Neulbin Nhat Lo Sinh Hoa
-- Đối với Chương Hạo, những vinh hoa phú quý ngoài kia cũng không thể sánh bằng một phần vạn sự dịu dàng an yên Hàn Bân đã đem lại.
-o0o-
Ngày qua ngày, Chương Hạo và Thành Hàn Bân lại càng thêm khăng khít, có những lúc họ cảm tưởng bản thân như đã tìm thấy một nửa linh hồn vĩnh cửu của mình, như đã gặp được tri âm tri kỷ đời này. Nhưng nỗi canh cánh về thân phận thật sự của đối phương vẫn là rào cản khiến Thành Hàn Bân không dám mở lòng, cũng không dám buông bỏ đi mười phần cảnh giác. Đối với Chương Hạo thì lại khác, sớm tối ở chung, hắn đã bất giác nảy sinh tình cảm với thiếu niên lang nóng tính này từ lúc nào hắn cũng không hay. Mỗi tối đến nhìn thấy người bên cạnh đang nhắm mắt an giấc, hắn trong lòng chỉ ước khoảng thời gian yên bình này cứ kéo dài mãi mãi. Nhưng ước cũng chỉ là ước, hắn là đương kim Thái tử, mang nặng trên vai thể diện Hoàng thất, bộ mặt quốc gia. Hắn là đại thống soái thống lĩnh chục vạn đại quân, hắn không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, đến sĩ khí toàn quân, không thể vì một ước muốn cỏn con cho riêng mình mà không màng đến an nguy quốc gia, không màng đến những huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử.Sinh ra là người hoàng thất, không thể vì cá nhân mà tuỳ tiện làm bừa. Sinh ra đã mang mệnh thiên tử, phải vì bách tính muôn dân, không thể sống vì chính mình.Chương Hạo thở dài một tiếng đầy ảo não, nhưng khi quay qua thấy Thành Hàn Bân ngủ say đến mức môi còn trề ra thì bật cười, vươn tay nhéo lấy đôi má núng nính trắng trẻo của cậu một cái. "Chỉ có ở bên cạnh ngươi ta mới có thể sống là chính mình. Hàn Bân, đa tạ."Đa tạ ngươi, vì đã không màng ta thân phận ra sao mà tại bờ suối hôm đó đã cứu ta một mạng.Đa tạ ngươi, vì đã cho ta ở lại đây, cho ta hiểu thế nào là sự yên bình thanh nhã nơi chốn thôn quê bình dị.Đa tạ ngươi, vì đã cho ta sống những ngày mà ta có thể đặt mọi gánh nặng sang một bên, thoải mái tận hưởng sự vui vẻ mà rất lâu rồi ta không thể cảm nhận.Đa tạ ngươi, vì đã xuất hiện trong cuộc đời của ta. Tuy là ngắn ngủi, tuy là chỉ trong một thoáng, nhưng hình bóng ngươi đã in đậm trong trái tim ta đến nỗi ta sợ rằng cả đời này cũng sẽ không thể quên đi ngươi.Hết ngày mai cũng là tròn một tháng, ta sẽ phải về quân doanh, còn ngươi vẫn sẽ ở đây, hai ta sẽ thật sự chia xa mà không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Đoạn thời gian qua có ngàn ngàn vạn vạn lời cảm ơn ta muốn gửi tới ngươi, nhưng lời đến bên đầu môi liền chẳng nói được mấy từ. Tuy nhiên, có ba chữ mà ta nhất định phải nói với ngươi trước ngày chúng ta phải ly biệt. Ba chữ ấy, là toàn bộ tấm lòng thành của ta, là lời nói từ tận sâu trong đáy lòng ta muốn nói với ngươi.Đêm hôm ấy, có một Thái tử lần đầu phải lòng một người thức trắng đêm ngắm nhìn bạch nguyệt quang trong mắt, thổ lộ những lời tâm tình giấu kín trong lòng chưa từng một lần nói ra. Cũng có một Thái tử, âm thầm lắng nghe một người mà bản thân coi là nốt chu sa trong tim, dùng sự im lặng của mình bồi người hết một đêm.Mặt trời ló dạng, trời cũng đã sáng. Như thường lệ, Chương Hạo luôn là người thức dậy trước để nấu bữa sáng cũng như dọn dẹp nhà cửa. Nhưng hôm nay vào thời điểm Chương Hạo rời giường, Thành Hàn Bân cũng theo đó mà xuống theo.Thời gian chỉ còn duy nhất một ngày này, Thành Hàn Bân muốn cùng quân trải qua một cách trọn vẹn nhất để mai này nhớ lại, trong lòng cũng không cảm thấy nuối tiếc. Và cũng bởi vì, ám vệ vào ngày hôm nay cũng quay trở về. Chỉ là trải qua một tháng, đối mặt với sự thật về thân phận của người đã cùng mình ăn uống ngủ nghỉ, cậu đột nhiên có chút không muốn biết. Hình bóng quân đã cắm rễ thật sâu trong tim, bây giờ vì một tin tức mà nhổ ra sợ rằng trái tim sẽ vì một mảnh rễ ấy mà vỡ vụn."Sao hôm nay ngươi dậy sớm vậy?" Chương Hạo xoa đầu Thành Hàn Bân khẽ hỏi.Gạt đi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, Thành Hàn Bân nhìn Chương Hạo ngạo kiều nói: "Làm sao? Ngươi còn không cho ta dậy sớm?"Chương Hạo bật cười xua tay: "Không có không có, tiểu nhân làm gì có quyền can thiệp đến giờ giấc của đại nhân đây."Thành Hàn Bân bị chọc cười, vui vẻ đi xuống giường, Chương Hạo cũng lon ton đi theo sau, đáy mắt chứa đựng ôn nhu dịu dàng một đời tích tụ.Vốn dĩ muốn cùng hắn nấu bữa sáng nhưng nghe thấy tiếng chim vành khuyên kêu ngoài kia, Thành Hàn Bân không nỡ nhưng cũng chỉ có thể buông dao xuống. Cậu quay qua nhìn Chương Hạo đang ngồi xổm dưới đất cho củi vào lò, cố gắng rặn ra một nụ cười tự nhiên nhất:"Ta quên mất hôm nay dì Trương nhờ ta giúp dì sửa lại mái nhà bị dột. Ngươi cứ nấu trước đi, lát nữa ta sẽ quay về ăn với ngươi."Chương Hạo có chút bất ngờ, trong lòng không muốn để người rời đi nhưng không muốn cưỡng ép nên chỉ xoa đầu cậu nói: "Đi nhanh về nhanh, ta chờ ngươi ở nhà của chúng ta."Bốn chữ 'nhà của chúng ta' khiến trái tim Thành Hàn Bân đập rộn, cậu vội vàng xoay người chạy đi vì không muốn hắn thấy bộ dạng ngại ngùng của mình.Thành Hàn Bân mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh, xác nhận xung quanh không có người mới thi triển khinh công đi thật nhanh đến rừng trúc. Men theo ký hiệu để lại, cậu đã nhìn thấy ám vệ lần trước cậu cử đi điều tra."Chủ tử." Nhìn thấy cậu, ám vệ lập tức quỳ một chân xuống ôm quyền hành lễ.Thành Hàn Bân nhắm mắt lại hít sâu một hơi, hai hàng mi run run chậm rãi nói: "Tra được chưa?"Ám vệ gật đầu, nhanh chóng bẩm báo: "Thân phận của người chủ tử sai thuộc hạ đi tra đã có. Chương Hạo, mười chín tuổi, Thái tử Thừa quốc, cũng chính là Đại thống soái thống lĩnh mười vạn binh sĩ Thừa quốc trong trận chiến Thừa- Nguỵ lần này."Trong lòng đã sớm có dự đoán nhưng đến khi biết sự thật, trái tim Thành Hàn Bân vẫn đau đớn đến tột cùng. Rõ ràng đã sớm nghi kỵ hắn, cớ sao cuối cùng vẫn lầm lỡ sa vào con đường tình ái? Rõ ràng đã dặn bản thân đừng bao giờ nảy sinh tình cảm với hắn, cớ sao bây giờ muốn quên cũng chẳng thể quên? Rõ ràng đã tự hứa với lòng sẽ trả thù cho cha nương, cho bách tính Đại Chiêu nhưng cớ sao đến lúc chân tướng lộ ra, một kiếm giết hắn tại sao lại không nỡ?Thành Hàn Bân, trước nay từng đường đi nước bước chưa từng xảy ra một chút sai sót, nhưng sai lầm đầu tiên lại là sai lầm lớn nhất. Cậu, đã cứu kẻ thù không đội trời chung của mình, cũng đã trót trao trái tim cho hắn.Đáng chết.Chương Hạo ở nhà đã chuẩn bị xong xuôi. Trải qua một tháng, dưới sự chăm chỉ học hỏi của mình, tay nghề nấu ăn càng ngày càng lên tầm. Trước mặt hắn lúc này là những món ăn mà hắn tự tin nhất, tất cả đều dành cho duy nhất một người.Nhìn thấy Thành Hàn Bân trở về, Chương Hạo vui vẻ chạy ra đón tiếp: "Ngươi về rồi! Ta nấu rất nhiều món ngon đó, lại đây ăn đi."Thành Hàn Bân rũ mắt không nói, nơi đáy mắt xen lẫn hận ý lẫn bi ai, lòng bàn tay cũng siết chặt thành nắm đấm. Đến cuối cùng, vẫn là không nỡ ra tay."Ngươi sao thế?" Chương Hạo thấy cậu im lặng không trả lời thì gương mặt hiện lên vẻ lo lắng.Thành Hàn Bân không trả lời, không đợi Chương Hạo hỏi tiếp đã ôm chầm lấy hắn. "Đứng im đi, để ta ôm một lát."Cậu nhắm mắt, tham lam muốn cảm nhận hơi ấm này một lần cuối. Ngày hôm nay cậu không ra tay, nhưng không có nghĩa cậu sẽ buông tha cho hắn. Yêu đến mấy, cũng chỉ là kẻ qua đường giữa hồng trần cay nghiệt. Chút tình yêu mới nảy mầm sao có thể sánh với mối thù mất nước? Chỉ là một Chương Hạo, sao có thể sánh với cha nương huynh đệ tỷ muội, với những người thân đã bỏ mạng oan ức nơi kinh thành năm xưa?Chương Hạo không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời của Hàn Bân, tay vòng qua ôm lấy cậu. Một hồi lâu sau khi trái tim của người trong lòng đã không còn loạn nhịp như trước, Chương Hạo mới đánh bạo thử hỏi:"Có phải vì ta sắp rời đi nên ngươi không nỡ không? Hay ta mang ngươi theo nhé?"Nghe hắn nói vậy, Thành Hàn Bân tách hắn ra nhìn hắn đầy kinh ngạc.Chương Hạo nhìn phản ứng của cậu mà bật cười, hắn xoa đầu cậu nhẹ nhàng nói: "Có muốn theo ta không? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta lập tức mang ngươi về.""Ngươi--" Thành Hàn Bân không biết phải nói gì. Chương Hạo còn không biết thân phận của cậu, cứ thế mang cậu về quân doanh không sợ cậu sẽ làm hại hắn sao? Hắn thật sự tin tưởng cậu đến mức đấy?"Trước nay mắt nhìn người của ta rất tốt, ta tin ta không nhìn lầm người. Hàn Bân, ngươi có muốn theo ta trở về không?" Chương Hạo nắm lấy tay Thành Hàn Bân, ngữ điệu hắn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng đầy chân thành.Thành Hàn Bân suy nghĩ đắn đo rất lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu. Nhận được lời đồng ý của đối phương, Chương Hạo không giấu được hạnh phúc mà ôm chầm lấy cậu luôn miệng nói:"Thật tốt."Thành Hàn Bân vùi mặt vào lồng ngực ấm áp cỉa Chương Hạo, đáy mắt chỉ có bi thương. Theo hắn về, không phải vì muốn ở bên hắn. Nhưng dù nguyên nhân là gì, hắn và cậu cũng sẽ không phải tách nhau ra nữa.Thật tốt.Ăn xong bữa sáng, Thành Hàn Bân trở về phòng thu dọn hành lý. Ngoài mấy bộ y phục, thì là miếng ngọc bội màu xanh ngọc mẫu hậu để lại cho cậu trước khi người vì phụ hoàng mà tuẫn tình. Và bên cạnh nó, chính là miếng ngọc bội màu đỏ Chương Hạo tự khắc tặng riêng cho cậu. Hắn nói, từ khi hắn sinh ra đã luôn gặp may mắn nên hắn muốn tặng cậu chiếc ngọc bội này với mong muốn có thể khiến cho quãng đời còn lại của cậu mãi mãi thuận buồm xuôi gió, bình bình an an.Giờ Ngọ, Chương Hạo và Thành Hàn Bân nắm tay nhau rời đi trong lặng lẽ, chỉ để lại một bức thư từ biệt những người hàng xóm tốt bụng đã luôn giúp đỡ bọn họ trong suốt thời gian qua tại căn nhà nơi hai người đã từng cùng nhau cười nói vui vẻ.Con đường phía trước là nơi rừng rậm tăm tối, dù là giữa trưa cũng chẳng có mấy tia sáng mặt trời có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp tán cây để soi xuống con đường hai người cùng nhau bước qua.Phía trước tối tăm mù mịt, nhưng phía sau, là những ấm áp tình người mang lại, cũng là những hạnh phúc vui vẻ mà cả hai đều hết mực trân quý.Sau này, Thành Hàn Bân mỗi khi nhớ lại những lời tâm tình đêm đó Chương Hạo từng nói, cảm tưởng như mỗi một câu hắn nói ra đều có thể trở thành một chương sách truyền lại cho con cháu đời sau. Và Thành Hàn Bân đã tự tay chắp bút cho cuốn sách ấy, nó mang tên Xuất Ngôn Thành Chương.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me