Ngot
23/1/xxxx-Alo!Diệp Anh ơi về chưa?Tối rồi tranh thủ về nhá em đợi cơm-À Anh biết rồi,Anh sắp về rồi,Trang đợi Anh chút nha-Vâng
*Tút!Tút*Đã 8h mấy rồi,Diệp Anh vẫn mãi mê công việc không buông,Diệp Anh đã làm quần quật 10 tiếng rồi vẫn chưa chịu nghỉ,Diệp Anh cố gắng,nỗ lực vậy vì ai chứ?Vì em,Thùy Trang,người con gái Anh yêu suốt 5 năm sắp lấy làm vợGia đình Diệp Anh không khá giả là bao,mẹ mất sớm,cô phải gồng gánh người ba rượu chè và 2 đứa em báo đời,và còn có người con gái Anh yêu, nên cô lúc nào cũng phải cố gắng vì tương lai cả hai,lúc nào cũng phải mạnh mẽ.Không muốn để Trang chịu thiệt thòi,thua kém ai.Gia đình Trang thì ngược lại,nhà em giàu,gia thế em khủng mặc sức mà ănNhưng gia đình không chấp nhận em và Diệp Anh đến với nhauHọ ngăn cản,ép buộc,thậm chí đôi lần còn tìm cách làm hại Diệp Anh nhưng em vẫn không từ bỏ,họ đòi từ mặt em,nếu em đi theo Diệp Anh sẽ không nhìn mặt em nữa-Được!Từ mặt thì từ,ông làm gì tôi cũng được nhưng đừng đụng tới Diệp Anh,đừng trách có ngày ông nhận giấy báo tử đề tên Thùy Trang đây!Ông ta làm gì có quyền cấm cản em đến với Diệp Anh chứ?Em chẳng sợ gì cả,ông ta từ mặt càng tốt đỡ cản trở con đường em hạnh phúc.Mẹ mất năm 8 tuổi,ông ta bỏ em ở nhà đi với gái sáng đêm mới về,không mang lại hạnh phúc cho em còn không muốn em hạnh phúcEm không sợ gì,chỉ sợ mất Diệp Anh!
---------------------------------------------
24/1/xxxx
-Aaaa,xồng yêu về sớm thế-Về sớm còn chơi với em nữa chứ,mấy nay Anh về trễ xin lỗi em nha-Không sao,hôm nay em có nấu món xồng iu thích nè-Nhớ phải nấu cho Anh ăn hoài vậy nhaa<3-Hứa!
-------------------------------------
25/1/xx20-Happy birthday vợ iuu,chúc em tuổi mới luôn hạnh phúc bên Anh-Hihi cảm ơn xồng,em ước năm nào cũng được đón sinh nhật với xồng
'
'
'
'
'
'
'
'
'
'
'
25/1/xx22Nhanh thật!Mới nhớ còn ngày nào nói ước được đón sinh nhật cùng nhau mà giờ Trang đã theo chồng được 2 năm rồi.Nhớ ngày đó nàng bị bắt ép phải lấy chồng không thì Diệp Anh bị sao không nói trước được,vậy là...nàng đành bỏ lại người mình thương bấy lâu bằng lý do đau buồn nhất-"Chia tay đi Diệp Anh...em không còn yêu Diệp Anh nữa,em...em có người khác rồi"Câu nói vào đêm mưa ấy như nhát dao đâm vào tim Diệp Anh,hẫng đi một nhịp,trái tim mỏng manh như thuỷ tinh ấy đã chóng vỡ tan ngay sau câu nóiDiệp Anh đau lắm...đau đến mức không khóc được nữa.Ai thấu cho Diệp Anh đây?Thùy Trang nhanh chóng đóng cửa bỏ vào nhà,em cố kìm nước mắt không tuôn,em không muốn để Diệp Anh lo lắng,em muốn Diệp Anh phải nhanh chóng quên em đi.Em cũng đau mà,đau khi phải xa người yêu em nhất, người luôn quan tâm chăm sóc cho em,luôn cố gắng vì em...và còn hứa lấy em làm vợThùy Trang bây giờ cũng làm vợ rồi này...nhưng không phải vợ Diệp Anh,mà là vợ Nghiêm Đức-Trang à...Trang,mở cửa cho Anh đi Trang.Diệp Anh năn nỉ em đó Trang...mở cửa cho Anh đi mà...Coi như Anh xin em đó Trang,Anh cầu xin em lần này đó Trang à...Diệp Anh yếu ớt đập cửa,nỉ non từng câu cầu xin Thùy Trang mở cửa cho mình.Diệp Anh nhớ em lắm, thương em lắm,chưa bao giờ nhìn thấy hình bóng một Diệp Anh yếu đuối đến mức này1h2h3hGiờ đã 3h sáng,mưa vẫn tầm tả,không dứt như lòng Diệp Anh.Diệp Anh vẫn ngoan cố dầm mưa chỉ để đợi em ra mở cửa.Sấm chớp lúc càng nhiều,mưa có dấu hiệu không ngớt nhưng Diệp Anh không sợDầm mưa đã được 3 tiếng chỉ vì đợi cái mở cửa của em,nhưng kết quả không thành,chỉ vì si mê tình ái mà giờ Diệp Anh tự chuốc lại khổ đau cho bản thânTừ bỏ thôi!Thuỳ Trang đã thật sự không cần Diệp Anh nữa rồi...Cũng phải thôi,người ta có hạnh phúc riêng,cuộc sống riêng,cần một người môn đăng hộ đối như Nghiêm Đức đây.Đâu ai yêu mãi một người,đúng không?Cuối cùng Diệp Anh cũng đã chịu về rồi,kết thúc mối tình đẹp như mơ tại đây,có lẽ hai ta đã yêu nhau quá sớm khi chưa có gì trong tay,hai ta đã yêu nhau khi còn quá nhỏ tuổi,đáng lẽ từ đầu hai ta không nên yêu nhau.Thùy Trang xứng đáng có một người tốt hơn Diệp Anh để ở bên chăm sóc,lo lắng cho emCó tiền thì gì cũng dễ hơnGiấc mơ nào cũng phải đến lúc tỉnh dậy thôi.Và dĩ nhiên,sau khi thức dậy thì giấc mơ đã tan biếnDiệp Anh sẽ nhớ em nhiều lắm...cảm ơn một phần thanh xuân của Anh...nó sẽ đẹp hơn khi có Thuỳ TrangMay mắn cả hai vẫn còn một người bạn thân,Quỳnh Nga.Cả hai sẽ vẫn được quan tâm nhau trong âm thầm,chỉ có ba người họ biết-Nè!!Diệp Anh à đừng uống nữa,2h sáng rồi đừng uống nữa!-Cứ..k...ệ tôi-Hai năm rồi Diệp Anh à,Trang lấy chồng được hai năm rồi,đừng ôm chuyện quá khứ nữaHai năm?Hai năm nhanh như cái chớp mắt,trong thời gian qua Diệp Anh mỗi ngày cứ như một con người khác vậy.Không còn cố gắng mỗi ngày đi sớm về khuya kiếm tiền để nuôi cả hai,không còn về nhà sau giờ làm mà cứ lê la khắp nơi cùng ma men trong người mà sống qua ngày,say xỉn đủ kiểu,tiền có bao nhiêu là tiêu sạch không còn tiết kiệm như trước.Người đã đi,giấc mơ làm đám cưới không thành,Diệp Anh khong còn muốn tiếp tục cố gắng làm gì.Đối với Diệp Anh bây giờ mọi điều cố gắng đều là vô nghĩaCứ như một vòng lặp mỗi ngày trong hai năm qua,sáng đi làm tối về lại nhậu đến 2-3h đêm"Diệp Anh nhớ Thùy Trang lắm,sao Thùy Trang lại nỡ buông tay Diệp Anh chứ...?"
'
'
'
'
Nay trời lại mưa rồi,mỗi lần trời mưa Diệp Anh lại nhớ Thùy Trang thêm một chút,thử tính xem trong vòng hai năm qua mưa bao nhiêu lần,không kể những ngày bão.Những nỗi buồn chất chứa trong lòng Diệp Anh như dòng thác thời gian chảy mãi không dứt,đủ để nhấn chìm một con người không có điểm tựa,không có gì để bám víu vào.Và sắp rồi,Diệp Anh sắp bị nhấn chìm trong chính con người của mình.Liệu giờ có ai đủ tốt bụng để kéo Diệp Anh lên từ đáy vực thẳm đó chứ?Còn bên đây cũng chả khá hơn là bao,năm đầu lấy nhau còn mặn nồng nhưng sang năm thứ hai tình cảm cả hai âm thầm rạn nứt,kể cả việc Nghiêm Đức có tình nhân thì Thùy Trang cũng không làm gì được,chỉ có thể nhẫn nhịn mà sống qua ngày'Em cứ ngỡ mình lấy được tấm chồng tốt.Ừ thì cũng tốt...nhưng không phải là đối với em,mà là những đứa không có danh phận ngoài kia'Càng ở với nhau lâu càng thêm đau,sau khi ở với nhau được 1 năm Nghiêm Đức mới lộ ra bản chất thật của mìnhMột con người trăng hoa,gia trưởng,ích kỉ,hẹp hòiĐặc biệt:vũ phuTừ năm đầu trở đi em không một ngày bình yên ở ngôi nhà đó,cứ tối đến một Nghiêm Đức say xỉn về nhà và giở thói vũ phu của mình.Khắp người Thùy Trang toàn vết lằn đỏ bầm tím,có vết còn rỉ máu sau trận đánh đập đó của Nghiêm Đức.Thùy Trang chỉ biết im lặng và chịu đựng,em không muốn nói cho ai biết nhở Diệp Anh khi hay tin lại làm chuyện không hay,nhở Diệp Anh lại lo cho em thì khổ biết bao.Thùy Trang cũng đã không ít lần nhập viện,và cũng không ai chăm sóc em ngoài bản thân.Người ta nói lấy chồng như ván cược,lấy đúng chồng thì thắng Và...ván cược này Thùy Trang thua rồi,thua thật rồi!Trắng tay trong một nốt nhạc-------------------------------------------------*ding dong!ding dong!"Ồ quý hóa quá,hôm nay rảnh để......"Chưa nói hết câu Quỳnh Nga vội bước vào nhà để lại Nghiêm Đức đứng sững người với hình bóng trước mặt,người mà Nghiêm Đức cũng không ngờ tới sau bao năm lại chạm mặtĐó là Diệp Anh,tình cũ của vợ anh chứ đâuĐến mặt Diệp Anh còn không thèm nhìn,cô vội theo sau Quỳnh Nga mà vào nhà.Diệp Anh lạnh tanh không một cảm xúc trên mặt,cô với Quỳnh Nga bày biện đồ lên bàn nhỏ toàn dồ Thùy Trang thích,chắc hẳn Thùy Trang vui lắm vì lâu lắm rồi Thùy Trang mới gặp lại người mình thương bao năm xa cách"Chắc khá nhiều mệt mỏi nên em ngủ hơi trễ nhỉ?"Diệp Anh nhìn mãi tấm hình trên bàn,người con gái với nét đẹp dịu dàng thướt tha không cần son phấn,mái tóc đen dài mà Diệp Anh vô cùng yêu thích,nở nụ cười tươi như hoa sớm mai trong sương,nụ cười ấy cứ trong sáng và vô tư biết baoĐến khi nào em mới tìm lại được nụ cười vô tư và hồn nhiên như ấy?Em cười tươi lắm,nhưng sao...mắt em cứ buồn dần thế kia,chả lẽ Diệp Anh ở đây em không vui sao?-Chắc em mệt mỏi lắm,chắc em ngủ ngon lắm,Diệp Anh qua rồi này...dậy nói chuyện với Diệp Anh đi,đừng ngủ nữa,làm ơn em...dậy điĐôi mắt vô hồn nhìn người con gái xinh đẹp ấy,tay nâng niu tấm hình,tay vuốt nhẹ lên mái tóc emChỉ là một tấm hình thôi mà,tại sao Diệp Anh phải suy tư,phải buồn như thế?-Chẳng có nổi một giọt nước mắt,vậy mà nói thương nói nhớ,chả ra làm sao!Ai nói cứ phải khóc mới là buồn?Tận cùng của nỗi buồn là Diệp Anh,không khóc nổi.Ai biết được Diệp Anh phải chịu những gì để không còn khóc đượcNhẹ nhàng ôm tấm hình vào lòng để truyền hơi ấm đến tấm hình lạnh lẽo ấy-Em có cảm thấy ấm không?Diệp Anh chỉ dám thỏ thẻ cho em nghe từng câu,chỉ đủ cả hai nghe,còn bao lời Diệp Anh muốn tâm sự cùng em,muốn nói với em,muốn kể hết cho em rằng thời gian qua Diệp Anh đã phải chịu đựng,trải qua những gìNhưng Anh nói ai nghe?Hôm nay Diệp Anh có mặt ở đây vì tròn 2 năm ngày Thùy Trang ra đi,chỉ từ lúc Thùy Trang đi đến giờ Diệp Anh mới được đặt chân đến ngôi nhà này lần hai.Lần đầu chứng kiến cảnh em nốc hết lọ thuốc ngủ trong nhà vệ sinh,lúc đó Diệp Anh chết lặng không biết nên làm gì vì có cứu cũng không được.Lần hai chính là hôm nay làm giỗ cho em,căn nhà sau hai năm lại trở nên ấm "cúng" hơn"Em ngủ ngon lắm,cứ ngủ ngoan như vậy trong vòng tay Diệp Anh nhé!"
*Tút!Tút*Đã 8h mấy rồi,Diệp Anh vẫn mãi mê công việc không buông,Diệp Anh đã làm quần quật 10 tiếng rồi vẫn chưa chịu nghỉ,Diệp Anh cố gắng,nỗ lực vậy vì ai chứ?Vì em,Thùy Trang,người con gái Anh yêu suốt 5 năm sắp lấy làm vợGia đình Diệp Anh không khá giả là bao,mẹ mất sớm,cô phải gồng gánh người ba rượu chè và 2 đứa em báo đời,và còn có người con gái Anh yêu, nên cô lúc nào cũng phải cố gắng vì tương lai cả hai,lúc nào cũng phải mạnh mẽ.Không muốn để Trang chịu thiệt thòi,thua kém ai.Gia đình Trang thì ngược lại,nhà em giàu,gia thế em khủng mặc sức mà ănNhưng gia đình không chấp nhận em và Diệp Anh đến với nhauHọ ngăn cản,ép buộc,thậm chí đôi lần còn tìm cách làm hại Diệp Anh nhưng em vẫn không từ bỏ,họ đòi từ mặt em,nếu em đi theo Diệp Anh sẽ không nhìn mặt em nữa-Được!Từ mặt thì từ,ông làm gì tôi cũng được nhưng đừng đụng tới Diệp Anh,đừng trách có ngày ông nhận giấy báo tử đề tên Thùy Trang đây!Ông ta làm gì có quyền cấm cản em đến với Diệp Anh chứ?Em chẳng sợ gì cả,ông ta từ mặt càng tốt đỡ cản trở con đường em hạnh phúc.Mẹ mất năm 8 tuổi,ông ta bỏ em ở nhà đi với gái sáng đêm mới về,không mang lại hạnh phúc cho em còn không muốn em hạnh phúcEm không sợ gì,chỉ sợ mất Diệp Anh!
---------------------------------------------
24/1/xxxx
-Aaaa,xồng yêu về sớm thế-Về sớm còn chơi với em nữa chứ,mấy nay Anh về trễ xin lỗi em nha-Không sao,hôm nay em có nấu món xồng iu thích nè-Nhớ phải nấu cho Anh ăn hoài vậy nhaa<3-Hứa!
-------------------------------------
25/1/xx20-Happy birthday vợ iuu,chúc em tuổi mới luôn hạnh phúc bên Anh-Hihi cảm ơn xồng,em ước năm nào cũng được đón sinh nhật với xồng
'
'
'
'
'
'
'
'
'
'
'
25/1/xx22Nhanh thật!Mới nhớ còn ngày nào nói ước được đón sinh nhật cùng nhau mà giờ Trang đã theo chồng được 2 năm rồi.Nhớ ngày đó nàng bị bắt ép phải lấy chồng không thì Diệp Anh bị sao không nói trước được,vậy là...nàng đành bỏ lại người mình thương bấy lâu bằng lý do đau buồn nhất-"Chia tay đi Diệp Anh...em không còn yêu Diệp Anh nữa,em...em có người khác rồi"Câu nói vào đêm mưa ấy như nhát dao đâm vào tim Diệp Anh,hẫng đi một nhịp,trái tim mỏng manh như thuỷ tinh ấy đã chóng vỡ tan ngay sau câu nóiDiệp Anh đau lắm...đau đến mức không khóc được nữa.Ai thấu cho Diệp Anh đây?Thùy Trang nhanh chóng đóng cửa bỏ vào nhà,em cố kìm nước mắt không tuôn,em không muốn để Diệp Anh lo lắng,em muốn Diệp Anh phải nhanh chóng quên em đi.Em cũng đau mà,đau khi phải xa người yêu em nhất, người luôn quan tâm chăm sóc cho em,luôn cố gắng vì em...và còn hứa lấy em làm vợThùy Trang bây giờ cũng làm vợ rồi này...nhưng không phải vợ Diệp Anh,mà là vợ Nghiêm Đức-Trang à...Trang,mở cửa cho Anh đi Trang.Diệp Anh năn nỉ em đó Trang...mở cửa cho Anh đi mà...Coi như Anh xin em đó Trang,Anh cầu xin em lần này đó Trang à...Diệp Anh yếu ớt đập cửa,nỉ non từng câu cầu xin Thùy Trang mở cửa cho mình.Diệp Anh nhớ em lắm, thương em lắm,chưa bao giờ nhìn thấy hình bóng một Diệp Anh yếu đuối đến mức này1h2h3hGiờ đã 3h sáng,mưa vẫn tầm tả,không dứt như lòng Diệp Anh.Diệp Anh vẫn ngoan cố dầm mưa chỉ để đợi em ra mở cửa.Sấm chớp lúc càng nhiều,mưa có dấu hiệu không ngớt nhưng Diệp Anh không sợDầm mưa đã được 3 tiếng chỉ vì đợi cái mở cửa của em,nhưng kết quả không thành,chỉ vì si mê tình ái mà giờ Diệp Anh tự chuốc lại khổ đau cho bản thânTừ bỏ thôi!Thuỳ Trang đã thật sự không cần Diệp Anh nữa rồi...Cũng phải thôi,người ta có hạnh phúc riêng,cuộc sống riêng,cần một người môn đăng hộ đối như Nghiêm Đức đây.Đâu ai yêu mãi một người,đúng không?Cuối cùng Diệp Anh cũng đã chịu về rồi,kết thúc mối tình đẹp như mơ tại đây,có lẽ hai ta đã yêu nhau quá sớm khi chưa có gì trong tay,hai ta đã yêu nhau khi còn quá nhỏ tuổi,đáng lẽ từ đầu hai ta không nên yêu nhau.Thùy Trang xứng đáng có một người tốt hơn Diệp Anh để ở bên chăm sóc,lo lắng cho emCó tiền thì gì cũng dễ hơnGiấc mơ nào cũng phải đến lúc tỉnh dậy thôi.Và dĩ nhiên,sau khi thức dậy thì giấc mơ đã tan biếnDiệp Anh sẽ nhớ em nhiều lắm...cảm ơn một phần thanh xuân của Anh...nó sẽ đẹp hơn khi có Thuỳ TrangMay mắn cả hai vẫn còn một người bạn thân,Quỳnh Nga.Cả hai sẽ vẫn được quan tâm nhau trong âm thầm,chỉ có ba người họ biết-Nè!!Diệp Anh à đừng uống nữa,2h sáng rồi đừng uống nữa!-Cứ..k...ệ tôi-Hai năm rồi Diệp Anh à,Trang lấy chồng được hai năm rồi,đừng ôm chuyện quá khứ nữaHai năm?Hai năm nhanh như cái chớp mắt,trong thời gian qua Diệp Anh mỗi ngày cứ như một con người khác vậy.Không còn cố gắng mỗi ngày đi sớm về khuya kiếm tiền để nuôi cả hai,không còn về nhà sau giờ làm mà cứ lê la khắp nơi cùng ma men trong người mà sống qua ngày,say xỉn đủ kiểu,tiền có bao nhiêu là tiêu sạch không còn tiết kiệm như trước.Người đã đi,giấc mơ làm đám cưới không thành,Diệp Anh khong còn muốn tiếp tục cố gắng làm gì.Đối với Diệp Anh bây giờ mọi điều cố gắng đều là vô nghĩaCứ như một vòng lặp mỗi ngày trong hai năm qua,sáng đi làm tối về lại nhậu đến 2-3h đêm"Diệp Anh nhớ Thùy Trang lắm,sao Thùy Trang lại nỡ buông tay Diệp Anh chứ...?"
'
'
'
'
Nay trời lại mưa rồi,mỗi lần trời mưa Diệp Anh lại nhớ Thùy Trang thêm một chút,thử tính xem trong vòng hai năm qua mưa bao nhiêu lần,không kể những ngày bão.Những nỗi buồn chất chứa trong lòng Diệp Anh như dòng thác thời gian chảy mãi không dứt,đủ để nhấn chìm một con người không có điểm tựa,không có gì để bám víu vào.Và sắp rồi,Diệp Anh sắp bị nhấn chìm trong chính con người của mình.Liệu giờ có ai đủ tốt bụng để kéo Diệp Anh lên từ đáy vực thẳm đó chứ?Còn bên đây cũng chả khá hơn là bao,năm đầu lấy nhau còn mặn nồng nhưng sang năm thứ hai tình cảm cả hai âm thầm rạn nứt,kể cả việc Nghiêm Đức có tình nhân thì Thùy Trang cũng không làm gì được,chỉ có thể nhẫn nhịn mà sống qua ngày'Em cứ ngỡ mình lấy được tấm chồng tốt.Ừ thì cũng tốt...nhưng không phải là đối với em,mà là những đứa không có danh phận ngoài kia'Càng ở với nhau lâu càng thêm đau,sau khi ở với nhau được 1 năm Nghiêm Đức mới lộ ra bản chất thật của mìnhMột con người trăng hoa,gia trưởng,ích kỉ,hẹp hòiĐặc biệt:vũ phuTừ năm đầu trở đi em không một ngày bình yên ở ngôi nhà đó,cứ tối đến một Nghiêm Đức say xỉn về nhà và giở thói vũ phu của mình.Khắp người Thùy Trang toàn vết lằn đỏ bầm tím,có vết còn rỉ máu sau trận đánh đập đó của Nghiêm Đức.Thùy Trang chỉ biết im lặng và chịu đựng,em không muốn nói cho ai biết nhở Diệp Anh khi hay tin lại làm chuyện không hay,nhở Diệp Anh lại lo cho em thì khổ biết bao.Thùy Trang cũng đã không ít lần nhập viện,và cũng không ai chăm sóc em ngoài bản thân.Người ta nói lấy chồng như ván cược,lấy đúng chồng thì thắng Và...ván cược này Thùy Trang thua rồi,thua thật rồi!Trắng tay trong một nốt nhạc-------------------------------------------------*ding dong!ding dong!"Ồ quý hóa quá,hôm nay rảnh để......"Chưa nói hết câu Quỳnh Nga vội bước vào nhà để lại Nghiêm Đức đứng sững người với hình bóng trước mặt,người mà Nghiêm Đức cũng không ngờ tới sau bao năm lại chạm mặtĐó là Diệp Anh,tình cũ của vợ anh chứ đâuĐến mặt Diệp Anh còn không thèm nhìn,cô vội theo sau Quỳnh Nga mà vào nhà.Diệp Anh lạnh tanh không một cảm xúc trên mặt,cô với Quỳnh Nga bày biện đồ lên bàn nhỏ toàn dồ Thùy Trang thích,chắc hẳn Thùy Trang vui lắm vì lâu lắm rồi Thùy Trang mới gặp lại người mình thương bao năm xa cách"Chắc khá nhiều mệt mỏi nên em ngủ hơi trễ nhỉ?"Diệp Anh nhìn mãi tấm hình trên bàn,người con gái với nét đẹp dịu dàng thướt tha không cần son phấn,mái tóc đen dài mà Diệp Anh vô cùng yêu thích,nở nụ cười tươi như hoa sớm mai trong sương,nụ cười ấy cứ trong sáng và vô tư biết baoĐến khi nào em mới tìm lại được nụ cười vô tư và hồn nhiên như ấy?Em cười tươi lắm,nhưng sao...mắt em cứ buồn dần thế kia,chả lẽ Diệp Anh ở đây em không vui sao?-Chắc em mệt mỏi lắm,chắc em ngủ ngon lắm,Diệp Anh qua rồi này...dậy nói chuyện với Diệp Anh đi,đừng ngủ nữa,làm ơn em...dậy điĐôi mắt vô hồn nhìn người con gái xinh đẹp ấy,tay nâng niu tấm hình,tay vuốt nhẹ lên mái tóc emChỉ là một tấm hình thôi mà,tại sao Diệp Anh phải suy tư,phải buồn như thế?-Chẳng có nổi một giọt nước mắt,vậy mà nói thương nói nhớ,chả ra làm sao!Ai nói cứ phải khóc mới là buồn?Tận cùng của nỗi buồn là Diệp Anh,không khóc nổi.Ai biết được Diệp Anh phải chịu những gì để không còn khóc đượcNhẹ nhàng ôm tấm hình vào lòng để truyền hơi ấm đến tấm hình lạnh lẽo ấy-Em có cảm thấy ấm không?Diệp Anh chỉ dám thỏ thẻ cho em nghe từng câu,chỉ đủ cả hai nghe,còn bao lời Diệp Anh muốn tâm sự cùng em,muốn nói với em,muốn kể hết cho em rằng thời gian qua Diệp Anh đã phải chịu đựng,trải qua những gìNhưng Anh nói ai nghe?Hôm nay Diệp Anh có mặt ở đây vì tròn 2 năm ngày Thùy Trang ra đi,chỉ từ lúc Thùy Trang đi đến giờ Diệp Anh mới được đặt chân đến ngôi nhà này lần hai.Lần đầu chứng kiến cảnh em nốc hết lọ thuốc ngủ trong nhà vệ sinh,lúc đó Diệp Anh chết lặng không biết nên làm gì vì có cứu cũng không được.Lần hai chính là hôm nay làm giỗ cho em,căn nhà sau hai năm lại trở nên ấm "cúng" hơn"Em ngủ ngon lắm,cứ ngủ ngoan như vậy trong vòng tay Diệp Anh nhé!"
-Em có còn thấy đau không?
-Em có còn hạnh phúc không?
.....
-Em có còn thương Anh không?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me