Nguoc Ai
Ta đạp đến là sảng khoái ! Đấm đến là sướng tay ! Cho mặt tên khốn nhà ngươi sưng vù như bánh ú ! Để xem sau này ngươi làm thế nào gặp người ! Đám Ảnh vệ phản ứng nhanh thần tốc lao đến bắt lấy ta , cơ mà trước đó quỷ bảy màu đã bị ta đánh đến đần người . Trời nào hay đất nào thấu a ! Tên nhìn kiêu ngạo hống hách chẳng ra gì này thật ra 1 chút tẹo võ công cũng không biết ! Ta còn chưa thỏa mãn lắm phi thân lên xà nhà . Từ trên cao nhìn xuống thấy rõ cái miệng ngoác rộng quá thể và 1 sắc thái không thể diễn giải bằng lời của Tống Trạch Uyên . Ơ này ! Tình nương của ngươi vừa bị người ta đánh cho nội thương đấy , ngươi lại còn ở đó trố mắt nhìn là như thế nào ? Chẳng phải nên tức giận rồi lao đến đòi cả vốn lẫn lãi từ ta sao ? Tên kia ở trên giường khó khăn lắm mới ngồi dậy được . Đáng nhẽ đám Ảnh vệ kia muốn lao đến bắt ta , cơ mà Vương thượng chết dẫm của chúng lại vừa ho cả búng máu , chúng đành hoảng hồn ở lại điều trị nội thương cho hắn . Ai bảo ưu tiên hàng đầu của Ảnh vệ phải là Hoàng đế chứ ! Quỷ bảy màu yếu ớt dựa vào 1 tên Ảnh vệ , thần sắc hắn nhợt nhạt nhìn xoáy vào mắt ta , gằn từng tiếng tuy nhỏ nhưng vẫn khiến người khác không rét mà run : " Khốn kiếp ! Tiểu yêu tử ! Nàng dám đánh gia ! Nàng cư nhiên dám đánh gia !!!" " Có quái gì không dám nào ? Lão tử còn chưa đánh chết yêu nghiệt nhà ngươi đã là may ! " Ta hếch mắt khiêu khích , làm tên kia tức đến nổ phổi . Thôi , trả thù cũng trả thù rồi , nháo cũng nháo rồi , chắc ta phải về thôi .Ta hướng mắt nhìn Tống Trạch Uyên , dùng khẩu hình nói cho hắn biết , ta muốn hắn cùng ta trở về . Trong thâm tâm ta luôn nghĩ tên Tam điện hạ này vốn thâm hiểm lắm , loại người như hắn có khi nào dễ lộ cảm xúc ra ngoài đâu . Hắn là đang ghi hận ta chuyện ức hiếp tình nương hắn đấy , cơ mà chẳng muốn tại đây làm ầm ĩ thôi . Kệ xác hắn ! Cùng lắm hắn chỉ có thể đánh ta để hả giận thôi ! Mà có gì khó khăn nào ? Lão tử sẵn lòng tiếp ! Vả lại hắn cũng đã từng hứa với a ca ta sẽ bảo hộ ta chu toàn . Đằng nào thì hắn cũng là người rất trọng chữ tín , thế nên chẳng có gì phải sợ hết ." Thôi nhé tiểu mỹ nhân , gia không còn hứng thú với ngươi nữa . Ngươi sau này còn xấc láo thì đừng trách gia lần nữa không thương hương tiếc ngọc ! " Hoàn toàn là nhái lại y hệt giọng điệu ngả ngớn của hắn lúc trêu chọc ta .Ta lại nghe tiếng rít từ kẽ răng cực kì chói tai : " Muốn chạy ? Đánh gia xong rồi còn phủi mông muốn chạy ? Nàng chạy đằng trời ! Chết tiệt , còn không mau bắt nàng lại cho gia ! " A ha ha ! Lão tử chính là muốn đánh nhau !Đến đi ! Lên hết đi ! Lão tử chấp hết các ngươi ! Tức thì đám Ảnh vệ liền xông lên , nhưng chỉ được 1 nửa , 1 nửa kia còn ở lại bên giường trông chừng quỷ bảy màu . Càng tốt ! Càng ít người đánh càng dễ thắng ! " Quân tử không phá quán người khác ! Chúng ta ra ngoài chơi ! " Lập tức liền phi thân ra ngoài khách điếm . Trên đường phố kinh thành tấp nập phồn hoa , người đi đi lại lại đông đúc như trẩy hội , tiếng cười nói ồn ào khiến người ta bất giác vui lây . Thế nhưng , giờ đây đám người đó đều đứng xếp thành vòng tròn xếp lớp xếp lớp xem đánh nhau .Ai là nhân vật chính ấy à ? Còn ai ngoài lão tử nữa ? Đám Ảnh vệ này cũng có chút ghê gớm đấy , nhưng đã đủ khiến ta đã tay chưa nào ? Đó là gia chưa cầm kiếm , phải chạy đến rút kiếm gỗ từ quầy bán đồ chơi cho con nít đấy .Chủ tử kém cỏi , đâm ra đám thuộc hạ cũng chẳng khá hơn là bao ! Rèn luyện thân thể chỉ trong thoáng chốc , đám hắc y nhân đều ngã rạp nằm sóng soài trên đất . Ta bẻ bẻ đốt ngón tay ngửa mặt lên trời thở hắt ra . Lâu rồi chưa đánh nhau thoải mái nhường này ! Tiếng vỗ tay rầm trời vang lên , kèm theo tiếng hoan hô rền vang như sấm dậy , ta thân thiện cười khách khí chắp tay cảm tạ những người xung quanh , sau đó nghiêng người muốn thoái lui . Cẩn thận suy nghĩ lại vài chuyện xưa cũ , giá như trước đây lúc mới gặp lại quỷ bảy màu khốn kiếp kia trong khu rừng nọ , ta liều mạng chút đương đầu với đám người kia , có phải sẽ chẳng dây dưa đến tận ngày hôm nay ? Xảy ra nhiều chuyện như thế , làm cho cả tâm thân ta đều muốn ngã quỵ .Song còn chưa kịp xoay người , bỗng từ đâu hiện ra 1 đống hắc y nhân nhiều gấp 5 ban nãy , rầm rập đáp xuống đất bao ta thành vòng tròn . Ta ngẩn người , còn chưa kịp định thần cả đám kia đã xông vào , nhất tề chĩa gươm nhằm hướng ta đâm tới . Ta trấn tĩnh né từng đường kiếm chí mạng , thầm nghĩ sao cái cẩu mệnh này xui thế . Tránh được vỏ dưa , đạp phải vỏ dừa ! Đánh xong 1 bọn Ảnh vệ , liền gặp 1 bọn Tử sĩ ! Kìa ! Trán chúng còn đeo dải băng đen thêu chữ " Phong " to đùng kìa . Này chắc chắc chính là tác phẩm của Phong Vân lệnh .Tổ chức sát thủ quyền bá nhất giang hồ . Kể cả Hoàng đế cũng phải 3 phần dè chừng .Hu hu ! Lão thiên a lão thiên ! Lão thật khốn nạn ! Thật mất nết ! 1 khắc trước cho ta 1 chiếc thang để thoát ra khỏi hiểm vực , 1 khắc sau liền dứt khoát đạp ta xuống lại ! Lão muốn chơi chết ta hay sao a ! Ta cật lực vận hết võ công cha dạy sư nắn đối phó với từng tên từng tên , thế nhưng đổi lại chỉ là sự hung hãn gấp bội của chúng . Mấu chốt là ta không có kiếm ! Không có vũ khí a ! Muốn ta như Tôn Ngộ Không , 1 địch trăm à ! Xin lỗi nhé ! Tôn Ngộ Không là khỉ nứt ra từ đá ! Còn ta là người do nương mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày a ! Vậy nên , Khổng Tử thường dạy , lấy nhu thắng cương , tam thập lục kế , tẩu vi thượng sách ! Đám Tử sĩ kia càng chém càng hăng , dọa cho người dân lúc nãy còn đứng xem góp vui giờ chạy tán loạn . Bọn hắn như lũ châu chấu vậy , đi đến đâu hoang tàn đến đó , biết bao sạp bán tàu hủ thúi , hồ lô ngào đường , khoai nướng , ngô nướng , hạt dẻ rang , màn thầu ... đều bị chúng chém cho nát bươm cả . Ta vừa chạy vừa tiếc đứt ruột ! Toàn những món ta thích ! Bỗng 1 mũi kiếm xé gió bay đến , ta dễ dàng lách được , thế nhưng vừa lúc đó 1 cậu bé trên tay đang cầm 1 bịch gì đó nho nhỏ tung tăng từ y đường bước ra , ta hoảng hồn phi thân nhanh hết sức có thể , đẩy mạnh cậu bé văng ra phía trước .Vì rất nhiều lý do không thể nói , lưỡi kiếm vừa vặn ghim ngay vào cánh tay ta , bao ngập luốt cán , tay ta giờ đây y hệt thịt xiên , bị lưỡi kiếm kia xiên cho máu chảy đầm đìa .Ta đau đớn hít 1 ngụm khí lạnh , cánh tay trái tê nhức không chịu nổi , như hàng vạn hàng ngàn cổ trùng bò vào , thay nhau cắn nuốt , đem ta ăn đến sạch sẽ .Khốn kiếp ! Lưỡi kiếm có độc ! Còn là kịch độc ! Chả nhẽ Phiên Liễu Thương tướng ta một đời anh dũng lại phải chết lãng xẹt như vậy ? Đến lý do mình bị Tử sĩ truy giết cũng không thể tường ?Nếu không hành hiệp trượng nghĩa cứu đứa bé kia , ta còn có thể bị thương sao ? Dù ta đánh không lại bọn chúng , nhưng vẫn sẽ không để chúng động đến 1 sợi lông chân ! Trời đất chao nghiêng , ta thở hục hặc , ngực 1 trận đau đớn , 1 búng máu liền cứ thế phun ra , đen đúa kinh người . Độc dược này quá mạnh , đến cả sức đứng cũng không nổi , ta trực tiếp khụy xuống đất , cả người nằm co ro trên nền đất lạnh băng .Ta nghe 1 tiếng thét lớn , chứa hàm nồng đậm thống khổ , 1 bóng người chao đảo đến gần . Thế nhưng , ta không thể nhìn rõ được gì nữa , tầm mắt mông lung vô định , mắt ta nhắm nghiền . Dường như ta thấy mình bị nhấc bổng . Má ta ấm lắm , như có má ai áp vào . Lại còn dinh dính nước .Nhưng thôi .Ta mệt . Mệt quá rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me