Nhac Sac Dep Ac Doc
Deadline dí mà còn phải đi viết truyện bông hòe hường phấn, quạo ghê ó :))).
Lần đầu tiên Ragash nhìn thấy Isis không phải là ở vườn hoa rực rỡ ánh sáng, không phải lúc bình minh nắng ấm chan hòa, càng không phải là dáng vẻ Đại tiểu thư yếu ớt mềm mại mà nàng đã cẩn thận sắp xếp nên. Isis tâm tư tinh tế cẩn thận, biết trước trong phù có quý nhân sắp đến, lại còn dò la được vị quý nhân này nghỉ ở đâu, cẩn trọng sắp xếp để có thể xuất hiện trước mắt chàng với dáng vẻ đã định trước, muốn lợi dụng chàng để có thể thoát khỏi ma trảo của cái gia đình ghê tởm này. Nhưng nàng chung quy vẫn còn là thiếu nữ, tính toán vẫn có chút sơ hở. Sao không nghĩ xem, đường đường là vị có thể khiến một lão đại thần như Kusta khom lưng, sao có thể là người đến nơi liền an tâm ngả lưng nghỉ ngơi luôn, sau đó sáng ra thản nhiên tươi tỉnh sáng láng đi ra vườn hoa ăn sáng? Hơn nữa, lại còn là trong lúc vừa mới thám thính được điểm yếu của lão ta vậy mà lại là một vị tiểu thư như nàng, chàng phải có thể lơ là đến mức nào mới không đi dò la về nàng? Ngay trong đêm đầu tiên đến phủ, khi mà Isis không hề hay biết, chàng thiếu niên "Rail" đã quan sát nàng hết cả một đêm. Có lẽ là thần linh mách bảo, Isis luôn cảm thấy vị quý nhân sắp đến phủ này là người nàng có thể lợi dụng, là cơ hội duy nhất của nàng, có thể đưa nàng ra khỏi nơi này. Không, không chỉ là thoát khỏi phủ của Kusta, mà còn là thoát khỏi Babylon này nữa. Đứng trước ngưỡng cửa của cơ hội, con người luôn khó kìm được mà muốn thả lỏng, tạm thời trở về với bản tâm, đem nhưng tâm sự u ám chất chồng trải ra. Đêm đó, đứng ngoài cửa sổ, Ragash đã tận mắt thấy vị "Đại tiểu thư" này lấy ra mấy món trang sức của Hoàng tộc Ai Cập. Bang giao của Babylon và Ai Cập không tính là quá mức thân mật, văn hóa trang sức y phục cũng khác nhau, rất ít người nào có thể phân biệt được đồ của các tiểu thư tôn quý với đồ của Hoàng gia chân chính rốt cuộc khác nhau ở điểm nào. Lại nói, năm đó khi bị bán đi, đám buôn người không chạm đến nàng, sợ bán đi mất giá, nhưng mấy món nhìn có vẻ tương đối giá trị trên người nàng đều bị lột sạch. Isis hết sức che chở, cũng chỉ giữ lại được một chiếc cài đầu cùng mấy chiếc nhẫn mang biểu tượng Uraeus. Năm đó lúc lão Kusta mua Isis về từ tay bọn buôn người đã không thể nhận ra được mấy món trang sức mà Isis bảo vệ được không bị đám người kia cướp đi là vật tôn quý đến mức nào, tuy rằng nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng chỉ có Công chúa, hay thậm chí Nữ hoàng cao quý tột bậc mới được ngự dụng. Uraeus là biểu tượng của nữ thần Wadjet- một trong những vị đầu tiên mang hình hài của loài rắn. Nó là hình ảnh cách điệu của một con rắn hổ mang đang ngẩng cao đầu, được sử dụng như một biểu tượng của vương quyền, hoàng gia và thần thánh trong văn hóa Ai Cập. Chỉ có hai món trang sức dám đưa nó lên. Một, là vương miện Pharaoh. Hai, là trâm cài Nữ hoàng, Công chúa và các Hoàng phi. Khi Ragash nhìn thấy Isis đem mấy món trang sức ra chăm chú nhìn ngắm dưới ánh đèn dầu mờ ảo, chàng thoáng hít sâu một hơi.
Trong phòng, cô gái mỏng manh yếu đuối đang cẩn thận nâng chúng trong lòng bàn tay, áp má vào những món trang sức lạnh căm, dường như muốn từ chúng mà cảm nhận được chút hơi ấm tàn dư của vị lệnh bà nào đó đã truyền chúng cho nàng. Khuôn mặt nàng trắng bệch bệnh trạng, yếu ớt như gốm sứ quý giá nhất, chỉ cần rơi xuống liền vỡ tan. Dưới ánh nến lập lòe, khuôn mặt cứng đờ mệt mỏi ấy thậm chí còn hiện lên gì đó gần như là sự đáng sợ. Tách một tiếng. Không một lời báo trước, đột ngột khóc lên. Nàng cắn chặt môi không rên nấc lấy một tiếng, nhưng đôi mắt đỏ bừng, biểu cảm đau đớn khổ sở, nước mắt lăn dài tựa như những hạt ngọc trai trắng thuần nơi một chuỗi hạt đứt dây. Đến khóc cũng không dám khóc ra tiếng. Bả vai vị tiểu thư ấy run bần bật, bàn tay siết chặt lấy trang sức đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, nàng gục đầu xuống, âm thầm khóc. Từ khóe môi ấy tràn ra một tiếng nức nở không thể nén được: - Mẫu hậu... Mẹ ơi, mẹ ơi... Chỉ có trẻ con mới khóc mà gọi mẹ như thế thôi. Có lẽ Ragash là một người quá lý trí, trong không khí như vậy, chàng vẫn kịp nhớ ra, dường như thật sự có một vị Hoàng phi Ai Cập nào đó qua đời vào ngày này năm trước. Nhưng vị đó là... Mắt chàng mở to, hơi mím môi. Nếu thật sự vị trong này là vị mà chàng đang nghĩ đến... Sao lại, lưu lạc đến bước đường này...? Sau đó, chính mắt chàng nhìn thấy cô bé ban nãy còn khóc nức nở, sau khi gạt khô nước mắt, lại bình tĩnh lấy ra một viên thuốc trong cái hộp từa tựa như hộp trang điểm, không chút do dự nuốt xuống. Nàng rất cẩn thận, bản thân là người chế thuốc lại còn lo sợ thuốc bị tráo, đem ra trước lửa để đốt cháy sém góc cạnh, ngửi thử mùi hương để xác nhận lại. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thực là Ai Cập chính là quốc gia đứng đầu trong y thuật độc dược. Đắc tội trăm người, cũng không dám tùy tiện nhắc lời đụng chạm các thầy lang, tư tế Ai Cập. Không dám tùy tiện khoe khoang kiêu ngạo, nhưng thân là Hoàng tử được gửi nhiều kì vọng nhất, tuy điều kiện không dám so sánh với các tư tế Ai Cập, nhưng Ragash cũng đủ tầm để có thể ngửi hương đoán vị thuốc. Ít nhất, đủ để nhận ra, thuốc kia, nhìn đơn giản thô sơ như vậy, kì thực là thuốc độc, lại còn rất khó chế biến. Không đủ để mất mạng, nhưng lại khiến sức khỏe yếu ớt, ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi như thế thôi. Chỉ qua một thời khắc trong đêm như thế, khi mà Isis không biết, khi mà chẳng ai hay, mà có lẽ chính Ragash cũng mù mờ, chàng đã nảy lên tình cảm gần như là xót xa thương đối với tiểu thư bé nhỏ ấy. Không phải bởi vì thân thế đáng thương của nàng, càng không phải vì hành vi tàn nhẫn của nàng. Có lẽ... Chính là cả hai. Chính là sự can đảm ấy, thái độ nghiến răng nghiến lợi mà đấu tranh với trời, giành giật lấy một con đường mà sống. Không lãng mạn. Chàng lúc ấy cũng không hề mang tâm tư rung động phong hoa tuyết nguyệt như người khác hay kể, không có đỏ mặt tim đập, không có ham muốn cháy bừng. Chỉ là dường như trong lòng, có gì đó rất khác đi. Chỉ là sau này, giữa biển người đông đúc, giữa muôn vàn ghê sợ, những lúc bốn bề là địch, hay khi phong quang vô hạn, đứng trên vạn người, chàng nghĩ, bản thân có lẽ, sẽ không kìm được mà lại nhớ đến nàng một chút.
Lần đầu tiên Ragash nhìn thấy Isis không phải là ở vườn hoa rực rỡ ánh sáng, không phải lúc bình minh nắng ấm chan hòa, càng không phải là dáng vẻ Đại tiểu thư yếu ớt mềm mại mà nàng đã cẩn thận sắp xếp nên. Isis tâm tư tinh tế cẩn thận, biết trước trong phù có quý nhân sắp đến, lại còn dò la được vị quý nhân này nghỉ ở đâu, cẩn trọng sắp xếp để có thể xuất hiện trước mắt chàng với dáng vẻ đã định trước, muốn lợi dụng chàng để có thể thoát khỏi ma trảo của cái gia đình ghê tởm này. Nhưng nàng chung quy vẫn còn là thiếu nữ, tính toán vẫn có chút sơ hở. Sao không nghĩ xem, đường đường là vị có thể khiến một lão đại thần như Kusta khom lưng, sao có thể là người đến nơi liền an tâm ngả lưng nghỉ ngơi luôn, sau đó sáng ra thản nhiên tươi tỉnh sáng láng đi ra vườn hoa ăn sáng? Hơn nữa, lại còn là trong lúc vừa mới thám thính được điểm yếu của lão ta vậy mà lại là một vị tiểu thư như nàng, chàng phải có thể lơ là đến mức nào mới không đi dò la về nàng? Ngay trong đêm đầu tiên đến phủ, khi mà Isis không hề hay biết, chàng thiếu niên "Rail" đã quan sát nàng hết cả một đêm. Có lẽ là thần linh mách bảo, Isis luôn cảm thấy vị quý nhân sắp đến phủ này là người nàng có thể lợi dụng, là cơ hội duy nhất của nàng, có thể đưa nàng ra khỏi nơi này. Không, không chỉ là thoát khỏi phủ của Kusta, mà còn là thoát khỏi Babylon này nữa. Đứng trước ngưỡng cửa của cơ hội, con người luôn khó kìm được mà muốn thả lỏng, tạm thời trở về với bản tâm, đem nhưng tâm sự u ám chất chồng trải ra. Đêm đó, đứng ngoài cửa sổ, Ragash đã tận mắt thấy vị "Đại tiểu thư" này lấy ra mấy món trang sức của Hoàng tộc Ai Cập. Bang giao của Babylon và Ai Cập không tính là quá mức thân mật, văn hóa trang sức y phục cũng khác nhau, rất ít người nào có thể phân biệt được đồ của các tiểu thư tôn quý với đồ của Hoàng gia chân chính rốt cuộc khác nhau ở điểm nào. Lại nói, năm đó khi bị bán đi, đám buôn người không chạm đến nàng, sợ bán đi mất giá, nhưng mấy món nhìn có vẻ tương đối giá trị trên người nàng đều bị lột sạch. Isis hết sức che chở, cũng chỉ giữ lại được một chiếc cài đầu cùng mấy chiếc nhẫn mang biểu tượng Uraeus. Năm đó lúc lão Kusta mua Isis về từ tay bọn buôn người đã không thể nhận ra được mấy món trang sức mà Isis bảo vệ được không bị đám người kia cướp đi là vật tôn quý đến mức nào, tuy rằng nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng chỉ có Công chúa, hay thậm chí Nữ hoàng cao quý tột bậc mới được ngự dụng. Uraeus là biểu tượng của nữ thần Wadjet- một trong những vị đầu tiên mang hình hài của loài rắn. Nó là hình ảnh cách điệu của một con rắn hổ mang đang ngẩng cao đầu, được sử dụng như một biểu tượng của vương quyền, hoàng gia và thần thánh trong văn hóa Ai Cập. Chỉ có hai món trang sức dám đưa nó lên. Một, là vương miện Pharaoh. Hai, là trâm cài Nữ hoàng, Công chúa và các Hoàng phi. Khi Ragash nhìn thấy Isis đem mấy món trang sức ra chăm chú nhìn ngắm dưới ánh đèn dầu mờ ảo, chàng thoáng hít sâu một hơi.
Trong phòng, cô gái mỏng manh yếu đuối đang cẩn thận nâng chúng trong lòng bàn tay, áp má vào những món trang sức lạnh căm, dường như muốn từ chúng mà cảm nhận được chút hơi ấm tàn dư của vị lệnh bà nào đó đã truyền chúng cho nàng. Khuôn mặt nàng trắng bệch bệnh trạng, yếu ớt như gốm sứ quý giá nhất, chỉ cần rơi xuống liền vỡ tan. Dưới ánh nến lập lòe, khuôn mặt cứng đờ mệt mỏi ấy thậm chí còn hiện lên gì đó gần như là sự đáng sợ. Tách một tiếng. Không một lời báo trước, đột ngột khóc lên. Nàng cắn chặt môi không rên nấc lấy một tiếng, nhưng đôi mắt đỏ bừng, biểu cảm đau đớn khổ sở, nước mắt lăn dài tựa như những hạt ngọc trai trắng thuần nơi một chuỗi hạt đứt dây. Đến khóc cũng không dám khóc ra tiếng. Bả vai vị tiểu thư ấy run bần bật, bàn tay siết chặt lấy trang sức đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, nàng gục đầu xuống, âm thầm khóc. Từ khóe môi ấy tràn ra một tiếng nức nở không thể nén được: - Mẫu hậu... Mẹ ơi, mẹ ơi... Chỉ có trẻ con mới khóc mà gọi mẹ như thế thôi. Có lẽ Ragash là một người quá lý trí, trong không khí như vậy, chàng vẫn kịp nhớ ra, dường như thật sự có một vị Hoàng phi Ai Cập nào đó qua đời vào ngày này năm trước. Nhưng vị đó là... Mắt chàng mở to, hơi mím môi. Nếu thật sự vị trong này là vị mà chàng đang nghĩ đến... Sao lại, lưu lạc đến bước đường này...? Sau đó, chính mắt chàng nhìn thấy cô bé ban nãy còn khóc nức nở, sau khi gạt khô nước mắt, lại bình tĩnh lấy ra một viên thuốc trong cái hộp từa tựa như hộp trang điểm, không chút do dự nuốt xuống. Nàng rất cẩn thận, bản thân là người chế thuốc lại còn lo sợ thuốc bị tráo, đem ra trước lửa để đốt cháy sém góc cạnh, ngửi thử mùi hương để xác nhận lại. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thực là Ai Cập chính là quốc gia đứng đầu trong y thuật độc dược. Đắc tội trăm người, cũng không dám tùy tiện nhắc lời đụng chạm các thầy lang, tư tế Ai Cập. Không dám tùy tiện khoe khoang kiêu ngạo, nhưng thân là Hoàng tử được gửi nhiều kì vọng nhất, tuy điều kiện không dám so sánh với các tư tế Ai Cập, nhưng Ragash cũng đủ tầm để có thể ngửi hương đoán vị thuốc. Ít nhất, đủ để nhận ra, thuốc kia, nhìn đơn giản thô sơ như vậy, kì thực là thuốc độc, lại còn rất khó chế biến. Không đủ để mất mạng, nhưng lại khiến sức khỏe yếu ớt, ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi như thế thôi. Chỉ qua một thời khắc trong đêm như thế, khi mà Isis không biết, khi mà chẳng ai hay, mà có lẽ chính Ragash cũng mù mờ, chàng đã nảy lên tình cảm gần như là xót xa thương đối với tiểu thư bé nhỏ ấy. Không phải bởi vì thân thế đáng thương của nàng, càng không phải vì hành vi tàn nhẫn của nàng. Có lẽ... Chính là cả hai. Chính là sự can đảm ấy, thái độ nghiến răng nghiến lợi mà đấu tranh với trời, giành giật lấy một con đường mà sống. Không lãng mạn. Chàng lúc ấy cũng không hề mang tâm tư rung động phong hoa tuyết nguyệt như người khác hay kể, không có đỏ mặt tim đập, không có ham muốn cháy bừng. Chỉ là dường như trong lòng, có gì đó rất khác đi. Chỉ là sau này, giữa biển người đông đúc, giữa muôn vàn ghê sợ, những lúc bốn bề là địch, hay khi phong quang vô hạn, đứng trên vạn người, chàng nghĩ, bản thân có lẽ, sẽ không kìm được mà lại nhớ đến nàng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me