27+28+29
Kỷ Sơ Hạ ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà, Kỷ Thu Vũ thấy dáng vẻ như người mất hồn của cậu liền hoảng sợ: "Anh làm sao vậy?""Không có việc gì." Kỷ Sơ Hạ ngơ ngẩn nhìn cô, giơ tay xoa xoa đầu cô bé, giọng nói cũng khàn khàn lặp lại lần nữa: "Không có việc gì."Tối đó cậu lại mơ thấy cơn ác mộng từng xuất hiện nhiều đêm suốt mười năm qua. Màn đêm tối đen, ngã tư không có ánh đèn đường, mưa to trắng xóa, mẹ cậu ngã trong vũng máu, gã đàn ông say khướt lảo đảo xuống xe nhìn thoáng qua, quay vào xe nổ máy, đạp mạnh chân ga lần nữa cán qua người mẹ cậu.Mà ngay giờ phút nguy cấp, cậu bị mẹ đẩy qua một bên, tránh được cú đâm trí mạng, té xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn. Cảnh tượng trong cục cảnh sát lại hiện lên lần nữa, dù đã mười lăm năm trôi qua, cậu vẫn nhớ như in gương mặt dữ tợn của gã đàn ông kia.Bừng tỉnh giữa cơn ác mộng lúc nửa đêm, Kỷ Sơ Hạ giơ tay lau nước mắt trên mặt, kéo chăn lên che kín đầu, không tiếng động mà nghẹn ngào.Nhiều năm như vậy, cậu chỉ có hai nguyện vọng duy nhất chính là chữa bệnh cho Kỷ Thu Vũ và báo thù cho mẹ, cho dù việc báo thù gần như hoàn toàn không có hy vọng.Mười lăm năm trước cậu mới bảy tuổi, sau khi xảy ra tai nạn, lời khai của cậu không được ghi chép lại, hiện trường cũng không có người chứng kiến, vụ án được xác định là tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Dù cậu tận mắt chứng kiến hung thủ say rượu đi ngược chiều còn cố ý mưu sát, nhưng lão cha khốn nạn lại hòa giải với kẻ gây tai nạn, lấy được một số tiền lớn, mà mẹ cậu cứ như vậy chết oan, hơn mười năm qua không thể nhắm mắt.Thậm chí cậu còn không biết tên của hung thủ.Bộ phim Vì hắn đã chính thức bấm máy, trường quay ngay tại Bắc Kinh. Để tiện việc quay phim, hôm sau Kỷ Sơ Hạ liền chuyển vào ở khách sạn gần phim trường.Đối với việc quay phim, đạo diễn Tăng yêu cầu rất cao. Kỷ Sơ Hạ đã theo cô học một khóa diễn xuất suốt một tháng, nhưng lúc chính thức quay phim cậu vẫn rất mệt mỏi. Không chỉ vì đạo diễn Tăng yêu cầu nghiêm khắc, mỗi một cảnh quay đều phải tốt hơn nữa, mà tâm trạng của cậu cũng là một vấn đề lớn.Bộ phim Vì hắn nói về tình mẫu tử, bối cảnh là thập niên 70, 80. Nội dung bộ phim kể về vợ một liệt sĩ ngậm đắng nuốt cay nuôi đứa con mồ côi cha từ khi con trong bụng thành một người nổi bật hơn người, đồng thời chứng kiến dòng đời thay đổi suốt ba mươi mấy năm. Kỷ Sơ Hạ đóng vai người con trai, từ một cậu thiếu niên, trải qua thời kỳ thanh niên và trung niên, cũng trải qua thời kỳ trưởng thành phản nghịch, ngang ngược không chịu nghe lời. Thanh niên mê mang đau khổ không biết tiền đồ ở đâu dần dần chân chính trưởng thành đội trời đạp đất, vì người mẹ mà anh hùng tạo nên một vùng trời.Bộ phim này không chỉ khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của Kỷ Sơ Hạ, mà đạo diễn Tăng còn thường yêu cầu cậu thử nhớ lại những chi tiết nhỏ nhất giữa hai mẹ con cậu ngoài đời, lấy tình cảm mẹ con chân chính mà nhập diễn. Đạo diễn Tăng không biết cậu mất mẹ từ nhỏ, Kỷ Sơ Hạ cũng không muốn nói. Nhưng quả thật lúc quay phim có rất nhiều cảnh tượng và chi tiết làm cậu nhớ về mẹ, lúc đang quay cậu thường xuyên không phân rõ rốt cuộc là đang diễn hay là hiện thực.Hôm nay quay cảnh Kỷ Sơ Hạ đánh nhau với bạn ở trường, mặt mày bầm tím về nhà, mẹ cậu không hề trách móc, chỉ bảo cậu ngồi xuống rồi luộc trứng gà lăn lên trán. Kỷ Sơ Hạ ngồi trên giường đất, vẻ mặt bướng bỉnh không phục của tuổi thiếu niên, Ứng Hoa Hâm búi tóc, mặc quần áo bằng vải thô giản dị, không trang điểm nên gương mặt ít nhiều có dấu vết năm tháng, cô thật cẩn thận giúp con trai xoa xoa nơi bị thương trên trán. Kỷ Sơ Hạ hơi ngẩng đầu, cứ như vậy yên tĩnh nhìn cô. Hai mắt Ứng Hoa Hâm dịu dàng mà lại chăm chú, dù là đang diễn cũng rất dễ khiến người ta sa vào. Từ góc độ này, Kỷ Sơ Hạ nhìn đường cong ở cằm của Ứng Hoa Hâm, thật sự rất giống với dáng vẻ của mẹ cậu trong ký ức.Giường đất, có bếp lò ở dướiLúc còn nhỏ Kỷ Sơ Hạ không cẩn thận té bầm đầu gối, mẹ của cậu cũng luộc trứng gà lăn lên chân cho cậu. Một màn trước mặt và trong trí nhớ dần dần trùng khớp lên nhau, Kỷ Sơ Hạ quên là cậu đang diễn, yên lặng không lên tiếng mà đỏ mắt.Đạo diễn không hô dừng lại, cảm xúc này của Kỷ Sơ Hạ không có trong kịch bản, nhưng biểu hiện chân thật như vậy cũng không sai, ngược lại vừa khớp lại đầy lôi cuốn. Mãi cho đến khi Ứng Hoa Hâm nói xong lời thoại, Kỷ Sơ Hạ vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó, thật lâu mới tỉnh táo lại."Sơ Hạ, em khỏe không?" Ứng Hoa Hâm hơi lo lắng nhìn cậu. Con gái của cô nhỏ hơn Kỷ Sơ Hạ một chút, đóng phim chung một thời gian, cô thật sự xem Kỷ Sơ Hạ như con trai.Cậu lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, cám ơn chị Hâm, em không sao."Tần Ý đeo kính râm xuất hiện ở trường quay cũng không tạo nên sóng gió gì, trên thực tế rất nhiều người không nhận ra hắn. Đạo diễn Tăng là bạn của Dương Vãn Thanh, vì thế hắn cũng quen biết, hai người trò chuyện vài câu. Tần Ý nói hắn đến tham ban Kỷ Sơ Hạ, đạo diễn Tăng bèn bảo trợ lý dẫn hắn đến phòng nghỉ của cậu, còn buột miệng nói một câu: "Không biết thằng nhỏ Sơ Hạ làm sao nữa, hôm nay tâm trạng của Sơ Hạ không tốt như ngày thường."Kỷ Sơ Hạ nghỉ một mình trong phòng, trợ lý cũng bị cậu đẩy ra. Mấy ngày trước cậu đã âm thầm ký hợp đồng với Đông Hoàng, hiện tại mỗi ngày tới trường quay đều có trợ lý và xe bảo mẫu đưa đón, tuy rằng cậu cũng không quá để ý mấy chuyện này.
*Xe bảo mẫu là xe chuyên chở hàng hóa hoặc chở nhiều người, đa số trên bảy chỗ, hoặc là loại xe chuyên nấu cơm, trang điểm, hóa trang cho minh tinh. Vì xe có thể làm nhiều việc như bảo mẫu nên gọi là xe bảo mẫu. Trên xe phòng nghỉ, phòng thay quần áo, chủ yếu là do công ty cung cấp cho nghệ nhân.Lúc Tần Ý đẩy cửa bước vào, Kỷ Sơ Hạ đang cong lưng cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối ngồi trên sô pha không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tần Ý đóng cửa lại, bước đến gần ngồi xuống trước mặt cậu, nhỏ giọng lên tiếng: "Kỷ Sơ Hạ."Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, trong mắt còn ngấn lệ, Tần Ý căng thẳng trong lòng, trầm giọng hỏi: "Cậu sao vậy?"Kỷ Sơ Hạ hơi ngẩn ra nhìn hắn, dường như không rõ vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, sau vài giây ngắn ngủi, rốt cuộc cậu hồi phục tinh thần, lung tung lau mặt rồi ngồi thẳng người lại."Sao chủ tịch Tần lại ở đây?""Đi ngang qua, thuận tiện đến xem."Đối với Tần Ý, Kỷ Sơ Hạ thật sự không làm được vẻ mặt hòa nhã, mà Tần Ý cũng không ngại: "Khi tôi tới, đạo diễn nói cảm xúc của cậu không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?""Không có.""Có phải vì quay bộ phim này làm cậu nhớ đến mẹ cậu không?" Tần Ý biết tình huống trong nhà Kỷ Sơ Hạ, đoán được cậu thất thố như vậy ở trường quay là do nhìn cảnh nhớ người.Kỷ Sơ Hạ trầm mặt, vì câu này của Tần Ý mà tăng thêm một tầng đề phòng. Tần Ý giải thích: "Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn nói, cậu có cảm xúc như vậy là bình thường. Tôi có thể hiểu được, vì tôi cũng giống cậu."Kỷ Sơ Hạ khẽ nhíu mày, dường như không hiểu lời hắn: "Giống cái gì?""Cha mẹ tôi cũng gặp tai nạn qua đời năm tôi mười tuổi, để lại tôi và hai đứa em, ông nội tôi bận công việc, không có nhiều thời gian chăm sóc chúng tôi. Mặc dù trong nhà có nhiều người giúp việc, nhưng dù sao cũng không bằng cha mẹ. Hai đứa em là một tay tôi nuôi lớn, tôi vẫn luôn rất nuông chiều chúng nó, muốn cho chúng nó những thứ tốt nhất, thậm chí là quá mức nuông chiều. Tôi nói vậy cũng không phải bào chữa cho những việc tôi làm trước kia. Thực tế Dao Dao đúng là đã sai rất quá đáng, là tôi không dạy bảo nó cho tốt. Đôi khi tôi nghĩ, nếu cha mẹ tôi còn sống thì tốt rồi, gánh nặng dạy dỗ hai đứa nó sẽ không đè lên người tôi, vinh quang gia tộc cũng không cần tôi gánh vác, có lẽ tôi sẽ được thoải mái một chút."Giọng nói của Tần Ý vẫn trầm thấp như trước, nhưng lại có thêm vài tia cảm xúc. Có lẽ hắn không phải là người trầm mặc ít lời như cậu nghĩ, hắn cũng muốn tâm sự với người khác, chỉ là những lời này làm Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ: "Tôi còn tưởng anh rất hưởng thụ cảm giác hô mưa gọi gió không gì không làm được chứ."Tần Ý cười khổ: "Ai nói với cậu không gì tôi không làm được. Nhà họ Tần là gia tộc lớn, một chi của ông nội tôi cũng có đến ba mươi, bốn mươi miệng ăn. Vì tiền tài mà rất nhiều người âm thầm làm những chuyện xấu xa mà cậu không cách nào tưởng tượng được. Thế nhưng tôi vẫn may mắn hơn cậu, ít nhất tiền tài có thể bù đắp rất nhiều thứ. Những chuyện cậu đã trải qua làm tôi nhịn không được cảm động lây, tôi có thể thấu hiểu cậu, dù có khổ sở thế nào đi nữa, cậu vẫn hướng về phía trước. Cậu phải sống tốt mới không làm mẹ cậu thất vọng."Khóe miệng Kỷ Sơ Hạ nhếch lên ý cười như có như không, trong lòng lại thoải mái hơn một chút: "Ngài đây là đặc biệt đến cho tôi một bát *canh gà sao? Nói cho tôi biết mấy người có tiền cũng rất khốn khổ, vậy nên tôi không tính là quá thảm?""Nếu canh gà thật sự có tác dụng với cậu cũng không có gì là không thể."* 心灵 鸡汤: Canh gà đây là mấy câu chuyện trong Chicken soup for the soul.
/Có lẽ do thấy tâm trạng Kỷ Sơ Hạ không tốt nên đạo diễn Tăng hủy bỏ cảnh quay đêm đó, bảo cậu về nghỉ ngơi cho tốt. Trì hoãn tiến độ làm Kỷ Sơ Hạ thật ngại, nhưng đạo diễn lại vỗ vỗ vai an ủi cậu: “Không sao, cảm xúc em không tốt, cho dù quay cũng vô dụng, vẫn nên về nghỉ ngơi đi, ngày mai ổn định tinh thần rồi đến.”“Dạ, cám ơn đạo diễn.”Từ trường quay đi ra, Kỷ Sơ Hạ định về khách sạn, Tần Ý vẫn chưa rời đi bỗng lái xe đến trước mặt, là một chiếc Bugatti Veyron màu trắng rất đáng yêu: “Lên xe đi.”“Có lẽ không cần làm phiền chủ tịch Tần đâu, lát nữa xe bảo mẫu sẽ đến.” Kỷ Sơ Hạ lúng túng cười nói, bị Tần Ý nhìn thấy dáng vẻ thất thố vừa nãy làm cậu không được tự nhiên.“Cùng ăn một bữa đi, ngay gần đây thôi, lát nữa tôi đưa cậu về.”Kỷ Sơ Hạ do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa lên xe.
Đương nhiên cậu có thể từ chối, nhưng có lẽ mấy câu nói vừa nãy của Tần Ý làm cậu cảm thấy dường như người này không đến nỗi đáng ghét như trong suy nghĩ của cậu, ma xui quỷ khiến thế nào liền lên xe của hắn.Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ đến một hội sở tư nhân, ông chủ ở đây là bạn của hắn. Hội sở này được thiết kế theo kiểu kiến trúc lâm viên, đình đài lầu các cổ kính, có cầu nhỏ nước chảy lượn lờ, là nơi mà người bình thường có tiền cũng không vào được. Nữ nhân viên mặc sườn xám dẫn bọn họ đi qua một cổng vòm, xuyên qua hành lang gấp khúc đi sâu vào một căn phòng cạnh gốc cây hạnh sâu trong lâm viên.Hoa hạnh, tham khảo thêm https://vi.wikipedia.org/wiki/M%C6%A1_ch%C3%A2u_%C3%82uMột cái bàn gỗ tinh xảo khắc hoa được đặt cạnh cửa sổ, ngồi ở đó có thể ngắm nhìn cảnh sắc hoa lệ ngoài cửa sổ. Ánh tà dương chiếu lên khung cửa gỗ, ánh lên nhiều màu sắc khác nhau, một cành hoa vươn tới bên cửa sổ, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi, Kỷ Sơ Hạ nhịn không được giơ tay chạm nhẹ lên cánh hoa, khẽ nở nụ cười.Ánh mắt Tần Ý dừng lại trên cặp mắt cười cong cong của cậu, trong mắt hắn cũng hiện lên ý cười nhẹ. Tần Ý cầm ấm trà rót cho Kỷ Sơ Hạ và hắn, cậu thu hồi tầm mắt, cúi đầu cầm tách trà nhấp một ngụm, hơi nóng lượn lờ bay lên, gương mặt cậu cũng trở nên nhu hòa.Thức ăn Giang Nam tinh xảo có thể so với các tác phẩm nghệ thuật được mang lên. Trước kia Kỷ Sơ Hạ luôn cảm thấy đồ ăn Giang Nam không mùi không vị, hiện tại mới biết được, không phải thức ăn không ngon, mà là cậu chưa ăn được thức ăn Giang Nam chính tông.Có tiền thật tốt, cậu yên lặng cảm thán trong lòng.Bữa cơm này bọn họ không nói chuyện với nhau mấy câu, cứ yên tĩnh mà ăn, làm Kỷ Sơ Hạ thả lỏng rất nhiều. Ngẫu nhiên giương mắt nhìn, chỉ một ánh mắt đã biết đối phương muốn nói cái gì, mười phần ăn ý.Ăn tối xong, Tần Ý hỏi Kỷ Sơ Hạ có muốn đi hóng gió không.“Đi đâu?”“Sườn núi ở ngoại thành.”Kỷ Sơ Hạ nhướng nhướng mày, không từ chối.Đây là lần thứ hai cậu đến nơi này, lần trước cậu lái chiếc Ferrari của Tần Tranh biểu diễn một màn không sợ chết kiếm được tám mươi vạn. Lần này cậu ngồi trong xe của Tần Ý, cảm nhận sự phấn khích tương tự. Cửa kính hạ xuống phân nửa, gió mạnh liên tục thổi vào, xuyên qua mái tóc gào thét vào tai cậu.Áp lực và đau khổ trong lòng rốt cuộc tìm được nơi muốn trút ra, Kỷ Sơ Hạ hưng phấn gần như muốn thét chói tai.
Tần Ý trấn định bình tĩnh mà điều khiển vô lăng. Hắn tăng tốc, chiếc xe lao nhanh nhưng vẫn rất vững vàng, vẻ mặt Tần Ý lại bình thản như thường, dù đang lái với tốc độ cực hạn hắn vẫn có thể tao nhã thong dong.Sau khi đến đỉnh núi, Tần Ý tìm một nơi ngắm cảnh không tồi dừng xe lại. Hắn xuống xe châm một điếu thuốc, dựa vào cửa xe, tư thế biếng nhác mà lại tùy ý, trong sương khói lượn lờ, hắn híp mắt ngắm nhìn hàng nghìn hàng vạn ánh đèn ở thành thị xa xa.Kỷ Sơ Hạ bên ghế phó lái cũng xuống xe vòng qua, hướng Tần Ý hơi nâng cằm: “Chủ tịch Tần, cho tôi một điếu đi.”“Cậu cũng hút?”“Đương nhiên.”Tần Ý đưa thuốc cho cậu, Kỷ Sơ Hạ ngậm điếu thuốc vào miệng, lại giơ tay muốn bật lửa. Tần Ý cong cong khóe môi, ngậm điếu thuốc kề sát vào mặt cậu, Kỷ Sơ Hạ bị động tác đột ngột này làm kinh ngạc ngây người ra. Điếu thuốc đã được châm lửa, làn khói tỏa ra bao phủ làm gương mặt Tần Ý trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có hai mắt tối đen lập lòe như ánh lửa lại phá lệ rõ ràng, có cảm xúc gì đó tận sâu trong đáy mắt của hắn lướt qua trong chớp mắt.Khi Kỷ Sơ Hạ hồi phục tinh thần thì đối phương đã lùi ra.Hai người sóng vai dựa vào cửa xe nói chuyện câu được câu không, Kỷ Sơ Hạ thuận miệng hỏi: “Xe này là của anh hả?”“Sao vậy?” Tần Ý quay đầu nhìn cậu hỏi.“Tôi còn tưởng đây là xe của Tranh thiếu.”Đối diện với ánh mắt pha lẫn một tia trêu ghẹo, Tần Ý hiếm khi không được tự nhiên, quay đầu nói: “Là của tôi.”Kỷ Sơ Hạ bật cười, trong mắt cậu, đầu xe này nhìn y hệt cái mặt 囧, vừa buồn cười vừa thú vị, lại rất đáng yêu, không ngờ đây thật sự là xe của Tần Ý.Bugatti Veyron, đúng là nhìn giống 囧 thật“Cậu thích à?”
“Thích cũng vô dụng, mua không nổi.”Tần Ý phun một ngụm khói, than nhẹ: “A Tranh đặc biệt thích sưu tập xe, còn thích nửa đêm đua xe với người ta. Trước kia tôi không rõ lắm vì sao nó lại thích cái trò nguy hiểm như vậy, bây giờ bỗng nhiên có chút thấu hiểu.”Loại kích thích cực hạn có thể làm cho máu trong người sôi trào lên thế này quả thật rất hấp dẫn, nhất là trong đường núi tối đen, chạy như điên đuổi theo cơn gió, giống như có thể đi đến tận cùng của thế giới.“Đáng tiếc từ khi anh không cho Tranh thiếu đua nữa, đường núi này dường như cũng trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.”Không có Tần Tranh – đại thiếu gia ăn chơi phá sản có nhiều xe nhất – những người khác dù chơi cũng không vui, quả thật ban đêm nơi này đã trở nên thanh tĩnh rất nhiều. Thế nên hai người mới có thể an tĩnh trò chuyện ở đây vào nửa đêm.“Thấu hiểu thì thấu hiểu, tôi vẫn không tán thành nó chơi trò này.”Kỷ Sơ Hạ gật đầu: “Tôi hiểu được.”Dù những chuyện nguy hiểm có thú vị đến cỡ nào đi nữa thì cậu cũng sẽ không cho Kỷ Thu Vũ tham gia.Trời ngày càng tối đen, hai người theo đường cũ trở về. Lần này Tần Ý lái xe rất chậm, còn mở nhạc, tiếng hát thong thả tràn ra khắp xe. Kỷ Sơ Hạ híp mắt dựa vào ghế ngâm nga, đây là một bài hát cũ từ thế kỷ trước, giai điệu thật êm tai, giọng hát trong trẻo của cậu như hạt mưa rơi trên tảng đá bắn lên tiếng vang, không nhẹ không nặng mà đánh vào lòng Tần Ý.Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ về lại khách sạn, trước khi xuống xe, hắn dặn dò cậu một câu: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, tập trung quay phim.”Kỷ Sơ Hạ cười cười: “Tôi biết Đông Hoàng đầu tư bộ phim này, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh lỗ vốn.”
/Sáng sớm vừa đến công ty, di động của Tần Ý liền nhảy ra một thông báo, mấy phút trước Kỷ Sơ Hạ vừa đăng Weibo.Hắn tiện tay bấm mở, Kỷ Sơ Hạ đăng một tấm ảnh, chính là hình con mèo Dương Vãn Thanh đưa cho cậu, phỏng chừng vừa mới ăn no nên thỏa mãn nằm cuộn tròn dưới đất phe phẩy đuôi.“Rốt cuộc Cục Bông cũng đã tốt hơn rồi, thì ra là làm ầm ĩ kén ăn, nó chỉ ăn loại thức ăn nhập khẩu này, đúng là khó hầu hạ.”Nhóm fan nhao nhao bình luận khen mèo con thật đáng yêu, cầu thêm ảnh chụp của mèo con, cũng cầu hình chụp của chính Kỷ Sơ Hạ.Thời gian này Kỷ Sơ Hạ luôn duy trì mỗi tuần đăng hai Weibo, là người đại diện mới yêu cầu, không thể không đăng, tránh việc nhóm fan cho rằng các cô bị vứt bỏ, cũng không được đăng quá thường xuyên, phải duy trì cảm giác mới mẻ trong lòng fan. Cậu thường đăng ảnh chụp cảnh và đồ vật, không đăng nhiều ảnh của cậu. Sau khi mèo con của Dương Vãn Thanh tên là Cục Bông chuyển cho cậu, cậu liền đăng vài tấm.
Hai ngày trước nữ trợ lý down app Weibo về di động cho Tần Ý, lúc ấy cô còn hỏi hắn có muốn đăng ký chứng nhận không, Tần Ý không đồng ý, nói hắn chỉ muốn tùy tiện xem, nữ trợ lý thông minh lập tức hiểu được dụng ý của hắn, ID và avatar đều tùy tiện, nhìn giống như là account ảo, chỉ follow duy nhất một mình Kỷ Sơ Hạ.Từ năm năm trước Kỷ Sơ Hạ đã bắt đầu đăng Weibo, đến bây giờ đã hơn một trăm bài, Tần Ý đều lật xem từ đầu đến cuối. Kỷ Sơ Hạ rất thích bán manh trên Weibo, đại khái là vì làm nhóm fan vui vẻ, phần lớn ảnh tự chụp đều rất đáng yêu, thiếu niên mười mấy tuổi nháy mặt nhăn mặt với ống kính quả thật rất manh, khiến người khác nhìn vào cũng nhịn không được cong khóe miệng.Tần Ý nhìn tấm hình Kỷ Sơ Hạ vừa đăng một lúc lâu, sau đó bấm điện thoại gọi nữ trợ lý vào: “Cô tra xem thức ăn cho mèo này là loại nào, đi mua một ít, thêm vài món đồ chơi mà mèo thích rồi gửi qua, không cần ký tên.”Nữ trợ lý nhìn tấm hình, túi thức ăn đã bị che gạch men làm mờ bên cạnh còon mèo, nhưng đại boss ra lệnh không thể không làm: “Vâng, em đi mua liền đây.”Cũng may gạch men làm mờ kia không nhiều lắm, có thể nhìn thấy chút ít hình dáng, cầm so sánh với mấy cửa hàng ở trung tâm mua sắm, tìm ra nhãn hiệu cũng phải là vấn đề lớn.Chập choạng tối gần kết thúc công việc, trợ lý đến báo cho Kỷ Sơ Hạ biết vừa nhận được chuyển phát nhanh cùng thành phố, có người tặng cho cậu hai thùng thức ăn cho mèo và mấy món đồ chơi, còn có một cái nhà cây cho mèo cực to: “Không để tên người tặng, chắc là fan rồi, nhưng tôi cẩn thận lật xem cũng không tìm được thư của fan, thật kỳ quái.”Nhà cây cho mèoMấy món quà fan gửi đến thường sẽ kèm theo một bức thư, ít nhất cũng sẽ ký tên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhận được một món quà mà không để lại tin tức gì.Lúc Kỷ Sơ Hạ quay lại khách sạn, trợ lý đã mang nhà cây lên, Cục Bông thích thú nhảy tới nhảy lui, hai thùng thức ăn cũng là loại nó thích, không hề rẻ.Cục Bông đã được đưa cho Kỷ Sơ Hạ một tuần rồi, đặc biệt dính cậu. Cậu vốn muốn để nó ở nhà cho Kỷ Thu Vũ chăm sóc, nhưng Cục Bông cắn ống quần cậu không chịu nhả, cậu chỉ có thể ôm nó đến khách sạn nhờ trợ lý chăm sóc. Cục Bông vẫn còn rất yếu ớt, đến đây vài ngày rồi mà cứ ỉu xìu, hỏi Dương Vãn Thanh mới biết nó rất kén chọn, chỉ ăn đồ hộp nhập khẩu đắt tiền. Sáng sớm hôm nay Dương Vãn Thanh cho người mang một ít tới, rốt cuộc bé mèo mới có tinh thần. Kỷ Sơ Hạ cao hứng liền đăng Weibo, không ngờ cậu cố ý che tên nhãn hiệu rồi mà vẫn bị người khác để ý nhận ra.Kỷ Sơ Hạ nghĩ nghĩ, sau đó chụp vài tấm Cục Bông đang nhảy lên nhảy xuống trên nhà cây đăng Weibo, tuy không nói rõ nhưng đối phương nhất định sẽ nhìn thấy.
Tan tầm Tần Ý ngồi trên xe ra về, nhìn thấy bài đăng mới trong di động, khóe miệng yên lặng cong lên.Hôm nay là sinh nhật của một vị phó đạo diễn trong đoàn làm phim nên ông mời khách tối nay, mọi người liên tục chiến đầu từ nhà hàng đến KTV, chơi cực kỳ high. Kỷ Sơ Hạ uống một ly rượu, hát hai bài rồi trốn trong góc phòng không giành micro, mọi người cũng săn sóc không làm khó cậu. Kỷ Sơ Hạ lấy điện thoại ra lướt Weibo, bài đăng lúc chạng vạng vẫn không có fan nào ra mặt nhận, chẳng lẽ không phải là fan tặng sao?Ứng Hoa Hâm ngồi bên cạnh thấy cậu ngây ra nhìn chằm chằm di động, còn cau mày lại bèn nhỏ giọng gọi cậu: “Sơ Hạ, em sao vậy?”“À, không có gì.” Kỷ Sơ Hạ lắc đầu, hỏi lại cô: “Chị Hâm, có người đưa mấy thứ đắt tiền cho mèo của em nhưng lại không để tên hay lưu lại vài dòng, dường như không phải fan của em, chị nghĩ là ai?”“Là người thầm mến em chứ ai, mà còn nhất định quen biết em, không muốn bị em phát hiện nên mới làm mấy chuyện muộn tao như vậy.”“Không đến mức đó chứ…”“Sao lại không đến mức, tặng quà cho người mình thích rất bình thường mà.”“Vậy tại sao lại không cho em biết tên, em không biết là ai thì làm vậy có ích gì?”“Có lẽ đối phương còn chưa nghĩ ra phải thổ lộ với em như thế nào, giai đoạn này chỉ muốn đối xử tốt với em, lại sợ em biết sẽ bị dọa chạy mất, không thể tiến thêm bước nữa.”Hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương, Kỷ Sơ Hạ: “…”Ứng Hoa Hâm thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, khẽ nở nụ cười, kề sát vào cậu nói: “Nói cho chị biết đi, rốt cuộc là ai, trong lòng em không nghĩ đến ai sao?”
Trong đầu Kỷ Sơ Hạ thoáng hiện lên gương mặt lạnh như băng của Tần Ý, sau đó cậu hoảng sợ, lập tức ngượng ngùng nói: “Sao em biết được, lại không có để tên.”Thấy Ứng Hoa Hâm còn muốn trêu ghẹo, Kỷ Sơ Hạ nhanh chóng lấy cớ đi toilet để rời đi. Ra khỏi phòng, Kỷ Sơ Hạ cúi đầu đi dọc hành lang về phía toilet, vừa đi vừa tự hỏi, tại sao khi nghe câu hỏi của Ứng Hoa Hâm vừa nãy, phản ứng đầu tiên của cậu lại nghĩ đến Tần Ý. Có lẽ trong khoảng thời gian này, số lần vô tình gặp ông chủ Tần quá nhiều làm cậu sinh ra ảo giác.Lại nói tiếp, coi như Tần Ý có ý gì với cậu thì cũng không thể xem là thật được. Kỷ Sơ Hạ đã vào giới giải trí sáu năm, chuyện tương tự như vậy đã gặp không biết bao nhiêu lần, nam hay nữ, dù ra tay hào phóng thế nào đi nữa, đơn giản chỉ là giao dịch tình tiền. Cậu chưa từng cúi đầu, dù lần đó cần tiền cho em gái phẫu thuật mà suýt nữa đi vào bước đường kia, nhưng nếu lúc đó cậu cắn răng kiên trì được thì hiện tại lại càng không thể để bản thân sa vào v ũng bùn.Do suy nghĩ quá tập trung nên lúc đến cửa toilet, Kỷ Sơ Hạ không cẩn thận đụng phải một người. Cậu nhanh chóng lùi ra sau một bước, hẳn là nên nói lời xin lỗi, nhưngkhi nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông say khướt đối diện, Kỷ Sơ Hạ sững sờ, đồng tử co rụt lại, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.Gã đàn ông người đầy mùi rượu vốn muốn chửi ầm lên, nhưng sau khi mơ mơ màng màng thấy rõ dáng vẻ Kỷ Sơ Hạ, gã bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, lấy danh thiếp trong túi quần đưa cho cậu, còn vỗ vỗ lên vai cậu, phun đầy mùi rượu trong miệng nói: “Cầm đi, có rảnh liên hệ nha, có lợi cho cậu đó.”Kỷ Sơ Hạ dùng hết sức kiềm chế bản thân, cố nén xúc động muốn cho hắn một đấm. Cậu giơ tay nhận danh thiếp, lúc bàn tay đối phương muốn nắm cằm, cậu nhanh chóng né người qua.Gã đàn ông quét mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cười cười ái muội rồi vừa lòng rời đi.Kỷ Sơ Hạ cúi đầu, danh thiếp trong tay gần như bị bóp nát: Chương Hướng Minh, quản lý trưởng tập đoàn ẩm thực Nhất Phẩm Vinh Thịnh.Kỷ Sơ Hạ cười lạnh, trông mong mười lăm năm, rốt cuộc đã tìm được gã, đúng là hao hết sức lực tìm không thấy, vô tình lại tìm thấy. Nên đến thì sẽ đến.
*Xe bảo mẫu là xe chuyên chở hàng hóa hoặc chở nhiều người, đa số trên bảy chỗ, hoặc là loại xe chuyên nấu cơm, trang điểm, hóa trang cho minh tinh. Vì xe có thể làm nhiều việc như bảo mẫu nên gọi là xe bảo mẫu. Trên xe phòng nghỉ, phòng thay quần áo, chủ yếu là do công ty cung cấp cho nghệ nhân.Lúc Tần Ý đẩy cửa bước vào, Kỷ Sơ Hạ đang cong lưng cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối ngồi trên sô pha không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tần Ý đóng cửa lại, bước đến gần ngồi xuống trước mặt cậu, nhỏ giọng lên tiếng: "Kỷ Sơ Hạ."Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, trong mắt còn ngấn lệ, Tần Ý căng thẳng trong lòng, trầm giọng hỏi: "Cậu sao vậy?"Kỷ Sơ Hạ hơi ngẩn ra nhìn hắn, dường như không rõ vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, sau vài giây ngắn ngủi, rốt cuộc cậu hồi phục tinh thần, lung tung lau mặt rồi ngồi thẳng người lại."Sao chủ tịch Tần lại ở đây?""Đi ngang qua, thuận tiện đến xem."Đối với Tần Ý, Kỷ Sơ Hạ thật sự không làm được vẻ mặt hòa nhã, mà Tần Ý cũng không ngại: "Khi tôi tới, đạo diễn nói cảm xúc của cậu không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?""Không có.""Có phải vì quay bộ phim này làm cậu nhớ đến mẹ cậu không?" Tần Ý biết tình huống trong nhà Kỷ Sơ Hạ, đoán được cậu thất thố như vậy ở trường quay là do nhìn cảnh nhớ người.Kỷ Sơ Hạ trầm mặt, vì câu này của Tần Ý mà tăng thêm một tầng đề phòng. Tần Ý giải thích: "Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn nói, cậu có cảm xúc như vậy là bình thường. Tôi có thể hiểu được, vì tôi cũng giống cậu."Kỷ Sơ Hạ khẽ nhíu mày, dường như không hiểu lời hắn: "Giống cái gì?""Cha mẹ tôi cũng gặp tai nạn qua đời năm tôi mười tuổi, để lại tôi và hai đứa em, ông nội tôi bận công việc, không có nhiều thời gian chăm sóc chúng tôi. Mặc dù trong nhà có nhiều người giúp việc, nhưng dù sao cũng không bằng cha mẹ. Hai đứa em là một tay tôi nuôi lớn, tôi vẫn luôn rất nuông chiều chúng nó, muốn cho chúng nó những thứ tốt nhất, thậm chí là quá mức nuông chiều. Tôi nói vậy cũng không phải bào chữa cho những việc tôi làm trước kia. Thực tế Dao Dao đúng là đã sai rất quá đáng, là tôi không dạy bảo nó cho tốt. Đôi khi tôi nghĩ, nếu cha mẹ tôi còn sống thì tốt rồi, gánh nặng dạy dỗ hai đứa nó sẽ không đè lên người tôi, vinh quang gia tộc cũng không cần tôi gánh vác, có lẽ tôi sẽ được thoải mái một chút."Giọng nói của Tần Ý vẫn trầm thấp như trước, nhưng lại có thêm vài tia cảm xúc. Có lẽ hắn không phải là người trầm mặc ít lời như cậu nghĩ, hắn cũng muốn tâm sự với người khác, chỉ là những lời này làm Kỷ Sơ Hạ hơi bất ngờ: "Tôi còn tưởng anh rất hưởng thụ cảm giác hô mưa gọi gió không gì không làm được chứ."Tần Ý cười khổ: "Ai nói với cậu không gì tôi không làm được. Nhà họ Tần là gia tộc lớn, một chi của ông nội tôi cũng có đến ba mươi, bốn mươi miệng ăn. Vì tiền tài mà rất nhiều người âm thầm làm những chuyện xấu xa mà cậu không cách nào tưởng tượng được. Thế nhưng tôi vẫn may mắn hơn cậu, ít nhất tiền tài có thể bù đắp rất nhiều thứ. Những chuyện cậu đã trải qua làm tôi nhịn không được cảm động lây, tôi có thể thấu hiểu cậu, dù có khổ sở thế nào đi nữa, cậu vẫn hướng về phía trước. Cậu phải sống tốt mới không làm mẹ cậu thất vọng."Khóe miệng Kỷ Sơ Hạ nhếch lên ý cười như có như không, trong lòng lại thoải mái hơn một chút: "Ngài đây là đặc biệt đến cho tôi một bát *canh gà sao? Nói cho tôi biết mấy người có tiền cũng rất khốn khổ, vậy nên tôi không tính là quá thảm?""Nếu canh gà thật sự có tác dụng với cậu cũng không có gì là không thể."* 心灵 鸡汤: Canh gà đây là mấy câu chuyện trong Chicken soup for the soul.
/Có lẽ do thấy tâm trạng Kỷ Sơ Hạ không tốt nên đạo diễn Tăng hủy bỏ cảnh quay đêm đó, bảo cậu về nghỉ ngơi cho tốt. Trì hoãn tiến độ làm Kỷ Sơ Hạ thật ngại, nhưng đạo diễn lại vỗ vỗ vai an ủi cậu: “Không sao, cảm xúc em không tốt, cho dù quay cũng vô dụng, vẫn nên về nghỉ ngơi đi, ngày mai ổn định tinh thần rồi đến.”“Dạ, cám ơn đạo diễn.”Từ trường quay đi ra, Kỷ Sơ Hạ định về khách sạn, Tần Ý vẫn chưa rời đi bỗng lái xe đến trước mặt, là một chiếc Bugatti Veyron màu trắng rất đáng yêu: “Lên xe đi.”“Có lẽ không cần làm phiền chủ tịch Tần đâu, lát nữa xe bảo mẫu sẽ đến.” Kỷ Sơ Hạ lúng túng cười nói, bị Tần Ý nhìn thấy dáng vẻ thất thố vừa nãy làm cậu không được tự nhiên.“Cùng ăn một bữa đi, ngay gần đây thôi, lát nữa tôi đưa cậu về.”Kỷ Sơ Hạ do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa lên xe.
Đương nhiên cậu có thể từ chối, nhưng có lẽ mấy câu nói vừa nãy của Tần Ý làm cậu cảm thấy dường như người này không đến nỗi đáng ghét như trong suy nghĩ của cậu, ma xui quỷ khiến thế nào liền lên xe của hắn.Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ đến một hội sở tư nhân, ông chủ ở đây là bạn của hắn. Hội sở này được thiết kế theo kiểu kiến trúc lâm viên, đình đài lầu các cổ kính, có cầu nhỏ nước chảy lượn lờ, là nơi mà người bình thường có tiền cũng không vào được. Nữ nhân viên mặc sườn xám dẫn bọn họ đi qua một cổng vòm, xuyên qua hành lang gấp khúc đi sâu vào một căn phòng cạnh gốc cây hạnh sâu trong lâm viên.Hoa hạnh, tham khảo thêm https://vi.wikipedia.org/wiki/M%C6%A1_ch%C3%A2u_%C3%82uMột cái bàn gỗ tinh xảo khắc hoa được đặt cạnh cửa sổ, ngồi ở đó có thể ngắm nhìn cảnh sắc hoa lệ ngoài cửa sổ. Ánh tà dương chiếu lên khung cửa gỗ, ánh lên nhiều màu sắc khác nhau, một cành hoa vươn tới bên cửa sổ, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi, Kỷ Sơ Hạ nhịn không được giơ tay chạm nhẹ lên cánh hoa, khẽ nở nụ cười.Ánh mắt Tần Ý dừng lại trên cặp mắt cười cong cong của cậu, trong mắt hắn cũng hiện lên ý cười nhẹ. Tần Ý cầm ấm trà rót cho Kỷ Sơ Hạ và hắn, cậu thu hồi tầm mắt, cúi đầu cầm tách trà nhấp một ngụm, hơi nóng lượn lờ bay lên, gương mặt cậu cũng trở nên nhu hòa.Thức ăn Giang Nam tinh xảo có thể so với các tác phẩm nghệ thuật được mang lên. Trước kia Kỷ Sơ Hạ luôn cảm thấy đồ ăn Giang Nam không mùi không vị, hiện tại mới biết được, không phải thức ăn không ngon, mà là cậu chưa ăn được thức ăn Giang Nam chính tông.Có tiền thật tốt, cậu yên lặng cảm thán trong lòng.Bữa cơm này bọn họ không nói chuyện với nhau mấy câu, cứ yên tĩnh mà ăn, làm Kỷ Sơ Hạ thả lỏng rất nhiều. Ngẫu nhiên giương mắt nhìn, chỉ một ánh mắt đã biết đối phương muốn nói cái gì, mười phần ăn ý.Ăn tối xong, Tần Ý hỏi Kỷ Sơ Hạ có muốn đi hóng gió không.“Đi đâu?”“Sườn núi ở ngoại thành.”Kỷ Sơ Hạ nhướng nhướng mày, không từ chối.Đây là lần thứ hai cậu đến nơi này, lần trước cậu lái chiếc Ferrari của Tần Tranh biểu diễn một màn không sợ chết kiếm được tám mươi vạn. Lần này cậu ngồi trong xe của Tần Ý, cảm nhận sự phấn khích tương tự. Cửa kính hạ xuống phân nửa, gió mạnh liên tục thổi vào, xuyên qua mái tóc gào thét vào tai cậu.Áp lực và đau khổ trong lòng rốt cuộc tìm được nơi muốn trút ra, Kỷ Sơ Hạ hưng phấn gần như muốn thét chói tai.
Tần Ý trấn định bình tĩnh mà điều khiển vô lăng. Hắn tăng tốc, chiếc xe lao nhanh nhưng vẫn rất vững vàng, vẻ mặt Tần Ý lại bình thản như thường, dù đang lái với tốc độ cực hạn hắn vẫn có thể tao nhã thong dong.Sau khi đến đỉnh núi, Tần Ý tìm một nơi ngắm cảnh không tồi dừng xe lại. Hắn xuống xe châm một điếu thuốc, dựa vào cửa xe, tư thế biếng nhác mà lại tùy ý, trong sương khói lượn lờ, hắn híp mắt ngắm nhìn hàng nghìn hàng vạn ánh đèn ở thành thị xa xa.Kỷ Sơ Hạ bên ghế phó lái cũng xuống xe vòng qua, hướng Tần Ý hơi nâng cằm: “Chủ tịch Tần, cho tôi một điếu đi.”“Cậu cũng hút?”“Đương nhiên.”Tần Ý đưa thuốc cho cậu, Kỷ Sơ Hạ ngậm điếu thuốc vào miệng, lại giơ tay muốn bật lửa. Tần Ý cong cong khóe môi, ngậm điếu thuốc kề sát vào mặt cậu, Kỷ Sơ Hạ bị động tác đột ngột này làm kinh ngạc ngây người ra. Điếu thuốc đã được châm lửa, làn khói tỏa ra bao phủ làm gương mặt Tần Ý trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có hai mắt tối đen lập lòe như ánh lửa lại phá lệ rõ ràng, có cảm xúc gì đó tận sâu trong đáy mắt của hắn lướt qua trong chớp mắt.Khi Kỷ Sơ Hạ hồi phục tinh thần thì đối phương đã lùi ra.Hai người sóng vai dựa vào cửa xe nói chuyện câu được câu không, Kỷ Sơ Hạ thuận miệng hỏi: “Xe này là của anh hả?”“Sao vậy?” Tần Ý quay đầu nhìn cậu hỏi.“Tôi còn tưởng đây là xe của Tranh thiếu.”Đối diện với ánh mắt pha lẫn một tia trêu ghẹo, Tần Ý hiếm khi không được tự nhiên, quay đầu nói: “Là của tôi.”Kỷ Sơ Hạ bật cười, trong mắt cậu, đầu xe này nhìn y hệt cái mặt 囧, vừa buồn cười vừa thú vị, lại rất đáng yêu, không ngờ đây thật sự là xe của Tần Ý.Bugatti Veyron, đúng là nhìn giống 囧 thật“Cậu thích à?”
“Thích cũng vô dụng, mua không nổi.”Tần Ý phun một ngụm khói, than nhẹ: “A Tranh đặc biệt thích sưu tập xe, còn thích nửa đêm đua xe với người ta. Trước kia tôi không rõ lắm vì sao nó lại thích cái trò nguy hiểm như vậy, bây giờ bỗng nhiên có chút thấu hiểu.”Loại kích thích cực hạn có thể làm cho máu trong người sôi trào lên thế này quả thật rất hấp dẫn, nhất là trong đường núi tối đen, chạy như điên đuổi theo cơn gió, giống như có thể đi đến tận cùng của thế giới.“Đáng tiếc từ khi anh không cho Tranh thiếu đua nữa, đường núi này dường như cũng trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.”Không có Tần Tranh – đại thiếu gia ăn chơi phá sản có nhiều xe nhất – những người khác dù chơi cũng không vui, quả thật ban đêm nơi này đã trở nên thanh tĩnh rất nhiều. Thế nên hai người mới có thể an tĩnh trò chuyện ở đây vào nửa đêm.“Thấu hiểu thì thấu hiểu, tôi vẫn không tán thành nó chơi trò này.”Kỷ Sơ Hạ gật đầu: “Tôi hiểu được.”Dù những chuyện nguy hiểm có thú vị đến cỡ nào đi nữa thì cậu cũng sẽ không cho Kỷ Thu Vũ tham gia.Trời ngày càng tối đen, hai người theo đường cũ trở về. Lần này Tần Ý lái xe rất chậm, còn mở nhạc, tiếng hát thong thả tràn ra khắp xe. Kỷ Sơ Hạ híp mắt dựa vào ghế ngâm nga, đây là một bài hát cũ từ thế kỷ trước, giai điệu thật êm tai, giọng hát trong trẻo của cậu như hạt mưa rơi trên tảng đá bắn lên tiếng vang, không nhẹ không nặng mà đánh vào lòng Tần Ý.Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ về lại khách sạn, trước khi xuống xe, hắn dặn dò cậu một câu: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, tập trung quay phim.”Kỷ Sơ Hạ cười cười: “Tôi biết Đông Hoàng đầu tư bộ phim này, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh lỗ vốn.”
/Sáng sớm vừa đến công ty, di động của Tần Ý liền nhảy ra một thông báo, mấy phút trước Kỷ Sơ Hạ vừa đăng Weibo.Hắn tiện tay bấm mở, Kỷ Sơ Hạ đăng một tấm ảnh, chính là hình con mèo Dương Vãn Thanh đưa cho cậu, phỏng chừng vừa mới ăn no nên thỏa mãn nằm cuộn tròn dưới đất phe phẩy đuôi.“Rốt cuộc Cục Bông cũng đã tốt hơn rồi, thì ra là làm ầm ĩ kén ăn, nó chỉ ăn loại thức ăn nhập khẩu này, đúng là khó hầu hạ.”Nhóm fan nhao nhao bình luận khen mèo con thật đáng yêu, cầu thêm ảnh chụp của mèo con, cũng cầu hình chụp của chính Kỷ Sơ Hạ.Thời gian này Kỷ Sơ Hạ luôn duy trì mỗi tuần đăng hai Weibo, là người đại diện mới yêu cầu, không thể không đăng, tránh việc nhóm fan cho rằng các cô bị vứt bỏ, cũng không được đăng quá thường xuyên, phải duy trì cảm giác mới mẻ trong lòng fan. Cậu thường đăng ảnh chụp cảnh và đồ vật, không đăng nhiều ảnh của cậu. Sau khi mèo con của Dương Vãn Thanh tên là Cục Bông chuyển cho cậu, cậu liền đăng vài tấm.
Hai ngày trước nữ trợ lý down app Weibo về di động cho Tần Ý, lúc ấy cô còn hỏi hắn có muốn đăng ký chứng nhận không, Tần Ý không đồng ý, nói hắn chỉ muốn tùy tiện xem, nữ trợ lý thông minh lập tức hiểu được dụng ý của hắn, ID và avatar đều tùy tiện, nhìn giống như là account ảo, chỉ follow duy nhất một mình Kỷ Sơ Hạ.Từ năm năm trước Kỷ Sơ Hạ đã bắt đầu đăng Weibo, đến bây giờ đã hơn một trăm bài, Tần Ý đều lật xem từ đầu đến cuối. Kỷ Sơ Hạ rất thích bán manh trên Weibo, đại khái là vì làm nhóm fan vui vẻ, phần lớn ảnh tự chụp đều rất đáng yêu, thiếu niên mười mấy tuổi nháy mặt nhăn mặt với ống kính quả thật rất manh, khiến người khác nhìn vào cũng nhịn không được cong khóe miệng.Tần Ý nhìn tấm hình Kỷ Sơ Hạ vừa đăng một lúc lâu, sau đó bấm điện thoại gọi nữ trợ lý vào: “Cô tra xem thức ăn cho mèo này là loại nào, đi mua một ít, thêm vài món đồ chơi mà mèo thích rồi gửi qua, không cần ký tên.”Nữ trợ lý nhìn tấm hình, túi thức ăn đã bị che gạch men làm mờ bên cạnh còon mèo, nhưng đại boss ra lệnh không thể không làm: “Vâng, em đi mua liền đây.”Cũng may gạch men làm mờ kia không nhiều lắm, có thể nhìn thấy chút ít hình dáng, cầm so sánh với mấy cửa hàng ở trung tâm mua sắm, tìm ra nhãn hiệu cũng phải là vấn đề lớn.Chập choạng tối gần kết thúc công việc, trợ lý đến báo cho Kỷ Sơ Hạ biết vừa nhận được chuyển phát nhanh cùng thành phố, có người tặng cho cậu hai thùng thức ăn cho mèo và mấy món đồ chơi, còn có một cái nhà cây cho mèo cực to: “Không để tên người tặng, chắc là fan rồi, nhưng tôi cẩn thận lật xem cũng không tìm được thư của fan, thật kỳ quái.”Nhà cây cho mèoMấy món quà fan gửi đến thường sẽ kèm theo một bức thư, ít nhất cũng sẽ ký tên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhận được một món quà mà không để lại tin tức gì.Lúc Kỷ Sơ Hạ quay lại khách sạn, trợ lý đã mang nhà cây lên, Cục Bông thích thú nhảy tới nhảy lui, hai thùng thức ăn cũng là loại nó thích, không hề rẻ.Cục Bông đã được đưa cho Kỷ Sơ Hạ một tuần rồi, đặc biệt dính cậu. Cậu vốn muốn để nó ở nhà cho Kỷ Thu Vũ chăm sóc, nhưng Cục Bông cắn ống quần cậu không chịu nhả, cậu chỉ có thể ôm nó đến khách sạn nhờ trợ lý chăm sóc. Cục Bông vẫn còn rất yếu ớt, đến đây vài ngày rồi mà cứ ỉu xìu, hỏi Dương Vãn Thanh mới biết nó rất kén chọn, chỉ ăn đồ hộp nhập khẩu đắt tiền. Sáng sớm hôm nay Dương Vãn Thanh cho người mang một ít tới, rốt cuộc bé mèo mới có tinh thần. Kỷ Sơ Hạ cao hứng liền đăng Weibo, không ngờ cậu cố ý che tên nhãn hiệu rồi mà vẫn bị người khác để ý nhận ra.Kỷ Sơ Hạ nghĩ nghĩ, sau đó chụp vài tấm Cục Bông đang nhảy lên nhảy xuống trên nhà cây đăng Weibo, tuy không nói rõ nhưng đối phương nhất định sẽ nhìn thấy.
Tan tầm Tần Ý ngồi trên xe ra về, nhìn thấy bài đăng mới trong di động, khóe miệng yên lặng cong lên.Hôm nay là sinh nhật của một vị phó đạo diễn trong đoàn làm phim nên ông mời khách tối nay, mọi người liên tục chiến đầu từ nhà hàng đến KTV, chơi cực kỳ high. Kỷ Sơ Hạ uống một ly rượu, hát hai bài rồi trốn trong góc phòng không giành micro, mọi người cũng săn sóc không làm khó cậu. Kỷ Sơ Hạ lấy điện thoại ra lướt Weibo, bài đăng lúc chạng vạng vẫn không có fan nào ra mặt nhận, chẳng lẽ không phải là fan tặng sao?Ứng Hoa Hâm ngồi bên cạnh thấy cậu ngây ra nhìn chằm chằm di động, còn cau mày lại bèn nhỏ giọng gọi cậu: “Sơ Hạ, em sao vậy?”“À, không có gì.” Kỷ Sơ Hạ lắc đầu, hỏi lại cô: “Chị Hâm, có người đưa mấy thứ đắt tiền cho mèo của em nhưng lại không để tên hay lưu lại vài dòng, dường như không phải fan của em, chị nghĩ là ai?”“Là người thầm mến em chứ ai, mà còn nhất định quen biết em, không muốn bị em phát hiện nên mới làm mấy chuyện muộn tao như vậy.”“Không đến mức đó chứ…”“Sao lại không đến mức, tặng quà cho người mình thích rất bình thường mà.”“Vậy tại sao lại không cho em biết tên, em không biết là ai thì làm vậy có ích gì?”“Có lẽ đối phương còn chưa nghĩ ra phải thổ lộ với em như thế nào, giai đoạn này chỉ muốn đối xử tốt với em, lại sợ em biết sẽ bị dọa chạy mất, không thể tiến thêm bước nữa.”Hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương, Kỷ Sơ Hạ: “…”Ứng Hoa Hâm thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, khẽ nở nụ cười, kề sát vào cậu nói: “Nói cho chị biết đi, rốt cuộc là ai, trong lòng em không nghĩ đến ai sao?”
Trong đầu Kỷ Sơ Hạ thoáng hiện lên gương mặt lạnh như băng của Tần Ý, sau đó cậu hoảng sợ, lập tức ngượng ngùng nói: “Sao em biết được, lại không có để tên.”Thấy Ứng Hoa Hâm còn muốn trêu ghẹo, Kỷ Sơ Hạ nhanh chóng lấy cớ đi toilet để rời đi. Ra khỏi phòng, Kỷ Sơ Hạ cúi đầu đi dọc hành lang về phía toilet, vừa đi vừa tự hỏi, tại sao khi nghe câu hỏi của Ứng Hoa Hâm vừa nãy, phản ứng đầu tiên của cậu lại nghĩ đến Tần Ý. Có lẽ trong khoảng thời gian này, số lần vô tình gặp ông chủ Tần quá nhiều làm cậu sinh ra ảo giác.Lại nói tiếp, coi như Tần Ý có ý gì với cậu thì cũng không thể xem là thật được. Kỷ Sơ Hạ đã vào giới giải trí sáu năm, chuyện tương tự như vậy đã gặp không biết bao nhiêu lần, nam hay nữ, dù ra tay hào phóng thế nào đi nữa, đơn giản chỉ là giao dịch tình tiền. Cậu chưa từng cúi đầu, dù lần đó cần tiền cho em gái phẫu thuật mà suýt nữa đi vào bước đường kia, nhưng nếu lúc đó cậu cắn răng kiên trì được thì hiện tại lại càng không thể để bản thân sa vào v ũng bùn.Do suy nghĩ quá tập trung nên lúc đến cửa toilet, Kỷ Sơ Hạ không cẩn thận đụng phải một người. Cậu nhanh chóng lùi ra sau một bước, hẳn là nên nói lời xin lỗi, nhưngkhi nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông say khướt đối diện, Kỷ Sơ Hạ sững sờ, đồng tử co rụt lại, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.Gã đàn ông người đầy mùi rượu vốn muốn chửi ầm lên, nhưng sau khi mơ mơ màng màng thấy rõ dáng vẻ Kỷ Sơ Hạ, gã bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, lấy danh thiếp trong túi quần đưa cho cậu, còn vỗ vỗ lên vai cậu, phun đầy mùi rượu trong miệng nói: “Cầm đi, có rảnh liên hệ nha, có lợi cho cậu đó.”Kỷ Sơ Hạ dùng hết sức kiềm chế bản thân, cố nén xúc động muốn cho hắn một đấm. Cậu giơ tay nhận danh thiếp, lúc bàn tay đối phương muốn nắm cằm, cậu nhanh chóng né người qua.Gã đàn ông quét mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cười cười ái muội rồi vừa lòng rời đi.Kỷ Sơ Hạ cúi đầu, danh thiếp trong tay gần như bị bóp nát: Chương Hướng Minh, quản lý trưởng tập đoàn ẩm thực Nhất Phẩm Vinh Thịnh.Kỷ Sơ Hạ cười lạnh, trông mong mười lăm năm, rốt cuộc đã tìm được gã, đúng là hao hết sức lực tìm không thấy, vô tình lại tìm thấy. Nên đến thì sẽ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me