Nhan Ngu Dessaro
Trong bóng đêm, dư quang thoáng nhìn thấy một bàn tay có màng đặt ở trên mặt bàn bên cạnh khuôn mặt tôi, một mùi dị hương nồng nặc xộc vào mũi, tôi dám khẳng định đó chính là Agarras. Tôi cảm nhận được hắn ở sau lưng tôi cúi xuống, đầu kề sát sau gáy tôi, sợi tóc giống như đám rong biển ướt đẫm rơi lòa xòa ở trên vai, che khuất tầm mắt của tôi. Một lát sau, miệng vết thương ở gáy có đồ vật trơn trượt dán lên, tôi lập tức nhận ra đây là đầu lưỡi của hắn. Hắn đang chữa thương cho tôi.Trong lòng tôi vui sướng nhảy nhót, mà khi tầm mắt tôi rơi vào sườn mặt kia, rơi vào mái tóc đó, hô hấp bất chợt căng thẳng - chúng không phải là màu xám bạc tôi quen thuộc, mà nó đen giống như màu mực vậy. Tâm trạng tôi nặng nề rơi vào vực sâu không đáy. Agarras vẫn chưa khôi phục lại, hắn vẫn đang ở trạng thái dị hoá nguy hiểm, mà hiện tại tôi cũng không rõ nguyên nhân hắn không có tập kích tôi, có lẽ bởi vì tôi đang an tĩnh ghé vào trên mặt bàn, không có làm bất kỳ hành động phản kháng nào.Mặc kệ tiếng chuông cảnh báo đang gào thét cứu mạng ở trong đầu, nhưng tôi hiểu rằng trước mắt tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, tôi vô pháp đoán được hành động tiếp theo của Agarras, nhưng phản kháng tuyệt đối sẽ kích phát khả năng công kích của hắn. Một ngón tay tôi cũng không dám động, đôi mắt úp ở trong lòng bàn tay nhịn không được mà mở to, quả thực giống như đang giả chết vậy. Chiêu này đối với loài gấu khá hữu dụng, nhưng không cam đoan đối với một con nhân ngư cũng sẽ hữu hiệu như vậy.Nhưng tựa hồ việc tôi an tĩnh thật sự nổi lên một chút tác dụng, Agarras cũng không giống như hai lần trước lập tức phát động cái gì hành động có tính công kích, hắn chỉ là tinh tế liếm mút chỗ tôi bị thương, đầu lưỡi xẹt qua cần cổ tôi, thỉnh thoảng di chuyển đến trên gương mặt cùng vành tai tôi, nước bọt mang theo mùi tanh của nước biển tiến vào cổ áo tôi, phảng phất như xúc tua thon dài của mấy con sứa đang mấp máy lướt qua làn da tôi, khiến toàn thân tôi nổi lên một trận da gà. Cổ là nơi mẫn cảm của tôi, lúc này bắt tôi bảo trì bất động không khác gì một hình phạt, tôi thậm chí cảm thấy mỗi cọng lông tơ đều đang dựng lên, lúc nào cũng có thể không kiềm chế được mà run rẩy.Dường như là cố tình dò hỏi tôi, đầu lưỡi Agarras không hề thoả mãn chỉ dừng ở xung quanh vết thương của tôi, mà càng thêm làm càn, giống như một mãng xà ở trên cổ tôi đung đưa uốn lượn, đầu lưỡi thỉnh thoảng quấy nhiễu tiến vào lỗ tai tôi, khiến tôi phải cố gắng cắn chặt môi mới không ngứa đến mức phát ra tiếng. Lúc này tôi xác định hắn nhân lúc tôi đang ngủ mà lẻn vào đây, vẫn như cũ là vì cùng tôi kết hợp, mặc kệ tôi tỉnh hay không hoặc là phản kháng, hắn vẫn sẽ làm như vậy. Mà tôi căn bản không có cơ hội từ trong tay một sinh vật không chịu hạn chế về thời không để chạy thoát.Tôi không tự chủ được mà nghĩ thầm, chết tiệt, nếu như vậy, không bằng dứt khoát bị Agarras lây nhiễm, cũng tốt hơn một mình cả ngày lo lắng đề phòng.Hình như là cảm ứng được suy nghĩ của tôi, bàn tay Agarras bỗng nhiên quấn lấy eo tôi, đem cả người tôi đặt lên trên bàn, nửa người trên của tôi hoàn toàn bị đè ở trên mặt bàn, giống như một món ăn đang chờ đợi hưởng dụng. Tôi vẫn không nhúc nhích nằm nhoài ở đó, trong đầu thế nhưng không có một tia phản kháng hay xúc động muốn chạy trốn, sức lực trong thân thể giống như bị rút đi. Vào lúc áo bị vén lên, tôi đơn giản nhắm hai mắt lại, tuỳ ý cánh tay hắn ôm vòng lấy eo tôi, đem mông tôi giơ lên. Lưng quần sau hai ba phát liền bị lột ra, bàn tay hắn chạm vào lớp băng vải bị thương mà kéo xuống, ngay lập tức tôi cảm thấy phía dưới một trận đau đớn xuyên tim.Tôi cắn chặt môi dưới, biết rằng chỗ đó có khả năng nhiễm trùng rồi. Sợ hãi cùng đau đớn khiến tôi rốt cuộc nhịn không được mà nhích lên, định vươn tay sờ một mảnh hỗn độn nơi yếu hại của bản thân, muốn biết chỗ đó rốt cuộc thế nào, nhưng tay lại bị một bàn tay khác từ sau lưng duỗi tới nắm lấy."Đừng nhúc nhích...... Dessaro." Một tiếng trầm thấp lọt vào tai tôi. Trong phút chốc tôi không thể kìm được kích động mà quay đầu lại, đối diện tôi là một đôi mắt u lãnh. Đôi mắt vẫn thâm thuý như vậy, cũng không giống lúc trước một mảnh đen kịt, nhưng không biết vì cái gì, màu tóc của hắn không có khôi phục lại."Agarras?" Tôi vỗ vỗ bàn tay hắn, muốn lật người lại xem hắn, lại bị bàn tay hắn chặt chẽ đè lại. Sợi tóc rơi tán loạn ở giữa hai chân tôi, phía sau tôi ẩm ướt mềm nhũn, bị đầu lưỡi của hắn dò xét tiến vào, đảo quanh vách thành ruột bị thương. Đã thật lâu rồi tôi không có được Agarras chạm vào như vậy, loại kích thích này khiến tôi lập tức nắm chặt bàn tay, bên tai nổi lên một trận nhiệt ý xông thẳng đại não, ghé vào trên mặt bàn thân thể hơi run lên, bộ phận đáng thương phía dưới cũng bất mãn bành trướng, lại càng thêm đau đớn.Tôi khó nhịn mà hừ nhẹ: "Thủ Lĩnh Đại Nhân, chiếu cố tiểu Dessaro một chút đi...... Em đau........."Vừa dứt lời, khe hở giữa hai chân tôi đã bị mở rộng kéo sang hai bên, Agarras săn sóc đáp lại thỉnh cầu của tôi, cúi đầu, há mồm nhẹ nhàng ngậm lấy hai viên cầu khiến tôi co rúm lại, giống đang mút cây kẹo ngọt lành vậy, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua đảo lại chúng, nước bọt giống như có hiệu quả làm lạnh giảm bớt khó chịu ở chỗ đó, nhưng không xong chính là, chúng đã quen sớm chiều được yêu chiều mà ngẩng đầu -- tôi rõ ràng cảm thấy chính mình phía dưới dường như muốn bùng nổ, cảm giác trướng đau sắp lên đỉnh ở trên mặt bàn.Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nắm lấy tay của Agarras đang ấn ở trên eo tôi, sờ lớp màng giữa các đốt ngón tay, gần như mời mọc lôi kéo chúng xoa ngực tôi, mà hắn ngay lập tức ngẩng đầu lên từ phía sau tôi, cánh tay khẩn trương siết chặt cơ thể tôi, đem tôi đặt ở trên ngực giống như tầng đá ngầm ẩm ướt cứng rắn của hắn. Ngón tay của hắn rất lớn cùng bàn tay rộng lớn, phảng phất như sinh ra giác hút dính dính trong lòng bàn tay đủ để bao bọc khắp lồng ngực tôi, trái tim tôi ở dưới bàn tay hắn đập đến lợi hại, thình thịch thình thịch, trùng khớp với tiếng tim đập của hắn xuyên qua sống lưng tôi, một thứ cảm giác không thể nói nên lời.Agarras đem đầu nặng nề đặt lên lưng tôi, môi để lên xương bả vai tôi, sâu sắc hít vào khí vị của tôi, một lần rồi lại một lần liếm lộng lưng tôi, như thể có bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng đuôi hắn từ đầu đến cuối không có tiến tới gần tôi, chỉ là nhẹ nhàng trấn an cọ xát mắt cá chân tôi. Tôi chống trên mặt bàn lật lại người, nhìn về nửa người dưới của hắn. Lớp màng chỗ đó vẫn như cũ phình lên, một đoàn hắc vật ở bên trong giãy giụa, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra, có thể tưởng tượng được nhất định thứ kia kích động khó nhịn so với tôi còn nhiều hơn.Cùng lúc đó, tôi càng kinh ngạc hơn khi sau lưng hắn nhiều thêm một thứ -- hai cái "Vây cá" màu đen, tựa hồ là mọc lên ở trên xương bả vai, nhìn qua hắn trông giống như một con phi ngư (cá chim) thật lớn, mà dưới thân hắn đuôi cá càng lúc càng dài, mất hút ở trong một khe hở màu đen trống rỗng nứt ra ở trên tường, hiển nhiên hắn chính là từ đó chui ra.Tôi khó có thể tin xoa xoa vây cá trên lưng hắn, nhất thời khiếp sợ nói không ra lời. Agarras lại bắt lấy tay tôi, thập phần kiêng kị tôi đụng tới nó, đem tôi ấn chặt trên mặt bàn. Hai cánh tay tạo thành gông cùm xiềng xích, đem tôi khoá chặt ở dưới người hắn, con ngươi phản chiếu tâm hồn nhìn chằm chằm đôi mắt tôi, lắc lắc đầu, sau đó cúi người, mạnh bạo bao lấy môi tôi. Cuồng dã so với dĩ vãng bất đồng, hắn hôn nhập tâm mà khắc chế, giống như sự triền miên này là lần cuối trước khi từ biệt nhau.Trái tim như tràn đầy nước biển, sũng nước, nặng trĩu, tâm tình nảy lên cuống họng, khiến tôi vụng về mà nhiệt liệt đáp lại hắn, hàm răng càn quét gặm cắn trên môi lưỡi hắn, cánh tay giống như cá chình gắt gao dây dưa trên cổ hắn, khiến cho hắn không thể không đem nửa người trên đè lên người tôi.Trọng lượng này khiến tôi cơ hồ thở không nổi, nhưng cảm giác rằng chỉ có như vậy, tôi mới có thể xác định hắn giờ phút này đang thật sự tồn tại. Trong đầu tôi quanh quẩn hình ảnh Yukimura nằm trong thuyền cứu hộ trôi về hướng biển rộng sau đó cuối cùng là tiếng than khóc của Atula, điều đó thúc đẩy tôi dây dưa với Agarras càng nồng nhiệt hơn, nhưng tôi lại cảm thấy sức lực của chính mình thông qua hôn môi mà dần dần trôi đi, tôi biết Agarras đã khiến tôi bị tê liệt, tôi sợ hãi đem ngón tay túm lấy hắn, nỗ lực túm lấy tóc hắn, nhưng cánh tay vẫn cứ mềm nhũn như bông mà rũ xuống.Vào lúc tôi vô lực nằm ở trên bàn, mí mắt cũng dần trở nên nặng nề, Agarras đứng dậy buông tôi ra. Bàn tay hắn ở trên gương mặt tôi chậm rãi lướt qua, đem tóc tôi vuốt lại cho gọn gàng, tiếp tục mò xuống mặc lại quần áo cho tôi, đem tôi bế lên, đặt ở trên giường. Hắn bề ngoài tựa như Tử Thần khiến cho người ta sợ hãi, nhưng khi làm những việc này lại giống như một người trượng phu hoặc là phụ thân bình thường. Tôi nỗ lực mở to tầm mắt sắp tan rã, như muốn đem thân ảnh Agarras lưu lại ở trong mắt lâu hơn, nghẹn ngào lẩm bẩm: "Em chịu đủ rồi... Agarras. Lây nhiễm cho em đi, em sẽ cùng anh chịu đựng hết thảy mọi chuyện.........""Em sẽ tìm được tôi, Dessaro."Giọng nói trầm ngâm giống như bài hát ru khiến cảm giác buồn ngủ bỗng nhiên tập kích, hắc ảnh trước mắt càng thêm mơ hồ, cuối cùng hoá thành một đoàn sương mù biến mất ở bên trong cái khe trên vách tường, mà đồng thời tôi cũng không tự chủ được mà khép lại mí mắt."Dert?"Một thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng kêu tên tôi, trước mắt một thoáng trở nên sáng ngời, tôi mở to mắt, thấy Lou Diya đang đứng ở mép giường, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi. Nick cùng mấy người khác còn ngồi vây quanh bàn, hứng thú dạt dào đánh bài Poker, phảng phất vừa rồi nơi này chuyện gì cũng chưa phát sinh. Nhưng tôi biết đây không phải một giấc mộng, vừa rồi Agarras đích xác đem tôi tiến vào một chiều không gian khác, bởi vì tôi đang nằm ở trên giường, hơn nữa chỗ bị thương ở nửa người dưới một chút cũng không đau.Tôi xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy, "Tôi vừa rồi... Không có làm ra hành động kỳ quái gì đi?"Lou Diya nở nụ cười, "Vừa rồi điện bị mất trong vài phút, trong phòng một mảnh đen nhánh, anh giống như đột nhiên biến mất, tôi và Nick cùng bọn họ tìm anh khắp nơi. Ai biết anh đã chạy đến trên giường rồi, hắc, không phải là anh mộng du đi?""Không có, tôi chỉ là quá buồn ngủ." Tôi lắc lắc đầu, trước mắt hiện ra hình dáng dị hoá của Agarras, lại nghĩ tới câu nói cuối cùng hắn lưu lại kia -- nhưng tôi biết nên đi đâu để tìm hắn, rồi lại nên làm như thế nào để tìm được hắn đây? Hắn muốn đến đâu? Atlantis sao?Lúc này Lou Diya bỗng nhiên giống như nhìn thấy cái gì đó, chỉ vào bên cạnh người tôi: "Hắc, đó là thứ gì?"Tôi lập tức theo tiếng kêu quay qua, bên chân tôi thình lình hiện ra một mảnh lát cắt màu đen. Tôi nhặt lên, trong lòng tức khắc vang lên tiếng lộp bộp, kia thế nhưng là một mảnh vảy của Agarras, mặt ngoài của nó giống như là bị vật cứng rắn gì đó khắc ra một cái bản đồ hình xoắn ốc. Bản đồ này cất giấu bí mật gì? Agarras vì gì mà đem nó để lại cho tôi? Chỉ bằng nó có thể dắt tôi tìm được hắn? Chẳng lẽ trên chiếc vảy này cất giấu lực lượng thần bí gì đó?Cân nhắc như vậy, dưới ánh đèn tôi lật nó lên xem. Nếu đổi lại là tôi trước kia, tám phần đã đem nó cầm đi chưng cất làm phân tích. Mảnh vảy rực rỡ lung linh, màu đen trên bề mặt chiết xạ ra màu sắc lưu li (bảy sắc cầu vồng), tôi phát hiện hoa văn hình xoắn ốc kia là chạm rỗng, ánh sáng từ phía sau xuyên thấu qua, giống như thông qua một mặt kính lúp, hình thành một quầng sáng chiếu lên mặt tôi. Trong phút chốc đôi mắt tôi tê rần, tầm mắt mơ hồ, trước mắt hiện lên một loạt hình ảnh cực nhanh, tôi vô pháp hình dung chuẩn xác tôi đã thấy cái gì, miễn cưỡng muốn miêu tả, vậy mà trong nháy mắt một lượng lớn số liệu tiến vào trong đại não tôi, tôi nhìn thấy rất nhiều tọa độ như tổ hợp con số, cùng với sơ đồ mạch điện 3D giống nhau. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủn, chúng nó liền biến mất, mọi thứ phát sinh quá nhanh, cho nên thật lâu tôi chưa có phục hồi lại tinh thần, cho đến khi cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa tôi mới tỉnh giác."Hắc, mọi người đã chuẩn bị tốt chưa, chúng ta chuẩn bị đến chỗ hang động thần kỳ dưới biển." Đẩy cửa đi vào là Rhine, tôi vội vàng đem miếng vảy gài vào bên cạnh đao Thuỵ Sĩ trên người, bỏ vào trong túi quần.Ánh mắt hắn dừng ở trên người tôi, ái muội giễu cợt nói: "Em cũng đừng đi cùng qua đó, ở trên giường nghỉ ngơi đi, thủ hạ của ta sẽ hảo hảo chiếu cố em.""Tôi không cần. Thân thể của tôi không có gì đáng ngại, cùng các anh hành động nhóm không thành vấn đề." Tôi cắm tay vào túi quần đứng lên, nhíu mày từ chối nói.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me