Nguoc 21 Tong Giam Doc Doc Ac Tuyet Tinh Thich Thich
Nụ hôn của hắn ngày càng sâu, bàn tay tại trước ngực cô cũng càng ngày càng làm càn.
Phản ứng bản năng của đàn ông, bị mùi hương nữ tính tinh khiết trên người cô nhanh chóng đánh tỉnh, hương vị tinh ngọc lan tỏa trong xe, ngón tay thuần thục thăm dò bên trong quần áo cô – –
"Gâu gâu!"
Đột nhiên, hai tiếng chó sủa chói tai, đã phá vỡ khung cảnh thân mật dâng trào của hai người đang quấn chặt!
"Hừ! Chết tiệt!"
Trên cổ tay đau đớn, khiến hắn phải rút tay ra khỏi ngực cô, dường như cùng lúc rút tay ra khỏi ngực cô, con mắt lạnh của hắn cũng tràn đầy hỏa hoa – –
Giây tiếp theo, tay của hắn đã tóm chặt lấy con chó nhỏ trong ngực cô, con chó đã cào hắn Tiểu Khả Liên!
Nhưng hai con mắt lạnh thấu xương vẫn đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hiện lên tia khát máu.
"Ư ư!" Tiểu Khả Liên bị bàn tay to của hắn tóm chặt cổ, thân thể bé nhỏ giãy không thoát kìm kẹp của hắn!
Khí sắc âm trầm của hắn khiến người người sợ hãi, Tường Vi không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh, lại hoảng sợ khi nhìn thấy vết cào xước hồng hồng trên cổ tay hắn, lo lắng nói, "Ngài bị thương?!" (van: lo cho anh ta làm qué gì hả chị)
Trong lòng tê rần, cô không thể thương tích như thế này, bằng không trong lòng sẽ hoảng sợ luống cuống, vì vậy nhanh chóng xé một ít vải ở váy, nắm lấy cổ tay hắn băng bó cẩn thận dè dặt, lông mày vô thức mà nhăn lại, lầm bẩm một mình: "May quá chỉ bì cào xước da, có chút rướm máu nữa, lúc về phải để bác Ân tiêm vắc-xin phòng bệnh dại mới được....."
Tường Vi không biết mày kiếm của hắn có chút kinh ngạc mà nhíu lên, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh: "Gì đây, cùng lắm chỉ là một nụ hôn, đã trị được bệnh cà lăm của cô rồi sai?"
"Hả?"
Bỗng dưng, đôi mắt ngẩng lên, lúc này Tường Vi mới giật mình thấy mình thật thất lễ, vừa nãy cô quá chú ý vào vết thương của hắn, cho nên quên đi sợ hãi.
Nhưng mà, khi nhìn thấy hắn tóm chặt cổ Tiểu Khả Liên, cô nhanh chóng không hề nghĩ ngợi mà vươn tay ra, bảo vệ mà ôm lấy thân của Tiểu Khả Liên, trong tiếng nói có nồng đậm tính cầu xin: "Không.....Xin, xin ngài thả nó!"
Nụ cười nguy hiểm lại lần nữa nổi lên tại mặt hắn, nhìn gương mặt bị tóc che hơn nữa dung nhan của cô, tròng lòng hiện lên căm ghét, song lại được che giấu vô cùng tốt, trong đầu hiện lên một ý đồ, hắn cười khẽ: "Thả nó? Cô vậy mà lại cầu xin vì một con chó?"
Hai con mắt ma mị hơi híp lại, nguyên nhân khát máu vì vết càu này mà nhanh chóng bị khơi dậy, từ trước đến nay hắn sẽ không tha cho người làm hắn nửa phần bị thương, huống chi là con chó!"Tiên, tiên sinh! Cầu xin ngài....."
Tường Vi ngây ngốc mà gật gật đầu, cô khó mà tìm được Tiểu Khả Liên, người bạn trung thành vừa gặp đã thân như vậy, huống chi nó còn đang bị thương, Tiểu Khả Liên cũng vì cô mới cào tiên sinh, cô thật sự rất sợ tiên sinh sẽ dùng lực mà khiến nó đang sống sờ sờ bị bóp chết! Cái loại bị bóp cổ này, cô đã từng nếm trải qua, đến nay vẫn còn sợ hãi!
"Xin tôi?"
Một tiếng cười khinh bỉ từ môi hắn bật ra, khóe môi hắn giương lên một nụ cười sảng khoái, giống như rất hưởng thụ bộ dáng cầu xin của cô: "Bất luận người nào muốn xin thứ gì ở tôi, đều phải trả giá thật đắt, như vậy – – " Hắn hừ lạnh một tiếng, "Cô dự định sẽ trả giá gì, để đổi lại chỉ một con.... chó?"
Ngón tay hắn cố tình siết chặt, con chó Chihuahua khó thở mà giãy dụa vài cái, giống như lúc trước cô bị hắn siết sao bóp chặt cổ, tim Tường Vi chợt đau đớn, dường như phảng phất thấy bóng dáng mình, đã từng bất lực tuyệt vọng như vậy, cơ hồ như tiêu tan trong bàn tay của hắn.....
"Cầu xin ngài....Tiên sinh!Xin.....Ngài" Chứng kiến sắc vẻ Tiểu Khả Liên dần dần mất đi tính mạng, thanh âm của Tường Vi lập tức nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt.
Khóe môi nhếch lên, bàn tay còn lấy nắm lấy cằm cô, hắn hài lòng cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Cô xác định muốn cứu nó sao?"
Tường Vi vội vã gật đầu, Tường Vi không dám có nửa giây chần chừ, sợ chỉ cần nháy mắt thôi tiên sinh đã bóp Tiểu Khả Liên nát bấy: "...Xác định!"
Trong xe, lộ ra nửa giây yên lặng, con ngươi đen như mực cũng yên lặng theo đó, ngón tay thon dài đang siết chặt buông ra, con Chihuahua lập tức bị mất trọng lượng, rơi xuống, Tường Vi vội vươn tay ra ôm lấy nó vào ngực!
Thật nguy hiển!
Tường Vi khẽ thở dài một hơi, vỗ về Tiểu Khả Liên đang vô cùng run sợ, chuyện vừa rồi thực sự làm nó sợ hãi.
Hắn nhìn lướt qua con chó thoạt nhìn rất đáng thương kia: "Nhớ kỹ câu nói chấp nhận của cô vừa rồi!'
"Vâng." Tường Vi thấp giọng lên tiếng.
Cô không biết câu nói đó có ý gì, chỉ biết là vô luận như thế nào cũng phải cứu Tiểu Khả Liên!
Hài lòng gật đầu, hắn khỏi động xe: "Ngồi xuống, thắt dây an toàn!"
Ngay sau đó chiếc xe đua Bugatti Veyron màu đen phóng như bây trong màn đêm yên lặng, cũng giống như tương lai tăm tối của cô.... Chiếu xe đua đắt tiền Bugatti Veyron, hình dáng được thiết kế hoàn mỹ, giống như chủ nhân của chiếc xe này vậy, lãnh khốc đến kinh bạo!
Khi chiếc xe chậm rãi đi vào tòa thành Hắc gia, bên trong kính cửa sổ từng cái từng cái đều bật đèn sáng trừng, làm tòa thành kiến trúc Baroque dưới màn trời đêm được thắp sáng, khí thế to lớn!
Dọc đường đi, Tường Vi ôm Tiểu Khả Liên đang hoảng sợ quá độ, hơi nghiêng đầu, ngồi im lặng, không dám liếc nhìn tiên sinh, đi vào tòa thành Hắc gia, trong đầu cô thầm thở dài một hơi, bầu không khí quỷ bí trong xe, khiến trái tim cô gần như treo đến trên cổ họng rồi.
"Tiên sinh." Người hầu nhìn thấy xe tiên sinh vào, nhanh chóng chạy đến nghênh đón. Khi thấy hình ảnh người bên cạnh xe, người hầu ngớ ngẩn nửa giây, sau đó lập tức cúi đầu chờ đợi chỉ thị của tiên sinh. Bình thường lúc này, tiên sinh đều sai bảo đám người hầu đem chiếc xe này đến gara.
Song lần này, tiên sinh lại ẩn ẩn tại cửa sổ bên Tường Vi, mở miệng nói: "Hiện tại cư trú ở đâu?"
Trên thực tế, tòa thành Hắc ra to lớn bao nhiêu, chỉ có hắn là rõ ràng nhất, cho dù chỉ là đi từ cửa trước ra cửa sau, cũng không phải là chuyện đơn giản.
"A?" Phản ứng chậm nửa nhịp, Tường Vi quay đầu, thấp giọng đáp, "Tường Vi....Viên"
Hai đầu lông mày khẽ nhíu, ba chữ Tường Vi Viên, làm lòng hắn hiện lên một tia gợn sóng, đạp chân ga, hắn lái xe chạy về phía Tường Vi Viên.
Đi hết con đường sâu thẳm tĩnh mịch này chính là Tường Vi Viên. Khi tới gần Tường Vi Viên từng chút từng chút một, hắn đều nhấn chân ga chậm dần, cho đến khi chiếc xe lao ra khỏi bức tường thành ngăn cách khu kiến trúc, hắn mới ngừng lại được.
Đèn xe tắt, bốn phía đều là một mảnh đen tịch mịch, xe đứng sững sững giữa lòng đường, luồn hắc ám này khiến cho Tường Vi mơ hồ cảm thấy bất an, ôm lấy Tiểu Khả Liên, cô thưa dạ nói: "Tiên sinh... Tôi, tôi xuống xe đây!"
Nắm lấy tay nắm cửa, nhưng đẩy thể nào cũng không ra, cô có chút căng thẳng, khẩn cấp muốn thoát khỏi phạm vị của tiên sinh, nhất là nơi này tôi tăm đến nỗi không nhìn nổi năm ngón tay mình như vậy!
"Lại đây."
Hắn từ từ chậm rãi mà lấy ra một điều thuốc lá, cái bật lửa 'cạch' một tiếng, tạo ra một tia ánh lửa, chiếu vào khuôn mặt sâu sắc như điêu khắc của hắn, ẩn chứa một loại âm trầm người khác không nhìn ra được, châm lửa tạo nên đuôi khói, ánh lửa thuận thế mà dập tắt.
Hắn hút sâu một cái, song nhẹ nhàng mà nhả ra một đám khói trắng ẩn ẩn mùi vị ni-cô-tin, tràn ngập trong xe, nhưng lại dễ chịu kỳ lạ.
"Tiên, tiên sinh..." Ngực Tường Vi siết chặt, động tác hắn hút thuốc, làm cho cô nhớ đến nụ 'hôn khói' vừa nãy đến bây giờ cổ họng vẫn cay sặc, khô nóng đến khó chịu.
Hắn cười nhạt một tiếng, cánh tay thon dài quệt qua thân thể đang lưỡng lự của cô, nắm lấy cằm cô, tới gần khuôn mặt cô – –
"Phù – – "
Thong dong mà thổi ra một đám khói thuốc trắng, thổi tan xuống mái tóc cô.
"Khụ khụ khụ..."
Tim Tường Vi treo lên đập bắt đầu đập loạn 'thình thịch', khuôn mặt bày đủ mọi tính cách của tiên sinh kia, nhanh chóng gần trong gang tấc, cảm gisc hít thở không thông quen thuộc bao quang cô, mùi ni-cô-tin nồng đặc làm cho cô bắt đầu ho khan lần nữa
Trong lúc lộn xộn, vừa rồi hắn thở một hơi khói kia, làm tóc bay khỏi gương mặt cô, con mắt trong suốt lấp lánh trong lúc lơ đãng lộ ra.
May là, trong xe tối tăm, khiến hắn không thể nhìn thấy dung mạo cô, nhưng con mắt lấp trong suốt lấp lánh đột nhiên hiện ra kia làm hắn nửa giây giật mình, con mắt đen sâu thẳm nhắm lại, môi của hắn đã phủ lên môi cô – –
Dùng tư thái của một người đàn ông chinh phục một người phụ nữ;
Dùng tư thái của người thống giữ đùa bỡn người bị thống giữ;
Dùng tư thái của một ác ma chiếm hữu một thiên sứ;
Thậm, là dùng tư thái của một người báo thù.....
Môi của hắn bá đạo mà chiếm lấy đôi môi ngọt ngào đang run rẩy của cô, giống nụ hôn của ba năm trước đây, hắn luôn hành động bất ngờ lúc cô không kịp phòng bị mà xâm chiếm nơi cánh môi yếu ớt của cô.
Tường Vi kinh hãi, đêm nay, tiên sinh vậy mà hôn cô hai lần! Nhưng may mắn chính là, lần này tiên sinh không nhả khói vào miệng cô, ngược lại..... "A....."
Hắn điên cuồng mà thỏa sức mút cắn đôi môi của cô, cường độ khiến cô hơi đau đau, cô muốn chùn bước, tiếc rằng căn bản không thể thoát khỏi kìm kẹp của hắn, mãi cho đến – –
"A – – "
Cô kêu to một tiếng!
Dường như cảm nhận được mùi vị máu tanh, từ khóe môi cô chảy ra.
Đau nhói kia làm tê liệt dây thần kinh cô, một giây trước cô còn gần như chìm hơi thở thuộc về riêng hắn, một giây sau đó hắn liền dễ dàng mà cắn nát cánh môi yêu ớt của cô!
"Gâu gâu!" Tiểu Khả Liên nhạy cảm cũng đã nhận ra, nhưng nó yếu đuối bất lực chỉ có thể run rẩy kêu lên trong ngực Tường Vi.
Trong bóng tối, con mắt sắc bén hơi lóe lên, cảm nhận được mùi vị máu nơi khóe môi cô, hắn vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm, vừa lòng mà mút lấy cánh môi cô, sau đó, đưa điếu thuốc trên tay lên miệng, hung hăng hút một ngụm, thong dong nhả ra một đám khói trắng.Sau đó, mở nút khóa trung tâm, cửa xe 'cạch' một tiếng mở ra.
"Xuống xe." Tiếng nói khàn khàn vang vọng trong xe, không có một chút độ ấm.
Tường Vi nén nhịn đau nhức ở khóe môi, hơi cúi người, ôm Tiểu Khả Liên mà hoảng loạn bước ra khỏi xe.
Khi đôi chân trần vừa dẫm lên mặt đất lạnh buốt, thì gió đêm thổi tới, thân thể mỏng manh không khỏi rùng mình một cái, lúc này mới chợt tự phát giác rằng chân mình dơ bẩn đã làm bẩn chiếc xe đắt tiền của tiên sinh.
Đứng bên cạnh xe, Tường Vi cúi đầu, câu nói tràn ngập áy náy: "Thật xin lổi..... Làm bẩn xe của ngài."
Lông mày nhíu lại, con mắt hắn hiện lên một tia nghiền ngẫm, sau khi hắn cắn nát môi cô, nhưng cô vẫn đứng đó nói xin lỗi hắn!
Trong bóng tối ngưng mắt nhìn chằm chằm hình dáng khái quát của cô, sau một lúc lâu, giọng nói từ tính trầm thấp chậm rãi nói – –
"Nhớ kỹ mùi vị này."
Hắn muốn cô nhớ kỹ mùi vị máu tanh, nụ hôn này, mới chỉ là bắt đầu thôi.
Sau đó, 'cạch' một tiếng, cửa xe tự động đóng lại, bánh xe lướt trên mặt đất, quay ngoặt một cái hướng về phía đường cũ mà đi xa....
Thân thể Tường Vi cô độc đứng thẳng, một tay ôm Tiểu Khả Liên, tay còn lại không kìm được lướt nhẹ qua bờ môi vừa bị hắn hôn, sau đó là tiếng thở dài trầm thấp lượn vòng trong màn đêm.
Hai bên trái phải cây cối được cắt tỉa chỉnh chu, trên bầu trời điểm sáng lập lòe, cô không khỏi nhó tới đêm năm cô mười ba tuổi đó, nhếch nhác như vậy gặp tiên sinh tại bể bơi, đêm hôm nay.... Ngài ấy nói, nhớ kỹ vị bị này.
Là mùi vị nào?
Trong lòng chảy ra một dòng nghi hoặc, mang theo chút bất an, trong đầu nhớ lại đôi mắt giống như con báo của tiên sinh, tiên sinh...... Đến cùng là người như thế nào?
Phản ứng bản năng của đàn ông, bị mùi hương nữ tính tinh khiết trên người cô nhanh chóng đánh tỉnh, hương vị tinh ngọc lan tỏa trong xe, ngón tay thuần thục thăm dò bên trong quần áo cô – –
"Gâu gâu!"
Đột nhiên, hai tiếng chó sủa chói tai, đã phá vỡ khung cảnh thân mật dâng trào của hai người đang quấn chặt!
"Hừ! Chết tiệt!"
Trên cổ tay đau đớn, khiến hắn phải rút tay ra khỏi ngực cô, dường như cùng lúc rút tay ra khỏi ngực cô, con mắt lạnh của hắn cũng tràn đầy hỏa hoa – –
Giây tiếp theo, tay của hắn đã tóm chặt lấy con chó nhỏ trong ngực cô, con chó đã cào hắn Tiểu Khả Liên!
Nhưng hai con mắt lạnh thấu xương vẫn đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hiện lên tia khát máu.
"Ư ư!" Tiểu Khả Liên bị bàn tay to của hắn tóm chặt cổ, thân thể bé nhỏ giãy không thoát kìm kẹp của hắn!
Khí sắc âm trầm của hắn khiến người người sợ hãi, Tường Vi không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh, lại hoảng sợ khi nhìn thấy vết cào xước hồng hồng trên cổ tay hắn, lo lắng nói, "Ngài bị thương?!" (van: lo cho anh ta làm qué gì hả chị)
Trong lòng tê rần, cô không thể thương tích như thế này, bằng không trong lòng sẽ hoảng sợ luống cuống, vì vậy nhanh chóng xé một ít vải ở váy, nắm lấy cổ tay hắn băng bó cẩn thận dè dặt, lông mày vô thức mà nhăn lại, lầm bẩm một mình: "May quá chỉ bì cào xước da, có chút rướm máu nữa, lúc về phải để bác Ân tiêm vắc-xin phòng bệnh dại mới được....."
Tường Vi không biết mày kiếm của hắn có chút kinh ngạc mà nhíu lên, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh: "Gì đây, cùng lắm chỉ là một nụ hôn, đã trị được bệnh cà lăm của cô rồi sai?"
"Hả?"
Bỗng dưng, đôi mắt ngẩng lên, lúc này Tường Vi mới giật mình thấy mình thật thất lễ, vừa nãy cô quá chú ý vào vết thương của hắn, cho nên quên đi sợ hãi.
Nhưng mà, khi nhìn thấy hắn tóm chặt cổ Tiểu Khả Liên, cô nhanh chóng không hề nghĩ ngợi mà vươn tay ra, bảo vệ mà ôm lấy thân của Tiểu Khả Liên, trong tiếng nói có nồng đậm tính cầu xin: "Không.....Xin, xin ngài thả nó!"
Nụ cười nguy hiểm lại lần nữa nổi lên tại mặt hắn, nhìn gương mặt bị tóc che hơn nữa dung nhan của cô, tròng lòng hiện lên căm ghét, song lại được che giấu vô cùng tốt, trong đầu hiện lên một ý đồ, hắn cười khẽ: "Thả nó? Cô vậy mà lại cầu xin vì một con chó?"
Hai con mắt ma mị hơi híp lại, nguyên nhân khát máu vì vết càu này mà nhanh chóng bị khơi dậy, từ trước đến nay hắn sẽ không tha cho người làm hắn nửa phần bị thương, huống chi là con chó!"Tiên, tiên sinh! Cầu xin ngài....."
Tường Vi ngây ngốc mà gật gật đầu, cô khó mà tìm được Tiểu Khả Liên, người bạn trung thành vừa gặp đã thân như vậy, huống chi nó còn đang bị thương, Tiểu Khả Liên cũng vì cô mới cào tiên sinh, cô thật sự rất sợ tiên sinh sẽ dùng lực mà khiến nó đang sống sờ sờ bị bóp chết! Cái loại bị bóp cổ này, cô đã từng nếm trải qua, đến nay vẫn còn sợ hãi!
"Xin tôi?"
Một tiếng cười khinh bỉ từ môi hắn bật ra, khóe môi hắn giương lên một nụ cười sảng khoái, giống như rất hưởng thụ bộ dáng cầu xin của cô: "Bất luận người nào muốn xin thứ gì ở tôi, đều phải trả giá thật đắt, như vậy – – " Hắn hừ lạnh một tiếng, "Cô dự định sẽ trả giá gì, để đổi lại chỉ một con.... chó?"
Ngón tay hắn cố tình siết chặt, con chó Chihuahua khó thở mà giãy dụa vài cái, giống như lúc trước cô bị hắn siết sao bóp chặt cổ, tim Tường Vi chợt đau đớn, dường như phảng phất thấy bóng dáng mình, đã từng bất lực tuyệt vọng như vậy, cơ hồ như tiêu tan trong bàn tay của hắn.....
"Cầu xin ngài....Tiên sinh!Xin.....Ngài" Chứng kiến sắc vẻ Tiểu Khả Liên dần dần mất đi tính mạng, thanh âm của Tường Vi lập tức nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt.
Khóe môi nhếch lên, bàn tay còn lấy nắm lấy cằm cô, hắn hài lòng cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Cô xác định muốn cứu nó sao?"
Tường Vi vội vã gật đầu, Tường Vi không dám có nửa giây chần chừ, sợ chỉ cần nháy mắt thôi tiên sinh đã bóp Tiểu Khả Liên nát bấy: "...Xác định!"
Trong xe, lộ ra nửa giây yên lặng, con ngươi đen như mực cũng yên lặng theo đó, ngón tay thon dài đang siết chặt buông ra, con Chihuahua lập tức bị mất trọng lượng, rơi xuống, Tường Vi vội vươn tay ra ôm lấy nó vào ngực!
Thật nguy hiển!
Tường Vi khẽ thở dài một hơi, vỗ về Tiểu Khả Liên đang vô cùng run sợ, chuyện vừa rồi thực sự làm nó sợ hãi.
Hắn nhìn lướt qua con chó thoạt nhìn rất đáng thương kia: "Nhớ kỹ câu nói chấp nhận của cô vừa rồi!'
"Vâng." Tường Vi thấp giọng lên tiếng.
Cô không biết câu nói đó có ý gì, chỉ biết là vô luận như thế nào cũng phải cứu Tiểu Khả Liên!
Hài lòng gật đầu, hắn khỏi động xe: "Ngồi xuống, thắt dây an toàn!"
Ngay sau đó chiếc xe đua Bugatti Veyron màu đen phóng như bây trong màn đêm yên lặng, cũng giống như tương lai tăm tối của cô.... Chiếu xe đua đắt tiền Bugatti Veyron, hình dáng được thiết kế hoàn mỹ, giống như chủ nhân của chiếc xe này vậy, lãnh khốc đến kinh bạo!
Khi chiếc xe chậm rãi đi vào tòa thành Hắc gia, bên trong kính cửa sổ từng cái từng cái đều bật đèn sáng trừng, làm tòa thành kiến trúc Baroque dưới màn trời đêm được thắp sáng, khí thế to lớn!
Dọc đường đi, Tường Vi ôm Tiểu Khả Liên đang hoảng sợ quá độ, hơi nghiêng đầu, ngồi im lặng, không dám liếc nhìn tiên sinh, đi vào tòa thành Hắc gia, trong đầu cô thầm thở dài một hơi, bầu không khí quỷ bí trong xe, khiến trái tim cô gần như treo đến trên cổ họng rồi.
"Tiên sinh." Người hầu nhìn thấy xe tiên sinh vào, nhanh chóng chạy đến nghênh đón. Khi thấy hình ảnh người bên cạnh xe, người hầu ngớ ngẩn nửa giây, sau đó lập tức cúi đầu chờ đợi chỉ thị của tiên sinh. Bình thường lúc này, tiên sinh đều sai bảo đám người hầu đem chiếc xe này đến gara.
Song lần này, tiên sinh lại ẩn ẩn tại cửa sổ bên Tường Vi, mở miệng nói: "Hiện tại cư trú ở đâu?"
Trên thực tế, tòa thành Hắc ra to lớn bao nhiêu, chỉ có hắn là rõ ràng nhất, cho dù chỉ là đi từ cửa trước ra cửa sau, cũng không phải là chuyện đơn giản.
"A?" Phản ứng chậm nửa nhịp, Tường Vi quay đầu, thấp giọng đáp, "Tường Vi....Viên"
Hai đầu lông mày khẽ nhíu, ba chữ Tường Vi Viên, làm lòng hắn hiện lên một tia gợn sóng, đạp chân ga, hắn lái xe chạy về phía Tường Vi Viên.
Đi hết con đường sâu thẳm tĩnh mịch này chính là Tường Vi Viên. Khi tới gần Tường Vi Viên từng chút từng chút một, hắn đều nhấn chân ga chậm dần, cho đến khi chiếc xe lao ra khỏi bức tường thành ngăn cách khu kiến trúc, hắn mới ngừng lại được.
Đèn xe tắt, bốn phía đều là một mảnh đen tịch mịch, xe đứng sững sững giữa lòng đường, luồn hắc ám này khiến cho Tường Vi mơ hồ cảm thấy bất an, ôm lấy Tiểu Khả Liên, cô thưa dạ nói: "Tiên sinh... Tôi, tôi xuống xe đây!"
Nắm lấy tay nắm cửa, nhưng đẩy thể nào cũng không ra, cô có chút căng thẳng, khẩn cấp muốn thoát khỏi phạm vị của tiên sinh, nhất là nơi này tôi tăm đến nỗi không nhìn nổi năm ngón tay mình như vậy!
"Lại đây."
Hắn từ từ chậm rãi mà lấy ra một điều thuốc lá, cái bật lửa 'cạch' một tiếng, tạo ra một tia ánh lửa, chiếu vào khuôn mặt sâu sắc như điêu khắc của hắn, ẩn chứa một loại âm trầm người khác không nhìn ra được, châm lửa tạo nên đuôi khói, ánh lửa thuận thế mà dập tắt.
Hắn hút sâu một cái, song nhẹ nhàng mà nhả ra một đám khói trắng ẩn ẩn mùi vị ni-cô-tin, tràn ngập trong xe, nhưng lại dễ chịu kỳ lạ.
"Tiên, tiên sinh..." Ngực Tường Vi siết chặt, động tác hắn hút thuốc, làm cho cô nhớ đến nụ 'hôn khói' vừa nãy đến bây giờ cổ họng vẫn cay sặc, khô nóng đến khó chịu.
Hắn cười nhạt một tiếng, cánh tay thon dài quệt qua thân thể đang lưỡng lự của cô, nắm lấy cằm cô, tới gần khuôn mặt cô – –
"Phù – – "
Thong dong mà thổi ra một đám khói thuốc trắng, thổi tan xuống mái tóc cô.
"Khụ khụ khụ..."
Tim Tường Vi treo lên đập bắt đầu đập loạn 'thình thịch', khuôn mặt bày đủ mọi tính cách của tiên sinh kia, nhanh chóng gần trong gang tấc, cảm gisc hít thở không thông quen thuộc bao quang cô, mùi ni-cô-tin nồng đặc làm cho cô bắt đầu ho khan lần nữa
Trong lúc lộn xộn, vừa rồi hắn thở một hơi khói kia, làm tóc bay khỏi gương mặt cô, con mắt trong suốt lấp lánh trong lúc lơ đãng lộ ra.
May là, trong xe tối tăm, khiến hắn không thể nhìn thấy dung mạo cô, nhưng con mắt lấp trong suốt lấp lánh đột nhiên hiện ra kia làm hắn nửa giây giật mình, con mắt đen sâu thẳm nhắm lại, môi của hắn đã phủ lên môi cô – –
Dùng tư thái của một người đàn ông chinh phục một người phụ nữ;
Dùng tư thái của người thống giữ đùa bỡn người bị thống giữ;
Dùng tư thái của một ác ma chiếm hữu một thiên sứ;
Thậm, là dùng tư thái của một người báo thù.....
Môi của hắn bá đạo mà chiếm lấy đôi môi ngọt ngào đang run rẩy của cô, giống nụ hôn của ba năm trước đây, hắn luôn hành động bất ngờ lúc cô không kịp phòng bị mà xâm chiếm nơi cánh môi yếu ớt của cô.
Tường Vi kinh hãi, đêm nay, tiên sinh vậy mà hôn cô hai lần! Nhưng may mắn chính là, lần này tiên sinh không nhả khói vào miệng cô, ngược lại..... "A....."
Hắn điên cuồng mà thỏa sức mút cắn đôi môi của cô, cường độ khiến cô hơi đau đau, cô muốn chùn bước, tiếc rằng căn bản không thể thoát khỏi kìm kẹp của hắn, mãi cho đến – –
"A – – "
Cô kêu to một tiếng!
Dường như cảm nhận được mùi vị máu tanh, từ khóe môi cô chảy ra.
Đau nhói kia làm tê liệt dây thần kinh cô, một giây trước cô còn gần như chìm hơi thở thuộc về riêng hắn, một giây sau đó hắn liền dễ dàng mà cắn nát cánh môi yêu ớt của cô!
"Gâu gâu!" Tiểu Khả Liên nhạy cảm cũng đã nhận ra, nhưng nó yếu đuối bất lực chỉ có thể run rẩy kêu lên trong ngực Tường Vi.
Trong bóng tối, con mắt sắc bén hơi lóe lên, cảm nhận được mùi vị máu nơi khóe môi cô, hắn vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm, vừa lòng mà mút lấy cánh môi cô, sau đó, đưa điếu thuốc trên tay lên miệng, hung hăng hút một ngụm, thong dong nhả ra một đám khói trắng.Sau đó, mở nút khóa trung tâm, cửa xe 'cạch' một tiếng mở ra.
"Xuống xe." Tiếng nói khàn khàn vang vọng trong xe, không có một chút độ ấm.
Tường Vi nén nhịn đau nhức ở khóe môi, hơi cúi người, ôm Tiểu Khả Liên mà hoảng loạn bước ra khỏi xe.
Khi đôi chân trần vừa dẫm lên mặt đất lạnh buốt, thì gió đêm thổi tới, thân thể mỏng manh không khỏi rùng mình một cái, lúc này mới chợt tự phát giác rằng chân mình dơ bẩn đã làm bẩn chiếc xe đắt tiền của tiên sinh.
Đứng bên cạnh xe, Tường Vi cúi đầu, câu nói tràn ngập áy náy: "Thật xin lổi..... Làm bẩn xe của ngài."
Lông mày nhíu lại, con mắt hắn hiện lên một tia nghiền ngẫm, sau khi hắn cắn nát môi cô, nhưng cô vẫn đứng đó nói xin lỗi hắn!
Trong bóng tối ngưng mắt nhìn chằm chằm hình dáng khái quát của cô, sau một lúc lâu, giọng nói từ tính trầm thấp chậm rãi nói – –
"Nhớ kỹ mùi vị này."
Hắn muốn cô nhớ kỹ mùi vị máu tanh, nụ hôn này, mới chỉ là bắt đầu thôi.
Sau đó, 'cạch' một tiếng, cửa xe tự động đóng lại, bánh xe lướt trên mặt đất, quay ngoặt một cái hướng về phía đường cũ mà đi xa....
Thân thể Tường Vi cô độc đứng thẳng, một tay ôm Tiểu Khả Liên, tay còn lại không kìm được lướt nhẹ qua bờ môi vừa bị hắn hôn, sau đó là tiếng thở dài trầm thấp lượn vòng trong màn đêm.
Hai bên trái phải cây cối được cắt tỉa chỉnh chu, trên bầu trời điểm sáng lập lòe, cô không khỏi nhó tới đêm năm cô mười ba tuổi đó, nhếch nhác như vậy gặp tiên sinh tại bể bơi, đêm hôm nay.... Ngài ấy nói, nhớ kỹ vị bị này.
Là mùi vị nào?
Trong lòng chảy ra một dòng nghi hoặc, mang theo chút bất an, trong đầu nhớ lại đôi mắt giống như con báo của tiên sinh, tiên sinh...... Đến cùng là người như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me