LoveTruyen.Me

Ngoai Truyen Chanh Mat Ong

Sau sự kiện lớn của CLB, tôi bắt đầu rảnh rỗi một cách khó chịu.

Tôi dành phần lớn thời gian trong ngày để ngơ ngẩn, suy nghĩ về cuộc đời và... nhớ Khánh. Tôi đã yêu cầu cả hai tạm dừng một thời gian để bình tĩnh lại, nhưng ngoại trừ việc không gặp nhau thì quan hệ của chúng tôi gần như chẳng hề thay đổi. Mỗi ngày Khánh vẫn đều đặn nhắn tin hỏi về một ngày của tôi, nhắc tôi ăn đúng bữa, đi ngủ sớm và đặt đồ ăn nhẹ cho tôi. Khánh càng như vậy, tôi càng thấy có lỗi và nhớ nó đến phát điên.

Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi lý do tôi và Khánh cãi nhau. Thậm chí đến mẹ cũng cho rằng tôi nên nghe Khánh, mỗi lần gọi điện mẹ đều khuyên tôi sớm làm lành với nó.

"Em còn trẻ, em muốn tập trung cho sự nghiệp thì sai ư?" Tôi ôm eo chị Nguyệt - trưởng ban đối ngoại CLB, cọ đầu vào vai chị, "Ai cũng khuyên em nghe lời Khánh."

"Chị mà có thằng bồ như mày, tốt nghiệp xong chị cưới luôn." Nguyệt vỗ đầu tôi, nhấp môi vào ly cocktail màu lựu còn non nửa, "Mày vẫn có thể có cả tình yêu và sự nghiệp cơ mà, thằng người yêu mày có bắt mày phải ở nhà đẻ con, không cho mày đi làm đâu mà phải băn khoăn."

"Lỡ kiếm được anh người yêu đẹp như bồ con Chanh thì tao còn chẳng giận nổi ấy chứ." Chị Ly ngồi cạnh cầm chai rượu nhét vào tay tôi, "Sao dạo này ngoan thế, rủ đi chơi đúng mười giờ đòi về, cả tuần nay chị chưa thấy mày đụng vào giọt rượu nào đấy."

"Không có ai quản nữa nên phải tự giác ngoan ngoãn chứ còn gì." Nguyệt khúc khích cười, véo má tôi một cái rõ đau, "Hai đứa sớm làm lành đi, chị nói thật, thằng con trai nào cũng muốn quan tâm chiều chuộng người yêu thôi, nhìn người yêu làm việc vất vả ai mà không sốt ruột."

"Nhưng bản thân Khánh còn phá sức khỏe hơn cả em." Tôi ủ rũ để chai rượu lên bàn, vươn tay lấy cốc nước lọc nhấp một ngụm.

"Cũng hơi tiêu chuẩn kép nhỉ..." Nguyệt thoáng trầm ngâm, "Nói thế chứ giờ mà có thằng nào chõ mũi vào cách sống của chị là chị cáu lắm." Sau đó bà ấy quay trở lại dáng vẻ hớn hở ngay lập tức, "Nhưng nếu đấy là em Khánh thì chị thấy cũng chấp nhận được."

Chị Thảo ngồi đối diện nâng ly lên cụng với chị Nguyệt, cười hì hì:

"Đẹp trai như em Khánh thì người ta gọi đấy là quan tâm, chu đáo, biết lo lắng cho người yêu."

Thấy mặt tôi xị ra, mấy chị đều phá ra cười. Chị Ly khoác vai tôi:

"Lần đầu người yêu Chanh đến đón hôm nó say rượu, tao cứ tưởng con Chanh làm sugar baby cơ."

"Tao cũng thế." Thảo nháy mắt với tôi, "Thực ra cũng có không ít tiểu thư công tử Hà Thành đi Porsche, nhưng trông con Chanh giống sugar baby vãi, nên tao tưởng trong xe là CEO tập đoàn nào."

"Bọn mày có để ý, mấy thằng mặt non choẹt mặc vest nhìn cứ đa cấp kiểu gì, còn em Khánh mặc vest trông như sắp đi ký hợp đồng bạc tỷ đến nơi."

"Đúng đúng, như thằng Quang ấy, lần nào thấy nó mặc vest tao cũng buồn cười."

Giờ thì câu chuyện bắt đầu chuyển hướng sang gu ăn mặc của đám con trai và gia thế của thành viên trong CLB. Tôi nghe câu được câu chăng, uống hết cốc nước lọc, nhìn đồng hồ đúng mười giờ tối thì đứng dậy tạm biệt các chị để về nhà ngủ sớm. Thấy tôi cố chấp vụ giờ giấc như vậy, các chị ghẹo tôi mãi. Thực ra chính tôi cũng tự thấy bản thân nực cười, khi được Khánh quan tâm thì tỏ vẻ khó chịu, đến lúc chẳng ai quản nữa thì lại tự giác sống kỷ luật nề nếp.

Bước ra khỏi quán pub, nhìn phố Tạ Hiện đông đúc, đột nhiên tôi cảm thấy trống rỗng và mệt mỏi như thể vừa trải qua một ngày làm việc cật lực, dù cả hôm nay tôi chỉ nằm ườn ở nhà. Tiếng huyên náo xung quanh khiến tôi vô thức nhăn mày, tôi cho tay vào túi xách lấy điện thoại, chuẩn bị gọi Khánh tới đón như một thói quen thì sực nhớ ra hai đứa đang có mâu thuẫn.

Tôi do dự một lúc, vừa quyết định mở app đặt xe lên thì trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Khánh.

"Em đây." Tôi bắt máy ngay từ hồi chuông đầu tiên. Có trời mới biết tôi muốn được nghe thấy giọng nói của Khánh đến mức nào.

"Nhớ anh chưa?" Giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến, khiến tôi suýt chút nữa rơi nước mắt.

Tôi hít hít mũi, bướng bỉnh nói:

"Chưa, chẳng nhớ anh tí nào."

Khánh cười khẽ, giọng nói trầm xuống một tông:

"Nhưng anh nhớ em lắm rồi đấy." Khánh dừng lại một chút, tôi có thể nghe thấy tiếng còi xe từ phía bên kia, có lẽ nó đang ở ngoài đường. Vài giây sau Khánh mới lên tiếng, "Bé Chanh đi bộ một đoạn ra Hàng Buồm được không? Anh không đi xe vào Tạ Hiện được."

"Sao anh biết em đang ở Tạ Hiện?" Tôi sửng sốt hỏi lại, dợm bước thật nhanh khỏi con phố Tạ Hiện để ra Hàng Buồm.

"Em vẫn bật Zenly mà." Khánh thản nhiên trả lời.

"Ừm." Tôi mím môi, cố ngăn nụ cười đang dần nở rộng trên môi, "Em cố tình không tắt đấy."

Mở cửa xe, vừa trông thấy Khánh, tôi gần như không suy nghĩ mà nhào thẳng vào lòng nó, theo thói quen làm nũng:

"Cho em mất trí nhớ năm phút được không..."

"Chỉ năm phút thôi à?" Khánh khúc khích cười, dịu dàng ôm tôi, "Tối nay em ăn gì thế? Có đói không?"

"Em ăn ramen với chị Nguyệt..." Tôi vùi đầu vào cổ Khánh, hít thật sâu hương thơm dìu dịu của nước xả vải tỏa ra trên áo nó, cảm thấy năng lượng đang từ từ khôi phục, "Nhưng em vẫn đói. Anh ăn tối chưa?"

"Anh ăn rồi." Khánh cúi đầu hôn lên trán tôi, "Anh mua takoyaki cho em đấy, em có muốn ăn luôn không hay để về nhà?"

"Thôi em không ăn đâu, béo lắm." Tôi ủ rũ buông Khánh ra, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế phụ lái, "Cảm ơn anh đã đến đón em."

"Sao thế?" Khánh sửng sốt nhìn tôi, có lẽ nó bất ngờ vì thái độ của tôi thay đổi xoành xoạch.

"Hết năm phút rồi." Tôi xị mặt, cúi đầu thắt dây an toàn.

Khánh khẽ thở dài, nó khởi động xe, dùng một tay xoay vô lăng, tay kia đưa tôi túi bánh, nhẹ nhàng nói:

"Anh hơi đói, đút cho anh nhé? Anh đang phải lái xe."

Tôi liếc Khánh, lạch cạch mở hộp takoyaki ra. Cả hai đứa chủ động không nhắc đến những chuyện không vui, Khánh bắt tôi kể cho nó nghe về ngày hôm nay của tôi, chúng tôi chia sẻ một vài sự kiện lặt vặt thú vị, sau đó nói về trường lớp, bạn bè và công việc. Cuối cùng, Khánh chỉ ăn được hai cái bánh, phần còn lại vào hết bụng tôi.

Cảm giác hạnh phúc khi ở cạnh Khánh khiến tôi lại bắt đầu hối hận và tha thiết muốn làm lành với nó. Sau khi đã bình tĩnh lại, tôi nhận ra Khánh chẳng có lỗi gì cả, nó lo lắng cho tôi và thấy tức giận khi tôi uống rượu về muộn là lẽ đương nhiên, giống như tôi thấy sốt ruột mỗi khi Khánh chạy dự án đến quên ăn quên ngủ. Tôi biết tôi phải xin lỗi Khánh, nhưng tôi lại không muốn nhượng bộ theo ý nó. Tôi không thực sự muốn thành công sớm hay có dã tâm ghê gớm như tôi nói với Khánh, nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó liên tục thúc đẩy tôi, ép tôi phải không ngừng cố gắng. Chỉ cần tôi nảy sinh suy nghĩ muốn dừng lại hoặc buông bỏ, tôi sẽ ngay lập tức cảm thấy bất an. Cảm xúc tiêu cực này cứ mãi bủa vây tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào sống thoải mái theo ý mình được.

***

Cuối tuần, Thanh về quê ăn cưới, tôi phải ở phòng trọ một mình suốt hai ngày liền. Tôi đang định gọi điện rủ đứa nào đấy qua chơi thì nhận được tin nhắn của Trang:

[Bạn yêu ơi]

[Bạn có thể cho tớ tá túc đêm nay được không?]

Trang kể có bà chị mới chuyển đến cạnh phòng nó, cuối tuần nào bà ấy cũng dắt người yêu về, mà chỗ trọ của nó tường cách âm siêu kém, có đêm nó phải nghe hai anh chị đánh vần gần hai tiếng đồng hồ liền. Vừa xách đồ sang chỗ tôi là con Trang lao thẳng vào phòng ngủ, ngất luôn trên giường. Đến giờ ăn cơm nó mới tự giác tỉnh dậy ăn, sau đó lại lên giường ngủ tiếp.

Dương Thu Trang dành nguyên một ngày thứ bảy trên giường tôi, đến giờ đi ngủ buổi tối nó không thể ngủ tiếp được nữa, thế là nó bắt tôi phải thức nói chuyện với nó. Trang kể cho tôi nghe về cuộc sống của nó ở Kiến Trúc, nó thắc mắc Trường ngu thật hay giả ngu khi "Lần trước tao bị gãy bút cảm ứng, bạn Trường cho tao vay mấy triệu mà không thèm đòi luôn, may tao thật thà chủ động trả" và bảy tỏ sự xúc động khi thấy Ánh Dương yêu chị gái khóa trên gần một năm chưa chia tay. Sau đó, chẳng hiểu thế nào mà chủ đề câu chuyện lại chuyển sang tôi và Khánh. 

Có lẽ do Trang đã chia sẻ rất nhiều nên tôi cũng vô thức thả lỏng, tôi tâm sự với nó những băn khoăn và áp lực của tôi, rằng tôi không muốn nhượng bộ nhưng lại rất muốn xin lỗi và làm lành. Nghe xong vấn đề của tôi, Trang đã trầm ngâm rất lâu.

Trang chợt vươn tay bật đèn bàn, nghiêng đầu nhìn tôi:

"Tao hỏi cái này hơi không liên quan, nhưng mày có cảm thấy may mắn vì là người yêu của Khánh Nguyễn không?"

"Thi thoảng..." Tôi vắt tay lên trán, lơ đãng nhìn trần nhà, "Nhưng dạo gần đây thì rất thường xuyên."

"Tại sao thế?" Trang nằm sát lại phía tôi.

"Tao cảm thấy từ khi lên đại học Khánh đã thay đổi rất nhiều. Khánh trưởng thành hơn, càng ngày càng xuất chúng, còn tao thì chẳng khác gì cấp ba cả, ít ra hồi cấp ba tao còn biết mình muốn gì, còn giờ thì ngày nào cũng sống trong nỗi hoang mang vô định." Tôi thở dài, cảm giác như thể có tảng đá đè nặng lên trái tim, "Khi ở bên cạnh Khánh, tao thấy mình rất nhỏ bé, càng lúc Khánh càng tỏa sáng, tao thì trở nên mờ nhạt..."

"Mày mới là người thay đổi nhiều nhất đấy." Trang chống tay ngồi nhổm dậy, nhìn tôi một cách kinh ngạc, như thể nó vừa nghe phải một câu chuyện gì đó khó tin lắm.

Tôi nhíu mày, hơi phật ý vì câu nói của Trang:

"Tao thay đổi gì cơ?"

"Hồi cấp ba, tao từng rất ngưỡng mộ mày, tao không biết phải diễn tả sao, nhưng mà khi nhìn mày..." Trang luồn tay vào mái tóc dài, nó tỏ ra hơi bối rối, "Kiểu, mày khiến cho người ta nghĩ, những điều tốt đẹp đến với mày hoàn toàn là thứ mày xứng đáng có được."

"Thế á?" Tôi sửng sốt nhìn Trang, hoàn toàn không nghĩ Trang sẽ có cái nhìn như thế về tôi.

Trang gật đầu:

"Thực ra hiện tại tao vẫn ngưỡng mộ mày, mày học trường kinh tế top đầu Việt Nam, mày giỏi giang, xinh đẹp, gia đình hạnh phúc, và có tình yêu đẹp như truyện cổ tích." Trang mỉm cười, nó dừng lại một chút, cụp mắt nhìn tôi, "Rõ ràng bây giờ mày còn tỏa sáng hơn cả cấp ba, nhưng mày lại cảm thấy mình mờ nhạt và tự ti vào bản thân, tại sao vậy?"

Tôi lặng người. Tại sao vậy nhỉ? Tôi đã từng rất tự tin, tôi từng tin rằng những gì tôi có được là hoàn toàn xứng đáng, nhưng giờ đây tôi lại nảy sinh cảm xúc tự ti khi ở bên cạnh Khánh... Lúc trước tôi đâu có như vậy...

"Tao thì chưa yêu ai đâu, nhưng người ta hay bảo, biểu hiện của tình yêu là sự tự ti." Trang nằm xuống bên cạnh tôi, "Bởi vì yêu nên người ta mới sinh ra cảm giác tự ti, đây là điều hết sức bình thường thôi."

"Nhưng trước đây tao có như thế đâu?" Tôi nhăn mày, quay đầu chú mục vào Trang, hy vọng nó có thể giúp tôi lý giải sự kỳ lạ của bản thân.

"Hỏi khó thế." Trang nhún vai, liếc mắt nhìn tôi, "Có thể do trước đây mày yêu bản thân mình hơn Khánh nên không thấy tự ti, còn bây giờ tình cảm của mày dành cho nó nhiều hơn?"

"Hmm..." Tôi thoáng trầm ngâm, "Tao yêu Khánh nhiều hơn trước thì sao?"

"Thì mày sẽ tự động tô vẽ thêm hào quang cho nó và tự thấy mình không đủ tốt để ở bên nó chứ sao." Trang nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng, "Nếu mày thật sự yêu Khánh, khi nhìn nó xuất sắc như thế, mày cảm thấy áp lực hay tự ti là điều hết sức dễ hiểu. Bình thường mày thông minh sáng dạ lắm mà, sao tự dưng chậm hiểu thế?"

Tôi sững người. Trang nói đúng, bởi vì tôi rất yêu Khánh, cho nên nhìn Khánh trở nên ngày càng xuất chúng, tôi bắt đầu sợ bản thân bị coi là "không xứng" với nói. Có lẽ một phần cũng do áp lực đồng trang lứa do FTU mang lại, tôi hoàn toàn bị cuốn theo bạn bè xung quanh, tôi cố gắng tham gia thật nhiều hoạt động và ép mình phải bận rộn, bởi vì tôi tin rằng điều đó sẽ giúp tôi gần Khánh hơn.

"Tao phải công nhận, ở bên một người như Khánh Nguyễn áp lực thật." Trang thở dài như một người từng trải, "Tương lai nó sẽ còn xuất sắc hơn nữa, chắc chắn nó sẽ gặp được nhiều người xinh đẹp, giỏi giang hơn mày, tao nghĩ cái này mày cũng tự nhận ra được, nếu tao là mày tao cũng sẽ bất an và muốn cố gắng hơn."

"Nhưng mà nhé, tao nghĩ mày nên thấy may mắn thay vì áp lực." Trang tiếp tục nói, "Khánh yêu mày đâu phải vì mày là đứa con gái xinh đẹp và xuất sắc nhất nó gặp, đúng không? Tao thấy mày đang bị, ờm, lẫn lộn giữa áp lực và tham vọng, mày có thấy thế không?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me