LoveTruyen.Me

Nguyen Chau Luat Quang Doi Con Lai Chi Can Nguoi

Mới sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Tuyết đã gửi danh sách nạn nhân và bức họa chân dung môn khách mới trong Hàn phủ tới. Nàng làm việc tỉ mỉ cẩn thận, chu đáo vẽ lại dung mạo của nạn nhân, còn kẹp cả quê quán gốc gác và thông tin của họ ở bên trong.

Châu Kha Vũ trầm ngâm, danh sách nạn nhân tổng cộng mười bảy người, nam nữ có đủ, quê quán gốc gác cũng chẳng ai giống ai. Nạn nhân chết vì bị móc tim, thế nhưng có người thân xác vẹn toàn, có người lại bị lột mất lớp da. Điểm chung giữa các nạn nhân chỉ là dung mạo thanh tú xinh đẹp, độ tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm, vì bị móc tim mà chết. Những điều này quá đại khái mơ hồ, không đủ để hắn làm rõ suy luận.

Châu Kha Vũ đợi Trương Gia Nguyên xem xong danh sách liền cho vào lửa đốt trụi.

Trương Gia Nguyên uể oải chống tay lên bàn, chiếc quạt trắng trên tay hết xòe rồi lại gấp. Y nhìn đám giấy cháy lụi thành đám tàn tro, chán chường nói, "Phủ của điện hạ bao giờ mới sửa sang xong vậy? Nơi này tai vách mạch rừng, không hợp cho chúng ta điều tra."

"Chiều tối là có thể chuyển sang được rồi. Phu phụ Hàn gia bất hòa, ta và ngài cũng không tiện ở lại đây lâu. Nhưng mà xem ra vương gia hứng thú với phủ của ta thật nhỉ? Ngài nóng lòng vào phủ của ta đến vậy cơ à?"

"Tất nhiên là hứng thú rồi." Trương Gia Nguyên đắc ý phe phẩy chiếc quạt trên tay, "Trước đây điện hạ ở trong viện của vương phi nhà ta, giờ ta có cơ hội đòi nợ rồi, tất nhiên phải đòi cho đủ."

Châu Kha Vũ nhướng mày, ý vị nhìn y, "Nói vậy, ý vương gia là muốn ở trong viện hoàng tử phi à?"

"Vẫn còn phải xem x-ét."

Y còn chưa nói dứt câu thì đã ho khan, hai đầu lông mày nhăn chặt cả lại.

"Ngài làm sao vậy?" Châu Kha Vũ vuốt lưng cho y, nhanh tay rót cho y một chén trà, "Hay là đêm qua ngài ăn mặc phong phanh nên giờ bị cảm lạnh rồi?"

"Không giống." Trương Gia Nguyên bưng chén trà lên uống cạn, nước trà ấm nóng dần xua đi hàn ý thấu xương lan tràn ra từ phổi, y cau mày đáp, "E là độc trong người vẫn chưa trừ hết."

Y chật vật thở gấp mấy hơi, lồng ngực bỗng chốc đau nhói, cứ như có cây kim nhọn xiên ngang xiên dọc bên trong. Châu Kha Vũ vội vàng lục tìm bình thuốc giải độc, đổ ra cho y uống mấy viên. Nửa khắc sau khi uống thuốc, cơn đau kia cuối cùng cũng ngưng lại.

Trán y đẫm mồ hôi, tóc mai bết cả vào mặt. Y hít sâu, bình tĩnh nói, "Xem ra độc này không dễ giải, chẳng biết có thể nhờ điện hạ mời vu đồng tới đây giúp ta giải độc không?"

"Tất nhiên. Ta và ngài không tinh y thuật, mời huynh ấy tới đây là tốt nhất."

Châu Kha Vũ lập tức đề bút viết thư gửi cho Áo Tư Tạp, gọi người mau tới, hắn có việc cậy nhờ.

Trương Gia Nguyên lắc lắc bình thuốc trên tay, trầm tư, "Thuốc này chỉ có tác dụng kìm độc thôi, lần sau ngài cho ta uống tiết kiệm chút." Y thở dài thành tiếng, "Cứ uống bừa bãi phung phí thì có khi vu đồng chưa kịp tới thì ta đã đi chầu Diêm Vương mất rồi."

"Đừng có nói linh tinh. Hàn phủ không an toàn, không cần đợi chiều nữa, giờ qua phủ của ta luôn đi." Châu Kha Vũ đưa tay muốn đỡ y lên, "Vương gia ổn chứ?"

Trương Gia Nguyên gật đầu, "Cũng vẫn ổn, chắc chưa chết được đâu."

Hai người tới cáo từ với Hàn phu nhân, sau đó lập tức về phủ.

Hàn Giang nghe tin hai người rời đi, cũng không níu kéo. Trên cơ bản, ông ta muốn níu hai người lại cũng không níu được. Trong nhà bất hòa khiến ông ta hoàn toàn không muốn về phủ. Ông ta không ở phủ, lễ nghi tiếp đãi không chu toàn, giờ hai người rời đi, ông ta cũng chẳng có mặt mũi nào giữ hai người lại.

Trong chiều ngày hôm đó, Hàn Giang cho người đem rương vàng rương bạc sang phủ của Châu Kha Vũ, còn gửi thư tạ tội, nói mình tiếp đón hai người không được chu toàn, lòng này áy náy, vậy nên có chút lòng thành kính biếu điện hạ và vương gia.

Châu Kha Vũ nhìn đống vàng bạc châu báu sáng lấp lánh, chẳng ham chút nào. Hắn phất tay đuổi người của Hàn phủ về, đám lễ vật thì chất hết vào trong kho, cũng chẳng thèm kiểm kê gì cả.

Chiều muộn ngày hôm đó lại có thêm người chết, vẫn là chết vì bị móc tim. Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên nghe tin, lập tức chạy tới nha môn tra án.

Người chết được đặt nằm giữa sân, là một nam nhân hai mươi ba tuổi, nghe nói là có gương mặt thanh tú dễ nhìn, chỉ là giờ người y đã bị lột mất lớp da, chỉ còn đám thịt bầy nhầy bám lại. Vết thương chí mạng là vết móc tim, cũng là một đòn kết liễu.

Châu Kha Vũ ngồi xuống bên thi thể nạn nhân, ngón tay lật vải che thi thể, trầm ngâm nhìn vết móc tim lưu lại. Phần thịt ngực bị khoét rỗng, tuy lớp da đã bị lột đi mất, nhưng vẫn có thể thấy được chỗ thịt tim bị móc mất có vết sờn, không ngọt như dùng đao kiếm khoét, ngược lại thì giống bị dùng trảo sắt móc ra hơn. Kẻ ra tay vô cùng quyết tuyệt, nhìn thủ pháp lưu lại thì gã ta chỉ móc một cái là lôi được tim ra ngoài rồi. Động tác thành thục tới cỡ này, xem ra đúng là giết nhiều thành quen.

Hắn khép lại vải trắng, phân phó nha dịch đưa thi thể về với gia đình.

Trương Gia Nguyên thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng bèn hỏi, "Sao rồi?"

Châu Kha Vũ nhíu mày đáp, "Nạn nhân bị người ta dùng trảo móc tim, ta nghi là liên quan tới kẻ giao đấu trong Hàn phủ với ta đêm qua."

"Gã ta giết người làm gì?" Trương Gia Nguyên khó hiểu, "Giết nhiều người như vậy, nạn nhân lại chẳng ai liên quan đến ai. Trông không giống trả thù, chẳng lẽ là còn âm mưu khác?"

Châu Kha Vũ chậm rãi lắc đầu, "Chuyện này rắc rối khả nghi, ta cũng không dám nói bừa. Chưa có manh mối gì, chúng ta hoàn toàn không có căn cứ để suy đoán."

Hắn nói xong, lại quay sang sai bảo nha dịch, "Ngươi đi lập án đi, sau đó thu thập thông tin trình lên cho ta."

Nha dịch khó xử nhìn hắn, "Điện hạ không biết đó thôi, án này đã được lập rồi, hồ sơ đều được trình lên Hàn đại nhân rồi ạ."

"Hàn Giang nhận án này rồi à?" Châu Kha Vũ mỉm cười, "Hàn Giang vô năng không phá được án, để dân chúng sợ hãi lầm than, vậy nên án này sang tay cho ta. Ngươi cứ làm theo ta phân phó, lập án mới rồi mang hồ sơ về đây."

Nha dịch không dám cãi lời, đành gật đầu vâng dạ.

Nha dịch vừa đi, kẻ khác lại tới. Môn khách trong Hàn phủ chẳng hiểu sao lại mò tới nha môn, đi đến bái kiến hai người.

"Tại hạ Tạ Lâm, nghe danh điện hạ và vương gia đã lâu, nay mới tới bái phỏng, thất lễ rồi."

Gã bái chào hai người, lúc ngẩng mặt lên, ánh mắt lại dính chặt lên người Trương Gia Nguyên.

Cánh tay Trương Gia Nguyên đột nhiên đau nhức.

"Tạ công tử bề bộn công việc, ta nào dám trách." Châu Kha Vũ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, "Sao Tạ công tử lại tới đây?"

"Ta phụng mệnh Hàn đại nhân tới giúp hai vị tra án."

"Vậy thì nhọc công Tạ công tử rồi. Ta mới sai nha dịch đi tìm hồ sơ tra án, chỉ sợ nha dịch làm việc không cẩn thận, đành phải nhờ Tạ công tử giúp một tay."

"Điện hạ khách sáo quá rồi, ta nhất định sẽ dốc sức vì hai vị."

Tạ Lâm nói xong liền cáo lui.

Thấy Châu Kha Vũ chỉ dùng vài ba câu đã đuổi được người đi, khóe miệng Trương Gia Nguyên cũng khẽ cong lên, nụ cười bên môi ngập tràn nét châm chọc, "Hàn Giang không yên tâm về ta với ngài à. Còn phải phái người tới soi xét chúng ta nữa."

"Phái người tới trông chừng là chuyện của ông ta. Còn có để ông ta được toại nguyện hay không thì còn phải xem tâm trạng."

"Ngài xấu xa quá." Trương Gia Nguyên bật cười, tùy tiện kéo tay Châu Kha Vũ vào trong nha môn ngồi.

Nha dịch đều đang đi làm việc, trong nha môn chỉ còn độc hai người, Trương Gia Nguyên đột nhiên rỉ tai hắn nói nhỏ, "Ta thấy, tên Tạ Lâm này không phải thứ gì tốt đẹp."

"Ý gì?" Châu Kha Vũ tò mò nhìn y, hỏi, "Là vì gã được Hàn Giang phái tới, hay là do gã làm gì khiến vương gia phật lòng?"

"Ánh mắt gã nhìn ta không ổn."

Ánh mắt kia mang theo tà khí, mặc dù đã cố chôn giấu, nhưng vẫn khiến y không rét mà run.

"Vương gia nói vậy, chẳng phải cũng ngầm chê ta không phải thứ gì tốt đẹp hay sao?"

Trương Gia Nguyên gật gù, "Ý ta đúng là như vậy đấy."

"Theo ta thấy, vương gia cũng nên học theo Ngũ Độc Mai đeo mặt nạ đi." Hắn thở dài một hơi, trong giọng nói khó nén được sự oán trách, "Vương gia tuấn mạo vô song, gương mặt này đem trưng ra bên ngoài chính là trêu hoa ghẹo nguyệt, không nên chút nào."

"Sao lại không nên?" Trương Gia Nguyên bật cười, "Điện hạ nói ta nghe thử."

"Bây giờ ngài ong ong bướm bướm bên ngoài, đến khi gặp được người trong lòng nhất định sẽ hối hận cho mà xem. Nếu để vương phi tương lai biết tình sử dài dằng dặc của ngài, nhất định sẽ lớn chuyện đấy. Con người ấy à, lúc nào cũng muốn người của mình là độc nhất vô nhị thì mới chịu được."

Nghe tới ba chữ "người trong lòng", Trương Gia Nguyên lập tức sặc khí ho khan.

"Ta còn chưa vội mà điện hạ đã lo xa quá rồi."

"Cũng không xa, tuổi này của vương gia cũng nên thành gia lập thất rồi."

Trương Gia Nguyên không hề chịu thua, lập tức ăn miếng trả miếng, "Điện hạ còn hơn tuổi ta, ngài cứ lo cho mình trước đi đã."

Châu Kha Vũ sầu não than, "Ta chỉ là một hoàng tử thất sủng thôi, có cô nương nào lại muốn chịu khổ cùng ta cơ chứ?"

Trương Gia Nguyên cũng thở dài thành tiếng, "Ta là người mệnh tiện, cũng không muốn làm khổ cô nương nhà người ta."

Đời người ấy à, thân bất do kỉ.

Trương Gia Nguyên khẽ thầm thì, "Thật ra như bây giờ cũng đủ tốt rồi."

Ta hiểu người. Người cũng hiểu lòng ta.

Phiến quạt trắng được xòe rộng ra, Trương Gia Nguyên thong dong phe phẩy quạt, nghiêm túc nói, "Thôi được rồi, nói chuyện nghiêm túc. Ban nãy, ta ngửi thấy mùi máu trên người Tạ Lâm."

Mùi máu rất nhạt, nhưng mười năm qua y đã quen tắm máu trên sa trường rồi. Y sớm đã ngửi mùi máu tới quen, mùi trên người Tạ Lâm chắc chắn không qua mặt y được.

Châu Kha Vũ chống tay suy ngẫm, "Vậy thì chuyện càng không đơn giản."

Người chết bị móc tim lột da, trên người Tạ Lâm lại mang mùi máu, cùng với sự giấu diếm của Hàn Giang, càng khiến hai người họ cảm thấy đáng ngờ. Sự thật bị che khuất sau lớp màn, những thứ bọn họ thấy được chỉ là một góc của tảng băng trôi. Hàn Giang, Tạ Lâm, Ngũ Độc Mai, án móc tim, tất cả đều hóa thành sợi tơ mảnh, thoáng chốc bị buộc chặt thành một đám rối nùi, khiến hai người mông lung chẳng biết đằng nào mà gỡ.

Sắc đen như mực phủ lên cảnh trời, âm u quỷ khí.

________________

Đôi lời: Sắp tới mình khá là bận, nên mình không update chương mới được rùi 🥺 Đăng nốt một chương bù cho hôm qua, giờ thì bái bai mọi người nha 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me