Ngot Ngao Cua Anh Taejin
- Sao em lại ở đây?
- Tiện đường đi ngang qua thôi, hyung.
'Tiện đường? Em tiện cũng thật nhiều đó, Taehyung'
- Anh ổn chứ, hyung?- Anh vẫn ổn.- Mày là ai hả? - Vì tức giận nên giọng của Jae Sung chói hơn lúc bình thường. Nó làm cho cả anh và cậu phải nhíu mày.- Em ấy là ai liên quan gì đến anh, mau đi khỏi tầm mắt tôi. - Mau cút, hay đợi tôi đập thêm phát nữa? - Taehyung hừ lạnh, mắt nheo lại nhìn người đàn ông đối diện.Jae Sung xanh mặt, bụng của anh ta từ nãy đến giờ vẫn còn đau, có lẽ đã bầm lên rồi, phần lưng ê ẩm khiến anh ta muốn đứng thẳng còn khó. Anh ta không muốn buông tha SeokAjin dễ dàng như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu trai kia nhàn nhạt nhìn theo từng chuyển động của mình, Jae Sung trở nên run rẩy, lại nhớ đến cú đá ban nãy, anh ta biết hôm nay mình chẳng thể làm gì được. Jae Sung hậm hực lấy túi xách rơi chỏng chơ trên mặt đất, đôi mắt tràn ngập không cam tâm, xoay người bỏ đi, trong đầu lại vẽ ra một kế hoạch mới tiếp cận Seokjin.
- Hyung, mình về thôi. - Cám ơn em, nhưng anh đợi hết mưa rồi sẽ về, em về trước đi. - Đợi hết mưa? Nếu anh một mình đứng ở đây thì khi tên kia quay lại anh sẽ thế nào? - Anh...- Nếu anh muốn vậy, thì em sẽ chờ trời tạnh với anh.Seokjin cắn môi, một mình anh đợi đến khuya cũng chả sao cả. Nhưng bắt Taehyung đợi chung với mình thì không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian nữa. Trời lại mưa, tuy là cơn mưa chuyển hạ vẫn không tránh khỏi có chút lạnh. Vẫn là nên về cùng em ấy.- Vậy chúng ta về đi, em chỉ cần đưa anh ra trạm xe bus là được. Em không bận gì chứ?- Em không.
Rồi Taehyung không nói thêm gì nữa và cậu bắt đầu kéo anh lại sát mình hơn.- Làm sao thế Tae? - Che dù, em không muốn chúng ta bị ướt đâu. Cả hai đi chầm chậm, anh không đi nhanh vì sợ trượt, cậu cùng anh. Mưa vẫn còn nặng hạt, mùi gỗ tuyết tùng lan trong không khí, có chút cay, hơi ấm từ cậu bao quanh anh... mưa rơi chạm đất, cũng vừa vặn rơi vào lòng anh, khuấy động một làn sóng nhẹ nhàng, khiến Seokjin có chút bối rối làm anh chẳng biết mình bị sao nữa. Cơn nhức đầu nhẹ bao phủ anh, khiến anh như say, càng tựa vào người bên cạnh nhiều hơn. Tóc đen xinh đẹp giao hoà cùng bạch kim mềm mại, đan xen vấn vít..
Seokjin ngượng ngùng hướng mặt về cửa sổ, khi nãy thật mất mặt trước mọi người khi mà anh và Taehyung tranh cãi rồi chắn đường, lại không chịu lên xe khiến bác tài mắng ầm lên, anh đành phải bất đắc dĩ leo lên xe kèm theo đó là Taehyung với gương mặt đen sì. Khi nãy anh bảo cậu đưa anh ra trạm là được rồi, cậu khăng khăng muốn đưa anh về tận nhà, anh hỏi lí do thì cậu bảo sợ trời mưa anh bất tiện và gặp nguy hiểm, anh lại bảo anh là con trai thì nguy hiểm gì, rồi dính mưa một chút cũng không sao... Cứ thế, hai người giằng co trước cửa xe và được bác tài tỏ thái độ. Dọc đường, cả hai không nói với nhau một câu, anh cảm thấy Taehyung khá tức giận, và nguyên nhân đó là anh. Cậu cũng vì lo cho anh nên mới đề nghị như vậy, thế mà anh hết lần này đến lần khác từ chối. Seokjin nhận ra một cỗ áy náy dâng lên từ trong lòng, nhưng anh không biết mở miệng với cậu như thế nào nữa...- Địa chỉ nhà? - Lạnh lùng.- Ch..chung cư SamYang, lầu 4. - Giọng nói trong lúc cáu giận của cậu làm anh hơi sợ, nên mở miệng tuôn hết thông tin cần thiết.
.
Khi cả hai đứng trước cửa nhà của Seokjin thì không khí vẫn còn trầm mặc. - Em về đây, anh vào nhà đi.- Khoan đã, Taehyung. - Seokjin quơ tay trong không khí, và khi bắt được vai cậu, đáp lại anh là sự ẩm ướt, vai áo của cậu ướt đẫm cả, tuy bất lịch sự nhưng mà anh lại sờ tiếp đến lưng và ngực của cậu, phát hiện chúng đều ướt toàn bộ. Sự áy náy khi nãy lại bùng phát và lần này càng nhiều hơn nữa, anh cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu. Cậu vì suy nghĩ vì anh như thế, đem dù che hết cho anh, lại muốn đưa anh về tận nhà, ấy thế mà anh cự cãi và từ chối ý tốt của cậu nhiều lần. Seokjin xoắn xuýt đến gấp gáp, cảm giác mắt nặng trĩu, anh quá cảm động rồi. Nếu đã như thế mà còn bắt cậu toàn thân ướt đẫm về nhà, giữa lúc trời muộn thế này thì anh thật quá đáng. - Chuyện gì?- Em... em ướt cả rồi, vả lại trời cũng sắp khuya, ở lại đây đi, sáng mai rồi em hãy về.Taehyung không từ chối cũng không đồng ý. Điều đó làm SeokJin tự ý quyết định, lôi kéo cậu vào trong nhà và chẳng có bất cứ sự phản kháng nào, từ cậu.- Nhà anh có lẽ hơi lộn xộn, em chịu khó một chút. - Ừm. - Taehyung nhìn quan sát toàn bộ căn nhà, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng ngủ, không quá ngăn nắp nhưng thực sạch sẽ. Cậu hiểu nếu đôi mắt anh không có vấn đề, thì căn nhà này sẽ thật sự không có một hạt bụi. SeokJin mò mẫm từ trong phòng đi ra, anh đưa cho cậu bộ áo ngủ còn vương mùi nắng. - Em đi tắm đi, không lại cảm. Tiếng đóng của phòng tắm vang lên, Seokjin ngồi ngẩn người trên sofa, đầu anh đau nhói, anh đi vào bếp kiếm thuốc để uống, chống tay lên bàn ăn, xoa xoa trán, thật mỏi mệt. - Anh tắm đi huyng. Anh làm sao thế? Đau đầu à? - Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên thái dương của anh rồi xoa nhẹ, mùi cam tươi mát dội vào mũi, sữa tắm của anh hôm nay có gì đó làm anh mê mẩn, làm Seokjin ngẩn người mặc cho tay cậu chu du trên trán xoa xoa ấn ấn.
- Ừm. Anh đỡ rồi, anh đi tắm đây. Sữa tươi anh vừa hâm lại, em uống đi.
Seokjin men theo vách tường vào phòng lấy đồ tắm. Bên ngoài, mưa vẫn đang rơi, trong nhà, cậu đứng tựa tường, ánh mắt lặng im theo dõi anh, dịu dàng đan kẽ lo lắng.TBC.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me