LoveTruyen.Me

Nguyen Chau Luat Quang Doi Con Lai Chi Can Nguoi

Châu Kha Vũ lâm vào hôn mê.

Trương Gia Nguyên nắm chặt tay hắn, hốt hoảng chẳng biết làm thế nào. Kể từ sau cái chết của cha mẹ y, dường như y chưa từng trải qua cảm giác túng quẫn bất lực như thế. Dù là khi bị sói trắng cắn rách da gáy, hay là khi bị tuyết lạnh vùi tê xác thịt, y cũng chẳng thấy đau đớn khổ sở như lúc này.

Rốt cuộc phải làm sao đây?

Hiểm cảnh còn chưa kịp qua đi, một đàn bọ cạp khác lại dần bò về phía họ. Trương Gia Nguyên vội bế Châu Kha Vũ lên nhét vào trong quan tài, mình thì cầm cây kiếm nát lên đi diệt bọn chúng.

Xác bọ cạp rải khắp nền cát vàng, Trương Gia Nguyên ngây người suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy phương hướng của mình sai rồi.

Y xách cây kiếm nát chạy dọc theo xác đàn bọ cạp, phát hiện đàn bọ cạp Châu Kha Vũ giết chạy tới từ hướng Đông, còn đàn bọ cạp y vừa diệt, lại bò đến từ hướng Đông Bắc.

Hiểu rồi.

Y quay lại chỗ cũ, vùi một nửa miếng vải xuống cát, sau đó bẩy nắp quan tài, cõng Châu Kha Vũ lên lưng chạy thẳng một mạch về phía Đông Bắc.

Quỷ vực này vốn không phải trận một mắt, nó là trận Bát Môn! Đàn bọ cạp lúc trước xuất hiện ở phía Đông, sau lại xuất hiện ở phía Đông Bắc. Quỷ vực luôn xoay vần, vậy nên hai đàn bọ cạp này vốn dĩ là đến từ cùng một nơi. Hơn nữa, hai nơi bọ cạp đến vừa hay nằm trong khoảng đối diện với chiếc quan tài đại diện cho tử môn này. Vậy nên phía Đông Bắc vốn dĩ chính là sinh môn mà họ tìm kiếm.

Châu Kha Vũ dài chân dài tay, cõng trên lưng vừa nặng vừa khó chạy. Trương Gia Nguyên xác định mình thật sự thoát khỏi quỷ vực rồi, lập tức xốc lại tinh thần chạy không ngừng nghỉ. Thẳng tới khi khớp xương rã rời, y cuối cùng cũng trông thấy ánh đèn đuốc đỏ rực trong đêm đen.

Trương Đằng cứ chốc chốc lại đi vòng quanh, hại A Kiều ngồi bên bàn chóng hết cả mặt. Hắn lo lắng nói, "Sao mãi hai họ vẫn chưa về thế?"

A Kiều gà gà gật gật, bị Trương Đằng lẩm bẩm bên tai càng buồn ngủ thêm. Nàng ngáp dài, đáp, "Hai người họ phúc lớn mạng lớn, không gặp chuyện gì được đâu."

"Nhưng mà đêm qua có bão cát đấy!"

Trương Đằng vừa dứt lời, chợt thấy bóng người lảo đảo chạy về phía họ. Hắn căng mắt ra nhìn, phát hiện trên lưng người kia còn cõng một kẻ khác. Khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần, Trương Đằng kinh hoảng phát hiện, người đang chạy liêu xa liêu xiêu về phía hắn chính là Trương Gia Nguyên!

Trương Đằng vội vàng gào lên, "Gia Nguyên! Gia Nguyên về rồi!"

A Kiều bị tiếng hét của hắn dọa cho giật mình tỉnh giấc.

Trương Đằng và A Kiều vội chạy tới phía Trương Gia Nguyên, giúp y đỡ Châu Kha Vũ vào trong trướng. Trương Gia Nguyên thở không ra hơi, vừa về tới nơi đã cuống quýt lao vào trướng xốc đại phu đang ngủ say dậy, "Lâm Mặc! Điện hạ trúng độc! Ngươi mau dậy giải độc cho ngài ấy đi! Gấp lắm rồi!" 

Lâm Mặc mơ mơ màng màng bị y kéo tới chỗ Châu Kha Vũ. 

Trương Gia Nguyên mở khăn tay lấy ra xác con bọ cạp, gấp gáp nói, "Điện hạ bị con bọ cạp này cắn!"

Lâm Mặc sửng sốt, lập tức cậy miệng Châu Kha Vũ ra nhét mấy viên thuốc gì vào, sau đó vội vàng đi bốc thuốc.

Trương Gia Nguyên thấy sắc mặt Lâm Mặc nghiêm trọng thì cũng sợ lây. Y hốt hoảng hỏi, "Nặng không vậy? Có cứu được không?"

"Nặng đấy. Nhưng mà vẫn cứu được. Có lẽ sẽ ảnh hưởng đến thị giác, ít nhiều cũng phải mù tạm vài hôm." Lâm Mặc đáp vậy, sau đó chẳng cho y hỏi thêm đã lập tức đi mất.

Nghe được câu khẳng định, cõi lòng đang dậy sóng của Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng an lại đôi phần.

Nửa canh giờ sau, Lâm Mặc bưng một chén thuốc đen sì sì tới. Hai người hợp lực bón thuốc cho Châu Kha Vũ, thế nhưng vị điện hạ này chẳng chịu hợp tác chút nào, hai người có bóp mồm bóp miệng hắn đổ thuốc vào thì hắn vẫn chẳng chịu nuốt xuống, thuốc đen cứ bón vào miệng là lại tràn ra.

Trương Gia Nguyên bất lực bảo, "Ngươi ra ngoài đi, ta tự cho hắn uống vậy."

Lâm Mặc gật đầu, "Cố gắng cho hắn uống hết chỗ này là được. Cần gì thì cứ tới gọi ta."

Lâm Mặc đi rồi, Trương Gia Nguyên liền bưng bát thuốc lên uống thử một ngụm. Vị thuốc vừa đắng vừa lợ, bảo sao Châu Kha Vũ cứ mãi không chịu nuốt vào. Y nhắm mắt nhắm mũi bưng chén thuốc lên nhấp, sau đó cúi đầu mớm cho Châu Kha Vũ. Người bệnh trái tính trái nết này rốt cuộc cũng chịu phối hợp, ngoan ngoãn uống thuốc vào. 

Trương Gia Nguyên bưng bát thuốc đã được mớm xong cho Châu Kha Vũ ra ngoài, chân vừa bước khỏi trướng đã thấy Trương Đằng đứng lù lù một đống trước cửa. Người kia trông thấy y lập tức xoay người bỏ chạy, "Ta không nhìn thấy gì hết."

Trương Gia Nguyên: "..." 

Thà đừng nói gì thì hơn!

Trương Đằng dạo một vòng quanh doanh trại, hắn bỗng dưng cảm thấy hoàn toàn không phải Châu Kha Vũ đào cải xanh nhà mình, rõ ràng là cây cải xanh này bật gốc lên chạy theo người ta thì có! Hắn ôm tâm tư phiền muộn đi hóng gió lạnh, đến khi vòng về trước trướng tướng quân, lại thấy Trương Gia Nguyên bưng một bát nước đi vào trong trướng.

Trương Đằng thảng thốt. Đừng có bảo em trai hắn lại định dùng phương pháp kì cục để bón thuốc cho tên hoàng tử kia nữa đấy nha!

Hắn lập tức vén màn trướng đi vào, thấy Trương Gia Nguyên đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh giường uống chén thuốc gì đó. Y thấy hắn đi vào liền gọi, "Ca."

Trương Đằng nhìn Châu Kha Vũ mặt mũi trắng bệch nằm trên giường, không nhịn được mà hỏi, "Tên này bị làm sao thế?"

"Ngài ấy vì bảo vệ ta nên bị bọ cạp cắn." Trương Gia Nguyên đau lòng nói, "Vậy mà huynh còn nghi ngờ tình cảm của bọn ta."

Trương Đằng cười gượng, thành thạo giả mù giả điếc lượn ra khỏi trướng.

Châu Kha Vũ mê man mãi không tỉnh, đến ngày thứ hai, Trương Gia Nguyên lại hoảng rồi. Y cứ chốc chốc lại bắt Lâm Mặc vào xem tình hình của Châu Kha Vũ, khiến Trương Đằng thật sự không nhìn nổi. Hắn hoang mang nói, "Trước giờ ta chưa từng thấy thằng nhóc này lo lắng như vậy đâu. Lúc nó bị đao chém, sao ta không thấy nó hoảng như thế này nhỉ? Giờ thì hay rồi, rõ ràng người trúng độc không phải nó, vậy mà nó cứ lo sốt vó hết cả lên."

Lâm Mặc ngồi gặm bánh trước trướng tướng quân, luôn sẵn sàng để bị xách cổ vào, tỏ vẻ hiểu rõ đáp, "Tâm can bảo bối của người ta trúng độc, tất nhiên là phải lo sốt vó lên rồi. Đối với Trương Gia Nguyên ấy à, đao kiếm chém lên người y chỉ là vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại. Nhưng nếu đao kiếm chém lên người vị thập hoàng tử kia, vậy thì sẽ là dao sắc cứa thẳng vào lòng đấy!"

Trương Đằng nghe Lâm Mặc nói mà ù cả tai, thật sự không hiểu nổi tình yêu của mấy kẻ này. Hắn bĩu môi lắc đầu, "Lại còn thế nữa cơ đấy."

"Lại chả thế chứ sao." Lâm Mặc gật gật gù gù, "Nếu Lưu..."

Trương Đằng không để Lâm Mặc nói xong đã bịt tai đi mất, cả người ngập tràn loại khí chất đừng có bắt ta phải nghe chuyện yêu đương của mấy người.

Trương Gia Nguyên bưng chén thuốc mớm cho Châu Kha Vũ, ngày nào cũng đều đặn ba lượt, vị giác của y sắp bị thứ thuốc này làm cho tê liệt cả rồi. Y cúi đầu, để môi kề môi, cẩn thận từng chút mớm thuốc qua. 

Ngón tay trong chăn của Châu Kha Vũ khẽ động đậy. Hắn hé mắt, thấy trước mắt chỉ là một màu tối đen. Chốc lát sau, có người hôn lên môi hắn, đẩy qua một ngụm thuốc vừa đắng vừa lợ, làm hắn hoảng tới mức suýt thì phun hết cả thuốc ra ngoài.

Trong cái đắng ngắt nơi đầu lưỡi, Châu Kha Vũ tỉ mỉ cảm nhận, nhận ra đây là đôi môi của vị kia nhà hắn. Ngón tay hắn nhúc nhích, nhân lúc người kia còn chưa kịp dời đi, lập tức hất chăn thò tay ra ghì lấy gáy y. Trương Gia Nguyên bị dọa giật mình, không cẩn thận cắn phải môi hắn, thiếu chút nữa thì hất đổ bát thuốc trên tay.

Châu Kha Vũ nuốt xuống một ngụm thuốc đắng, thế nhưng trong bụng lại ngập tràn cảm giác vui vẻ ngọt ngào. Hắn xoa xoa khóe môi vừa bị Trương Gia Nguyên cắn trúng, đắc ý nói, "Ngọt lắm."

Trương Gia Nguyên thừa biết câu này có ý gì, thế nhưng y lại giả ngu dựng Châu Kha Vũ dậy, đặt cả bát thuốc đen ngòm vào tay hắn, ân cần bảo, "Ngọt thì uống hết đi."

Đối diện với hành động không có tình người này của Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay bịt mũi uống hết bát thuốc.

Châu Kha Vũ uống xong mới hỏi, "Sao ta không nhìn thấy gì thế?"

"Ngài trúng độc nên bị mất thị giác." Trương Gia Nguyên vén tay áo hắn lên, thấy mấy vết tím bầm trên tay hắn đã tan đi hết, cũng tạm yên lòng, "Không sao đâu, đừng sợ. Đại phu nói hai ba ngày là sẽ hết thôi."

Châu Kha Vũ gật đầu, sau đó lại quơ quào muốn nắm tay y. Hắn bắt được cánh tay y rồi liền thành thục kéo y vào trong chăn cùng mình, sau đó trở tay ôm ghìm lấy y. Hắn thở dài, sầu não nói, "Tiếc quá đi mất."

Trương Gia Nguyên còn tưởng hắn bị làm sao, lo lắng hỏi, "Có chuyện gì à?"

Châu Kha Vũ mười phần tiếc hận than rằng, "Có mỹ nhân trong tay mà không được ngắm. Trên đời làm gì còn chuyện sầu não hơn thế này đâu?" Hắn dứt câu, lại sấn đến sát gần y, làm nũng nói, "Ta không thể chịu thiệt như vậy đâu. Tới hôn ta một cái đi, coi như bù đắp vậy."

Trương Gia Nguyên quyết tâm giả điếc.

Châu Kha Vũ không thấy y đáp, lại gọi, "Gia Nguyên à."

Hắn cố tình kéo dài âm cuối, gọi xong còn dụi dụi vào vai y, trông đến là tủi thân.

Trương Gia Nguyên thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn không từ chối nổi. Y cúi xuống hôn lên môi Châu Kha Vũ, thấy người kia cực kì hài lòng thỏa mãn cười với mình.

Kết thúc cái hôn, Trương Gia Nguyên vòng tay qua nhẹ nhàng vỗ lưng Châu Kha Vũ, hỏi, "Có còn khó chịu lắm không?"

Châu Kha Vũ chăm chú cảm nhận mùi hương trên người Trương Gia Nguyên, cảm thấy câu này của y có nhiều nghĩa lắm. Vừa là hỏi độc trong người hắn đã lui đi chưa, nhưng cũng vừa là hỏi hắn đã vượt qua được cảm giác đau đớn khi đào lại quá khứ khổ sở của mấy đêm trước hay chưa.

Châu Kha Vũ vùi đầu lên vai y, đáp rằng, "Không khó chịu, đã qua hết rồi."

Vì có người dịu dàng hôn lên trán hắn, thủ thỉ, "Ta ở đây rồi." 

Đau khổ tuyệt vọng đến mấy cũng sẽ dần qua đi thôi. 

___________________

Cảm xúc khi đọc fic giống như chơi cầu tụt vậy tr =))))

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me