LoveTruyen.Me

Ngoc Tu Em Dong Y Lay Anh Chu


3 năm qua, tôi vẫn chưa chết, tôi không tự giận mình nữa, tôi không hề oán trời trách đất nữa.
Tôi đã kiếm được 1 công việc khá tốt, khi làm việc tôi tìm được tự tin, tìm được vui vẻ mà tôi chưa tưng có.Ở thế giới ảo, tôi là một truyền kỳ, là một bậc thầy người người tôn kính, ở trong hiện thực tôi là nhân vật nhỏ bình thường
Tôi cùng vài người bạn thiết kế ra 1 trò chơi giờ đang rất được yêu thích, chúng tôi còn được 1 số công ty lớn ngỏ lời hợp tác.Vậy là cha mẹ sẽ không phải lo lắng nửa đời sau của tôi nữa,cũng sẽ không buồn lo lúc bọn họ lớn tuổi, tôi có năng lực để cho bọn họ an hưởng tuổi già, nhìn chân mày cha mẹ ngày càng giãn ra, tôi hiểu rõ là tôi đã thành công.Có lẽ, tôi có thể thản nhiên đối mặt quá khứ? Có lẽ, em không còn là tử huyệt của tôi? Có lẽ, lúc này tôi có thể xuất hiện trong cuộc sống của em lần nữa?

Được rồi, tôi đã đánh vỡ cam kết của mình rồi. Ở sinh nhật hôm đó, tôi rốt cuộc lại để cho My Avatar sáng lên, trong phút chốc, dường như trở lại trước đây. Thấm thoát đã vượt qua 1 năm, 1 năm qua chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói, tôi biết em đã trưởng thành, đã mạnh mẽ hơn trước, em từng có rất nhiều mối tình, thế nhưng em không có kết hôn, em. . . . . . em còn chưa quên tôi!Đây là ban thưởng của ông trời đối với tôi sao? Hôm nay tôi có đầy đủ tự tin và thực lực theo đuổi hạnh phúc của tôi, mà em, vẫn chờ tôi xuất hiện!
- "Nếu như mà tôi đến 30 tuổi còn chưa có gia đình đi, anh lấy tôi được không?"Đây chính là câu hỏi trong Ngày Cá tháng Tư, sẽ có mấy phần chân thật?
- "Đựơc!"Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có thể có đựơc em, toàn bộ đềukhông quan trọng, chỉ là, sao mỗi lần đều là em chủ động cầu hôn thế ?
- "Nhưng mà, có lẽ vĩnh viễn tôi cũng không yêu anh. Anh biết đó, vị trí trong lòng tôi là dành cho anh ấy, dù cho anh ấy không trở lại, cũng không thể đổi thành người khác.
- "Nhóc con, em vẫn ngốc như vậy, tôi thật sự không biết nói cái gì cho đúng, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn si tình với tôi."Anh yêu em là đủ rồi.
- " Đúng, hãy để cho trò chơi chơi tới cùng đi, nhóc con ngốc của anh,
- "Giải quyết vấn đề rồi, lúc nào thì chúng ta kết hôn?" Ha ha. Tôi thật đúng là không thể chờ đựơc.
- "Đợi thêm một năm đi, tôi còn một năm để chờ anh ấy trở về, đây là yêu cầu cuối cùng của tôi.
- " Được rồi, này người si tình, cho dù là ông trời trừng phạt tôi đi, tôi nhẫn nại một năm nữa.Trong một năm, tôi thường thúc giục em, nhưng em thủy chung kiên trì ước hẹn một năm, gần tới ngày, nhìn ra được tâm tình em càng ngày càng kém, giống như chờ đợi một dạng hình phạt. Cuối cùng, tôi cũng đợi không nổi nữa rồi.
- "Ngày mai anh bay về, em phải đến phi trường đón anh.
- " Lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại! Nhóc con ngốc của anh, em thật biết giày vò mà.
- "Nhưng mà còn hai tháng nữa, đợi thêm đợi thêm đi. . . . . ." Ha ha, trong dự liệu, em không biết, tôi đã nghĩ hết câu có thể trả lời cho em, đã sớm diễn tập qua.
- "Hôn lễ phải tốn thời gian chuẩn bị, đi về trước, không phải là ép em kết hôn, yên tâm, anh sẽ đợi đến một khắc cuối cùng." Chỉ sợ khi đó người chờ không được sẽ là em.
- "Được rồi, nhưng mà em không biết hình dạng anh thế nào, làm sao nhận ra, Còn nữa..., tiếng nói cũng chưa nghe qua, chúng ta gọi -điện thoại thôi.
- "Nhóc con này, cũng sắp kết hôn, còn cái gì cũng không biết, thật đúng là không yên tâm.
- "Chúng ta tâm linh tương thông, gặp sẽ biết, nếu như em không nhận ra anh, nói rõ chúng ta không có duyên, vậy kết hôn cũng không có ý nghĩa.
- " Tôi! Em sao có thể không biết chứ.
- "Vậy cũng đựơc, đến lúc đó gặp.
- " Không để ý lời khuyên củacha mẹ một mình tôi lên máy bay, tâm tình thật sự rất phức tạp. Cuối cùng đã trở về, cuối cùng cũng được nhìn thấy nhóc con ngốc nghếch của tôi rồi. Em có thay đổi nhiều không? Tôi sẽ nhận ra em chứ? Tôi thay đổi bao nhiêu? Em có thể nhận ra tôi không? Hoặc là, em có thể lâm trận lùi bước hay không? Nếu như em thật sự không xuất hiện, tôi có nên kiên trì đi gặp em hay không? Không dám nghĩ, không muốn nghĩ, hết thảy đều để ông trời quyết định đi.Rốt cuộc, tôi vẫn phải đối mặt. Xa xa, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người cũng sắp 30 tuổi dáng vẻ vẫn không thay đổi
Em có nhìn thấy tôi không? Lại không dám đi tới, cho xe lăn dừng tại chỗ. Giờ khắc quan trọng này đã tới, lúc này tôi nên vào? Nên lui? Đột nhiên em ngẩng đầu lên, một khắc kia bốn mắt nhìn nhau, tôi đọc lên sự khiếp sợ, hoài nghi, còn có chút vui sướng? Đúng vậy, vui sướng! Nhóc con yêu dấu của tôi vẫn nhớ rõ tôi! Em còn nhớ rõ tôi! Tôi có dũng khí, đi tới phía em. Nhóc con yêu dấu của tôi, tôi đã trở về."Anh. . . . . ." Cuối cùng em nhào vào ngực của tôi lần nữa, ở trường hợp như vậy, ngoài dự liệu của tôi, nhưng giờ khắc này tôi thật hạnh phúc.
- "Nhóc con, em có đồng ý lấy anh không?" Tôi đang nói cái gìà? ! Diễn tập qua các loại phương thức gặp mặt, duy chỉ không nghĩ tới em sẽ nhào vào trong lòng của tôi. Sao tôi hỏi ra lời như vậy, lỗ mãng như vậy, em có đáp ứng không?
- "Đựơc!" Kiên quyết như vậy? Được rồi, không quan tâm nhiều như vậy, em đã đồng ý, lần này tôi quyết không buông tay! Vốn định tối nay lộ ra thân phận với em, không nghĩ tới, em lại mở miệng trước, vậy cũng đựơc, để cho chuyện này vĩnh viễn chôn giấu ở trong lòng tôi thôi.
- "Xin lỗi, cuối cùng chúng ta vô duyên gặp nhau, anh ấy trở về, từ nay về sau, tâm sự của em chỉ cần nói với anh ấy là đựơc. . . . . . Em biết em rất tàn nhẫn, nhưng về sau chúng ta cũng không nên liên lạc nữa.
- " Ai. . . . . . Em thật đúng là giúp tôi rất lớn, tôi không cần len lén lên net đàm luận chuyện củachúng tôi với em nữa, vậy cũng thật là đau khổ. Cuối cùng, chúng tôi sẽ không tách ra nữa. Cuối cùng, tôi có thể vượt qua cuộc đời này với em người tôi yêu nhất. Cuối cùng, ở tuổi 32 tôi đựơc làm chú rể, cô dâu chính là em người tôi yêu sâu đậm nhất

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me