Nguoi Ke Nhiem
"Cơm, cơm, cơm!!!" Tiếng đập bàn ồn ào cứ năm phút lại vang lên khiến Châu Hiểu bực mình quay ra nói lớn một tiếng, "Từ từ đi!". Hắn đau đầu đến chết mất thôi! Bình thường chỉ có một người háu ăn là hắn đã mệt tâm lắm rồi, giờ cứ như phân thân thành hai phiên bản giọng nói khác nhau, liên tục gọi tên hắn đòi cơm. Khi thức ăn được dọn đủ lên bàn cũng chính là lúc hai kẻ như bị bỏ đói lâu ngày kia bay vào ăn lia lịa. Châu Hiểu lắc đầu ngán ngẩm một hồi mới ngồi xuống chậm rãi ăn. Ta miệng còn đang nhai thịt nhưng vẫn cố nói, còn nhìn hắn cười híp mắt: "Châu Hiểu à, ngươi là nhất đó!" Sau đó còn đưa ngón cái lên ra vẻ thán phục. Hắn bật cười, hơi khom người về phía ta: "Từ từ mà ăn, tôi không dám ăn mất phần của cô đâu!" Nói rồi hắn lấy xuống trên má ta mấy hạt cơm. Ta cười hì hì, lại hiếm khi thấy Duẫn Hạ im lặng không lên tiếng nên ta quay sang nhìn xem có phải đồ ăn không vừa miệng hắn hay không thì thấy hắn cúi đầu ăn không ngừng, biểu hiện trên gương mặt bị tóc che phủ khiến ta không thể nào nhìn thấy. Lúc này ta mới sực nhớ ra có việc phải làm với hắn, lặng lẽ ăn xong bữa cơm rồi gọi hắn lại. "Duẫn Hạ, ngươi cũng biết là Nhân giới bây giờ không còn như xưa nữa đúng không?" Thấy hắn gật đầu ta mới nói tiếp, "Phàm nhân ở đây cũng không còn như xưa, từ ngoại hình đến ngôn từ đều khác hẳn, vậy cho nên ngày mai ngươi đi cắt tóc đi!". Duẫn Hạ giật mình, theo phản xạ liền nắm chặt lấy đuôi tóc, "Tỷ không đùa đấy chứ? Yêu quái mà không có tóc thì còn ra thể thống gì nữa?". Ta gõ vào trán hắn một cái, "Ngươi là yêu nên khi nào hồi phục pháp lực tóc tự nhiên sẽ lại dài ra thôi! Nếu ngươi ngoan cố không muốn cắt, đừng trách sao lúc đó ta lại dùng vũ lực ép buộc ngươi!" "Thôi... thôi được rồi! Tuỳ ý tỷ vậy..." Ta hài lòng vò mái tóc đen nhánh của Duẫn Hạ cho đến khi nó rối tung. Ta phải từ từ chỉ dẫn cho hắn thay đổi từng chút, từng chút một để có thể hòa nhập được với cuộc sống ở đây. Châu Hiểu có chút không vui nhìn ta và hắn, có lẽ vẫn còn giận chuyện ta ép buộc hắn cho Duẫn Hạ ngủ chung phòng. Bây giờ thì ta cũng chẳng biết phải xử trí thế nào với hai tên vốn coi nhau như cái gai trong mắt này nữa. Ta thở dài bất lực nói: "Tóm lại ngày mai cứ làm thế đi, ta cũng sẽ đi theo. Giờ thì tới lúc phải đi ngủ rồi!". Vừa dứt câu, ánh mắt Châu Hiểu lập tức tối một mảng, ta đi lại đẩy hắn và Duẫn Hạ lên phòng. Trước khi đóng cửa ta còn trừng mắt cảnh cáo: "Đừng có hòng mà lập kết giới rồi choảng nhau nhá! Ta sẽ đi kiểm tra đó!". Châu Hiểu và Duẫn Hạ đồng loạt run người, nàng xem ra đã đi guốc trong bụng họ rồi. Sau khi Thương Ly đi khỏi, Châu Hiểu khó chịu nhìn Duẫn Hạ một cái rồi hằn học quăng cho hắn duy nhất cái gối nằm: "Thương Ly đã nói vậy thì ta cũng đành yên phận! Bản tiên nằm trên giường, ngươi nằm ở dưới sàn đi!". Duẫn Hạ đương nhiên biết chống lại Châu Hiểu trong tình trạng này không hề có lợi, với cả hắn cũng không muốn bị nữ nhân kia đánh chết nên đành hợp tác, rất yên phận hóa thành rắn ngủ trên cái gối mà Châu Hiểu đưa.---------------------------- Sáng ngày nghỉ nào con sâu ngủ Thương Ly thường mặt trời đã lên quá đỉnh đầu mới chịu dậy, vậy mà hôm nay bỗng dưng dậy rất sớm, còn tàn nhẫn kéo chân Châu Hiểu và quay con rắn Duẫn Hạ vòng vòng để đánh thức họ. "Hôm nay có bão sao? Thương Ly suốt ngày than ngắn thở dài chuyện không thể dậy sớm trốn đi đâu mất rồi?" Châu Hiểu bị ta kéo đến đập đầu xuống đất nên bực bội véo má ta trút giận. "Vì hôm nay có nhiều chuyện cần làm nên ta cố dậy sớm chút thôi! Cả hai người cũng mau chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta sẽ đi xả stress!" Ta với tay xoa xoa tóc của Châu Hiểu, "Ngươi cũng nên cắt tóc đi, ta thấy tóc đã dài hơn so với lần đầu gặp rồi đấy! À mà ngươi cũng nên bế khí đi, Tiên khí xung quanh ngươi xem ra đã thanh tẩy rất nhiều thứ rồi!". "Tỷ à, xả... xả gì đó là cái gì?". "Có thể coi đó là những việc làm khiến ta thoải mái, tranh thủ lúc mẹ ta không có ở nhà, ta sẽ dẫn ngươi đi tham quan Nhân giới này. Quên mất, Châu Hiểu chắc cũng chưa đi nhiều nhỉ? Hôm nay đi hết luôn nào!". Sau đó, ta liền mặt dày nhờ Châu Hiểu biến thêm một chiếc xe đạp nữa. Ban đầu vốn định để ta chạy riêng, còn hắn sẽ chở Duẫn Hạ, nào ngờ hắn kiên quyết không chịu chở, cũng không cho ta chở Duẫn Hạ, hại ta tốn thêm thời gian dạy cho tên nhóc kia. Rất may là tay hắn sau một đêm đã được tiên đan cùng Tiên khí của Châu Hiểu chữa lành, hắn lại rất thông minh nên học rất nhanh, chỉ mất một lúc đã chạy rành như vậy rồi. Chắc cũng tốn không ít pháp lực hả? Ta dẫn họ đến một tiệm làm tóc trong khu thương mại, tiếp đó là đi mua quần áo cho Duẫn Hạ và ăn uống. Duẫn Hạ vốn rất thích thú với thế giới hiện đại nên hễ cứ thấy thứ gì lạ là lớn giọng hỏi thứ đó. A, đôi khi sự nhiệt tình thì rất cần thiết nhưng nhiệt tình quá mức như vậy, thật sự... ta không thể theo kịp! Cuối cùng vẫn là Châu Hiểu hiểu chuyện, nói ra một câu khiến ta vô cùng cảm kích, "Thương Ly có vẻ cũng mệt rồi, tìm một nơi thoáng đãng ngồi nghỉ vậy." Thế là cùng nhau kéo về quảng trường thành phố ăn vặt nghỉ chân. Châu Hiểu mặc kệ Duẫn Hạ kia đang tung tăng chạy khắp nơi, chỉ yên lặng ngồi cạnh ta ngắm mây trời hoàng hôn rực rỡ ánh cam. Thấy hắn chuyên tâm như vậy, chắc hắn đang nghĩ về mấy lão tiên nhân nhàn rỗi kia, quá buồn chán nên ta buột miệng hỏi một câu: "Chẳng hay Phong thần đây đã để mắt đến vị tiên tử nào chưa? Thế gian có hàng ngàn mỹ nữ kiều diễm, xinh đẹp, chắc hẳn có không ít người đem lòng yêu ngươi nhỉ?". Châu Hiểu giật mình quay sang nhìn ta, có chút ngập ngừng không giống mọi ngày mà đáp: "Sao bỗng dưng cô lại xưng hô xa lạ như vậy, thật... không quen tai... Với lại, tôi vẫn chưa có ý trung nhân..." "Ái chà!" Ta vỗ vai hắn cảm thán, "Khi ngươi có cơ hội trở về Thiên giới, chắc hẳn vẻ đẹp thần tiên của ngươi phải gấp bội phần hiện tại, lúc đó ta khuyên ngươi nên tìm một tiên cô nào đấy kết thiên duyên đi!" Nói xong, ta sực nhớ ra còn có một nguyên nhân khác nữa, "Hay là ngươi vốn không thích nữ nhân? Ai nha, anh tuấn thế này lại có sở thích khác người thật rất uổng phí!". Châu Hiểu mấp máy khóe miệng nói không thành câu, cư nhiên lại bị gán ghép cho sở thích như vậy, thật khiến hắn á khẩu mà. Hắn đau khổ thanh minh: "Tôi đương nhiên không thích nam nhân, chỉ là... đã để mắt đến một người nhưng lại không đủ tự tin đem tình cảm thổ lộ cho người đó biết..." Nói đến đây, khuôn mặt của Châu Hiểu như có như không hiện lên sắc hồng, sóng nước ấm áp ngập tràn trong ánh mắt, đôi mắt chứa bao nhiêu là xúc cảm đó lại... đang nhìn ta, nhưng lại giống như không phải đang nhìn ta... Ta khẽ giật mình. Đúng là trước giờ ta chưa từng thấy biểu hiện này trên mặt hắn nhưng rồi huyễn hoặc bản thân đừng tự mình đa tình, bởi ta nghĩ, chắc hẳn hắn từ lúc gặp đến giờ cũng không ưa gì ta đâu. Nhưng nếu tình cảm của hắn đối với ta đúng như vậy thật thì rốt cuộc, tình cảm của ta đối với hắn là như thế nào? Bần thần một lúc, ta không hỏi lại, hắn cũng không nói tiếp, câu chuyện dang dở vừa rồi như chỉ có mở đầu mà không hề có kết thúc. Duẫn Hạ chạy lại đập vào vai ta một cái khiến tâm hồn treo ngược cành cây của ta quay ngược trở về, mở miệng hỏi một câu ngớ ngẩn: "À, ngươi thấy hoàng hôn ở trần gian có đẹp không?" Duẫn Hạ nhướn mày nhìn ta, "Thương Ly, bây giờ đã là tối rồi.". Ta "à" một tiếng, quay sang thấy Châu Hiểu đã đứng dậy leo lên xe đạp, đưa tay muốn kéo ta lên, ta chỉ chăm chăm nhìn bàn tay đó rồi nắm lấy khi nào không hay. Năm trăm năm nay ta chưa từng trải nghiệm qua thứ cảm xúc kì lạ này, nhưng từ giây phút gặp hắn, hình như trong ta có gì đó đang thay đổi từng chút một...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me