Nguoc Phong Hoa Tuyet Nguyet Trung Duong Vuong Cau Kien Phu Nhan
Chapp 13 💋👍Truyện : Phong Hoa Tuyết NguyệtKind : Ngôn Tình Xuyên KhôngNam : Viêm Dạ PhongNữ : Đông Phương Nhược Hàn-------Chapp 13:Vèoooo!!!!!Rèm cửa đã đóng lại. Căn phòng bỗng nhiên tối hẳn. Cô chỉ nghe hơi thở của cậu cùng với tiếng tim đập thình thịch.Cảm giác này lúc cô gặp Tử Hàm cũng không hề có.Áo sơ mi mỏng làm lộ Bờ vai rắn chắc trước mặt cô có thể làm bao nhiêu đứa con gái đều mong muốn được tựa vào và bảo vệ.Nhưng..Người đàn ông này đã từng chĩa súng vào cô khuôn mặt lạnh lùng đến phát sợ ám ảnh trong đầu cô khung cảnh tối hôm đó.Cô như không còn sợ cây súng sắp lấy đi mạng sống của mình. Mà thứ cô sợ chính là đôi mắt màu hổ phách sắc bén kia.Nó làm người khác không giám nhìn thẳng.Nhận thấy thân thể cô đang run nhẹ lên.
Viêm Dạ Phong cười khẩy. Rồi lùi xuống vài bước.- Tôi Không thích ánh sáng.Viêm Dạ Phong vừa đóng rèm cửa lại xong mới nói câu đóThân hình cao to đang đứng trước mặt. Nhược Hàn ngước lên nhìn đập vào mắt cô đầu tiên là đôi mắt hổ phách vô cùng vô cảm.Sống mũi cao cao như vẽ. Mái tóc hất ngược ra sau trên người cậu toát lên mùi hương bạc hà nam tính.Mùi hương bạc hà xộc vào mũi khiến cô cảm nhận mất đi ôxi nhanh chóng.Cô không nói gì. Cô sợ con người này.Người từng muốn tận tay giết cô.- Còn nhớ lời nói lúc cầu cứu không ?Viêm Dạ Phong cúi xuống nhìn cô.Ngay cả bản thân cậu cũng không thể phủ nhận cô không đẹp.Nhược Hàn nhắm mắt lại vẻ sợ hãi hai tay nắm chặt.Trong bóng tối tĩnh mịch. Chỉ thấy bóng dáng cao to của người đàn ông kia trước một thân ảnh nhỏ bé của cô gái.Cô lắc đầu lìa lịa vừa nhắm mắt.Viêm Dạ Phong lại tạo nên một đường cong hoàn mỹ.
Nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến cô . Nhược Hàn không hề bị mê hoặc.Mà ngược lại đôi mắt cô đang mở to ra nhìn cậu .- Nếu cô giám nuốt lời. Tôi có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.Lời nói của cậu vừa chứa sự lạnh lùng kèm theo lời đe doạ làm cô nổi da gà không kiểm soát được.Cô đã nhớ ra cô từng nói gì.Cô sẽ làm tất cả nếu hắn chịu cứu cô.Nhược Hàn đang bắt đầu hối hận.Cô không biết hắn sẽ làm gì cô nhưng điều này làm cô rất bất an.- Ngày mai có việc cho cô.Viêm Dạ Phong nói xong quay lưng Đi.Nhược Hàn nhìn thân hình to cao đã đi khuất.Rầm !!!!Cánh cửa đóng chặt. Phù !!!!Nhược Hàn như trút được gánh nặng.
Căn phòng vẫn còn vương chút mùi hương bạc hà mát lạnh.Nhược Hàn dựa vào tường hai mắt nhắm tịt lại.--------- Viêm Tổng. Chúng ta nên tới Hàn Thị không ?Dương Tích vừa chạy theo bước chân dài của cậu vừa hỏi một cách gấp gáp.- Việc nhỏ đó cậu lo được.Viêm Dạ Phong không cần suy nghĩ nói luôn. Dương Tích ngậm nghĩ một chút rồi nói tiếp.- Nghe nói mấy tháng nay Tôn Chủ tịch đang tìm một cô gái.Viêm Dạ Phong không hề quan tâm mà đi tiếp.- Rất giống với Nhược Hàn. Chúng ta đã từng gặp ở nhà hàng.Đôi chân dừng lại. Đôi môi nhếch lên nụ cười quái gở.- Vậy sao ?Dương Tích gật nhẹ đầu không biết chủ nhân đang nghĩ gì nhưng đối với hắn mà nói cậu sẽ có một sắp xếp.------- Chủ tịch.Thư ký lê đã đứng trước mặt nhưng Tử Hàm vẫn mải suy nghĩ. - Chủ tịch.Lê Từ lại cất giọng. Tử Hàm cuối cùng cũng nhìn hắn vẻ kkhó hiểu. Đôi mắt màu nâu khói không hề muốn nghe một chút nào.- Là Thiệp mời tiệc mừng 10 năm thành lập công ty của Lý Thị.Lê Từ cẩn trọng nói.Tử Hàm không biểu hiện cảm xúc khác lạ. Mà vẫn gõ máy tính bình thản.- Vứt đi.Lê Từ vẻ không hài lòng cố nói thêm.- Mọi người có máu mặt trong ngành kinh doanh đều sẽ tới. Điều này sẽ rất có lợi cho ta.Lê Từ vẫn cố khuyên nhủ.- Cũng không quan trọng.Tử Hàm vẫn không có ý định quan tâm.Lê Từ thở dài chán nản. Rồi quay lưng .- Khoan.Lê Từ vui mừng quay lại.- Cho tôi tách cà phê.Tử Hàm không hề để Ý sắc mặt đang tối như mực của Lê Từ.
----------Cái ngày mà Viêm Dạ Phong nói có việc cho cô cũng tới .Đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an.4h chiều cô đã được đưa đi tới một studio nổi tiếng.Mọi thứ đều khiến cô không khỏi bàng hoàng.Thế giới cô đang sống quả thực nhiều cái làm cô sợ vừa làm cô thích thú.Có cả hàng chục nhà thiết kế nhà tạo mẫu tóc nhà trang điểm đang đợi cô .Ai cũng không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp hiện có tự nhiên của cô nên không khó để lưa chọn theo đúng yêu cầu của viêm Tổng.Nhược Hàn mang một bộ váy trắng xòe không có tay áo đã làm lộ bờ vai trắng nõm ngọc ngà. Với đường cong hoàn mỹ đã làm bộ váy kia nổi bật lên.Ai cũng tán thưởng vẻ đẹp của cô .Đôi chân thon dài không tì vết.Nhưng bắt cô mang đôi gót cao quả thực rất khó.Nhược Hàn chưa bao giờ mang gót.Đôi chân cô cũng rất dễ bị thương chỉ cần những cái không hợp.Khuôn mặt khả ái , đôi mắt phượng hoàng được trang điểm không quá cầu kỳ nhưng cũng rõ tôn lên vẻ đẹp quý phái vô song của cô .Với ngũ quan thanh tú diễm lệ .Nhược Hàn còn nổi bật với mái tóc lượn sóng xoăn nhẹ dài tận lưng.Mọi thứ đã quá hoàn hảo.Nhưng chỉ còn đôi gót là phần khó khăn nhất.- Tiểu Thư nếu cô không mang vào Viêm Tổng sẽ đuổi bọn tôi mất.Một chuyên gia thời trang nói với cô bằng giọng van xin.Nhược Hàn cũng rất khó khăn.- Ta không thể đi được. Nhược Hàn vẫn từ chối nhẹ nhàng.Ngay lập tức cả chục người đều cúi xuống xin cô.- Tiểu Thư hãy cứu chúng tôi . Viêm Tổng chỉ cần không hài lòng chúng tôi sẽ không còn nghề mà sống.Viêm Dạ Phong lợi hại đến vậy sao ?Cô tự suy nghĩ.. - Có chuyện gì ?Ngay lúc đó viêm Dạ Phong từ đầu bước tới làm mọi người vừa run sợ vừa há mồm ra.Viêm Dạ Phong vẫn như ngày thường mang bộ vest đen . Tóc hất ngược về sau.Khuôn mặt lạnh lùng cool ngầu tự nhiên . Nhưng vẻ đẹp mà cậu đang mang đủ để giết chết con dân ở đây.Moi người đều đơ ra nhìn cậu.Nhược Hàn cũng quay lưng lại nhìn cậu.Đôi mắt màu hổ phách toát lên sự bất ngờ nhẹ nhưng đủ làm mọi người nhận ra sức hút của Nhược Hàn lợi hại đến bao nhiêu.Viêm Dạ Phong nhìn cô đúng 3s đơ người.Lần đầu bộ dạng cậu như thế này.Nhược Hàn tiến gần cậu - Ta không thể đi cao gót được.Nhược Hàn khẳng định.Viêm Dạ Phong vẫn chưa nói gì.- Viêm Tổng chúng tôi thật sự không còn cách.Chuyên gia về thiết kế thời trang kia lên tiếng làm cậu trở về nhanh với thực tại. Đôi mắt màu hổ phách lại trở về trạng thái lạnh lẽo hơn bao giờ hết.Cậu nhíu mày nhìn cô . Đôi mắt lạnh khốc đang dò hỏi.Nhược Hàn .chỉ vào đôi bất kì nhanh chóng.Cô chọn giày búp bê thay vào đó.
Viêm Dạ Phong không nói gì quay lưng đi về phía ghế so pha vùi đầu vào tờ báo.Bữa tiệc đã sắp bắt đầu .Nhược Hàn chỉ nghĩ việc hôm nay của cô chỉ là theo cậu tới bữa tiệc.
Viêm Dạ Phong cười khẩy. Rồi lùi xuống vài bước.- Tôi Không thích ánh sáng.Viêm Dạ Phong vừa đóng rèm cửa lại xong mới nói câu đóThân hình cao to đang đứng trước mặt. Nhược Hàn ngước lên nhìn đập vào mắt cô đầu tiên là đôi mắt hổ phách vô cùng vô cảm.Sống mũi cao cao như vẽ. Mái tóc hất ngược ra sau trên người cậu toát lên mùi hương bạc hà nam tính.Mùi hương bạc hà xộc vào mũi khiến cô cảm nhận mất đi ôxi nhanh chóng.Cô không nói gì. Cô sợ con người này.Người từng muốn tận tay giết cô.- Còn nhớ lời nói lúc cầu cứu không ?Viêm Dạ Phong cúi xuống nhìn cô.Ngay cả bản thân cậu cũng không thể phủ nhận cô không đẹp.Nhược Hàn nhắm mắt lại vẻ sợ hãi hai tay nắm chặt.Trong bóng tối tĩnh mịch. Chỉ thấy bóng dáng cao to của người đàn ông kia trước một thân ảnh nhỏ bé của cô gái.Cô lắc đầu lìa lịa vừa nhắm mắt.Viêm Dạ Phong lại tạo nên một đường cong hoàn mỹ.
Nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến cô . Nhược Hàn không hề bị mê hoặc.Mà ngược lại đôi mắt cô đang mở to ra nhìn cậu .- Nếu cô giám nuốt lời. Tôi có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.Lời nói của cậu vừa chứa sự lạnh lùng kèm theo lời đe doạ làm cô nổi da gà không kiểm soát được.Cô đã nhớ ra cô từng nói gì.Cô sẽ làm tất cả nếu hắn chịu cứu cô.Nhược Hàn đang bắt đầu hối hận.Cô không biết hắn sẽ làm gì cô nhưng điều này làm cô rất bất an.- Ngày mai có việc cho cô.Viêm Dạ Phong nói xong quay lưng Đi.Nhược Hàn nhìn thân hình to cao đã đi khuất.Rầm !!!!Cánh cửa đóng chặt. Phù !!!!Nhược Hàn như trút được gánh nặng.
Căn phòng vẫn còn vương chút mùi hương bạc hà mát lạnh.Nhược Hàn dựa vào tường hai mắt nhắm tịt lại.--------- Viêm Tổng. Chúng ta nên tới Hàn Thị không ?Dương Tích vừa chạy theo bước chân dài của cậu vừa hỏi một cách gấp gáp.- Việc nhỏ đó cậu lo được.Viêm Dạ Phong không cần suy nghĩ nói luôn. Dương Tích ngậm nghĩ một chút rồi nói tiếp.- Nghe nói mấy tháng nay Tôn Chủ tịch đang tìm một cô gái.Viêm Dạ Phong không hề quan tâm mà đi tiếp.- Rất giống với Nhược Hàn. Chúng ta đã từng gặp ở nhà hàng.Đôi chân dừng lại. Đôi môi nhếch lên nụ cười quái gở.- Vậy sao ?Dương Tích gật nhẹ đầu không biết chủ nhân đang nghĩ gì nhưng đối với hắn mà nói cậu sẽ có một sắp xếp.------- Chủ tịch.Thư ký lê đã đứng trước mặt nhưng Tử Hàm vẫn mải suy nghĩ. - Chủ tịch.Lê Từ lại cất giọng. Tử Hàm cuối cùng cũng nhìn hắn vẻ kkhó hiểu. Đôi mắt màu nâu khói không hề muốn nghe một chút nào.- Là Thiệp mời tiệc mừng 10 năm thành lập công ty của Lý Thị.Lê Từ cẩn trọng nói.Tử Hàm không biểu hiện cảm xúc khác lạ. Mà vẫn gõ máy tính bình thản.- Vứt đi.Lê Từ vẻ không hài lòng cố nói thêm.- Mọi người có máu mặt trong ngành kinh doanh đều sẽ tới. Điều này sẽ rất có lợi cho ta.Lê Từ vẫn cố khuyên nhủ.- Cũng không quan trọng.Tử Hàm vẫn không có ý định quan tâm.Lê Từ thở dài chán nản. Rồi quay lưng .- Khoan.Lê Từ vui mừng quay lại.- Cho tôi tách cà phê.Tử Hàm không hề để Ý sắc mặt đang tối như mực của Lê Từ.
----------Cái ngày mà Viêm Dạ Phong nói có việc cho cô cũng tới .Đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an.4h chiều cô đã được đưa đi tới một studio nổi tiếng.Mọi thứ đều khiến cô không khỏi bàng hoàng.Thế giới cô đang sống quả thực nhiều cái làm cô sợ vừa làm cô thích thú.Có cả hàng chục nhà thiết kế nhà tạo mẫu tóc nhà trang điểm đang đợi cô .Ai cũng không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp hiện có tự nhiên của cô nên không khó để lưa chọn theo đúng yêu cầu của viêm Tổng.Nhược Hàn mang một bộ váy trắng xòe không có tay áo đã làm lộ bờ vai trắng nõm ngọc ngà. Với đường cong hoàn mỹ đã làm bộ váy kia nổi bật lên.Ai cũng tán thưởng vẻ đẹp của cô .Đôi chân thon dài không tì vết.Nhưng bắt cô mang đôi gót cao quả thực rất khó.Nhược Hàn chưa bao giờ mang gót.Đôi chân cô cũng rất dễ bị thương chỉ cần những cái không hợp.Khuôn mặt khả ái , đôi mắt phượng hoàng được trang điểm không quá cầu kỳ nhưng cũng rõ tôn lên vẻ đẹp quý phái vô song của cô .Với ngũ quan thanh tú diễm lệ .Nhược Hàn còn nổi bật với mái tóc lượn sóng xoăn nhẹ dài tận lưng.Mọi thứ đã quá hoàn hảo.Nhưng chỉ còn đôi gót là phần khó khăn nhất.- Tiểu Thư nếu cô không mang vào Viêm Tổng sẽ đuổi bọn tôi mất.Một chuyên gia thời trang nói với cô bằng giọng van xin.Nhược Hàn cũng rất khó khăn.- Ta không thể đi được. Nhược Hàn vẫn từ chối nhẹ nhàng.Ngay lập tức cả chục người đều cúi xuống xin cô.- Tiểu Thư hãy cứu chúng tôi . Viêm Tổng chỉ cần không hài lòng chúng tôi sẽ không còn nghề mà sống.Viêm Dạ Phong lợi hại đến vậy sao ?Cô tự suy nghĩ.. - Có chuyện gì ?Ngay lúc đó viêm Dạ Phong từ đầu bước tới làm mọi người vừa run sợ vừa há mồm ra.Viêm Dạ Phong vẫn như ngày thường mang bộ vest đen . Tóc hất ngược về sau.Khuôn mặt lạnh lùng cool ngầu tự nhiên . Nhưng vẻ đẹp mà cậu đang mang đủ để giết chết con dân ở đây.Moi người đều đơ ra nhìn cậu.Nhược Hàn cũng quay lưng lại nhìn cậu.Đôi mắt màu hổ phách toát lên sự bất ngờ nhẹ nhưng đủ làm mọi người nhận ra sức hút của Nhược Hàn lợi hại đến bao nhiêu.Viêm Dạ Phong nhìn cô đúng 3s đơ người.Lần đầu bộ dạng cậu như thế này.Nhược Hàn tiến gần cậu - Ta không thể đi cao gót được.Nhược Hàn khẳng định.Viêm Dạ Phong vẫn chưa nói gì.- Viêm Tổng chúng tôi thật sự không còn cách.Chuyên gia về thiết kế thời trang kia lên tiếng làm cậu trở về nhanh với thực tại. Đôi mắt màu hổ phách lại trở về trạng thái lạnh lẽo hơn bao giờ hết.Cậu nhíu mày nhìn cô . Đôi mắt lạnh khốc đang dò hỏi.Nhược Hàn .chỉ vào đôi bất kì nhanh chóng.Cô chọn giày búp bê thay vào đó.
Viêm Dạ Phong không nói gì quay lưng đi về phía ghế so pha vùi đầu vào tờ báo.Bữa tiệc đã sắp bắt đầu .Nhược Hàn chỉ nghĩ việc hôm nay của cô chỉ là theo cậu tới bữa tiệc.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me