LoveTruyen.Me

Nguoi La Rat Quen

Một hôm, cũng như mọi khi, sau khi trở về phòng, tôi vẫn mở tin của anh lên xem.

"Hôm nay em thế nào?"

"Dạ, hôm nay em hơi mệt," tôi nhắn lại.

"Lại ôm hết việc vào người à? Anh đã bảo rồi, đừng cố gắng quá sức."

Tôi mỉm cười, câu nói của anh vừa chạm đến một phần nào đó trong tôi mà chính tôi cũng không thường chú ý.

"Không phải cái gì cũng cần em tự mình gánh hết đâu. Có những lúc người ta phải học cách buông bỏ để tự thương lấy bản thân."

"Cảm ơn anh," tôi trả lời.

"Anh chỉ muốn em sống nhẹ nhàng hơn thôi. Lúc nào em cũng như vậy, cố quá làm gì?"

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi chỉ im lặng, để anh tiếp tục.

"Em còn thích đi bộ dưới mưa không?"

"Anh luôn nhớ em trong những cơn mưa," anh nhắn giọng điệu buồn bã.

"Nhưng mọi thứ đã qua rồi mà anh," tôi cố an ủi dù biết anh sẽ không dễ dàng chấp nhận điều đó.

Tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ, đối diện với chiếc ghế nhựa màu xanh đã bạc màu được tôi đặt xung quanh cái bàn giữa phòng. Nơi đây, cái ghế ấy từng gắng liền với những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc ấm áp.

Ở góc trái căn phòng, một chiếc giường đơn nằm sát tường. Khung giường làm bằng sắt, đã hoen gỉ, bên trên là chiếc niệm mỏng màu cũ. Gối và chăn được tôi xếp gọn gàng. Phía trên đầu giường có một cái kệ nhỏ được cố định bằng tắc kê. Trên đó có vài cuốn sách tôi và anh đã đọc cùng nhau.

Bên phải là chiếc kệ gỗ nhỏ, tôi dùng để những món linh tinh: một vài gói mì gói, hủ đường, cà phê và bộ phin pha.

Và dĩ nhiên, tất cả những món đó cũng thế, chúng đều đầy ắp những ký ức.

Một lần anh hỏi: "Em có tha thứ cho anh không?"

"Có lẽ em sẽ tha thứ cho anh."

Anh im lặng, rồi nhắn: "Cảm ơn em."

Người tôi yêu cũng thường ngồi trên chiếc ghế xanh đó, tựa lưng vào tường, đôi mắt trầm ngâm nhìn tôi đôi lúc lại khẽ mỉm cười. Còn tôi thì vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ đây. Lâu lâu lại vươn tay ra đặt lên bàn, để ngón tay mình vô tình chạm lấy tay anh. Những lúc ấy anh chỉ mỉm cười, một nụ cười khiến tôi thấy mọi nỗi mệt nhọc của cuộc sống đều tan biến. Chúng tôi cũng đã từng chia sẻ với nhau từ những ước mơ giản đơn, những kế hoạch tương lai, cho đến những chuyện vụn vặt trong ngày.

Và cũng có một lần anh hỏi: 'Nếu một ngày anh vì điều gì đó mà không thể ở đây với em nữa, em có bỏ qua cho anh không?'

Tôi đã nhíu mày, bảo: 'Anh nói cái gì vậy?'

'Thì chỉ là nếu thôi mà,' anh bảo.

Nhưng ngày ấy tôi đã trả lời rằng: 'Không á, em sẽ khóc hoài cho anh coi.'

"Nay em đã bớt giận anh chưa?"

Tôi mỉm cười rồi gõ: "Lúc nào anh cũng nghĩ em giận anh hả?"

"Mình gặp nhau đi. Anh chỉ muốn nhìn thấy em, một lần thôi."

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cảm giác nghẹn ngào dâng lên. Đó là điều tôi đã biết trước, rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ nói ra. Nhưng khi đọc được lời đề nghị ấy, lòng tôi vẫn hoang mang không thôi.

"Em không nghĩ đó là ý hay," tôi trả lời, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng.

"Chỉ một lần thôi, anh hứa. Anh chỉ muốn gặp lại em. Anh không cần gì hơn."

Tôi đặt điện thoại xuống bàn, không trả lời ngay. Trong tôi, mọi cảm xúc như vỡ òa. Tôi thương cảm cho anh - người dường như vẫn còn đang mắc kẹt trong quá khứ; nhưng tôi biết rõ: tôi không thể trở thành người mà anh đang tìm kiếm.

"Không được đâu anh. Chuyện cũ đã qua rồi mà," tôi nhắn.

"Nhưng anh nhớ em quá," anh đáp nhanh. "Anh chỉ muốn gặp lại em thôi. Nếu em vẫn còn giận, anh sẽ chấp nhận. Nhưng đừng tránh mặt anh mãi như thế."

"Anh ơi, hãy để mọi thứ ở lại quá khứ đi. Em không muốn làm anh đau thêm nữa," tôi nhắn, lòng nặng trĩu.

"Anh hiểu rồi. Nhưng anh sẽ chờ."

Cái ngày cuối cùng anh qua chơi với tôi, ngày đó trời cũng mưa. Anh thích mưa, anh bảo tiếng mưa làm mọi thứ bớt nặng nề và khiến lòng anh dịu lại. Hôm ấy, anh vẫn ngồi trên cái ghế nhựa màu xanh đã bạc. Tôi thấy anh lặng im, nhìn ra cửa sổ, gương mặt trầm ngâm như đang chìm trong suy nghĩ.

Tôi ngồi cạnh anh, nhìn anh, cố gắng ghi nhớ những hình ảnh này như sợ rằng một ngày nào đó nó chỉ còn trong ký ức.

Khi anh ra về, anh ôm tôi rồi bảo: 'Anh xin lỗi vì không thể ở bên em lâu hơn.'

Cái câu nói đó làm tôi linh cảm không hay. Tôi ngước nhìn anh, đôi mắt đầy thắc mắc: 'Sao thế anh?'

Anh không trả lời, chỉ nhìn tôi, đôi mắt dịu dàng nhưng chất chứa nỗi buồn mà thôi không thể nào hiểu hết.

Anh quay đi, bước nhanh ra khỏi cửa, để lại tôi đứng đó với hàng mớ suy nghĩ. Cái ánh mắt đó, cái câu nói đó làm tôi thấy sợ. Tôi tự nhủ rằng chỉ là do tôi suy nghĩ quá nhiều. Tôi đâu nào ngờ rằng đó lại là cái ôm cuối cùng.

Vài ngày sau buổi gặp cuối cùng ấy, khi tôi vừa tan làm và bước ra khỏi công ty, điện thoại trong túi bất chợt rung lên. Tiếng chuông báo tin nhắn mới vang lên giữa không gian đông đúc, nhưng mọi âm thanh dường như bị bóp nghẹt khi tôi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình: 'Anh nghĩ mình nên dừng lại.'

Tôi đứng sững giữa dòng người qua lại, đôi chân như bị đóng đinh xuống mặt đất. Gió buổi đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh, nhưng lòng tôi thì nóng bừng, từng nhịp tim đập loạn trong lồng ngực. Tôi không tin vào mắt mình, vội vàng mở tin nhắn, đọc lại từng chữ như sợ mình đã đọc sai. 'Anh nghĩ mình nên dừng lại.'

Những từ ngữ ấy cứ như đâm thẳng vào tim tôi, từng nhát sâu hoắm, để lại một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Tôi bước chậm đến bậc tam cấp gần đó, ngồi xuống, tay nắm chặt điện thoại đến mức các ngón tay trắng bệch. Mắt tôi dán chặt vào màn hình, cố gắng tìm kiếm một chút hy vọng trong dòng chữ ngắn ngủi ấy.

'Tại sao?' tôi nhắn, từng chữ run rẩy như chính bàn tay mình. "Có chuyện gì xảy ra sao anh?'

Tôi chờ, chờ từng giây một, như thể câu trả lời của anh sẽ đến và cứu lấy tôi khỏi vực thẳm đang há miệng dưới chân. Nhưng không, tin nhắn phản hồi đến chỉ làm trái tim tôi tan vỡ thêm một lần nữa: 'Tụi mình không còn hợp nhau nữa.'

Tôi ngồi đó, giữa những ánh đèn xe lướt qua, giữa tiếng người trò chuyện rôm rả, nhưng tất cả với tôi đều trở nên xa xăm. Nước mắt tôi trào ra không kiểm soát, rơi xuống màn hình điện thoại, nhòe đi những dòng chữ vô tình ấy.

'Anh giận em chuyện gì sao?' Tôi nhắn thêm. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt. Tôi bấm gọi cho anh, những hồi chuông dài vang lên rồi tắt, không ai nhấc máy.

Tôi ngồi co mình trên bậc tam cấp, tay run rẩy nắm lấy điện thoại. Tôi muốn tin rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, rằng tất cả sẽ biến mất khi tôi tỉnh dậy; nhưng không, tôi lại hiểu rõ hơn ai hết, đây là sự thật.

Tôi ngồi đó thật lâu, như thể thời gian đã ngừng lại. Đôi mắt tôi dán chặt vào màn hình điện thoại, nhưng không còn bất kỳ tin nhắn nào đến nữa.

Tôi đứng dậy, bước từng bước nặng nề trên con đường quen thuộc về phòng. Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên những vệt nước loang lổ trên mặt đường, giống như những giọt nước mắt tôi đã để rơi. Con đường quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, từng bước chân cứ kéo dài trên mặt đường ướt át. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, hòa cùng tiếng thở dài nặng trĩu trong lòng.

Về đến phòng, tôi đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa gỗ cũ kỹ, trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường hắt qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên tường.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hy vọng một phép màu sẽ xảy ra. Nhưng không có tin nhắn nào khác từ anh. Chỉ là sự im lặng, như một hố sâu nuốt chửng mọi hy vọng còn sót lại.

Tôi gọi cho anh lần nữa, rồi lần nữa. Nhưng đáp lại tôi chỉ là những tiếng tút dài vô vọng. Tôi nhắn thêm vài tin, hỏi han anh đang ở đâu, đang làm gì, anh có ổn không, nhưng tất cả đều không nhận được phản hồi.

"Hôm nay em mệt lắm không?" Anh người lạ nhắn.

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, lòng nặng trĩu như có một tảng đá vô hình đè lên ngực. Tôi không trả lời ngay. Ngón tay tôi vô thức lướt nhẹ trên mặt bàn gỗ cũ, như cái cách mà tôi vô tình để chạm vào tay ai, nhưng giờ đây những gì tôi cảm nhận được chỉ là những vết xước chồng chất qua thời gian cùng sự lạnh lẽo từ lớp gỗ như thấm vào da thịt.

Căn phòng nhỏ im lặng dưới ánh sáng vàng vọt. Một mình tôi ngồi đấy, trong đầu là một mớ hỗn độn. Tôi muốn nhắn trả lời ngay để kéo dài thêm cuộc trò chuyện này, vì tôi biết anh cần nó - và có lẽ tôi cũng thế. Nhưng liệu làm vậy có đúng hay không? Tôi không phải là người anh đang tìm. Kéo dài thêm chỉ càng khiến cả hai chìm sâu vào những điều không thật, càng làm mọi chuyện khó buông bỏ hơn. Tôi như đứng trước một ngã ba đường: Kéo dài thêm, tôi sẽ làm anh hy vọng; nhưng nói ra sự thật, tôi lại sợ mình sẽ làm tổn thương anh. Tôi cũng không biết lòng mình nặng trĩu vì điều gì - vì những ký ức đau lòng của quá khứ, hay vì sự bất lực khi đứng trước quyết định phải làm tổn thương một người khác. Như cái cách mà tôi từng bị khi tiếp nhận một sự thật mà không thể nào đau đớn hơn.

Những ngày sau đó tôi đã dấn mình vào một vòng lặp vô hồn. Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra điện thoại, hy vọng sẽ thấy tin nhắn từ anh. Nhưng không.

Tôi đến công ty, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí cứ trôi dạt về những kỷ niệm với anh. Mỗi góc phố, mỗi quán quen đều gợi nhớ về anh. Tôi tự hỏi mình đã làm sai điều gì, tại sao mọi thứ lại đột ngột thay đổi như vậy.

Bạn bè và đồng nghiệp nhận ra sự thay đổi trong tôi. Họ hỏi han, quan tâm, nhưng tôi chỉ mỉm cười nhạt, bảo rằng mình ổn. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi cảm thấy như mình đang chìm dần vào một khoảng trống vô tận.

Tôi cố gắng nhắn cho anh thêm vài lần nữa. Những tin nhắn của tôi ngày càng thưa, ngày càng tuyệt vọng:

'Anh đang làm gì vậy?'

'Anh có thể nói chuyện với em một lần nữa được không?'

Không có phản hồi. Mỗi lần mở điện thoại, tôi chỉ thấy những khoảng trống. Mỗi lần màn hình sáng lên, tôi lại hy vọng rằng anh sẽ trả lời, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng kéo dài, như một hố sâu không đáy nuốt chửng lấy tôi.

Rồi một buổi tối nọ, tôi nhận được một cuộc gọi. Sau một thời gian dài chờ đợi trong vô vọng, từng ngày trôi qua nặng nề mà không có lấy một hồi âm từ anh, tôi vẫn không thể ngừng hy vọng. Điện thoại của tôi luôn trong trạng thái sẵn sàng, chỉ cần có một thông báo, một rung động nhỏ, tôi sẽ vội vàng nhìn vào màn hình, tim đập rộn ràng vì hy vọng mong manh rằng đó là tin nhắn của anh. Màn hình sáng lên, hiển thị cái tên đã khiến tôi thao thức suốt những ngày qua - Anh.

Tôi sững người, trái tim như bị hẫng đi một nhịp. Cảm giác vui sướng tràn ngập trong tôi, đôi tay run rẩy khi nhấc máy.

'Alo... em nghe ạ!' tôi cất tiếng, giọng nói không giấu được sự xúc động.

Nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng nói quen thuộc mà tôi mong đợi. Thay vào đó, một giọng nữ già dặn, trầm buồn vang lên:

'Con hả, là cô nè.'

Tim tôi chùng xuống, mọi cảm xúc vui sướng vừa nhen nhóm trong lòng phút chốc tan biến.

'À... dạ, con nghe ạ,' tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Giọng cô nghẹn ngào, như cố gắng kiềm chế cảm xúc: 'Thằng bé nó đi rồi con ạ. Nay vừ xong đám, cô mới mở được điện thoại của nó, mới có số mà liên lạc cho con. Trước lúc nó đi, nó có nhắc đến con.'

Tôi không nghe rõ nữa. Câu nói của cô như một tiếng sét đánh ngang tai, làm mọi thứ xung quanh tôi trở nên mờ mịt. 'Cô... nói gì ạ?' tôi lặp lại trong vô thức, lòng hy vọng rằng mình đã nghe nhầm. 'Ảnh bị làm sao ạ?'

Giọng cô vỡ òa, kể về những sự tình trong thời gian bặt tín vừa qua. Điện thoại rơi khỏi tay tôi, tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên nhưng dội vào lòng tôi như một tiếng nổ lớn. Từ cảm giác vui sướng khi thấy cuộc gọi của anh, tôi rơi thẳng xuống vực sâu của nỗi đau và sự tuyệt vọng.

Tôi không còn nhớ mình đã làm gì. Có lẽ tôi đã ngồi đó rất lâu, đôi tay buông thõng, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mắt. Có thể nào đây chỉ là một giấc mơ không? Có thể nào khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở lại như cũ, anh vẫn ngồi đó, trên cái ghế màu xanh đã bạc, vẫn mỉm cười với tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi cố gắng lục tìm lại trong ký ức những lời nói cuối cùng của anh. Giờ đây tôi mới hiểu ý nghĩa của nó thật sự.

"Dạ, hôm nay em mệt lắm." Tôi trả lời tin nhắn của cái anh người lạ.

"Kể anh nghe đi."

Tôi thở dài, một hơi thật mạnh. "Anh ơi, em có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì? Em cứ nói đi," anh đáp, giọng điệu nhẹ nhàng như mọi khi. Có lẽ anh cũng đã bắt đầu rơi vào trạng thái thắc mắc như tôi, khi anh bảo 'anh xin lỗi vì đã không thể ở bên em lâu hơn.'

Tôi hít một hơi thật dài, rồi gõ từng chữ: "Anh không nhầm em với ai sao ạ?"

"Không. Anh biết chắc đó là em," anh trả lời dứt khoát.

"Nhưng em không phải là người anh đang tìm đâu ạ. Thật ra, em là người khác."

Tôi cảm nhận được sự ngập ngừng từ anh - có lẽ anh đang cố hiểu điều tôi vừa nói.

Một lúc sau, anh nhắn lại: "Nếu em không phải là người anh đang tìm, vậy sao em lại biết những điều đó? Sao mọi thứ về em đều giống như trước đây?"

Tôi không biết trả lời thế nào. Làm sao tôi có thể giải thích rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp.

"Em không biết. Có lẽ chỉ là tình cờ thôi. Nhưng em... thực sự không phải người yêu cũ của anh," tôi nhắn lại, lòng nặng trĩu.

Anh im lặng thật lâu. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, không biết mình có làm tổn thương anh hay không. Tôi sợ rằng sự thật mà tôi nói ra cũng sẽ khiến anh ngồi lặng trong căn phòng của mình, cầm chiếc điện thoại trong tay mà không ngừng thắc mắc.

Anh từng bảo với tôi rằng mỗi lần nhắn tin với tôi, anh cảm thấy nhẹ lòng hơn, như tìm lại được một phần của quá khứ mà anh tưởng đã mất. Nhưng tôi thì không. Tôi không cảm thấy nhẹ nhàng, mà chỉ thấy mình càng lún sâu hơn vào một vai diễn không thuộc về mình. Mỗi câu nói của anh, mỗi kỷ niệm anh nhắc đến, tôi đều cảm nhận được nỗi đau đằng sau từng chữ. Cùng lúc, chính những lời lẽ ấy lại khiến tôi nhớ đến người đã đi xa. Tôi đang giúp anh, hay đang lợi dụng câu chuyện của anh để lấp đầy nỗi cô đơn của chính mình?

Anh cũng từng hỏi tôi rằng: 'Em có bao giờ nghĩ đến anh không? Nếu thời gian quay lại, em sẽ làm gì?'

Tôi im lặng thật lâu, không biết nên trả lời như thế nào. Những lời anh nói, từng câu hỏi anh đặt ra, từng chút khơi lại những ký ức của tôi. Tôi trả lời anh, nhưng dường như cũng đang trả lời cho chính mình: 'Có lẽ em sẽ trân trọng từng khoảnh khắc hơn, dù là những điều nhỏ nhặt nhất.'

Tôi phải nói ra. Tôi biết mình không thể kéo dài chuyện này thêm nữa. Nhưng làm sao để nói mà không làm anh đau hơn?

Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Từng giọt nước đọng trên khung cửa, chảy thành dòng, giống như những giọt nước mắt mà tôi không dám để rơi.

"Thật không em? Em không đùa anh đấy chứ?"

"Thật. Em xin lỗi. Em đã cố gắng nói với anh ngay từ đầu. Nhưng anh không tin." Tôi trích dẫn lại cái tin nhắn: "Thôi, cứ cho là tụi mình quen nhau đi."

"Vậy em là ai?" anh hỏi, giọng điệu không còn chắc chắn như trước.

Tôi ngập ngừng một lúc, "Em là một đứa con trai. Tên của em là nick Zalo đó, hình avatar là hình của em đó."

Tin nhắn gửi đi, tôi úp điện thoại xuống bàn, có lẽ tôi muốn trốn tránh, tôi không muốn nhớ đến nó nữa.

"Vãi! Anh lại nghĩ đó là hình bạn trai mới của em!" Anh đáp.

Một lúc sau, anh nhắn tiếp: "Anh không biết phải nói gì. Nếu không phải là em, vậy sao anh lại cảm thấy như thế?"

Tôi không trả lời. Ngay cả tôi cũng không biết nói gì vào lúc này. Tôi thấy những khoảng lặng kéo dài qua màn hình điện thoại. Dòng tin nhắn: 'Thật không em?' hiện lên, ngắn ngủi, nhưng tôi biết đằng sau đó là một cơn bão cảm xúc. Có lẽ tôi tưởng tượng được ánh mắt anh lúc ấy - đôi mắt ngơ ngác, thất vọng, như thể mọi thứ anh tin tưởng đều vừa sụp đổ trước mắt.

Tôi biết cảm giác đó, bởi tôi cũng đã từng trải qua.

Cái ngày tôi nhận được cú điện thoại đó, và hiểu được lý do anh rời xa mình, tôi cũng giống như vậy. Sự thật, dù đến sau nhiều ngày tháng chờ đợi, vẫn chẳng khiến tôi thấy dễ chịu hơn; nó lại càng làm tôi gục ngã.

Tôi từng nghĩ rằng lý do là do tôi, hay tình yêu của chúng tôi không còn đủ mạnh mẽ để giữ chân nhau. Nhưng khi biết sự thật anh đã che giấu, đã chịu đựng một mình để tôi không phải gánh thêm nỗi đau, tôi chỉ thấy trống rỗng.

Cả tôi và anh giờ đây đều có chung một cảm giác: cảm giác bất lực.

Với anh, tôi không phải là người anh đang tìm. Và dù tôi đã cố gắng giải thích, dù tôi không muốn làm tổn thương anh, thì sự thật vẫn là sự thật - một điều không thể thay đổi, không thể xoa dịu ngay lập tức.

Với tôi, ngày tôi biết anh ra đi mãi mãi, sự thật ấy cũng không làm dịu đi những nỗi đau tôi đã mang theo bấy lâu. Nó khiến tôi thấy nhỏ bé và bất lực hơn bao giờ hết. Tôi không thể thay đổi quá khứ, không thể ngăn anh rời xa tôi, và cũng không thể làm gì để lấp đầy khoảng trống anh để lại.

Tôi nghĩ, khi đọc tin nhắn của tôi, anh cũng cảm thấy giống tôi đã từng. Cảm giác ấy không phải là giận dữ, không phải là oán trách, mà là sự trống rỗng. Đó là khi chúng ta nhận ra rằng, mọi hy vọng mà mình đã giữ gìn, mọi mong mỏi mình đã gửi gắm, đều chỉ là ảo ảnh.

Tôi vẫn còn nhớ cái khoảnh khắc tôi ngồi trên bậc tam cấp ngày ấy, khi nhận được tin nhắn ấy của anh. Tim tôi như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập trở nên nặng nề hơn. Không phải vì tôi không yêu anh, vì tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại kết thúc như thế.

Còn với anh giờ đây, tôi nghĩ sự thật tôi vừa nói ra cũng là một kiểu kết thúc mà anh không mong đợi. Một kết thúc khiến người ta không kịp chuẩn bị, không kịp buông bỏ.

Nhưng đối với tôi, khi tôi biết được sự thật sau những tháng ngày chờ đợi trong yêu thương, với lòng tin và hy vọng rằng dù có chuyện gì xảy ra, tình yêu của tôi vẫn nguyên vẹn. Anh giấu tôi không phải vì anh không còn yêu, mà vì anh muốn tốt cho tôi.

Còn với anh giờ đây, anh lại chờ đợi trong một niềm tin sai lầm. Anh tin tôi là người yêu cũ của anh, tin rằng tôi có thể mang lại cho anh sự xoa dịu. Nhưng khi sự thật được phơi bày, anh nhận ra rằng, những gì anh giữ gìn bấy lâu thực chất chỉ là một hình bóng hư vô.

Có lẽ, cái cảm giác trống rỗng của anh nó còn nặng nề hơn tôi ngày ấy.

Dù vậy, tôi và anh, chúng tôi đều đang học cách đối diện với sự thật, học cách chấp nhận rằng không phải điều gì ta chờ đợi cũng có thể trở thành hiện thực. Sự thật có thể tàn nhẫn, nhưng nó cũng là thứ giúp chúng ta nhìn rõ hơn con đường phía trước.

Tôi đã mất đi một người yêu thương, và anh cũng vừa mất đi một ảo vọng mà anh từng trân quý. Chúng tôi đều trống rỗng, nhưng tôi hy vọng, giống như cái cách mà tôi đã tìm lại chính mình, anh cũng sẽ tìm được sự bình yên sau tất cả.

Sau khi biết được sự thật, mà đúng hơn là sau khi đã chấp nhận được sự thật, dù có chút ngỡ ngàng nhưng anh không trách tôi, cũng giống như tôi đã không trách anh sao không để tôi ở bên anh những giây phút cuối cùng. Tôi hiểu rằng, có lẽ đó là cách anh yêu thương tôi, một cách âm thầm.

"Cảm ơn em đã nói chuyện với anh trong thời gian qua. Dù sao em cũng đã làm anh thấy đỡ cô đơn hơn."

"Dạ không có gì. Em cũng cảm ơn anh."

Thời gian sau đó, anh vẫn không cắt đứt liên lạc với tôi. Anh thường xuyên tương tác với những bài viết, những dòng tâm trạng mà tôi chia sẻ. Mỗi lần thấy một thông báo hiện lên - một lượt thích, một bình luận hay chỉ là một biểu tượng cảm xúc đơn giản từ anh - tôi lại cảm nhận được một sự hiện diện âm thầm nhưng rõ ràng.

Thỉnh thoảng, anh vẫn nhắn tin hỏi han tôi. Những câu hỏi giờ đây đã không còn mơ hồ, không còn lẫn lộn giữa hiện thực và ký ức. Chúng thật sự dành cho tôi - cho con người thật của tôi, không phải hình bóng ai khác. Điều đó khiến tôi thấy ấm áp, nhưng cũng làm lòng tôi nặng trĩu.

"Em biết không?" anh nhắn một tối. "Dù không phải là em, nhưng cảm ơn em đã ở đây lắng nghe và chia sẻ với anh trong thời gian qua. Em đã giúp anh thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều."

Tôi nhìn dòng tin nhắn, lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Tôi biết mình đã làm đúng khi chọn ở lại. Trong khoảnh khắc anh lạc lối giữa ký ức và hiện tại, tôi đã trở thành một điểm tựa, một người để anh chia sẻ những điều anh không thể nói cùng ai khác.

Tôi cũng hiểu rằng câu chuyện giữa tôi và anh không thể kéo dài mãi. Tôi và anh - hai con người lạc lõng trong hai thế giới khác nhau - đã bước vào cuộc đời nhau như một sự ngẫu nhiên, một phép màu tạm bợ giúp cả hai chữa lành. Nhưng giờ đây, đã đến lúc cả hai cần bước ra, cần tiếp tục cuộc hành trình riêng của mỗi người.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me