt chống lại kẻo có người cướp mất."Một câu nói không ý tứ của cậu khiến cả hai người sững lại, Lee Jeno điềm tĩnh cong mắt." Vậy à ? Vậy thì Renjun phải giữ anh thật chặt nhé."
" Đương nhiên rồi, anh là chồng em mà lại."
" Không còn sớm nữa, mình về thôi. Xin phép nhé."Hắn khẽ cúi đầu với giám đốc bảo tàng, cô ta nhanh chóng đáp lại còn nhiệt tình tiễn hai người ra tận xe sau đó định mở cửa xe cho cậu nhưng đã bị Renjun khéo léo từ chối." Không cần đâu, giám đốc bận như vậy sao phải tốn thời gian làm mấy việc này."Cô giám đốc nghe thấy vậy liền buông tay ra, cười đáp lễ với cậu. Huang Renjun ngồi vào xe rồi hắn lập tức kéo cửa kính xe lên kín mít sau đó đạp mạnh chân ga. Con xe lao vút đi xé gió trên đường mà chẳng ai dám than phiền một câu, không khí trong xe chìm trong im lặng đầy ngột ngạt. _____________happy new year mọi người ơiii ❤️🔥❤️🔥🍷🍻
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me